Hoắc Thiên lái chiếc xe vào sân trường mà để đó theo yêu cầu của bảo vệ
Chiếc xe thể thao màu đen phiên bản giới hạn thu hút lấy đám sinh viên từ trong lớp học nhìn ra cửa sổ mà nhìn chằm chằm vào
Trên xe bước xuống một đôi chân dài âu tây đen và áo sơ mi trắng với cúc cài hở hai đầu trên. Khuôn mặt nghiêm nghị với thân hình cao lớn trên một mét tám với bờ vai rộng
Đôi mắt thâm trầm đầy rét giá và một mày kiếm chau lại, khuôn mặt khía cạnh không góc chết tựa hệt một vị thần. Xung quanh Hoắc Thiên thở ra hơi thở hắc ám khiến mọi thứ chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới
Vừa nghe cuộc điện thoại từ Hoắc Tuệ Bách bảo có hiệu trưởng muốn gặp thì Hoắc Thiên đã ngừng cuộc nói chuyện với đối tác mà lao xe đến cái trường này. Vì chuyện gì mà bị đến mời phụ huynh đến gặp
Đám nữ sinh thì nhìn mãi mà hét không thôi đến khi bóng anh khuất dần
Hoắc Thiên bước vào phòng hiệu trưởng với một tâm trạng không vui mà nhìn Hoắc Tuệ Bách và lão nhân ngôi ở vị trí hiệu trưởng kia
Hoắc Tuệ Bách vừa thấy anh thì khuôn mặt tươi tỉnh lên đôi chút mà đứng lên đi đến chỗ kế bên, bàn tay nhỏ nắm tay áo của anh mà nhỏ nhẹ tiếng kêu lên:" Ca "
Nhưng Giang Mạnh Chu lại một mặt có chút sợ hãi, cái người trước mắt hắn chính hệt là hung thần. Đầy vẻ đáng sợ
Hoắc Thiên vẫn trầm tĩnh xoa đầu Hoăc Tuệ Bách, bàn tay nhẹ nhéo đầu mũi nàng:" Lại phá phách cái gì "
Giang Mạnh Chu đưa tay lên ho khan vài tiếng, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình là lớn tuổi thế này còn bị khí thế của đám thanh niên uy hiếp:" Em Hoắc, em ra ngoài chờ. Thầy sẽ nói chuyện với anh của em "
Nhưng Hoa Nhiên Nhiên thì có, cô ta tiến đến kế bên Hoắc Tuệ Bách mà nói:" Hoắc tiểu muội, nếu em nói xin lỗi tôi thì cơ may tôi không phát tấm ảnh này đi. Rằng cô quyến rũ giáo sư mới đến, thì thanh danh cô thế nào đây, vả lại bên trong vừa có Hiệu trưởng. Còn có phụ huynh của cô, không chừng vừa bị đuổi học mà vừa bị cha mẹ đuổi khỏi nhà đấy "
Hoắc Tuệ Bách ngước đôi mắt lên nhìn cái điện thoại trong tay của Hoa Nhiên Nhiên hiện lên một bức ảnh, bức ảnh đó là tối hôm qua khi Hoắc Thiên và Edward đi ở hai bên và Hoắc Tuệ Bách đứng ở giữa. Từ góc chụp của Hoa Nhiên Nhiên thì nó rất rõ và mập mờ giữa mối quan hệ giữa ba người, rất dễ khiến người khác hiểu lầm
" Tùy, được. Rồi cô xem mình còn trốn đi đâu được " sau đó tức tối bỏ đi
Miệng Hoắc Tuệ Bách thốt lên hai chữ:" ngu xuẩn "
Bên trong phòng cũng ngột ngạt không kém, Hoắc Thiên ngồi đối diện với Giang Mạnh Chu với sát khí dày đặc bằng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm lão. Nhưng chức vị mà ông không cho ông lùi bước, lão lau mồ hôi trên trán mà nhìn anh :" Chư vị đây là .... "
" Hoắc Thiên, tôi là anh trai của Hoắc Tuệ Bách "
" Tôi nhớ không lầm gia đình nhà họ Hoắc chỉ có Hoắc Tuệ Bách là con cả, trong hồ sơ tôi đã đọc chỉ có con bé là con một không biết cậu Hoắc đây có thể giải thích không? " Giang Mạnh Chu đưa sấp tài liệu về Hoắc Tuệ Bách cho Hoắc Thiên xem, rõ ràng trong đó chỉ điền là con một nhưng trong miệng anh lại là anh trai cũng khiến cho người ngồi đối diện nghi ngờ, thật chất nhà họ Giang và nhọ họ Hoắc cũng có giao thiệp nên cũng biết nhau. Sợ người đối diện chối nên Giang Mạnh Chu liền đưa ra chứng cứ
Thường thì học sinh cũng sẽ thuê người bên ngoài vào đối chứng rồi sẽ bỏ một số tiền để trả cho họ như công lao, e là Giang Mạnh Chu cũng nghĩ thế
" Ngài Giang, tôi đây là anh trai cùng cha khác mẹ của con bé" Giang Mạnh Chu nghe mà thầm cười, cũng chỉ là một đứa con hoang không được gia đình ưu ái mà lên mặt với ông sao
" Không nói xa xôi nữa, em Hoắc dạo gần đây học tập xa xút rất nhiều nên thua rất nhiều các em cùng lớp. Không biết cha mẹ em ấy dạy dỗ gần đây thế nào nhưng con bé trong trường cũng có một vài tin đồn không tốt "
Hoắc Thiên liếc nhìn cũng biết người trước mặt đang khinh thường, cũng đúng thôi. Chỉ sống ẩn dật không ai biết thì làm gì để một số người tôn trọng, anh cũng không phủ nhận nó mà chỉ bình thản đứng lên :" Tôi sẽ về dạy lại con bé "
Hoắc Tuệ Bách ngước đôi mắt lên nhìn vị ca ca của mình đang cười, cảm giác có chút bất an. Càng nguy hơn khi nghe anh nói:" Anh và Edward sẽ dạy kèm em, em bị bán vốn thành tích học tập kém "
Hoắc Tuệ Bách nghe như tiếng sét ngang tai, chuỗi dài đau khổ của mình bắt đầu từ đây