• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
☆, Chương 13:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Ngày hôm sau lúc Hạ Hàm tỉnh dậy, Chung Tuyển đã đi rồi, cô nhìn đồng hồ mới năm giờ. Ngày hôm qua anh đi làm mặc đồ cảnh sát, đã thay ra bỏ vào trong giỏ đựng đồ bẩn, cô ăn sáng giặt quần áo, sáng sớm lên ban công ấm áp phơi đồ.

Trên ban công lộ thiên cánh tay nhỏ xinh của cô gái chăm chỉ phơi quần áo, ánh mặt trời chiếu lên làn da cô, khiến cả người được phủ một tầng ánh sáng. Treo xong quần áo Hạ Hàm liền ngồi trên mặt đất nhìn nước từ trên quần áo nhỏ giọt xuống dưới, một giọt rồi một giọt, óng ánh trong suốt, còn hương thơm của nước giặt quần áo, cô ngửa đầu nhìn đồng phục cảnh sát soái khí của anh che mặt cười ngây ngô.

Tới giữa trưa Tân Dao gọi điện kêu Hạ Hàm đi ăn cơm ngoài, Tân Dao biết hôm nay Chung Tuyển ra ngoài làm việc, còn tưởng cô gái nhỏ sẽ lo lắng nên cố ý làm bạn với Hạ Hàm, không nghĩ tới Hạ Hàm không coi trọng chuyện Chung Tuyển ra ngoài làm nhiệm vụ, ăn cơm xong còn chủ động đề nghị Tân Dao cùng đi xem phim.

Tân Dao là người hào phóng nhiệt tình, rất dễ ở chung, người vừa vào trong cục cảnh sát thành phố đều thích làm việc chung với cô. Cũng vì người mới vừa tới đều do các tiền bối nghiêm khắc dẫn theo, mỗi ngày lo sợ không dám gây ra sự cố gì. Còn Tân Dao thì không giống vậy, dẫn người mới đi làm quen với công việc, hiểu rõ từng ngành, có đôi khi còn tiết lộ sở thích đặc biệt của các vị tiền bối cho người mới. Ví dụ, Chu Tiểu Hàn đặc biệt thích ngủ trong văn phòng u ám không có người, ánh sáng lờ mờ của màn hình máy vi tính chiếu lên mặt, phân tích vụ án quả thực là ‘nước chảy thành sông’ (ý là suôn sẻ ấy).

“Chị dâu, chị nhớ anh em lắm không?” Hạ Hàm đột nhiên hỏi.

Tân Dao có chút sững sờ, thoáng giật mình mới gật đầu, “Đương nhiên là nhớ, nhưng mà chị có thể hiểu được.” Môn đăng hộ đối, ngày đêm gần nhau quả thực đúng là đã tìm được một nửa kia rất hoàn hảo, nhưng phần thích thân bất do kỉ này, ngoại trừ Hạ Cận, không ai có thể cho cô.

Dưới lầu của rạp chiếu phim dưới chính là trung tâm thế hình, thời gian gần đây Tân Dao ngồi văn phòng làm việc không thoải mái, sớm đã nghĩ tới, nên liền báo danh lớp yoga.

“Muốn tập cùng không?” Tân Dao hỏi cô.

Hạ Hàm nhìn thoáng qua, ngón tay liền vẽ một đường chỉ vào chương trình học Taekwondo, hỏi: “Nội dung dạy có bài Thái Cực quyền không?”

Tiếng nói này thu hút anh trai nhỏ một thân áo T-shirt quần thể thao lộ ra cơ bắp nâng mắt nhìn Hạ Hàm trả lời: “Có thể giúp em sắp xếp huấn luyện viên riêng.”

“Dạ, cảm ơn.”

Đi ra ngoài Tân Dao mới hỏi cô sao muốn học môn kia, Hạ Hàm nghiêm túc nói: “Môn thể dục ở đại học em chọn chính là Taekwondo, qua mấy tuần nữa sẽ có một cuộc thi, em không theo kịp giáo sư dạy, thể dục em phải đạt cự ly 2000m mới đủ tiêu chuẩn.”

Thần kinh vận động của Hạ Hàm tương đối kém cỏi, hồi nhỏ còn hơi sợ lớp thể dục. Nhớ rõ khi cô mới học lớp mười, giáo viên thể dục của cô không yêu cầu gì, nên ngày đó cô mặc váy đi học, lúc chạy bộ cô gái nhỏ bị té ngã trên mặt đất, mặc dù không đau lắm, nhưng toàn bộ váy đều vén lên trên, bạn học trai gái trong lớp đều nhìn thấy quần trong hình heo nhỏ màu hồng phấn của Hạ Hàm, Hạ Hàm xấu hổ khóc tu tu. Tan học rồi vẫn ngồi trên ghế khóc suốt, nên Hạ Cận tới đón cô về nhà. Từ đó về sau, trong tiềm thức cô sợ tiết thể dục, giả vờ bệnh cũng được, giả tới kỳ cũng được, Hạ Hàm đều dùng để trốn lớp thể dục.

“Không có việc gì, chuyện 2000m giao cho chị.” Tân Dao xoa đầu Hạ Hàm.

“Cảm ơn.” Hạ Hàm nheo mắt cười hì hì đáp.

“Hàm Hàm, tìm Chung Tuyển đi, thể năng (ý như là khả năng trong thể dục ấy ạ) của anh ấy đúng là có tiếng tốt trong toàn bộ nhân viên cảnh sát, bảo anh ấy luyện 2000m cho em, chuyện này hoàn toàn không cần lo nữa, bao nhiều người mới có thể năng tiêu chuẩn cũng đều từ tay anh ấy mà ra.”

Hạ Hàm lắc đầu: “Em ngại nói với anh ấy, chị dâu, hay là nhờ chị nhé.”

***

Cả người Du Lộ mặc đồ công sở đoan trang ngay ngắn xong, cầm chìa khóa Chung Tuyển giao cho cô ta đi vào “Thanh Tuyền.” Vừa vào tới một mỹ nữ xinh đẹp có khí chất đã chặn đường cô ta, Du Lộ không nhanh không chậm, dáng vẻ tự nhiên đưa chìa khóa mà Chung Tuyển mới đưa cho cô ta, người phụ nữ vừa thấy liền buông lỏng, đồng thời ra hiệu hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ đeo kính đen đằng sau lưng Du Lộ đi xuống, dẫn Du Lộ vào phòng đơn rồi khép chặt cửa lại.

“Chú Tân gọi điện cho tôi, giới thiệu hoàn cảnh của cô, chúng tôi rất hài lòng, cô là sinh viên đại học A?”

Du Lộ gật đầu, còn nói thêm: “Khi tôi đi thực tập từng làm trợ lý cho Tân tiên sinh, cũng đã theo ông ấy tới đây một lần, còn nhớ rõ tôi không?”

Du Lộ thoải mái hỏi như vậy, gây khó khăn cho người phụ nữ đối diện, thấy biểu cảm phấn khích trên mặt người phụ nữ đó, Du Lộ nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Đương nhiên, đây là đồ đồng phục, hôm nay bắt đầu làm, trong lúc làm việc bất cứ khi nào ra ngoài đều phải xin phép tôi.” Người phụ nữ cười đến mức khiến Du Lộ như được tẩm gió xuân, điều này cho thấy cô ta giảm bớt đề phòng Du Lộ vài phần.

“Đúng rồi, tủ đồ của Tân tiên sinh có đồ giao cho tôi cầm về, có cần gọi điện thoại xác nhận với Tân tiên sinh không?” Du Lộ xoay người nhìn thẳng vào hai tròng mắt người phụ nữ kia.

“Cô gái nhỏ, cô vẫn còn chưa hiểu quy củ của chúng ta, chìa khóa trong tay cô có đặc quyền, chú Tân sơ sót, không nói rõ với cô rồi.”

“Là tôi sợ xảy ra sự cố, cô cũng biết thời gian trước Tân tiên sinh xảy ra chuyện, lúc này càng nên dè dặt cẩn thận hơn.” Vẻ mặt Du Lộ vẫn như vừa rồi, nhưng đã hơi căng thẳng.

Người phụ nữ kia nở nụ cười: “Có cấp dưới như cô thế này, dĩ nhiên Tân tiên sinh rất yên lòng.”

Trước ngực của Du Lộ có đặt một thiết bị gây nhiễu sóng điện thoại cỡ nhỏ, nhất cử nhất động bao gồm cả nói chuyện ở bên ngoài Chung Tuyển đều có thể nhận được.

Triệu Hâm nhếch miệng cười, nói với Chung Tuyển: “Như thế nào, cô gái nhỏ lợi hại, khôn lanh đúng không, tin hay không chẳng tới vài năm nữa người trong thành phố sẽ muốn đấy.”

Dựa vào tin tình báo tình hình thực tế bên ngoài và bản thân suy đoán, Nhuế Đông còn chưa xuất hiện trong “Thanh Tuyền.” Trong tay cô ta có chìa khóa, nhỏ giọng nói với một nam nhân viên công tác, lập tức có người chỉ đường cho cô ta. Bên trong “Thanh Tuyền” xa hoa đắt đỏ, hoàn toàn không giống với phong cách cổ xưa khiếm tốn như nhìn thoáng qua bề ngoài. Hành lang nhiều đường như mê cung, cô ta nhìn không hiểu còn dùng mật hiệu đánh dấu để chỉ đường, những thứ trước khi vào Chung Tuyển dạy cô ta đều dùng tới, trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi.

Tủ chứa đồ đơn giản, giống mấy túi mà siêu thị vẫn dùng để đựng hàng ngày, khiến Du Lộ có chút giật mình. Thiết kế như vậy có thể có khả năng sẽ trốn tránh được cảnh sát điều tra, mặc dù người có chui vào thành công, cũng không thể để ý tới tủ chứa đồ giản dị như vậy được.

Vừa mở ra đã bị kinh sợ - Từng thỏi vàng được xếp chồng ngay ngắn thành hình tam giác, đặc biệt nằm lặng lẽ trong hộp camera obscura (Một bên lỗ hộp kín, cảnh bên ngoài hộp thông qua các lỗ trong toàn bóng tối bên trong tường và lộn ngược trên cạnh đối diện của hình ảnh được hình thành – theo baike.baidu.com) trong phòng chống động đất đột ngột. Trong tủ chứa đồ có quy cách kiểu camera obscura, trước camera obscura có một chuỗi chữ số với chữ cái và cần phối hợp với chìa khóa phù hợp thì mới mở ra được, trong lúc nhất thời Du Lộ không biết xử lý như thế nào, thấp giọng cẩn thận báo cáo với Chung Tuyển đầu bên kia: “Đội trưởng, tủ chứa đồ có 68 thỏi vàng.”

“Tìm dấu hiệu của ngân hàng.” Triệu Hâm và Chu Tiểu Hàn cũng đang căng thẳng nhìn chằm chằm anh, khiến Chung Tuyển thầm cảm thấy không ổn.

“Không có dấu hiệu, từng bị chế biến lại.” Du Lộ báo cáo chi tiết.

“Khóa kỹ tủ chứa đồ, lát tôi tới xử lý.”

Triệu Hâm dùng khuỷu tay khua nhẹ vào Chung Tuyển, dùng khẩu hình miệng nói: Nhuế Đông đang vào.

“Nghe nè Du Lộ, còn 2 phút nữa là Nhuế Đông đi vào, cô phải cho tôi địa điểm thời gian chính xác, bất kể có gì ngoài ý muốn đều phải báo cho tôi biết.”

“Đã hiểu.” Du Lộ nhìn vào tủ chứa đồ, lập tức rời khỏi đó đi ra đạnh sảnh, muốn quan sát Nhuế Đông.

Du Lộ là người mới, không tới lượt cô ta tới phụ trách các gian phòng của Nhuế Đông, cô t chỉ phụ trách làm những việc lặt vặt ở đại sảnh, phụ trách Nhuế Đông là một nam sinh trẻ tuổi đẹp trai, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi hơn cô ta.

Nhuế Đông được vài người bảo vệ che chắn đi về phía trước, người hơi khom lưng, vành nón kéo xuống thấp, Du Lộ để ý thấy tay trái Nhuế Đông nắm thành quyền hơi run rẩy. Theo tới đầu cầu thang đã có người chặn cô ta lại, cô ta cười cười, giả vờ như một em gái không có kinh nghiệm tò mò hỏi: “Vị tiên sinh vừa rồi cắn thuốc sao?”

Người đàn ông kia liếc mắt nhìn đám người Nhuế Đông, Du Lộ lại bổ sung: “Không phải là cắn thuốc thì cũng là buôn lậu ma túy, có phải lấy từ tiền lời buôn bán sản phẩm độc hại không.”

Nam sinh kia không mở miệng, lạnh nhạt nhìn Du Lộ, chỉ khi xác định Du Lộ là người mới tò mò nhiều chuyện nên không để ý.

Cô ta may mắn thoát khỏi, đồng thời lúc rời đi lại móc vào chân người đàn ông kia.

“A!” Cô ta cúi đầu kêu một tiếng, bị nam sinh kia ngáng chân, lập tức nắm lấy quần áo anh ta, oán giận: “Anh đạp trúng tôi rồi.”

Nam sinh kia đưa tay đẩy cô ta ra, hai ngón tay nắm chặt microphone nhỏ dưới cằm, báo cáo: “IVY, người mới nhiều chuyện quá.”

Du Lộ chỉ nghe được hai từ “Người mới,” liền vô cùng cảnh giác, đứng dậy vòng qua hành lang mê cung giống như nhau, tạm thời an toàn đi vào đại sảnh.

Màn hình trước đám người Chung Tuyển lập tức sáng lên,nhưng hình nhảy lung tung khiến người ta nhìn đau cả mắt, “Đội trưởng Chung, có mặt.” Du Lộ thành công chọn được đối tượng có thể đến gần Nhuế Đông, cũng dán được camera mini trên người nhân viên công tác kia, bây giờ đám Chung Tuyển chỉ còn ngồi chờ thu lưới đánh cá.truyện bên diendanlekquydon.com.

Trong phòng Nhuế Đông nhất cử nhất động đều rõ ràng, Chung Tuyển dặn dò Du Lộ đi dọn dẹp mấy thỏi vàng, sau đó thoát thân để bọn họ bắt đầu hành động.

***

Hành động vây bắt tiến hành đặc biệt thuận lợi, Nhuế Đông đã bị cảnh sát áp giải đi, “Thanh Tuyền” cũng có lệnh bắt buộc kiểm tra toàn diện, tất cả tủ chứa đồ bị niêm phong, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần. Nhân viên lãnh đạo “Thanh Tuyền” đều bị điều tra. Đám người Chung Tuyển rất không dễ dàng thở phào nhẹ nhõm. Du Lộ đưa gói màu đen to đùng giao cho anh, không nói một câu, Chung Tuyển nhướng mắt, Du Lộ bên cạnh ngầm hiểu.

Cô ta không bị thương, nhưng vẻ mặt Du Lộ có phần trắng bệch, cắn môi buồn bực không hé răng. Đoàn người đều đang phấn khởi bàn bạc nội dung ngày mai tụt tập, ngược lại Du Lộ người luôn hoạt bát lại không lên tiếng.

Du Lộ ngồi dưới đất, lưng dựa vào bánh xe, một bàn tay cắn nắp bình đổ nước vào miệng mình uống, Chung Tuyển ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Du Lộ, hỏi: “Có bị thương không?”

Du Lộ mím môi, hai tròng mắt trong trẻo mang theo vẻ ngang bướng, lập tức trả lời: “Không có.”

Chung Tuyển giả vờ nâng tay về phía bả vai cô ta, nhưng không chạm vào, Du Lộ đột nhiên tránh đi, chỉ một động tác như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bợt, kêu thất thanh: “Đau.”

Cả đám người xông tới, chú lái xe đau lòng cô gái nhỏ tuổi, liền nói: “Có phải bị thương không, mau lên đây! Nhanh lên xe!”truyện bên djendanlequydon.com.

Du Lộ bị đám đàn ông ép lên ghế chiếc xe trống, có hai nhân viên cảnh sát bảo vệ, xa xa chợt nghe Du Lộ hô to: “Đừng đưa tôi đi bệnh viện!”

Chung Tuyển nghe xong nở nụ cười, lời này cũng giống như của người nào đó mấy năm trước, nhưng mấy năm trước cô gái nhỏ yếu ớt, vừa kéo vừa khóc như hoa lê đái vũ, khuôn mặt trơn nhẵn dán vào cổ ẩm ướt đầy mồ hôi của anh, nằm sấp trong lòng anh, giọng mềm mại đi vào lòng người, rất khác biệt với Du Lộ.

“Chú, đừng đưa con đi bệnh viện mà…..”

Hết chương 13

☆, Chương 14:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Một gói màu đen được buộc niêm phong kín mít nằm im lặng bên ghế lái phụ, Chung Tuyển cầm vô-lăng đầu hơi khó chịu. Anh nhớ tới câu nói kia của chú Tân: Xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm chú, chính cậu tự giải quyết đi.

Thứ đồ chơi nóng phỏng tay như vậy, bảo anh giải quyết thế nào đây!

Anh nghĩ không ra cách, chỉ có thể điện thoại cho Uông Trí.

“Cục trưởng Uông, gặp chuyện không may rồi.”

Uông Trí cũng bị hoảng sợ, không phải là rút đội sao, thế nào lại gặp chuyện không may rồi.truyện bên dkiendanlequydon.com

“Trước tiên đừng báo tin cho những người khác.”

“Được, tôi chờ cậu ở văn phòng.” Uông Trí cúp điện thoại, cầm quần áo ra khỏi nhà.

Lúc anh đến văn phòng, Uông Trí đã ở đó, đứng im trước cửa sổ hút thuốc, lưng hơi còng. Anh nói qua loa đơn giản sự việc cho Uông Trí nghe, Uông Trí cũng đau cả đầu. Vụ án ba Tân Dao nếu điều tra tiếp nữa sẽ động tới cơ sở, nóng vội bắt tất cả cũng không phải là biện pháp tốt, sợ có thể là bứt dây động rừng.

Uông Trí bóp chặt điếu thuốc, ngồi đối diện Chung Tuyển uống trà, lúc này trong đội đã không còn ai, dưới lầu chỉ nhìn thấy ánh sáng trên tầng này, anh ta cũng có chút khó khăn thở dài mở miệng, nói: “Chung Tuyển, nếu không thì việc này nói sơ qua cho ba cậu đi, tôi cũng khó xử lý.”

Uông Trí nhặt một thỏi vàng vuốt nhè nhẹ trong tay, nhíu mày: “Trên thỏi vàng không có dấu hiệu của ngân hàng, cấp trên cũng sẽ không đặc biệt phê duyệt vụ án này cho chúng ta, đường tắt không bình thường dễ dàng gặp phải cầu, một lần không cẩn thận là…..”

“Cậu xem thế nào?” Uông Trí khó có khi hỏi ý kiến anh.

Vẻ mặt Chung Tuyển không thể hiện rõ điều gì, nhưng anh vẫn trả lời: “Được, chuyện này tôi sẽ nói cho ba tôi biết.”

Biểu cảm trên mặt Uông Trí thoải mái hơn nhiều, vội nở nụ cười.

“Cậu vất vả rồi, ngày mai tụ tập đến đúng giờ đó.” Uông Trí nhắc nhở Chung Tuyển, rồi cầm chìa khóa xe cùng Chung Tuyển đi ra ngoài.

***

Chung Tuyển vẫn ngồi ngây ngốc trong xe, sau mười một giờ mới gọi điện thoại về nhà. Người bắt máy là mẹ Chung, vừa nghe thấy giọng của con trai thì vô cùng vui vẻ, giọng Chung Tuyển cũng mềm xuống, nói: “Mẹ, lát nữa con về nhà một chuyến.”

“Ba còn chưa ngủ chứ ạ?” Anh lại hỏi.

Mẹ Chung ngẩng đầu nhìn đèn thư phòng mỉm cười đáp: “Chưa đâu, con về nhanh đi.”

Lúc anh xuống xe mẹ Chung đang chờ ngay cửa, trước tiên nhìn chằm chằm khắp người Chung Tuyển, Chung Tuyển kéo mẹ đi vào trong.

“Bao lâu rồi không về nhỉ!” Mẹ Chung vui vẻ, giọng nói chuyện cũng lớn hơn vài phần, vừa khéo ba Chung từ trên lầu đi xuống.

Chung Tuyển vỗ lưng mẹ nói: “Sau này con sẽ thường xuyên về nhà, còn dẫn theo cả con dâu chuẩn về cho mẹ, được rồi, con có chút chuyện muốn nói với ba.”

“Việc gì quan trọng thế, đã muộn thế này, các người nói xong cũng mấy giờ rồi, đêm nay ở lại đây đi.” Mẹ Chung cất chìa khóa xe của con trai, sắc mặt Chung Nghiêm cũng có chút khó coi, nhìn chằm chằm Chung Tuyển.

Chung Tuyển quay đầu thấy mẹ nắm chặt chìa khóa xe của anh, trong tay còn cầm áo khoác của anh…. Khẽ gật đầu đồng ý.

“Cục trưởng bọn con đã nói sơ qua với ba rồi…. Để ba tới xử lý.” Chung Nghiêm dựa vào sau bàn học dài ghế dây mây dài thở dài, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đồng thời nhắc nhở: “Đơn vị bọn con cho tiểu Tân nghỉ phép vài ngày, qua đợt này là được, còn ba nó, không cho con nhúng tay vào. Chung Tuyển, lần trước con tìm ai thế, lá gan cũng lớn quá! Có tin là ngay cả con ba cũng tạm thời đình chỉ công tác không!” Chung Nghiêm nổi giận, lần trước quả thật Chung Tuyển làm việc chỉ vì cái lợi trước mắt, khiến toàn bộ phòng công an thành phố đều không thể chịu đựng nổi.

“Con đã xin hoãn thi hành án cho ông ta hai năm, còn muốn thế nào nữa?”

Chung Nghiêm tức giận đập bàn, trợn trừng mắt lườm Chung Tuyển.

Biết ba đang nổi nóng, Chung Tuyển cũng không chọc ông.

“Nghe nói con quen bạn gái tuổi còn rất nhỏ?” Lúc này Chung Nghiêm mới dịu xuống, hỏi con trai.

“Ba sắp xếp thời gian đi, con mang về cho hai người nhìn.” Chung Tuyển nở nụ cười, rút bút lông sói to sồ sề cầm trong tay ngắm nghía, chiếc bút này là Chung Tuyển tặng Chung Nghiêm vào lễ mừng thọ năm trước.

“Thả về ngay!” Chung Nghiêm nhìn đồ trong tay con trai, không nhẹ không nặng quát một tiếng.

“Gia thế như thế nào?”

“Không phải ba đã sớm điều tra xong rồi sao? Để mẹ chuẩn bị lễ gặp mặt xong xuôi đã, đây đúng là người con muốn cưới, cũng không thể chậm trễ.”

“Cô bé năm nay mới học đại học năm hai, chuẩn bị sớm như vậy làm gì!” Lời vừa nói ra đã để lộ quả thật Chung Nghiêm đã sớm âm thầm thăm dò về Hạ Hàm. Gia đình đúng là trong sạch, nhưng không có mẹ, điểm này khiến ông không vừa lòng, cộng thêm tuổi còn quá nhỏ. Bây giờ con gái đều không muốn sinh em bé sớm, trong nhà anh lớn đã kết hôn vài năm mà bụng chưa động tĩnh gì, Chung Tuyển lại cưới về một người tuổi còn nhỏ, lại càng không hi vọng gì rồi.

***

Ban đêm Chung Tuyển không ngủ được, phòng của anh ở tín hiệu di động không tốt lắm, nên anh đi ra hồ nhân tạo cạnh vườn sau gọi điện cho Hạ Hàm.

Giọng Hạ Hàm khi nhận điện thoại của anh rất vui vẻ, “Sợ làm lỡ việc của anh, em cũng không dám điện thoại cho anh, sao rồi, thuận lợi chứ? Ngày mai…. Có thể về chưa?”

“Hàm Hàm, em đồng ý gặp ba mẹ anh không?” Chung Tuyển tìm bậc thềm đá ngồi xuống, nhìn bầu trời đêm bị sương mù bao phủ có mấy ngôi sao lưa thưa.

Hạ Hàm ngây ngốc tầm mấy phút, đầu óc cảm thấy ngột ngạt, lại có chút sợ, ba từng đề cập ba mẹ Chung Tuyển, cô biết bối cảnh Chung Tuyển không đơn giản, cho nên đi gặp ba mẹ anh càng khiến cô khẩn trương hơn.

“Khi nào thì gặp ạ? Em hơi sợ, phải chuẩn bị gì không? Ba em có phải đi cùng hay không?”

“Dẫn theo chú Hạ làm gì, cầu hôn à?” Bên kia điện thoại Chung Tuyển trêu cô.

“Em thật sự rất hồi hộp, đừng trêu em.” Hạ Hàm thở hổn hển.

“Đừng nóng vội, em lo lắng ít thôi, từ từ sẽ đến.”

Nghe xong lời của anh Hạ Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, đề tài này khiến hô hấp cô nhanh hơn, không muốn tiếp tục nữa, Hạ Hàm liền hỏi anh, khi nào thì trở về.

“Ngày mai.” Nghĩ tới ngày mai đơn vị tụ tập, Chung Tuyển liền đề nghị bảo Hạ Hàm cùng nhau tới, “Không có chuyện gì đâu, đều là đồng nghiệp, Tân Dao cũng ở đó.”

“Vậy em nên mặc quần áo gì đây, hay là đồ nghiêm túc một tý?”

Cô bé kia cũng quá quan trọng rồi, “Ngày mai anh về đón em, mặc váy đi, anh thích em mặc váy.”

Cuộc điện thoại này đã nửa giờ trôi qua, mãi đến lúc đầu bên kia Hạ Hàm buồn ngủ, anh mới tắt máy. Anh đi vào phòng bếp uống ngụm nước, bật một ngọn đèn tường ở phòng khách, thấy trong nhà mới mua thêm một tấm thảm , hình như tường bên ban công đã sơn quét lại. Đêm khuya ánh sáng lờ mờ chiếu sáng lên khung bằng thủy tinh trên vách tường, đó là cúp quán quân anh đạt được năm mười hai tuổi của môn chạy cự li dài thanh thiếu niên toàn thành phố, trong khung hình là ảnh Chung Thác và anh chụp chung, Chung Thác khiêng anh trên vai, coi anh như chiếc cúp.

Chung Tuyển nhìn một lát, sau đó cầm tấm hình này úp ngược xuống, tay ấn chặt mi tâm.

Một đêm này Chung Tuyển lăn lộn khó ngủ, mấy ngày trước bận rộn vụ án như vậy, vẫn luôn không ngủ ngon.

Sáng sớm mẹ Chung và vợ anh cả dậy sớm cùng nhau bận rộn làm bữa sáng, Hà Tử Xuyến và mẹ chồng cười cười nói nói. Lúc Chung Tuyển xuống lầu xung quanh vành mắt đều là màu đen, từ xa mẹ Chung đã thấy rồi.

Bác gái giúp việc trong nhà đã trả chìa khóa lại cho anh, đi ra cửa phải qua nhà ăn, đối với bữa ăn sáng anh cũng không có khẩu vị, liền nói: “Mẹ, con đi trước, trong cục hôm nay có việc.”

Mẹ Chung cũng buồn rầu nói: “Tử Xuyến, con mau lên xem A Thác bận việc gì vậy?”

Hà Tử Xuyến thả chén sứ nhỏ tinh xảo trong tay, lướt qua Chung Tuyển đi lên lầu, lúc này mẹ Chung nói: “Uống chút cháo đậu đen rồi hẵng đi.”

Chung Nghiêm vừa tập thể dục buổi sáng trở về, tinh thần sảng khoái, gặp chuyện này thì thở dài: “Để nó đi, bạn gái đang chờ nó đấy, tối hôm qua gọi điện đến rất muộn, tôi đều nghe thấy hết.”

Quả thật hồ nhân tạo đối diện với phòng của ba, mùa hè nên mở cửa sổ, động tĩnh dưới lầu đúng là có thể nghe rõ.

Chung Thác cùng vợ từ trên lầu đi xuống, nhưng khi đến nhà ăn thì Chung Tuyển đã đi rồi, lúc nhà họ Chung cùng dùng bữa sáng Chung Thác liền tò mò hỏi: “A Tuyển quen bạn gái rồi hả?”

Hà Tử Xuyên cũng dừng đũa lại.

Chung Nghiêm vuốt cằm: “Qua mấy ngày nữa bảo nó dẫn về thăm nhà một chuyến.”

“Như vậy cũng tốt, về sau mẹ cũng không cần nhìn chằm chằm vào bụng Tử Xuyến nữa rồi.”

Mẹ Chung tỏ vẻ cũng còn phải chờ đợi: “Là một nữ sinh đại học, tuổi còn nhỏ như vậy, mẹ xem chưa chắc đâu.”

“Mẹ, A Tuyển thích là được, cô gái chú ấy nhìn trúng nhất định là rất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Giọng Hà Tử Xuyên dịu dàng dễ nghe, mẹ Chung nghe xong cũng cao hứng.

Vài năm trước Hà Tử Xuyến là nữ diễn viên nổi tiếng, từ sau khi gả cho con trai trưởng nhà họ Chung, về cơ bản không nhận kịch bản nữa. Một năm cũng chỉ làm một vài cái quảng cáo, hình tượng rất tốt, bên ngoài cảm thấy với con trai cả nhà họ Chung là trai tài gái sắc, vô cùng môn đăng hộ đối. Con cả nhà họ Chung theo nghiệp kinh doanh, một đường lăn lội thuận buồm xuôi gió, rất được chú ý ở trong giới kinh doanh, người chín chắn có từng trải, thủ đoạn cũng rất ngoan độc, dáng dấp rất hoàn mỹ trong thương giới, chiếm được bao nhiêu trái tim của con gái ở thành phố A.

Lúc đó cầu hôn Hà Tử Xuyến cũng chấn động cả thành phố A, khiến người khác ghen chết mất.

***

Lúc Chung Tuyển về tới Hạ Hàm đang ngủ, anh không ở nhà nên Hạ Hàm chỉ mặc chiếc váy ngủ ngắn lại mỏng, quả thực trời nóng quá, mỗi khi anh qua đêm ở đây, cô mặc đồ ngủ bảo thủ khiến cô ngủ không thoải mái. Anh đã vào phòng nhưng Hạ Hàm vẫn chưa tỉnh, chăn cuốn lên cao, váy cũng đã cuộn lên tới thắt lưng, lộ ra đoạn eo nhỏ trắng nõn, nội y bằng tơ tằm màu đen bao quấn mông cô, chân cô vểnh lên cao. Chung Tuyển đứng nơi cuối giường, ngay cả đường rãnh u cốc lờ mờ lại no đủ đều có thể nhìn thấy. Hướng lên trên nữa, dây áo của cô gái nhỏ đã hoàn toàn rơi khỏi vai, hai quả đào đầy đủ bức người đối diện với tầm mắt anh, một bên còn lộ ra nụ hoa đào hồng khiến Chung Tuyển nhất thời phun máu.

Anh thả đồ đạc trong tay, nghiêng người đè lên, Hạ Hàm bị động tác thô bạo của anh đánh thức, né tránh anh xoay người đứng lên, lập tức váy rơi xuống che hết phần bị lộ.truyện bên

“Trong cục mấy giờ thì bắt đầu tụ tập?” Hạ Hàm vừa nói vừa đi vào phòng tắm.

Chung Tuyển kêu: “Lại đây.” diendan

Hạ Hàm từ phòng tắm thò đầu ra, hỏi: “Sao vậy?”lequy,don. com

“Anh không ngủ ngon, đau đầu.”

Cô đi lại kiểm tra, bóp huyệt thái dương cho anh, Hạ Hàm nghiêng người nên lộ rõ một mảng trắng nõn trước ngực, nâng lên – hạ xuống – đứng thẳng – di chuyển. Chung Tuyển không nhịn được, đầu chôn trong khe rãnh đó, hít sâu một hơi, giọng rầu rĩ trẻ con: “Em theo anh ngủ một lát đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK