Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Cửa hàng trưởng gõ cửa, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng: “Cần tôi giúp không ạ?”
“Ừm… Không cần đâu.” Xung quanh phòng thay quần áo Hạ Hàm đang đứng toàn là kính rộng lớn, tự nhìn mình, cô xoay người nhìn thấy phía sau lưng lộ một mảng trắng như tuyết, cắn môi, kiên quyết kéo cửa đi ra ngoài.
Cô ngẩng đầu, chạm vào cặp mắt xinh đẹp khó lường kia, mặt đỏ lên. Chung Tuyển đang ung dung híp mắt đánh giá cô, cười như không cười.
Cửa hàng trưởng hơi chỉnh lại giúp cô, không khỏi khen ngợi: “Rất xinh đẹp.”
Hạ Hàm rầu rĩ nói câu cám ơn, váy voan mỏng liền thân màu đen, làn váy buông xuống tự do không theo quy tắc, chỉ lộ ra mắt cá chân trắng trơn xinh xắn. Vai rộng thắt lưng thiết kế ôm sát càng tôn lên vòng eo không đầy nắm tay của cô, bao bọc ngực nhô cao của cô, phía sau xẻ vừa tầm tới giữa lưng. Chung Tuyển ngồi sau lưng cô, nhìn mảng lưng xinh đẹp non mềm trắng như tuyết không nhịn được cười tự giễu.
Từ trước tới nay sự tự chủ của anh làm người ta ngạc nhiên.
Nhưng suy nghĩ lại, tự chủ của anh quả đúng khác thường như anh vẫn nghĩ sao? Vốn muốn đợi hai năm nữa, chờ cô trưởng thành có thể quyết định được chuyện tình cảm, chuẩn bị tốt để chấp nhận mình, nhưng bây giờ trái tim càng ngày càng rộn rạo, vậy mà lại chờ không kịp nữa rồi.
“Như vậy được không?” Hạ Hàm yêu kiều nhát gan đi lên trước hỏi anh.
Chung Tuyển đứng lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cúi xuống dán vào lỗ tai cô nồng nàn nói: “Rất đẹp.” Đầu ngón tay thô ráp của anh vuốt nhè nhẹ như có như không, khiến toàn cơ thể cô không tự giác run rẩy.
“Vừa tới thời gian, chúng ta đi thôi.” Chung Tuyển nhìn nhìn đồng hồ, ôm eo cô đi ra ngoài, đây vốn là hành động thân mật tự nhiên Hạ Hàm vốn đã thành thói quen, nhưng lúc này đây, trái tim cô điên cuồng đập “Thình thịch.”
Bọn họ vừa tới, Hạ Cận liền trợn mắt há hốc mồm nhìn em gái nhà mình, sau đó cười đắc ý, giới thiệu với Tân Dao.
Hạ Hàm là cô gái hay xấu hổ, lúng túng nhìn Tân Dao, còn Tân Dao tự nhiên kéo cô qua, đến gian phòng nhỏ nói chuyện một lúc.
Chẳng được bao lâu, Từ Trình Phong liền phóng tới đây, Hạ Cận cau mày nhìn anh ta: “Không gọi cậu qua đây mà.”
Từ Trình Phong cười vô lại, sau đó Hạ Hàm mới biết được, nơi này là sản nghiệp dưới tên của Từ Trình Phong.
Ánh mắt anh ta đảo qua, liền phát hiện Hạ Hàm mặc váy dài màu đen, càng cười nhiều hơn, liếm liếm môi đi qua. Phía sau Hạ Hàm chính là tường, bị Từ Trình Phong nửa dồn vây ở sau tường, cô nhìn qua phía Chung Tuyển cầu cứu.
Từ Trình Phong xoa tóc cô, không nhịn được nói với Hạ Cận: “Trước kia còn nhỏ, không nghĩ tới lại xinh đẹp như vậy!” Tay anh ta còn chưa chạm vào khuôn mặt non mềm êm ái của Hạ Hàm, đã bị ánh mắt sâu thăm thẳm của Chung Tuyển dọa rút tay về.
Từ Trình Phong ho hai tiếng, tay nào còn dám đặt trên người Hạ Hàm, lui về sau hai bước, buông Hạ Hàm ra.
Cô lập tức đi tới bên cạnh Chung Tuyển, yếu ớt túm góc áo Chung Tuyển.
Hạ Cận chứng kiến em gái trước tiên là chạy về phía Chung Tuyển, tinh thần âm thầm bị tổn tương, Từ Trình Phong nghi ngờ hối hận cộng thêm không hiểu: Cậu ta ra tay khi nào, miệng rất điêu ngoa, cô gái non mềm như vậy cũng hạ miệng xuống được.
Những lời này Từ Trình Phong mới không dám nói với Chung Tuyển, chỉ nói thầm trong lòng, bề ngoài thì chỉ có thể trái lương tâm nịnh nọt: “Về sau chị dâu nhỏ có chuyện gì cứ làm phiền em.”
Chung Tuyển nén cười nhìn điệu bộ sợ sệt của Từ Trình Phong.
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt Tân Dao, cũng khá tốt, Tân Dao lớn hơn cô vài tuổi, là một nữ cảnh sát, cũng là cấp dưới của Chung Tuyển. Tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn, cười rộ lên rất trong sáng, có cảm giác xinh đẹp khí khái anh hào, lúc này cô mới hiểu được, thì ra anh trai mình thích cô gái như vậy.
Hạ Cận vốn không đồng ý chuyện Chung Tuyển và Hạ Hàm ở chung một chỗ, nhưng miệng Chung Tuyển phun hoa sen (ý là dẻo miệng hứa hẹn cam kết), thứ hai nữa là quả thật phần lớn thời gian Chung Tuyển đều một mình ở trong đại viện của cục công an thành phố, nhà ở để đó không sử dụng, Hạ Hàm vào ở đi học cũng thuận tiện giao thông.
Hạ Cận trực tiếp cảnh cáo Chung Tuyển, không cho phép có chuyện gì phát triển quá nhanh.
Chung Tuyển nhíu mày nhàn nhạt hỏi: “Cái gì gọi là nhanh, cậu nói thử cho tôi nghe đi?”
“Chung Tuyển, tôi nói thật, nếu nó chịu một chút uất ức nào, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.” Đó là em gái anh thương từ nhỏ tới lớn, vì để Hạ Hàm về bên cạnh anh, anh hao hết tâm tư, hao hết khí lực, những thứ này Chung Tuyển cậu ta đương nhiên không hiểu.
Chung Tuyển vỗ vai Hạ Cận, để anh yên tâm.
Hạ Cận thở dài một hơi, “Tính nó yên lặng, nội tâm, nếu là người đàn ông khác chỉ sợ là bị uất ức cũng không muốn nói ra, là cậu cũng tốt.”
Từ Trình Phong liên tục hút thuốc buồn bực nghĩ: Thật sự là rất độc ác, không nói một tiếng đã lừa dối bắt cóc cô gái nhỏ non mềm tươi sáng nhiều nước về rồi, đến lúc này, anh ta là người cuối cùng biết được, anh ta nghĩ nếu Chung Tuyển tới, sợ còn không phải là đối thủ của anh.
Tính cách Hạ Hàm khéo léo như vậy, nhất định theo đuổi được! Từ Trình Phong, cậu đúng là không nhớ lâu, từ nhỏ đã bị Chung Tuyển tính kế còn ít à, đáng đời!
Bên này tiệc tan Chung Tuyển liền đưa Hạ Hàm về, sau khi tới nhà, Hạ Hàm không nỡ xuống xe, cầm lấy bàn tay to của anh đặt lên đùi. Đèn xe sáng rực, chiếu lên cánh cửa phòng ở sáng ngời, Chung Tuyển cũng không phải là người thiện lương gì, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve đùi cô, có khuynh hướng đi lên phía trên cơ thể.
Tình cảm ngọt ngào nồng nàn giữa hai người lúc nãy bị gián đoạn, giờ phút này tất cả tình cảm đều nóng lên, Chung Tuyển ép Hạ Hàm ngồi trong không gian nhỏ giữa cánh tay anh và tay ghế lái phụ, vân vê khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn bóng mượt của cô, rồi cắn lên môi cô.
“Ưm…” Anh bất ngờ xâm nhập vào khiến Hạ Hàm không kịp thích ứng, khuấy đảo di chuyển giữa môi lưỡi, nắm chặt cằm cô buộc cô chỉ có thể mở miệng tiếp nhận anh. Cái tay kia sờ chân cô cũng không thành thật bắt đầu vượt qua tầng lụa đen mềm mại trơn bóng, hướng về phần trên của đôi chân mảnh khảnh nhẵn nhụi.
“Anh đừng mà….” Trước tiên Hạ Hàm khép chân lại, miệng bị anh mút, chỉ có thể nói mơ hồ không rõ ràng. Chung Tuyển nhắm chặt mắt nhịn xuống, tay cũng quy quy củ củ thu về, nhưng vẫn ôm chặt eo nhỏ bé của cô hôn không ngừng.
Cuối cùng mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên vì động tình của cô, Chung Tuyển ôm cô vào ngực chuẩn bị trêu chọc.
Mới vừa rồi Hạ Hàm bị anh quấy nhiễu lật trời, cằm đặt lên vai anh ho hai tiếng.
Không phải cô kháng cự Chung Tuyển, trái tim và lòng yêu mến của anh Hạ Hàm đều hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, chỉ là cô có hơi sợ hãi, muốn tiến dần từng bước. Hạ Hàm không phải là cô gái buông thả, động tác của Chung Tuyển lại kịch liệt như vậy, khó tránh khỏi sẽ dọa đến cô, nhưng cô cũng không biết, lau súng cướp cò mới vừa nãy đều là do Chung Tuyển dè dặt cẩn thận cố gắng khống chế.
“Em phải lên rồi.” Hạ Hạm nhẹ nhàng nói với anh, ánh mắt nhìn anh đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt này, là đôi mắt trong suốt nhất mà anh từng gặp. Thời gian qua anh gặp nhiều chuyện bẩn thỉu không chịu nổi, phản bội, bạo lực, máu tanh, thậm chí cho rằng bản thân mình đã vô cảm, nhưng đôi mắt không rành thế sự sáng như vì sao tinh tú này, đã kéo anh lại.
“Anh đưa em ….”
“Không cần, tự mình em đi lên.” Anh còn chưa nói xong Hạ Hàm đã gấp gáp cắt ngang.
Chung Tuyển nhéo mặt cô, dịu dàng đáp lại: “Được.”
Hạ Hàm cắn cắn môi, rốt cuộc đánh bạo, hai tay giữ khuôn mặt đẹp trai của anh in lên trán anh một nụ hôn, rồi xoay người kéo cửa ra, chạy vào khu nhà.
Chung Tuyển cười càng vui vẻ hơn, nhớ lại hương vị tốt đẹp trong miệng vừa nãy, nhìn thân váy dài phóng khoáng biến mất không thấy, trong lòng nghi hoặc: Có thể nhịn đến lúc cô cam tâm tình nguyện không? Truyện của dijeendanlequydon.com
Có nên thử suy nghĩ, để cô chủ động đưa đến cửa không?
Hạ Hàm vào hành lang, thở hổn hển một lúc, sau đó lén lút thò đầu ra, nhìn thấy xe anh vẫn đang ở đó, khóe miệng cong lên cười thỏa mãn.
Chạy nhanh vào nhà, mở cửa, vén góc rèm cửa sổ: Sao anh vẫn đứng đó?
Hạ Hàm đợi một lát, dưới lầu Chung Tuyển mới khởi động xe rẽ hướng rời đi, mặt cong cong nhìn theo chiếc xe kia của anh, sao cứ có cảm giác màu hồng bay khắp nơi.
***
Tháng sáu, toàn bộ sinh viên ở trường đại học A đều đang chuẩn bị cho cuộc thi lần cấp 6, Diệp Vấn đã sớm vượt qua, đương nhiên Hạ Hàm thì không cần phải nói, sống ở nước ngoài nhiều năm, cô đang do dự có nên tham gia hay không. Còn Thanh Phong, cả đêm liều mạng vật lộn với đống đề bài kiểm tra, nhét tai nghe, miệng lẩm bẩm, tóc tai đều lộn xộn mấy ngày rồi chưa gội, Diệp Vấn nhìn không vừa mắt, thúc giục Thanh Phong đi tắm rửa.
Thanh Phong đồng thời ôm cổ và đùi dài lại trắng của Diệp Vấn, chơi xấu, “Nữ thần của tớ, đây đã là lần thứ ba của tớ rồi, nếu không qua được tớ muốn đi nhảy sông!”
“Bao nhiêu người học trước xếp hàng muốn nhảy sông đấy, cũng không tới lượt cậu đâu!” Từ trước tới này Diệp Vấn vẫn luôn độc miệng.
“Hàm Hàm!” Thanh Phong kêu to, “Mau giữ chặt nữ thần giúp tớ, tớ muốn xé quần áo cậu ấy! Tớ muốn cưỡng gian cậu ấy!”
“Phiền cậu tắm một lần trước khi cưỡng gian tớ, tớ nằm đây chờ cậu.”
Thanh Phong ôm đầu khóc rống, toàn bộ mấy cuốn đề thi bay loạn đầy trời.
Chân dài Diệp Vấn đá Thanh Phong, “Đây đều là thử, còn chưa có chỉ thị làm bài thi, dọn đi, tớ bổ túc cho cậu.”
Thanh Phong cúi đầu không nhìn cô, rầu rĩ nói: “Muốn bổ túc cũng là Hạ Hàm bổ túc, người ta là rùa nhỏ non mềm tươi sáng, sao lại lăn trên người cậu được!” Thanh Phong học giọng điệu Diệp Vấn nói.
Hạ Hàm vội vàng xua tay, cái này cô thật đúng là không làm được, đề bài cô có thể giải, nhưng mà cô không thể giải thích được vì sao lại như vậy đâu.
“Nhanh vào tắm rửa đi, thối chết!” Diệp Vấn rống một tiếng, Thanh Phong lập tức đứng lên theo tư thế quân đội, cầm mắt kính, chạy vào phòng tắm.
Diệp Vấn cau mày nhìn đống lộn xộn trên bàn, kéo toàn bộ vứt vào thùng rác, tải ít tài liệu trên mạng rồi in ra, xé một mảnh giấy, ào ào viết cách thức sử dụng làm văn cấp sáu ra đầy tờ giấy.
Chờ Thanh Phong tóc cũng chưa lau khô đi ra liền nhìn thấy, mặt bàn cô sạch sẽ như mới, sau đó là mỹ nữ dựa bàn viết lách, tóc dài như thác thả xuống bờ vai, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn, chiếu một tầng màu vàng trên vai Diệp Vấn.
Đẹp quá, Thanh Phong nhìn đến ngây người, lúc lắc đầu, vội vàng dùng khăn lông lau khô tóc, ngồi bên cạnh Diệp Vấn, giọng điệu dịu dàng buồn ói: “Diệp Vấn, cậu biết không? Tớ rất muốn trở thành cậu.”
Diệp Vấn dùng cán bút gõ trán cô, “Muốn trở thành tớ trước hết qua được cấp sáu đã!”
Thanh Phong hôn lên gò má Diệp Vấn, đón lấy cách thức sử dụng làm văn cấp sáu vừa rồi cô ấy viết, bắt đầu nghiêm túc xem.
Diệp Vấn chán ghét xoa gò má, nhưng hiếm khi nở nụ cười mềm mại, “Lần này nhất định phải vượt qua, năm ba đại học chuyên ngành kiểm tra nhiều như vậy, không có thời gian đâu.”
Thanh Phong cười cười, “Tớ có linh cảm, lần này nhất định có thể vượt qua.”
“Qua được tớ giới thiệu nam thần của cậu cho cậu.”
“A a a! Thật vậy không?”
Hết chương 7
☆, Chương 8:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
***
Thanh Phong tốt đẹp sạch sẽ như vậy xứng với cái tên mà các cụ đã đặt ra, nhưng khoa bọn cô là về nghệ thuật, mẹ Thanh Phong yêu cầu rất nghiêm khắc với cô, lần trước Thanh Phong thi cấp sáu không qua được, vì thế mẹ Thanh Phong không hề để ý đến con gái trong vòng một tháng.
Hạ Hàm tận mắt chứng kiến Thanh Phong năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho mẹ, mà bên kia mẹ Thanh Phong từ đầu đến cuối từ chối không nghe máy, cô nhìn không chịu được đỏ con mắt luôn, trên đời này có sai lầm nào của con cái mà ba mẹ không thể tha thứ được chứ!
Thi đậu Piano cấp tám là hoàn toàn bị ép buộc, thế cho nên bây giờ ngay cả Piano Thanh Phong cũng không thèm chạm vào chút nào. Lần trước học viện nghệ thuật có hội diễn, tạm thời mời Thanh Phong, Thanh Phong ‘thà chết chứ không chịu khuất phục,’ ngay cả thành viên hướng dẫn tự mình khuyên Thanh Phong đàn một bản, Thanh Phong cũng không động đậy.
Cô ấy nói: Đời này không bao giờ thèm chạm vào Piano nữa.
Hạ Hàm nghĩ rằng, hồi cô còn nhỏ cũng từng bị mẹ bắt đi học vẽ tranh, nhưng khi đó Hạ Hàm nhỏ như vậy, lưng cõng bàn vẽ rất to, ngồi trên băng ghế cao, ngay cả chân ngắn cũng không thể chạm xuống đất. Sau một tiết học rất dài, trên tay, trên váy đều là màu bột nước, ngay cả cầm bút vẽ cũng khó khăn, Hạ Học Đông đau lòng con gái, thường xuyên lén lút dẫn con gái đi ra ngoài, chơi ở công viên đúng thời gian một tiết học, sau đó đàng hoàng đi về nhà.
Về nhà, mẹ ngồi xổm xuống sờ mặt cô, thấy trên mặt trên tay con gái đều sạch sẽ, cười nói: “Hàm Hàm rất ngoan.” Tay nho nhỏ nắm bàn tay to của ba, giương mắt lanh lợi nhìn về phía ba cười cười, sau đó chạy lên lầu, chờ anh trai học về cùng chơi đùa với cô.
Tuổi thơ của cô chính là ấm áp dễ chịu như vậy, nhưng không còn nữa rồi.
Sau đó ba mẹ đối đầu gay gắt, ba trật ra khỏi quỹ đạo, mẹ nhốt mình trong phòng ngủ cúi đầu khóc, ba ngồi trong phòng khách hút thuốc, một điếu lại một điếu. Hạ Hàm là người có tính nhạy cảm, cô nhìn thấy khi ba mẹ cãi nhau thì xé một tấm hình rồi hung hăng ném vào thùng rác, liền tò mò, cô gái nhỏ lén nhặt những mảnh vụn đã bị xé nát lên, gom lại ghép vào nhau cô thấy khuôn mặt ba trên ảnh chụp, mà người phụ nữ ba ôm lấy, không phải là mẹ….
Tuổi còn nhỏ cô vốn không hiểu gì, sau này lớn lên, cô mới hiểu được là ba phạm phải sai lầm.
Ngày cùng mẹ rời khỏi thành phố A tuyết rơi rất nhiều, sáng sớm hôm đó Hạ Hàm vô cùng vui vẻ, vì Hạ Cận đã đồng ý với cô, chỉ cần tuyết rơi thì dẫn cô đi đắp người tuyết. Cô hưng phấn mặc quần áo xong, còn lần đầu tiên tự chải tóc cho mình, nhưng mà vẫn cứ lỏng la lỏng lẻo, ngoan ngoãn ngồi dưới lầu chờ anh trai đi ra.
Hạ Cận xuống lầu ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, liên tục nói những lời mà Hạ Hàm không hiểu lắm, anh trai nói cái gì mà về sau cô nhớ gọi điện thoại về đây, không phải chúng ta đều ở chung mỗi ngày sao? Có ba, có mẹ, anh và em, không phải mỗi ngày đều gặp mặt ư? Tại sao phải gọi điện thoại.
Trên khuôn mặt sáng sủa của Hạ Cận biểu cảm ngấm ngầm chịu đựng, hốc mắt cũng đỏ lên, ngột ngạt im lặng như vậy khiến Hạ Hàm cũng khóc, cô vốn không biết vì sao mình lại khóc, có lẽ là vì Hạ Cận nuốt lời không dẫn cô đi đắp người tuyết.
Hạ Hàm theo mẹ đi tới một ngôi nhà rất lớn, vô cùng…. Khi đó cô nghĩ mãi không ra nên dùng từ gì để hình dung, chỉ cảm thấy nơi này rất khác biệt với căn nhà cũ, phòng tắm cũng to hơn phòng khác ở nhà ba, cũng không cần phải giành toilet với anh trai. Ông ngoại rất trầm lặng, nhưng ôm cô rất ấm áp, còn có cậu, cô nghi ngờ, vì sao cậu không xưng hô với ông ngoại là “Ba” giống như mẹ thế? Hơn nữa cậu thoạt nhìn rất trẻ tuổi, rất giống ông anh dạy anh trai cùng đá banh.
Hạ Hàm không thích nơi này, muốn về nhà, nhớ ba và anh trai, cô không dám nói với mẹ, có một lần Hạ Hàm lén lút nói với Lê Chính.
Ngày hôm đó vừa đúng lúc chủ nhật, Lê Chính lén đưa Hạ Hàm về thành phố A, chỉ ở lại một ngày ngắn ngủi, rồi phải chạy về Newyork, cô khóc lóc gọi anh trai cũng vô dụng, sau khi trở về Lê Chính dỗ cô, chỉ cần cô nghe lời, anh liền dẫn cô về thành phố A thăm ba và anh trai.
Khi đó Hạ Hàm còn nhỏ, nhận được lời hứa hẹn của cậu, mắt đỏ lên nhào vào lòng cậu, cơ thể nhỏ nhắn vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt nước mũi đều quệt lên áo sơ mi màu trắng của Lê Chính.
Sau này mẹ qua đời, tuổi ông ngoại cũng lớn, Hạ Hàm được Lê Chính nuôi nấng đến trưởng thành, Cố Du là bạn gái của cậu, cô vẫn luôn chờ đợi đến ngày gọi Cố Du là mợ, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa đợi được.
Lê Chính bận rộn ngày đêm không ngừng nghỉ, phần lớn đều là Cố Du chăm sóc cô, mười hai mười ba tuổi là tuổi con gái phát triển, ngực nhô cao, Hạ Hàm nhìn bộ ngực cao đẹp mắt của Cố Du thì ngẩn ra, “Tiffany, nó có thể to như của chị được không ạ?”
Khi đó cô cũng không biết xấu hổ, chỉ vào phần nhỏ xíu đáng thương trước ngực mình, rồi lại chọc chọc ngực Cố Du nói. Truyện bên dinendanlequydon.com
“Đương nhiên, chỉ cần em ăn nhiều cơm, đừng ăn kiêng là có thể.”
Đêm khuya yên tĩnh, hiếm khi Hạ Hàm ỷ lại cô như vậy, Cố Du ôm lấy cô, hai người không nói gì cả.
Rất lâu sau Hạ Hàm mới vụng về nói nhỏ: “Em rất nhớ mẹ.”
…..
“Chị sẽ luôn ở bên em chứ?” Tình cảm của cô rất yếu đuối, thời kỳ dậy thì không có mẹ chăm sóc, Hạ Hàm vẫn không nhịn được nếu ai đối xử tốt với cô một chút.
“Đầu đang nghĩ cái gì vậy chứ.” Cố Du giả vờ suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra: “Hàm Hàm ngoan, mau gọi điện thoại kêu cậu em về, như vậy thì mỗi ngày chị đều sẽ ở cùng với em.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng rên mềm mại giống như của phụ nữ, Hạ Hàm không dám nói gì, một lát sau Lê Chính mới cầm điện thoại nói rất nhỏ: “Hàm Hàm.”
“Cậu, chừng nào thì cậu về, công việc bận lắm sao?”
“Tiffany có ở đó không?”
“Ở đây ạ.” Hạ Hàm đáp, ngẩng đầu nhìn Cố Du một cái, đôi mắt xinh đẹp đến vô cùng nháy mắt với cô ấy.
“Cậu về ngay lập tức, con ngủ trước đi, đừng chờ cậu.”
***
Sau này Cố Du làm bạn đi cùng với cô càng ngày càng nhiều, thế mà vẫn mãi chưa thấy Cố Du kết hôn với cậu, nhưng điều này cô cũng không ngại. Hạ Hàm đã sớm xem cô ấy như đã lấy chồng. Cố Du dạy bảo cô rất nhiều điều, dạy cô cách lót băng vệ sinh, dạy cô nên mặc áo ngực như thế nào, tặng cho cô đôi giày cao gót đầu tiên, cô ấy luôn làm những chuyện mà mẹ Hạ Hàm nên làm.
Cho nên Hạ Hàm ỷ lại Cố Du, tin tưởng Cố Du, xem Cố Du như người trong nhà.
***
Hiếm khi trời mát dễ chịu như hôm nay, mấy ngày hôm trước trời nóng quá khiến Hạ Hàm ngay cả lên lầu cũng lười, nhưng lại rất nhớ anh. Vùng ngoại ô thành phố A có mấy vụ án buôn bán trẻ em cần điều tra phá án, Chung Tuyển dẫn đội cảnh sát ra đó, Hạ Hàm nhẩm tính, hai người đã nửa tháng không liên lạc tử tế rồi.
Thanh Phong còn đang vùi đầu hăng hái chiến đấu thi cấp sáu, Hạ Hàm chuẩn bị trà bánh đặt trước bàn Thanh Phong, “Đêm nay tớ không về, đừng thức khuya quá ngủ sớm đi một chút.”
Thanh Phong xoay người ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm, khóe mắt mỉm cười, “Chú cảnh sát hôm hay đã về à?”
Hạ Hàm cười cười, ánh mặt trời xuyên thấu chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn rất non mềm của cô, “Ừ, hôm nay anh ấy đã trở lại.”
Thanh Phong vỗ nhẹ cô, bảo cô đi nhanh lên, Hạ Hàm thu dọn túi xách, kế hoạch là về nhà trước một chuyến, sau đó xuống lầu đi siêu thị, đến giờ đó anh cũng chắc đã tan tầm, rồi gọi điện cho anh là xong.
Đến cửa mới phát hiện không tìm thấy chìa khóa, Hạ Hàm gọi điện cho Thanh Phong, nhờ Thanh Phong tìm giúp ở ký túc xá, Thanh Phong lục tung ký túc xá mấy lần cũng không tìm thấy.
Hạ Hàm nản lòng dựa vào cửa, đã làm mất chìa khóa, chỉ có thể đi tìm Chung Tuyển thôi.
Đại đội cục điều tra hình sự thành phố nằm trong tòa nhà đơn độc, có bố trí gác cổng, bậc thềm rất cao, yên ắng, nghiêm túc mà thần bí. Hạ Hàm vừa đi vào một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát liền đi về phía cô, hỏi cô có chuyện gì.
Biết được cô tìm Chung Tuyển, người đàn ông kia cười như không cười nhìn cô một cái, gọi điện thoại nội bộ, lúc này mới dẫn Hạ Hàm đi lên trên.
Người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn thoáng qua cửa phòng họp đóng chặt, nói với Hạ Hàm: “Vẫn đang họp, cô chờ lát nữa nhé.”
“Dạ, cám ơn ạ.” Hạ Hàm nói với người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đối diện.
Người đàn ông kia khẽ gật đầu, xoay người xuống lầu.
Gần kết thúc cuộc họp, Chung Tuyển tổng kết lần cuối rồi sau đó tan họp.
Đều là những chàng trai tuổi trẻ mạnh mẽ, khi mọi người rầm rập đi ra, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái ngồi lặng lẽ trước cửa. Các cảnh sát trong ngày thường ai cũng đều sát phạt quyết đoán, đầu óc nhìn xa trông rộng, lúc này đều tò mò thăm dò nhìn Hạ Hàm.
Dù sao trong đội cảnh sát con gái quá ít ỏi, vài người nhân viên cảnh sát giả vờ bình tĩnh tiêu sái đi qua người Hạ Hàm, đi hai ba bước rồi quay đầu lại nhìn. Chung Tuyển thảo luận nội dung công việc với đội trưởng, sau đó đi ra cuối cùng.
Lúc này anh mới nhìn thấy Hạ Hàm đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa, cô không giống những người con gái bây giờ, rất kiên nhẫn, không chơi di động, chỉ yên lặng kiên trì ngồi đợi. Tay gấp xếp đặt trên đùi, đầu hơi cúi xuống, làn da phía sau cổ trắng như tuyết, lông mi dày vểnh lên tạo thành mắt sâu hun hút, cả người Hạ Hàm trong tầm với của anh, Chung Tuyển cười cười tay nóng không nhịn được muốn xoa đầu cô, vén tóc cô lên.
Chung Tuyển vừa tốt nghiệp trường cảnh sát chính là do Uông Trí dẫn tới đây, bây giờ Uông Trí là người đứng đầu đại đội điều tra hình sự, còn Chung Tuyển là đội phó, lúc này đội trưởng Uông đang ung dung nhàn nhã nhìn Chung Tuyển.
Thế mà anh đã quên còn có đội trưởng đứng bên cạnh, Chung Tuyển thu tay, khụ khụ hai tiếng.
Hạ Hàm thấy anh đi ra, đứng lên có chút khẩn trương nhìn anh, không biết vì sao dù hai người đã xác định quan hệ, nhưng đứng trước mặt Chung Tuyển cô vẫn sẽ căng thẳng.
“Các người nói chuyện đi, tôi đi trước.” Đội trưởng cười khẽ với Hạ Hàm, cầm cặp hồ sơ rồi đi ra khỏi đó.
Đội trưởng Uông Trí là một người đàn ông hơn 40 tuổi, cười rộ lên có cảm giác rất đáng tin, người cũng cao, tay vượn lưng hổ (ý nói tay dài, người khỏe), rất vạm vỡ, Chung Tuyển là học trò hài lòng nhất mà anh ta dẫn dắt.
Tới văn phòng Chung Tuyển phải đi qua một đám nhân viên cảnh sát trẻ tuổi, Hạ Hàm đi đằng trước, anh theo sau, người trong đội cảnh sát với bộ dạng như đang xem kịch vui. Anh đã nửa tháng không gặp cô, tình cảm cũng hơi nồng nhiệt, ôm cô một lúc, nâng mặt cô hôn nhẹ, lại nghĩ tới ngoài cửa có một đống chàng trai độc thân giống như hổ đói, ấn cô vào ngực chịu đựng.
“Chìa khóa nhà đã mất rồi.” Hạ Hàm buồn bực nói.
Cô vừa nói “Nhà!”
Đầu óc Chung Tuyển nóng lên, trong lòng bắt đầu vui vẻ, siết chặt cô hơn, không tự giác xoa mông gợi cảm của cô.
Anh thấy đỡ hơn thì thu tay, dừng lại đúng lúc, gọi điện thoại cho người quản lý tài sản, bảo người quản lý tài sản đưa cho Hạ Hàm.
Hạ Hàm nhận lấy, nói: “Đêm nay anh sẽ về chứ?”
Hạ Hàm sợ anh hiểu lầm, lại lập tức nói: “Em nấu cơm cho anh ăn.”
“Được.”
Đưa Hạ Hàm ra ngoài rồi quay về, Triệu Hâm liền giữ chặt quần áo của Chung Tuyển, dáng vẻ yêu kiều xấu hổ cúi đầu: “Đêm nay anh sẽ về chứ?” Lời này vừa thốt ra, cả phòng làm việc đều cười ha ha, sắc mặt Chung Tuyển không nén nổi tức giận, đá Triệu Hâm một cước, nâng trán đi vào văn phòng. Truyện bên dyendanlequydon.com
Uống Trí dùng cặp hồ sơ gõ gõ bàn, nghiêm khắc quát đám tiểu tử này: “Cả đám đừng cười, ăn không được nho nói nho xanh, lúc nào tất cả cưới được vợ rồi hẵng cười.”