Sau đó hai người hàn huyên chút chuyện vặt trong cung, lại không khỏi nhắc đến cung nữ Lưu Hương Nhi đã chết.
Chung tài nhân đầu tiên là tán thưởng: “Vốn tưởng rằng nhị cô nương giỏi ăn nói thôi, không ngờ lại có bản lĩnh đến vậy, thực khiến cho tần thiếp khâm phục.”
Sau đó đổi giọng, dùng từ ngữ nhỏ nhẹ cẩn thận nói: “Nhưng theo tầm nhìn hạn hẹp của tần thiếp, nương nương không nên xen vào chuyện này.
Mạng của cung nhân đều rất rẻ mạt, ngay cả khi chết đi cũng không dấy lên một chút bọt nước nào.
Năm ngoái một cung nữ dưới trướng Mạnh tần nương nương vô ý làm bẩn xiêm y của Đức phi, Đức phi trước mặt mọi người thì rộng lượng tha thứ cho nàng ta, nhưng sang ngày thứ hai lại phát hiện thi thể của cung nữ đó ở trong giếng…
Rõ ràng Đức phi đã sai người dìm chết nàng ta, nhưng biết vậy thì cũng đâu làm được gì. Mạnh tần nương nương cũng không thể đòi lại công đạo cho nàng ta?
Cho dù Mạnh tần nương nương muốn làm vậy thì nàng ấy cũng nào có năng lực đối đầu với Đức phi quyền cao chức trọng?”
Nói tới đây, nàng ta thở dài, gương mặt tràn đầy lo lắng nói: “Trong cung rất dễ bứt dây động rừng, lỡ đâu hung thủ là các vị phi tần có địa vị cao kia, nương nương ra tay, cũng đồng nghĩa với việc người ném thể diện các nàng ấy xuống đất rồi giẫm nát, các nàng ấy sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Không thu được ích lợi gì, lại vô duyên vô cớ thu được một cái cây đầy kẻ địch mạnh, đây không phải là lỗ vốn rồi sao?”
Trang Minh Tâm kiên nhẫn nghe nàng ta nói hết, chưa từng xen ngang vào.
Tuy nàng không đồng tình với quan điểm của nàng ta lắm, nhưng xét về điểm xuất phát là vì lo nghĩ cho nàng, nên ý kiến này vẫn đáng được tôn trọng.
“Những chuyện tỷ tỷ nói, trước khi ra tay ta cũng có lo tới, nhưng trên cả những phân tích về lợi và hại kia, chung quy cũng không bằng hai chữ ‘lương tâm’.” Nàng mím môi cười.
Lời nói vô cùng kiêu ngạo: “Ta làm việc mà con người nên làm, chỉ mong không làm chuyện có lỗi với cái tâm của mình, trong mắt ta thể diện của người khác không quan trọng đến vậy.
Nếu hung thủ quả thật là người nào đó trong số bọn họ, bọn họ không tự coi lại chuyện mình quản thúc không nghiêm cung nhân dưới trướng nên mới xảy ra sai lầm lớn, ngược lại còn giận chó đánh mèo lên người của ta, làm vậy chỉ sợ cũng quá hồ đồ rồi.
Chúng ta không cần nói chuyện với mấy người hồ đồ.”
Thật ra đây chỉ là viện cớ, không liên quan gì nhiều đến việc hồ đồ hay không.
Nhóm cung phi cũng không hẳn sống hòa hợp với nhau, phàm có một người nhận được chút ân sủng, thì mấy người khác còn không phải đều nhìn chằm chằm mong người đó chết cho nhanh sao?
Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi, cũng sẽ có người bám chặt vào chuyện này.
Trong cung có hung thủ giết người, nếu bị ban tội danh “Dưới trị không nghiêm”, không bị người bên ngoài nói móc hơn nửa năm mới là lạ.
Dù ngươi có thông minh đến cỡ nào, chỉ sợ cũng rất khó để không giận chó đánh mèo lên người Trang Minh Tâm vì đã tự ý xen vào chuyện người khác.
Chung tài nhân nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Thế gian này đúng là còn rất nhiều người hồ đồ.”
“Ta biết là tỷ tỷ muốn tốt cho ta, lòng ta đã hiểu rõ, tỷ tỷ cứ yên tâm.”
Tranh Minh Tâm không muốn tranh luận việc này với nàng nữa, dù sao cũng là do Dục Cảnh đế lật tẩy.
Là một hoàng đế trẻ tuổi đầy sinh lực, hơn ai hết hắn luôn sợ vẫn còn một hung thủ vô cùng tàn nhẫn đang nấp trong cung.
Nàng chuyển chủ đề, cười với Chung tài nhân rồi nói: “Tỷ tỷ tới thật đúng lúc, ở nhà bếp mới làm ra một món ăn mới, tên là bánh ngọt, hương vị cũng không đến nỗi khó ăn, chút nữa tỷ tỷ mang về nếm thử.”
Hôm nay nướng tổng cộng được ba cái bánh ngọt, Dục Cảnh đế chiếm mất một cái, một cái chia cho cung nhân ăn, cái còn lại đúng lúc tặng cho Chung tài nhân.
Ngừng một lát, nàng lại hào phóng hứa hẹn: “Nếu thích ăn, cứ sai người sang nói một tiếng, ta lại kêu người làm cho tỷ tỷ.”
Chung tài nhân vội vàng từ chối, sau đó vẫn nghĩ kế giúp nàng: “Vừa làm ra được món ăn mới, sao nương nương không thử dâng một phần cho hoàng thượng?
Hoàng thượng rất thích món lương bì lần trước nương nương làm, khiến một đám người ao ước, hiện tại phòng bếp ở các cung đều đang bận rộn tập trung nấu ra món ăn mới, nhưng món các nàng làm ra vẫn không bằng cái trước.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Hôm nay Hoàng thượng ở Chung Túy cung nghỉ trưa mà, tất nhiên là đã dùng qua rồi, tỷ tỷ cứ cầm lấy đi.”
Chung tài nhân lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, thay nàng bày mưu tính kế: “Hoàng thượng thích đồ ăn trong cung của nương nương, đây là chuyện tốt, nương nương nên nắm chắc cơ hội, sai người làm nhiều món ăn đa dạng mới mẻ một chút, như vậy cũng dễ níu giữ bước chân của Hoàng thượng.”
Còn lời ‘sớm ngày thị tẩm’ sợ sẽ làm tổn thương đến thể diện của Trang Minh Tâm, nên nàng ta “sáng suốt” không nói ra khỏi miệng.
Trang Minh Tâm chú tâm vào chuyện đồ ăn, chỉ vì thỏa mãn cái khát khao ăn uống của mình, không có chút liên quan nào đến chuyện níu giữ bước chân của Dục Cảnh đế.
Có quỷ mới dám níu giữ bước chân hắn!
Tất nhiên lời thật thì khó nghe, lúc trước nàng đã bị ăn thua thiệt ở chỗ Dục Cảnh đế, nên nàng chỉ nở nụ cười, không đáp lời.
*
Trong Dưỡng Tâm điện, Dục Cảnh đế không ăn trưa, phê duyệt được một nửa tấu chương, thì trong bụng đã đói đến không chịu được.
Nên đã sai Cao Xảo mang một nửa bánh ngọt còn thừa lại giữa trưa mang lên.
Ăn quả thì nhớ kẻ trồng cây, hắn bèn hỏi: “Uyển tần đã biết sai chưa? Chừng nào mới nhận sai rồi cầu xin trẫm tha thứ đây?”
Nếu nhận sai với thái độ thành khẩn và dâng lên một món ngon mĩ vị, hắn sẽ tạm thời cố gắng không lật thẻ bài của nàng.
Vẻ mặt Cao Xảo có chút kỳ quái, ông ta liếc nhìn nét mặt đắc ý của Dục Cảnh đế, do dự một lát, sau đó mới khó khăn đáp lại: “Uyển tần nương nương rất bận, chỉ sợ trong phút chốc không có thời gian rảnh để đến nhận sai cầu xin tha thứ với Hoàng thượng được.”
Dục Cảnh đế ăn một ngụm bánh ngọt suýt nữa bị nghẹn, hắn đặt thìa bạc xuống, đưa tay vỗ ngực thông khí.
Một lát sau, hắn tức giận nói: “Sắp bị biếm vào lãnh cung rồi, mà nàng ta còn có tâm tư bận bịu chuyện khác?”
Thấy Cao Xảo cứ ngượng ngùng không lên tiếng, hắn lạnh lùng hỏi: “Nói, rốt cuộc nàng ta đang bận chuyện gì?”
Cả người Cao Xảo run lên, một năm một mười trả lời: “Đầu tiên nương nương kêu người của Tượng Tác giám dỡ hết gạch đá trong sân sau hậu điện, bảo là muốn đổi thành vườn trồng rau.
Sau đó Chung tài nhân của Hàm Phúc cung đến bái kiến nương nương, nương nương trò chuyện với nàng ta rất vui vẻ, xưng hô tỷ tỷ thân thiết, còn chia một cái bánh ngọt cho nàng ta…”
“Rầm”, Dục Cảnh đế đập một cái lên bàn, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Trẫm mới ăn vài miếng bánh ngọt của nàng ta thôi mà nàng ta đã đau đớn không nguôi như da thịt mình bị cắt, vậy mà với ‘tỷ tỷ’ không có chút máu mủ nào lại hào phóng như thế, chẳng lẽ trẫm còn không quan trọng bằng một tài nhân nho nhỏ?”
Khi chửi ánh mắt có chút mơ màng, hắn nghi ngờ hỏi Cao Xảo: “Chung tài nhân là ai, sao trẫm không có chút ấn tượng gì?”
Trong cung tổng cộng cũng chỉ có khoảng hai mươi vị nương nương và tiểu chủ, chỉ nhiêu đó thôi mà đã không nhớ được, có thể thấy Hoàng thượng thật sự không để tâm tới nữ sắc.
Cao Xảo cũng không biết nên vui hay nên tiếc nuối nữa, ông ta oán thầm một câu, sau đó vội vàng trả lời: “Là tú nữ tiến cung vào năm Dục Cảnh thứ tư, hiện tại đang ở điện thờ phụ phía đông trong Hàm Phúc cung, vẫn chưa được thị tẩm.”
“Tiến cung vào năm Dục Cảnh thứ tư sao?” Dục Cảnh đế nhíu mày suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không có ấn tượng gì.
Hắn nghĩ có lẽ cũng chẳng phải là người xuất chúng gì.
Nhưng sao lại lọt vào tầm mắt của Trang Minh Tâm?
Người như Trang Minh Tâm, hắn hiểu rõ, là người kiêu căng tự cho mình có chút thông minh, tất nhiên sẽ không nhẫn nại xã giao với kẻ ngốc.
Hay vì cả hai đều chưa thị tẩm, nên đồng cảm với nhau?
“Truyền lời đến Kính Sự phòng, hôm nay ta sẽ lật thẻ bài của Chung tài nhân ở Hàm Phúc cung.”
Dục Cảnh đế cười một cách xảo quyệt, hắn ngược lại muốn xem thử chờ khi Chung tài nhân thị tẩm xong, Trang Minh Tâm liệu vẫn không có khúc mắc mà làm tỷ muội với nàng ta không!
Nghĩ đến đây, hắn lại phân phó cho Cao Xảo: “Kêu người lan truyền tin tức, nói trẫm thích ăn bánh ngọt, nhưng Uyển tần làm ra bánh ngọt lại chọc giận trẫm, ở chỗ Chung tài nhân có bánh ngọt do Uyển tần tặng, nên trẫm mới lật thẻ bài của nàng ta.”
Hay cho một chiêu ly gián!
Vì để khiến cho Uyển tần khó chịu, ngay cả thân thể của mình Hoàng thượng đồng ý bán đứng!
Này có được tính là “Tổn thương địch một ngàn, mà tự tổn thương mình tám trăm” không?
Cũng không đúng, đã là tú nữ được lưu lại thẻ bài thì tư sắc cũng không đến nỗi kém, Hoàng thượng triệu Chung tài nhân thị tẩm, cũng không tính là thiệt.
Nhưng so với Uyển tần tướng mạo mảnh mai khiến người ta yêu thương nhưng tính tình như hoa hồng gai khó dây dưa kia, thì vẫn kém một chút, cũng khó trách khiến Hoàng thượng dần dần để tâm như vậy.
Trong lòng Cao Xảo dập dờn sóng gió, nhưng trên mặt lại không chút biến sắc, nhanh chân ra ngoài sắp xếp người.
*
Chung tài nhân sau khi nhận được lời từ Kính Sự phòng truyền đến thì kinh hãi suýt nữa ngất xỉu, may mà có cung nữ Tiểu Lan bóp bóp nàng vài cái, mới ổn định được tâm trạng.
“Tiểu Lan, mau ban thưởng!”
Sau khi hồi phục lại tinh thần, nàng hô to Tiểu Lan thưởng bạc, sau đó lặng lẽ đá mắt với nàng ta.
Tiểu Lan hiểu rõ, nàng ta nịnh nọt thái giám ở Kính Sự phòng, nói lời lôi kéo không ít, lúc sau quay lại bẩm báo với Chung tài nhân: “Nghe nói buổi trưa Hoàng thượng ở chỗ Uyển tần Chung Túy cung ăn bánh ngọt, cảm thấy đồ ăn không tệ, nhưng không biết tại sao Uyển tần nương nương lại chọc giận Hoàng thượng…
Cũng không biết tại sao Hoàng thượng lại nghe được chuyện Uyển tần nương nương cho tiểu chủ bánh ngọt, bèn lật thẻ bài của tiểu chủ.”
Tiểu Lan là cung nữ tâm phúc, nói chuyện cũng không quá do dự, không sợ làm tổn thương đến thể diện của Chung tài nhân, nói thẳng: “Có lẽ là vì bánh ngọt trong tay tiểu chủ mà tới.”
Những mối nghi ngờ đã có lời giải đáp, Chung tài nhân lại thở phào một cái, lập tức nở nụ cười: “Ta đây được hưởng chút hào quang của Uyển tần nương nương rồi.”
“Hên là bánh ngọt còn chưa động vào, nếu không chỉ sợ sẽ chọc giận Hoàng thượng.” Tiểu Lan cũng thở phào một cái.
Nhưng sau đó lại lo lắng nói: “Uyển tần nương nương còn chưa thị tẩm, lại bị tiểu chủ đoạt trước, Uyển tần nương nương có thể vì chuyện này mà giận tiểu chủ không?”
Uyển tần nương nương là một người có bản lĩnh lớn, sau này tiểu chủ của nàng còn phải trông cậy nhiều vào Uyển tần nương nương, nếu vì chuyện này mà bị ghét bỏ, tiểu chủ có thể sẽ gặp khó khăn.
“Sẽ không đâu.” Giọng điệu của Chung tài nhân vô cùng chắc chắn, mặc dù lúc nàng ta còn là khuê nữ chưa tiếp xúc nhiều với Tranh Tĩnh Uyển, nhưng dựa vào cuộc trò chuyện vừa nãy, nàng ta cũng đã hiểu được phần nào tính cách của nàng.
Là một người rộng rãi và bao dung.
Sẽ không đến mức chỉ vì thần xui quỷ khiến bị tước đi cơ hội thị tẩm mà tức giận.
Nhưng cũng không biết nàng đã làm gì chọc giận đến Hoàng thượng, nàng ta không biết có nên hỏi tới hay không.
Nếu bởi vì chuyện khám nghiệm tử thi mà bất đồng với Hoàng thượng, nàng ta rảnh rỗi sẽ cố gắng khuyên nhủ một câu.
*
Dưới sự trợ giúp của Cao Xảo, tin tức Chung tài nhân được lật thẻ bài rất nhanh đã truyền tới Chung Túy cung.
Trần Ngọc Thấm ở điện thờ phụ phía đông tức giận đến nỗi ném bể một bình Ngọc Hồ Xuân được làm từ sứ Thanh Hoa.
Trình Hòa Mẫn ở điện thờ phụ phía tây đang thử y phục mới được một nửa đã mất hứng.
Còn Trang Minh Tâm ở chính điện thì không thèm để ý, chẳng những không để ý, mà trái lại còn vui thay cho Chung tài nhân.
Nàng cảm động nói với Quỳnh Phương: “Chung tỷ tỷ bị ghẻ lạnh ba năm, cuối cùng cũng được ngủ trên giường lò nóng rồi, cũng thật không dễ dàng gì.”
Quỳnh Phương thật sự không biết nên nói gì, bận rộn hơn nửa ngày trời, kết quả lại làm áo cưới cho người khác, người ta vui mừng nhảy nhót đi thị tẩm, còn nàng thì thê thê thảm thảm đi vào lãnh cung.
Đổi lại là người khác thì đã sớm tức chết rồi, nhưng Nhị cô nương lại không có chút so đo nào, bụng bự y hệt như phật Di Lặc tái thế.
Tuy biết có khuyên bảo cũng vô dụng, nhưng trên lưng còn gánh lấy trọng trách mà lão thái gia giao cho, nàng ta vẫn cố gắng hết sức khuyên một câu.
“Nương nương cũng đừng rộng lượng quá, ai biết được Chung tài nhân có phải là kiểu tiểu nhân muốn đem nương nương làm đá kê chân hay không chứ, tốt xấu gì cũng nên có chút đề phòng.”
Trang Minh Tâm nghiêng đầu liếc nàng ta một cái, rồi hừ một tiếng nói: “Ngay cả ngươi bổn cung cũng đề phòng, huống chi là người bên ngoài.”
Quỳnh Phương: “…”
Đúng là chủ tớ có khác biệt nhưng cũng đâu cần phải nói thẳng ra như vậy chứ.
Chương 14
Trong cung vốn không có cái gì gọi là bí mật, huống chi còn có Dục Cảnh đế thêm dầu vào lửa.
Chuyện Uyển tần chọc giận Hoàng thượng và chuyện Chung tài nhân vì bánh ngọt mà được lật thẻ bài rất nhanh đã truyền đi khắp lục cung.
Ngày thỉnh an tiếp theo, sắc mặt chúng phi tần đều rất khác thường.
Vì Chung tài nhân lần đầu được nhận sủng nên một lúc sau mới tới Vĩnh Thọ cung, nhất thời trở thành mục tiêu hứng lửa của mọi người.
Trên mặt Từ quý nhân nở một nụ cười rất ngây thơ nhưng miệng lại đầy trêu chọc nói: “Chung muội muội thật bản lãnh, khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.”
Nói xong còn nhìn về phía Mạnh tần, bắt đầu châm ngòi ly gián: “Lại nói, quan hệ giữa Mạnh tần nương nương và Uyển tần nương nương còn thân hơn cả, tại sao chuyện tốt như vậy lại không đến chỗ người cơ chứ?”
Tứ thúc của Chung tài nhân và phụ thân của Mạnh tần đều là môn sinh của Trang Hi Thừa, một bên chỉ là thúc thúc, một bên là phụ thân ruột thịt, ai gần ai xa vừa nhìn vào đã thấy.
Kinh kỳ của Mạnh tần đến không đều, hiện tại đang uống một chén thuốc, nàng ta cũng đã bảo người ở Kính Sự phòng thu lại thẻ bài xanh rồi, sao còn để ý đến mấy chuyện này?
“Từ quý nhân ngay cả sắc mặt ghen tỵ cũng không giấu được à.”
Nàng nhoẻn miệng, giễu cợt nói: “Thèm khát chuyện tốt như vậy, sao không tự mình đi nịnh bợ Uyển tần nương nương đi?
Uyển tần nương nương là người tốt bụng, Từ quý nhân ngươi thử đi cầu xin xem, biết đâu Uyển tần nương nương mềm lòng, đem công thức món lương bì hoặc bánh ngọt cho ngươi, không phải ngươi cũng kiếm được món hời rồi sao?”
Phụ thân của Từ quý nhân cùng một phe với tổ phụ của Trình Hòa Mẫn, kêu Từ quý nhân đi cầu xin Trang Tĩnh Uyển thì chẳng khác gì kêu Trình Hòa Mẫn đi cầu xin Trang Tĩnh Uyển.
Chuyện mất mặt như vậy, Trình Hòa Mẫn làm sao mà nhịn được.
Nàng ta nhướng môi, trên mặt nở một nụ cười kiều diễm, “tốt bụng” nói: “Lời này của Mạnh tần nương nương sai rồi.
Uyển tần nương nương bận rộn làm ra những món ăn mới lạ, ngay cả Hoàng thượng cũng khen không dứt miệng, sao có thể tùy ý đưa cho người bên ngoài được chứ?
Để cho Từ quý nhân đi xin công thức, Từ quý nhân mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng khiến Uyển tần nương nương khó xử thì không được tốt lắm.
Phải biết rằng Uyển tần nương nương đến nay còn chưa được thị tẩm, hiện tại còn chọc giận Hoàng thượng, muốn vãn hồi tâm của Hoàng thượng, còn không phải dựa vào mấy món ăn đó sao?”
Lời này vừa nói ra, các cung khác sẽ càng thêm ra sức thu mua những món ăn mới lạ, phải thừa dịp khoảng thời gian Uyển tần đang thất sủng mà cướp đi chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Mới tiến cung chưa được mấy ngày đã làm ra ba món ăn chưa từng nghe tới như bánh mì, lương bì và bánh ngọt, chứng tỏ bản lĩnh của Trang Tĩnh Uyển rất lớn, Mạnh tần cũng không lo lắng gì nhiều cho nàng.
Nàng ta cười lạnh một tiếng: “Bổn cung chỉ là thuận miệng nói chơi, Từ quý nhân cũng đâu phải là người của bổn cung, bổn cung kêu nàng ta đi xin công thức thì nàng ta nhất định phải đi xin sao?”
Giọng điệu không có chút khách sáo nào, ngay cả xưng hô khiêm tốn cũng miễn, mở miệng trực tiếp nói ra một tiếng “bổn cung”.
Ninh phi thưởng thức màn diễn này một hồi lâu, thấy Tĩnh tần nhìn hậu cung như bị gậy quấy phân heo thế kia mà vẫn im lặng như gà, vô cùng hiếm thấy, vì vậy nàng ta vẫn ngồi xem nhưng không sợ lớn chuyện đến góp vui một câu.
“Hôm qua Tĩnh tần có đau lòng không? Nếu ngực ngươi đau thì cứ mời Hoàng thượng đang ở Hàm Phúc cung tới đi, còn Chung tài nhân thì không biết phải làm sao đây.
Hôm nay các tỷ muội sẽ không tranh luận không ngừng như mấy con gà mắt đen đó chứ.”
“Xem cái miệng của tỷ tỷ kìa…” Thần phi nghiêng người liếc Ninh phi một cái, cảnh cáo nói: “Tỷ bớt đắc ý đi.”
Tĩnh tần là chất nữ của Trịnh thái hậu, tuy là thứ xuất, nhưng cũng được chính Trịnh gia đường hoàng đưa vào cung.
Tính cách nàng ta động một cái là nước mắt tràn bờ, nên rất ít người dám trêu chọc đến.
Đều là phi tử đang có hoàng tử, Thần phi và Ninh phi cũng không phải là tỷ muội tình thâm chân chính gì, nàng chỉ sợ nàng ta gây chuyện rồi liên lụy đến mình.
Trước kia Tĩnh tần sinh non, Ninh phi còn cười trên nỗi đau của người khác, khiến Tĩnh tần khóc lóc chạy tới Từ Ninh cung cáo trạng.
Kết quả các hậu phi trên chức Tần đều bị Thái hậu phạt ba ngày chép kinh thư và bảy ngày đóng cửa tự hối lỗi.
Nhưng Ninh phi lại không biết hối cải, hôm nay cái miệng của nàng ta lại tiện nữa rồi.
“Ô…” Tĩnh tần đang rất ủy khuất, bị Ninh phi nói móc một cái, ngay lập tức khóc ra tiếng.
Chuyện lần trước cướp được Hoàng thượng từ tay Uyển tần đã bị Thái hậu biết được, bèn gọi nàng ta tới giáo huấn cho một trận, kêu nàng ta không được chọc tới Uyển tần nữa.
Bà nói Trịnh gia bọn họ đang suy thoái, các đệ tử có tiền đồ đã không còn nhiều nữa.
Mà tổ phụ của Uyển tần là thủ phụ nội các, có rất nhiều quan hệ thông gia với môn sinh và bạn cũ, ngay cả Hoàng thượng cũng không dám cứng rắn, cứ né tránh mũi nhọn này.
Nàng ta đánh vào mặt Uyển tần một lần thì còn có thể nhịn được, nhưng nếu bị làm nhục quá nhiều thì Trang Hi Thừa sẽ không bỏ qua.
Bà nói không thể để họ khai đao với con cháu Trịnh gia được.
Con cháu Trịnh gia bọn họ có rất nhiều điểm yếu, không thể bị đào ra.
Chung tài nhân địa vị thấp nhất, nhưng thúc thúc nàng ta là môn sinh của tổ phụ Uyển tần, lại còn nhờ vào sự giúp đỡ của Uyển tần mới được lật thẻ bài, nàng nào dám trái lệnh của Thái hậu đi tới cướp người?
Nhưng trong lòng nàng rất đau khổ, bản thân mình thích Hoàng thượng biểu ca đến vậy, nhưng lại có một đống người không biết xấu hổ suốt ngày đến dụ dỗ phân chia phần sủng ái của nàng.
Vì sao biểu ca không thể chỉ sủng hạnh một người thôi cơ chứ?
Càng nghĩ càng ủy khuất, Tĩnh tần khóc một trận đến nỗi trời đất lẫn lộn, nhật nguyệt ngừng chiếu.
Đúng lúc này từ phía sau, Trang Minh Tâm đang phe phẩy quạt tròn đi tới.
Trên người mặc bối tử màu vàng làm bằng tơ lụa, đường chỉ hồng cánh sen dài đến mắt cá chân do Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm tặng cho nàng, trên đầu đeo trâm phượng ba đuôi gắn châu ngọc vàng ròng, trước ngực đeo một vòng cổ làm bằng vàng ròng có gắn ngọc hồng bảo.
Cả người tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn không có chút sợ hãi, bi thương hay lo lắng của một phi tần đang bị thất sủng.
Nàng vẫn không sợ chết đi đến trêu chọc Tĩnh tần: “Sao Tĩnh tần tỷ tỷ lại khóc? Chẳng lẽ thèm lương bì đến khóc luôn sao? Ai da, nào đừng khóc nữa, lại xem trong tay ta là cái gì nào!”
Nói xong, nàng lấy một tờ giấy từ trong đống giấy mà Quỳnh Phương đang ôm, tự tay nhét vào trong ngực Tĩnh tần.
Tĩnh tần đang khóc đến nấc cục, chợt nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Trang Minh Tâm, nàng ta đang muốn lên tiếng, lại nhìn thấy bốn chữ “Công thức lương bì” cực lớn trên giấy Tuyên Thành.
Uyển tần lại cho không công thức lương bì? Sao lại hào phóng như vậy, hay là có âm mưu gì?
Ai ngờ sau đó chỉ thấy Uyển tần lần lượt phát cho các nhóm phi tần có phòng bếp trong cung…
Tĩnh tần kinh hãi đến nỗi quên cả khóc.
Còn sắc mặt Trình Hòa Mẫn lại không nén được tức giận, chân trước nàng ta còn nói Trang Tĩnh Uyển sẽ không chia sẻ công thức, chân sau đã bị vả vào mặt.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói đầy ý cười không biết xấu hổ của Trang Tĩnh Uyển vang bên tai: “Có thứ tốt tất nhiên sẽ chia sẻ với chị em tốt, chư vị đều là chị em tốt của ta.”
Trình Hòa Mẫn ngầm oán giận, có quỷ mới muốn làm chị em tốt với ngươi!
Trang Minh Tâm cũng không ham thích làm chị em tốt với các nàng, nàng vừa mới bị muội muội ruột hãm hại, nên đối với từ chị em tốt rất mẫn cảm.
Trước đó nàng đã hứa hẹn với Dục Cảnh đế là sẽ truyền công thức lương bì ra ngoài nên nàng sẽ không nuốt lời.
Đúng lúc thừa dịp thỉnh an phân phát công thức lương bì này ra ngoài, miễn cho đám Quỳnh Phương các nàng phải chạy tới chạy lui.
Mọi người ở đây lại bị Trang Minh Tâm quay đến mơ hồ.
Đúng như Trình Hòa Mẫn đã nói, mấy món ăn này là chỗ dựa để Uyển tần xoay người, hẳn là phải che giấu kỹ lắm chứ.
Nhưng nàng lại đi một con đường riêng, trực tiếp công bố ra cho nhiều người biết.
Hay nàng ta chán nản rồi, không muốn tiến tới nữa?
Ngay cả Trương Đức phi ở phía sau chưa từng xuất hiện cũng đứng ngồi không yên, đỡ tay thái giám đi tới.
Đầu tiên nhận lấy cái bái đại lễ của Chung tài nhân, tùy tiện cố gắng nói vài câu linh tinh như “Cung kính thị thượng (1) rồi đuổi người đi.
(1) Cung kính thị thượng: cung kính với những người bề trên.
Sau đó nhìn về phía Trang Minh Tâm, cau mày nói: “Uyển tần, nghe nói ngươi chọc giận Hoàng thượng?
Lúc ngươi mới vào cung có đến bái kiến bổn cung, bổn cung đã từng nhắc nhở ngươi, mọi sự đều lấy Hoàng thượng làm trọng, không thể tùy ý làm bậy, xem ra ngươi chưa từng đặt lời nói của bổn cung ở trong lòng.”
Trang Minh Tâm đứng dậy, cúi đầu cung kính nghe hết lời Trương Đức phi nói, sau đó mới thay mình biện bạch một câu.
“Lời của nương nương một câu nô tỳ cũng không dám quên, nhưng lòng vua khó dò, xin thứ cho nô tỳ vô năng.”
Trương Đức phi: “. . .”
Người ta đã tự nói mình vô năng rồi, nàng ta còn có thể răn dạy gì nữa đây?
Cứng rắn dạy dỗ cũng được, nhưng chỉ sợ Uyển tần đột ngột nói câu “kính xin nương nương dạy ta”, thì nàng ta phải dạy sao cho phải đây?
Nàng ta đành giãy chết cảnh cáo một câu: “Xem như ngươi đã rút ra được bài học, sau này không được tùy hứng như thế nữa.”
Sau đó sai người mang tới một quyển 《Nữ giới》đưa cho Trang Minh Tâm, nói: “Phạt ngươi chép Nữ giới mười lần, đóng cửa tự ngẫm ba ngày.”
Trang Minh Tâm: “. . .”
Nàng còn đang định đi thăm Bùi thái phi, kết quả lại bị phạt đóng cửa tự ngẫm rồi.
Đều là do tên cẩu hoàng đế làm bộ làm tịch kia, rõ ràng hắn ta không có tức giận, vậy thì không nên để quần áo xộc xệch mà rời đi như thế chứ.
Nếu thế thì trên dưới lục cung đã không hiểu lầm thành ra như này.
Nếu không phải vì sợ mang thai thì nàng cũng muốn “tiến tới” thử xem, đến lúc đó để coi hắn có bị thứ dọa người này dọa sợ ngược lại hay không?!
“Tạ nương nương chỉ bảo.” Nàng nhận lấy 《Nữ giới》, sau đó đưa cho Quỳnh Phương ở phía sau.
Vệ Hiền phi đột nhiên mở miệng nói: “Đa tạ công thức lương bì của Uyển tần.”
Trang Minh Tâm có chút kinh ngạc, không ngờ Vệ Hiền phi lại chủ động nói chuyện với mình.
Chủ yếu là do độ tồn tại của Vệ hiền phi quá thấp, tuy nói là cùng Trương Đức phi cai quản Phượng ấn, nhưng thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to.
Cho dù Trương Đức phi có nói gì quá đáng thì nàng ta cũng đều nhẹ giọng đồng ý.
Thậm chí còn chưa từng bày tỏ ý kiến của mình, trong cung ở mặt ngoài đều khen tính tình nàng ta giống phật, nhưng thực chất ở sau lưng đều gọi nàng ta là “người đầu gỗ”.
Tất nhiên, mấy cái đó đều là mặt ngoài cả.
Trong cung có người nào là đèn cạn dầu đâu?
Nếu thực sự là người đầu gỗ, thì sao có thể một đường thăng chức thành Hiền phi một trong bốn phi chứ, còn cùng Trương Đức phi cai quản Phượng ấn?
Trang Minh Tâm suy nghĩ rất nhiều nhưng ngoài mặt vẫn vội vàng thi lễ một cái với Vệ Hiền phi: “Hiền phi không cần phải khách khí, chỉ là công thức lương bì thôi mà.”
Trương Đức phi tất nhiên cũng lấy làm kinh hãi, nở nụ cười rồi nói một cách ẩn ý: “Vẫn là Uyển tần mặt mũi lớn, Hiền phi muội muội luôn tu tâm giữ miệng, thường ngày chỉ cần nói một chữ thì tuyệt đối không nói ra chữ thứ hai, bổn cung cũng lâu rồi chưa nghe thấy muội ấy nói một câu dài như vậy.”
Vệ Hiền phi hạ tầm mắt, đối với lời nói của Trương Đức phi phảng phất như không nghe thấy.
Trương Đức phi cũng không tức giận, tự cười tự nói: “Xem ra bổn cung không nên cấm túc Uyển tần, kết quả sẽ khiến muội ấy không vui, Hiền phi muội muội chỉ sợ càng không muốn mở miệng.”
Nàng ta cũng không nhìn tới phản ứng của Vệ Hiền phi, tự mình nói với Trang Minh Tâm: “Được rồi, miễn cấm túc, sửa lại thành hai mươi lần chép《Nữ giới》, trong vòng nửa tháng đưa tới.”
Vừa rồi khi nhận lấy cuốn《Nữ giới》, Trang Minh Tâm đã trộm bóp qua, phát hiện cũng không dày lắm, vậy chắc cũng không nhiều chữ, trong nửa tháng chép hai mươi lần, một ngày chép một lần hơn là được, cũng không đến nỗi khó khăn.
Vì thế nàng vui vẻ tạ ơn: “Đa tạ nương nương khai ân.”
Nàng đang muốn về chỗ ngồi, đột nhiên có một ma ma đi tới, hơi hạ người với vị trí Trương Đức phi và Vệ Hiền phi.
Trương Đức phi và Vệ hiền phi đều đứng dậy.
Trương Đức phi cẩn thận hỏi: “Trương ma ma, sao ngươi lại tới đây? Thái hậu có phân phó gì sao?”
Thái độ Trương ma ma rất lãnh đạm nói: “Thái hậu nương nương triệu kiến Uyển tần.”
Trang Minh Tâm cảm thấy kinh hãi.
Dựa vào sắc mặt lãnh đạm và lời nói lạnh như băng của vị ma ma này, hiển nhiên lần triệu kiến này cũng không phải chuyện tốt gì, hay chuyện nàng chọc giận Dục Cảnh đế đã lọt tới tai Thái hậu?
Vậy thì xui xẻo rồi, mới vừa bị Trương Đức phi xử phạt, giờ còn phải đi lĩnh phạt của Thái hậu nữa.
Nghiệp do Dục Cảnh đế này tạo ra cũng quá lớn rồi!