Miệng của nam nhân là quỷ lừa người.
Dù nam nhân này có là hoàng đế có quyền lợi chí cao vô thượng cũng giống vậy.
Một câu một từ trên giường cũng đều không thể tin được.
Trang Minh Tâm cong chân, để chân trên bụng Dục Cảnh đế, sau đó dùng sức muốn đạp hắn vào chân tường.
Nàng quay người qua, lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn một cái, hừ nói: “Thần thiếp đã từng nói rồi, nếu hoàng thượng không giữ lời thì thần thiếp sẽ tức giận.”
Xung quanh giường có thành giường bọc bông nên Dục Cảnh đế ngã cũng không đau.
Chỉ là lúc trước ăn tối quá no, bây giờ bụng vẫn còn trướng to, một đạp này của nàng suýt chút nữa đã làm hắn phun ra tại chỗ.
Ôm bụng bình thường lại một lát mới có thể đè ý niệm muốn nôn ra xuống.
Đồng thời cũng đè dục niệm đang sôi trào trong con ngườii.
Nếu đổi lại là người khác, với tính khí nóng nảy của hắn thì đừng nói là biếm vào lãnh cung, từ đó tuyệt đối sẽ không được lật thẻ bài lần hai nữa.
Nhưng khi đối mặt với Trang Minh Tâm thì hắn lại không tức giận nổi.
Dù sao đó cũng là bản thân tự nói không giữ lời, nàng mới đạp nhẹ mình một cái coi như đã là vô cùng nhẹ tay rồi.
Theo như tin tức thám tử điều tra được, công phu của nàng rất giỏi, chừng mười tên bổ khoái hợp lực lại cũng không làm gì được nàng.
Lại là một người hiểu rõ kỳ kinh bát mạch của cơ thể người, nếu như nàng thật sự muốn giết người thì phỏng chừng một chiêu là có thể mất mạng.
Nói đến cùng, vẫn là nhớ đến thức ăn ở nơi này của nàng, một khi xé rách mặt mũi thì coi như là không tới ăn chùa được nữa rồi.
Cho nên hắn bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi đúng là ỷ vào trẫm sủng ái ngươi mới vô pháp vô thiên như vậy, cẩn thận ngày nào đó trẫm không sủng ái ngươi nữa thì xem ngươi hối hận cũng không kịp đâu!”
Trang Minh Tâm: “…”
Ngươi tưởng mình là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao?
Nàng cười khinh bỉ một tiếng, phóng khoáng nói: “Thần thiếp không hối hận quá đâu, nếu thật sự có một ngày phải cậy vào sự sủng ái của hoàng thượng mới có thể sống được thì lại nghĩ cách lôi kéo hoàng thượng đến đây là được rồi.”
Dục Cảnh đế nghe vậy, mạnh miệng nói: “Ngự thiện phòng của trẫm cũng không phải là hạng ăn không ngồi rồi, thứ ngươi chế biến ra được, cho dù không có công thức thì bọn họ bắt chước cũng có thể mô phỏng được đại khái, chưa chắc trẫm phải đến đây mới có thể ăn được.”
Kỹ năng bắt chước của người Hoa Hạ, ở hiện đại Trang Minh Tâm cũng đã hiểu rõ vô cùng.
Huống hồ hắn vẫn còn sắp xếp người ở bên cạnh nàng, nội ứng ngoại hợp cùng bắt chước, vậy thì mô phỏng một mấy thứ như thức ăn đúng thật là không quá khó.
Ý nói là thức ăn mới lạ cũng có hạn, đợi ngự thiện phòng mô phỏng ra được từng món rồi, muốn dụ dỗ hắn quay về cũng không dễ dàng như vậy.
Nàng cười một tiếng, không quá để ý nói: “Thần thiếp biết nhiều thứ lắm, thức ăn chỉ là lấy ra để chơi đùa trong lúc rảnh rỗi thôi, lỡ như thật sự muốn lôi kéo hoàng thượng quay lại thì tự nhiên sẽ lấy ra những thứ càng hiếm lạ và hữu dụng hơn.”
Dục Cảnh đế nghe mà thấy động tâm, giọng mềm mại đi, dụ dỗ nói: “Ví dụ như?”
“Không có ví dụ.” Trang Minh Tâm đã từng học môn tâm lý học, làm sao mắc lừa hắn được, ngay lập tức chặt đứt.
Dục Cảnh đế: “…”
Đúng thật là con tiểu hồ ly giảo hoạt!
Hắn lại đổi thành phép khích tướng, nghiêng người xuống cuối giường, khinh thường nói: “Ngay cả ví dụ cũng không có, ai mà biết được có phải ngươi khoác lác hay không chứ, trẫm cũng không bị ngươi lừa đâu.”
“Không bị lừa thì không bị lừa, đợi đến khi thần thiếp muốn lôi kéo hoàng thượng thì tự nhiên người sẽ biết.” Vừa nói nàng vừa giảo hoạt cười một tiếng, lại bồi thêm một câu tức chết người không đền mạng: “Có lẽ cả đời cũng sẽ không rơi vào khả năng kia đâu.”
Bên ngoài có chỗ dựa là tổ phụ thủ phụ, bên trong có phân vị và tiền bạc mở đường, nếu nàng không sống tốt được, lưu lạc tới mức cần dựa vào sự sủng ái của hoàng đế mới có thể sống được, vậy thì xấu hổ nhục nhã đến chết mất.
Đáng tiếc thiên nhiên cũng có những thiên tai bất ngờ, người cũng có lúc họa lúc phúc.
Cao Xảo ở bên ngoài hét lên một tiếng kinh hãi, nàng mới vừa nghĩ vậy xong mà đã bị vả mặt rồi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Uyển tần nương nương, đại sự không hay, Trang thủ phụ trúng gió rồi!”
Trang Minh Tâm đã không còn để ý tới việc suy nghĩ những vấn đề như là làm sao Cao Xảo biết được tin tức từ Trang gia, có phải là đã cài mật thám vào hay không, nàng lập tức bò dậy từ trên giường.
“Quỳnh Phương, Thôi Kiều, thay quần áo cho bổn cung.”
Sau khi cao giọng phân phó một câu, lúc này mới ý thức được bây giờ bản thân đã không còn ở Trang phủ nữa rồi, muốn đi thăm tổ phủ thì trước hết tất nhiên phải có được sự đồng ý của Dục Cảnh đế.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén sự sốt ruột trong lòng lại, chớp mắt mấy cái.
Khi xoay người lại lần nữa thì đã nước mắt lưng tròng: “Thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn cho thần thiếp được xuất cung.”
“Làm càn!” Dục Cảnh đế xụ mặt trách mắng một câu, thật sự là phải cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, vì hắn sợ không cẩn thận sẽ để lộ ra sự mừng rỡ như điên của bản thân.
Không uổng công ngày chờ đêm mong, cuối cùng cũng chờ được đến ngày lão hồ ly Trang Hi Thừa này bị bệnh nằm trên giường.
Trúng gió là loại bệnh rất nguy hiểm, cho dù có thể cứu được tính mạng chỉ sợ cũng sẽ bị bán thân bất toại, đừng nghĩ việc có thể lại thượng triều nghị sự, chỉ có thể cáo lão thôi.
Hắn lên tiếng gọi Cao Xảo vào, giả vờ ân cần dò hỏi: “Đã mời thái y tới xem bệnh chưa?”
Cao Xảo vội trả lời: “Trang đại nhân đã cho người cầm bái thiếp đến mời Tôn viện phán rồi, bây giờ Tôn viện phán đã đến Trang phủ.”
“Tiếp tục cho người hỏi thăm, nếu có tin tức mới thì lập tức báo lên.” Dục Cảnh đế giơ tay lên, cho Cao Xảo lui xuống.
Hắn quay đầu lại trấn an Trang Minh Tâm, nói: “Cung quy tạm thời không đề cập tới, cho dù trẫm nguyện làm hôn quân “Phóng hỏa chơi chư hầu” một lần thì ngươi cũng không phải là đại phu, trở về cũng chẳng thể thể giúp gì thì không nói, ngược lại còn thêm loạn, không bằng ở trong cung chờ tin tức với trẫm thì hơn.”
Bây giờ cửa cung đã đóng rồi, chỉ cần không phải là chuyện lớn tình thế nguy cấp thì bất kể như thế nào cũng không thể mở, cho nên Dục Cảnh đế mới nói “Phóng hỏa chơi chư hầu”.
Trang Minh Tâm xuyên qua từ lúc bào thai, Trang Hi Thừa chính là tổ phụ ruột của nàng, nàng lo lắng nên mới bị loạn, không khỏi đánh mất sự thông minh thường ngày.
Bị Dục Cảnh đế nói một chút, ngược lại nàng đã tỉnh táo hơn mấy phần.
Cung phi về thăm nhà mẹ đẻ cũng không có gì hiếm lạ, nhưng cũng phải tuân theo quy củ, ai từng xem qua Nguyên phi về thăm nhà trong “Hồng lâu mộng” thì đều biết, không đến nửa năm thì không thể sắp xếp được.
Cho dù có chuyện khẩn cấp gì xảy ra, quy củ cũng được giản lược bớt, thái hậu vì nàng ta từng giúp đại trưởng công chúa An Ninh nên cũng không làm ra chuyện ngăn cản gì thì cũng phải đợi tới trời sáng mới đi được.
Đêm đập cửa cung cũng giống như là tạo phản, cũng là tội lớn tịch thu tài sản, diệt tộc.
Nàng gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.
Say nghĩ một chút rồi lại nói với Dục Cảnh đế: “Tối nay thần thiếp không ngủ được, ngày mai hoàng thượng còn phải lên triều sớm, trở về Càn Thanh cung nghỉ ngơi đi.”
Ngược lại hắn muốn trở về Càn Thanh cung thì có thể cười lớn không chút kiêng kỵ gì, nhưng lại không làm nổi.
Trang Hi Thừa dầu gì cũng đã từng làm thái phó của hắn, lại là cố mệnh đại thần mà tiên đế đã chỉ định trước lúc lâm chung, cho dù là giả bộ thì hắn cũng phải giả bộ ra dáng vẻ rầu rĩ.
Ngày mai tất phải hủy buổi triều sớm, đích thân tới Trang phủ thăm “ân sư” mới được.
Hắn nhận lấy áo sam khoác ngoài Thôi Kiều đưa tới, tự mình đắp lên cho Trang Minh Tâm, thở dài nói: “Ngươi không ngủ được, vậy trẫm làm sao mà ngủ đây? Bây giờ ân sư sinh tử không rõ, trẫm thân làm học trò, không thể tự mình hầu bệnh thì đã là chuyện ăn năn cả đời này rồi, đâu còn có tâm trí mà ngủ ngon chứ?”
Nếu không phải là có nàng ở bên cạnh, đoán chừng là hắn vui vẻ đến muốn đốt pháo ăn mừng đấy chứ?
Trang Minh Tâm hừ lạnh một tiếng trong lòng, cũng không vạch trần hắn.
Nếu tình hình của tổ phụ tốt thì không nói, nhưng nếu không tốt thì vẫn phải trông cậy vào hắn ân chuẩn cho nàng về nhà mẹ đẻ thăm bệnh đó, nhỡ may lại lỡ miệng chọc giận hắn ở đây thì không được.
…
Đã là đầu thu, ban đêm lạnh lẽo, hai người ngồi song song ở mép giường hai chung trà, quả thực không chịu nổi nữa thì mới nằm xuống lại.
Dù sao trong tất cả các tư thế thì nằm chờ hiển nhiên là thoải mái hơn ngồi chờ nhiều rồi.
Dục Cảnh đế sợ bản thân ngủ mất mà mất mặt nên nói chuyện không ngừng với Trang Minh Tâm, Trang Minh Tâm vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng cũng sợ bản thân không cưỡng lại nổi bản năng sinh lý mà ngủ mất nên cũng câu được câu chăng mà đáp lại.
Lại nhịn thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng đến khi Cao Xảo lên tiếng lần nữa.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Uyển tần nương nương, tính mạng Trang thủ phụ không có gì đáng ngại, người đã tỉnh lại, chỉ là bây giờ nửa người bên trái không động đậy được, có thể bình phục như lúc ban đầu hay không thì Tôn viện phán không dám đảm bảo, chỉ nói là uống thuốc nửa tháng trước rồi nói sau.”
Nguyên nhân gây nên bệnh trúng gió là mạch máu não bị tắc nghẽn, nửa người bên trái không thể động đậy cho thấy rõ ràng là bị tắc bên não phải.
Có thể bình phục như lúc ban đầu hay không thì phải xem tình hình mạch máu khai thông, tình hình thiết lập tuần hoàn bàng hệ và tình hình phục hồi sau đó.
Nếu may mắn thì tay chân có thể phục hồi phần lớn chức năng, còn không may thì cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh vĩnh viễn.
Thái y viện kê đơn thuốc điều trị trúng gió, nàng cũng không biết gì về lĩnh vực này nên cũng chẳng thể nói được là nó có hữu hiệu hay không.
Còn về hồi phục chức năng thì nàng lại có một vài chủ ý, nhưng đây cũng chỉ là nói sau này, cách thời kỳ hồi phục chức năng vẫn còn xa.
“Biết rồi.” Dục Cảnh đế đáp một tiếng, lại phân phó nói: “Phái người đến Trang phủ, hỏi xem có thiếu loại thuốc gì không, sáng sớm ngày mai khi trẫm và Uyển tần nương nương đến sẽ mang theo.”
Trang Minh Tâm nghe vậy nhất thời vui mừng trong lòng một hồi, còn tưởng rằng sáng sớm ngày mai còn phải đến chỗ thái hậu thỉnh cầu ân điển nữa, không ngờ Dục Cảnh đế lại rộng rãi như vậy.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn chần chừ nói: “Xuất cung hai ngày liên tiếp, chỉ sợ thái hậu sẽ không vui.”
Dục Cảnh đế nói chắc chắn: “Hai ngày xuất cung đều có chính sự mà, cũng không phải là tùy hứng chạy ra ngoài vui chơi, từ trước tới nay mẫu hậu luôn khoan hậu, hẳn là sẽ không nói gì nhiều đâu.”
Đối với ngươi thái hậu là người khoan hậu, nhưng đối với người ngoài thì chưa chắc.
Nàng đã từng nghe nói, lúc trước thái hậu vì Tĩnh tần cáo trạng phi tần nên đã quy tội liên đới lên tất cả những cung phi có phân vị tần trở lên.
Đây cũng không phải là lý lịch khoan hậu gì cả!
Chỉ là hai ngày xuất cung đều là đi cùng hắn, nếu thái hậu thật sự đi tìm nàng gây khó dễ thì nàng cũng chẳng còn gì để nói.
Chương 24
Nếu đã lấy được tin tức tổ phụ tạm thời bình an, ngày mai lại có thể xuất cung trở về phủ thăm bệnh nên cũng không cần phải gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ nữa.
Bởi vì có biến cố như vậy, Dục Cảnh đế đã sớm vui mừng nhảy nhót trong bụng rồi, thành thật ôm Trang Minh Tâm ngủ một đêm.
Khi Trang Minh Tâm tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Dục Cảnh đế còn ngủ trong điện nữa.
Theo như Lý Liên Ưng hồi bẩm thì nói là đi Dưỡng Tâm điện.
Để thể hiện sự kính trọng với ân sư nên Dục Cảnh đế đã hủy buổi triều sớm, nhưng triều chính thì không thể không quan tâm tới, vậy nên những đại thần đang chờ trong Dưỡng Tâm điện để bẩm báo, chỉ có thể lo liệu xong thì mới đi Trang phủ được.
Không tới một canh giờ thì chỉ sợ vẫn chưa rảnh rỗi.
Trang Minh Tâm chỉ đành phải chỉnh lý lại một phen rồi đi tới Vĩnh Thọ cung để thỉnh an Trương đức phi trước.
Cả ngày hôm qua, xung quanh nàng xảy ra quá nhiều chuyện, bị thái hậu truyền gặp, hoàng thượng đích thân đi cùng nàng đến Uông phủ để nghiệm thi cho quận chúa Ngọc Hinh và đột nhiên tổ phụ Trang thủ phụ bị trúng gió nằm liệt trên giường, cho nên tất nhiên là đã vô tình trở thành tiêu điểm của chúng phi tần.
Ninh phi có xuất thân thanh lưu, phụ thân là quan ngự sử trung thừa, cũng không có dây dưa gì với ba vị các lão cả, thường ngày luôn chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích khích bác người khác hơn bất cứ ai, bây giờ há lại cam nguyện đi sau người khác được chứ?
Khi Trang Minh Tâm vừa ngồi vào, nàng ta đã kinh ngạc hô lên: “Ai ya ya, Uyển tần muội muội thật đúng là lợi hại mà, cứ tưởng rằng là ngươi chỉ hiểu chút da lông, không ngờ lại còn lợi hại như Trang nhị cô nương vậy, nếu không phải bản lĩnh của ngươi xuất thần nhập hóa thì chỉ sợ quận chúa Ngọc Hinh cứ chết oan như vậy!”
Sau khi ngừng lại một chút, nàng ta thở dài: “Nhưng mà làm vậy cũng đã coi như là hoàn toàn đắc tội Uông gia rồi.”
Sau đó lại tiếp một câu, kéo Thần phi vào vòng chiến: “Nếu như nhớ không lầm thì muội muội của quận mã Ngọc Hinh là Uông mỹ nhân, hình như là ở trong cung của Thần phi muội muội, Thần phi muội muội phải trông chừng người cho kỹ vào, ngàn vạn lần chớ để nàng ta gây ra phiền toái gì.”
Thần phi nhắm hai mắt lại, ai nói Tĩnh tần là kẻ khuấy đảo làm loạn hậu cung chứ, người mà thích đâm chọc làm loạn nhất ở đây không phải là Ninh phi Mạc Chúc sao?
Nàng ta nhàn nhạt nói: “Vụ án của quận chúa Ngọc Hinh mới được chuyển giao đến Đại Lý Tự vào sáng sớm hôm nay, bây giờ còn chưa tra ra thủ phạm có hình dáng xấu đẹp ra sao đâu, tỷ tỷ đã chụp chậu phân lên đầu người của Uông gia rồi, chỉ sợ người thực sự đắc tội Uông gia là tỷ tỷ mới phải?”
Sau khi phản pháo lại Ninh phi, nàng ta lại nói: “Cho dù cuối cùng điều tra ra hung thủ thực sự xuất phát từ Uông gia đi nữa thì cũng có quan hệ gì tới Uyển tần đâu? Là Uyển tần ép người của Uông gia hạ thuốc quận chúa Ngọc Hinh sao? Nếu như ngay cả đạo lý này mà Uông mỹ nhân cũng không hiểu được, vậy chính là một người hồ đồ, không đáng để bổn cung bảo vệ nàng ta chu toàn.”
Ninh phi cười lạnh một tiếng, đạo lý là như vậy, nhưng nếu như không có Uyển tần chọc thêm một gậy vào thì có lẽ đã giấu giếm qua chuyện rồi, người của Uông gia thật sự có thể làm được chuyện không giận chó đánh mèo sao?
Nàng ta khinh thường nói: “Chỉ sợ muội muội muốn bảo vệ cũng không che chở được, Uyển tần muội muội có bản lĩnh rất lớn, nếu Uông mỹ nhân thật sự muốn động tay động chân gì thì cũng chỉ là vác đá đập chân mình thôi, tất nhiên sẽ không qua được mắt nàng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Hai phi tử đều có hoàng tử dưới gối như hai người các ngươi đấu lôi đài thì đấu lôi đài đi, sao lại lôi nàng ra làm bè để làm cái gì?
Nhị hoàng tử một tuổi rưỡi, tam hoàng tử nửa tuổi, cách tám tuổi còn rất xa.
Trẻ sơ sinh ở cổ đại đều có tỷ lệ chết yểu cực cao, dù là sinh ở hoàng gia cũng không thể tránh được, nói không dễ nghe đó chính là có thể nuôi lớn hay không còn chưa biết được đâu, vậy mà bây giờ mẫu phi đã bắt đầu minh tranh ám đấu vì vị trí trữ quân rồi.
Chỉ có thể nói, đúng thật là quá rảnh rỗi.
Mạnh tần thấy vậy cũng chen vào một câu, dời đề tài đi.
Nàng ta hỏi: “Nghe nói Trang thủ phụ bị bệnh, không biết là có nghiêm trọng hay không?”
Hoàng thượng cũng vì chuyện này mà hủy buổi triều sớm, đêm qua lại nghỉ ở Chung Túy cung, nghĩ đến tình hình của Trang thủ phụ hẳn là Uyển tần sẽ biết.
Nhất thời trong điện yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên nghe.
Trang Minh Tâm cũng không muốn nghe Ninh phi và Thần phi bới móc nhau nữa, vội vàng trả lời: “Tính mạng không có gì đáng ngại, chỉ là nửa người lại không thể động đậy được, có thể bình phục như ban đầu hay không thì khó mà nói được.”
Từ trước đến nay những bệnh nhân bị trúng gió mà có thể đứng lên lại cũng chẳng có mấy ai, Trang Hi Thừa cũng hơn bảy mươi rồi, sợ rằng một lần ngã xuống cũng sẽ chẳng có cơ hội tiếp tục trở lại nội các nữa.
Như vậy xem ra ghế của nội các thủ phụ cũng phải đổi người ngồi rồi.
Ứng cử viên thứ nhất là chọn trong hai vị thứ phụ, còn là Trần Thế Lễ hay là Trình Kính thì còn phải xem ý của Dục Cảnh đế.
Nhất thời mọi người đều tập trung ánh mắt vào Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm và Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn.
Từ trước đến nay Trần Ngọc Thấm luôn mắt cao hơn đầu, bình thường không thèm để ý tới người khác.
Trình Hòa Mẫn rất thích làm ra vẻ đạo đức giả, hào phóng chấp nhận mọi sự soi mói của người khác thì không nói, còn cười híp mắt nói với Trang Minh Tâm: “Mấy ngày nay vào cung, cũng đã được nương nương chiếu cố nhiều rồi, hôm nay tổ phụ của nương nương bị bệnh, tần thiếp ở cạnh mà không giúp được gì, nhưng cũng có một cây nhân sâm trăm năm cũng được coi như là thượng phẩm, trở về sẽ kêu A Nhiên đưa tới cho nương nương, giữ lại để bồi bổ cơ thể cho Trang thủ phụ.”
Trần Ngọc Thấm thấy vậy, hừ lạnh nói: “Đến lúc mấu chốt lại tặng thuốc, ngươi thật đúng là rộng lượng mà, chỉ tiếc là ngươi dám tặng nhưng người chưa chắc dám nhận.”
“Lời này của Hân quý nhân nói sai rồi.” Trang Minh Tâm liếc nàng ta một cái, cười nói: “Dầu gì cũng là một mảnh tâm ý của Hân quý nhân, cho dù tổ phụ không dùng được thì mang đến tiệm thuốc cũng có thể bán được mấy trăm lượng bạc mà.”
Trình Hòa Mẫn: “…”
Nàng ta nên sớm hiểu ra, nếu bàn về bản lĩnh chọc người ta tức giận thì Trang Tĩnh Uyển nhận thứ hai, chỉ sợ cũng không người nào dám nhận thứ nhất.
Nhưng lời cũng nói ra miệng rồi, dù là người ta nói rõ muốn bán đi lấy tiền, nàng ta cũng không thể không tặng.
Chỉ đành phải giả vờ rộng lượng mím môi một cái: “Đồ tặng cho nương nương, nương nương muốn xử trí như thế nào cũng được, tần thiếp sẽ không nói hai lời.”
Bỗng nhiên trong phòng có động tĩnh, vì vậy mọi người đồng loạt đứng lên, cung nghênh Trương đức phi.
Sau một phen lễ nghi rườm rà, Trương đức phi ngồi lên ghế đia bình của mình, ngước mắt lên quan sát một phen trong điện, tầm mắt khóa lên người Trang Minh Tâm.
Nàng ta cau mày nói: “Uyển tần, bổn cung phạt ngươi sao chép nữ giới mười lần, đã viết xong chưa?”
Trang Minh Tâm đứng lên, cúi đầu nói: “Hồi nương nương, thần thiếp vẫn chưa viết xong, chỉ sợ mấy ngày nữa mới có thể giao cho nương nương được.”
Một chữ vẫn chưa viết, buổi sáng hôm qua phạt nàng, buổi chiều bận nghiệm thi, buổi tối lại bận cho Dục Cảnh đế ăn, nàng cũng chẳng có ba đầu sáu tay, làm sao có thể viết xong mười bản nữ giới trong một ngày được?
Không khỏi có chút gây khó dễ cho người khác.
Trương đức phi đúng thật là làm khó người khác, từ lúc biết hoàng thượng cùng xuất cung với Uyển tần, ban đêm lại lật thẻ bài của nàng, trong lòng như bị đổ một thùng giấm chua vậy, ghen tị không chịu được.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Công việc của người bận rộn, đâu còn coi lời dặn dò của bổn cung ra gì nữa?”
Ý nói Trang Minh Tâm ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng, không coi phi tần có địa vị cao Trương đức phi chưởng quản phượng ấn như nàng ta ra gì.
Trang Minh Tâm vội vàng phúc người xuống, lúng túng nói: “Nương nương dặn dò, thời thời khắc khắc thần thiếp cũng không dám quên, chỉ là hôm qua có vài chuyện bất ngờ xảy ra, nên bây giờ mới không chú ý tới… Chuyện này là thần thiếp sai, thần thiếp không dám cãi lại, không thể làm gì khác hơn là sao chép nữ giới thêm mười lần trình lên nương nương để bày tỏ lòng hối cải của thần thiếp.”
Coi như là luyện chữ.
Nói đến tổ phụ đã phê bình kín đáo về chữ viết bằng bút lông của nàng rất nhiều, nhắc tới là lại phồng mang trợn mắt, nhưng biết làm sao giờ, nàng quả thực là không có thiên phú ở mặt này, chỉ có thể miễn cưỡng viết ngay ngắn được, làm thế nào cũng không luyện ra được khí khái gì đó.
Sắc mặt của Trương đức phi càng khó coi, nàng ta còn chưa mở miệng mà Uyển tần đã tự định xong xử phạt cho mình rồi, đúng thật là không coi mình ra gì.
Nàng ta cả giận nói: “Bổn cung muốn phạt ngươi như thế nào, bao giờ đến lượt ngươi làm chủ chứ? Quả nhiên là ngươi không coi bổn cung ra gì mà! Ra sân quỳ cho bổn cung, chưa tới một canh giờ thì không cho phép đứng dậy!”
Vệ hiền phi bỗng nhiên nói: “Tỷ tỷ muốn phạt Uyển tần, về sau vẫn còn nhiều cơ hội, tội gì mà phạt ngay lúc Trang thủ phụ vừa bị bệnh như vậy chứ? Nếu để bên ngoài biết được thì lại cho rằng nương nương bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy Uyển tần mất đi núi dựa đã lập tức ra tay.”
Trương đức phi chậm rãi quay đầu, chuyển tầm mắt lên người Vệ hiền phi, giống như là không nhận ra nàng ta vậy, quan sát một phen xong, sau đó bỗng nhiên cười lên.
“Nếu không phải là hiểu tận gốc rễ, chỉ là đã lầm tưởng hiền phi muội muội đã bị yêu ma quỷ quái gì nhập thân nữa đó, nếu không tại sao lại có thể một hơi nói ra những lời như vậy được chứ?”
Vệ hiền phi cười theo, xong lại còn pha trò: “Có phải là yêu ma quỷ quái nhập thân hay không thì chỉ cần thiêu một chút là biết ngay thôi mà.”
Trương đức phi: “Muội muội nói đùa rồi.”
Nàng ta có tài năng đến đâu cũng không dám nướng Vệ hiền phi này trên lửa, vu cổ là đại kỵ trong cung, ai nói ra người đó chết.
Trang Minh Tâm lại có chút không hiểu, Vệ hiền phi đã nói giúp nàng lần thứ hai rồi.
Nàng có tài đức gì mà lại có thể làm cho cái người đầu gỗ mà toàn bộ hoàng cung này đều biết lại có thể thay đổi tính cách chứ?
Phải biết là Trang gia bọn họ và phủ Hưng Ninh Bá của nàng ta không xuất hiện cùng thời, bản thân nàng cũng không đi nhờ vả nàng ta.
Nàng ta có mưu đồ gì đây?
Còn chưa nghĩ ra đã nghe thấy Trương đức phi nói với nàng: “Nếu hiền phi đã cầu xin tha thứ cho ngươi thì bổn cung cũng sẽ tạm thời ghi nhớ tội này của ngươi, từ nay về sau nếu tuân theo quy củ, không tái phạm nữa thì thôi, còn nếu lại phạm lỗi thì lại tính sổ hết.”
Ngoài mặt Trang Minh Tâm cung kính đáp “Dạ”, sau đó lấy khăn tay che miệng bĩu môi.
Nếu như cố ý bới móc thì làm sao có thể không tìm ra chỗ sai được?
Chẳng trách người người trong cung đều muốn leo lên, với những phi tần phân vị thấp mà nói thì không tranh với đời chính là chuyện cười.
Mặc dù tần vị cũng là chủ vị một cung, nhưng hiển nhiên là còn chưa đủ cao.
Trước kia có tổ phụ là nội các thủ phụ làm núi dựa, Trương đức phi cũng không dám đắc tội quá lớn với nàng, tránh phải hứng chịu sự trả thù của tổ phụ với phụ thân và huynh của nàng ta.
Dù là xử phạt, cũng chỉ là hình phạt viết mười lần nữ giới rất hời hợt.
Hôm nay Trang thủ phụ vừa mới ngã xuống, nàng ta đã chờ không kịp mà bỏ đá xuống giếng rồi.
Xem ra là phân vị của nàng rất cần phải tiến lên thôi.