“Không biết.” Tô Duyệt nói cho qua chuyện, cúi đầu tiếp tục uống nước.
Mỗi khi tâm tình phiền loạn thì cô đều chỉ biết uống nước lọc, chỉ có nước lọc mới có thể khiến cho tâm tư phiền não của cô từ từ ổn định lại.
Ánh mặt trời xuyên suốt vào ly nước qua lớp thủy tinh, chiếu lên sườn mặt Tô Duyệt, bởi vì cô hơi cúi đầu mà từng sợi tóc lất phất rũ xuống. Giây phút ấy, Ninh Duệ Thần đột nhiên không tự chủ được vươn tay, muốn vén những sợi tóc đó ra sau tai cho cô.
Ngón tay lành lạnh tự nhiên chạm vào vành tai cô, khiến tay cầm ly của Tô Duyệt run nhẹ lên, Tô Duyệt đơ ra không nhúc nhích, vành tai cũng bất giác ửng đỏ lên.
“Tiểu Duyệt!”
Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, sau đó một cô gái mặc đồng phục đầu bếp vén màn cửa lên vọt vào.
Rõ ràng lúc đó hai người không hề làm gì cả, thế nhưng Tô Duyệt lại có có cảm giác như đang bị bắt gian tại trận vậy.
Phó Đình lúng túng gãi gãi sau ót, ngượng ngùng giải thích, “Chị vừa nghe nhân viên phục vụ báo lại Tô Thiến Tuyết đã đi rồi, cho nên….Cho nên chị tưởng rằng chỉ có mình em ở đây thôi.”
Ninh Duệ Thần thản nhiên thu tay lại, bình tĩnh đứng dậy nói, “Tôi đi trước.”
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu đáp lại, nhưng vẫn không dám ngước nhìn Ninh Duệ Thần. Thật sự cô không biết nên làm như thế nào để đối mặt với người đàn ông đột nhiên xông vào cuộc sống của cô nữa.
Ninh Duệ Thần thong thả ung dung đi ra khỏi phòng ăn. Vì cuối đầu nên Tô Duyệt không nhìn thấy khóe miệng anh gợi lên ý cười nhẹ. Lần này, hẳn là cô ấy sẽ không lãng quên mình nữa chứ?
“Nè, có phải chị đã quấy rầy chuyện tốt của hai người không hả?” Phó Đình dè dặt hỏi, vẻ mặt đó giống như Tô Duyệt và người đàn ông kia thật sự có gì đó mờ ám.
Tô Duyệt chỉ liếc Phó Đình một cái, không nói gì cả. Nhiều năm qua, Phó Đình thường hay lấy cô ra để nói đùa những lời trêu chọc vô hại như thế này, nên cô cũng đã thành thói quen.
Phó Đình và Tô Đông Thần quen biết nhau từ thời học đại học, hai người rất hợp ý nhau nên thường đi đâu cũng có đôi có cặp, cũng nhờ đó mà cô mới được quen với cô gái hoạt bát cởi mở này.
Nhưng mà, Tô Đông Thần là mẫu đàn ông đa tình chính hiệu, tuyệt sẽ không vì bất kỳ một người con gái nào mà dừng bước, cho nên cuối cùng cũng chia tay Phó Đình. Phó Đình cũng rất sảng khoái gật đầu đồng ý, cũng phá vỡ ranh giới ‘tình nhân sau khi chia tay sẽ chẳng bao giờ làm bạn được’. Hai người đến bây giờ vẫn thường xuyên qua lại, thậm chí thời gian Tô Duyệt và Thẩm Gia Dũng còn yêu nhau, ngày nào hai người cũng bí mật thảo luận xem làm sao để chia rẽ bọn họ.
Nhưng Tô Duyệt biết, sở dĩ Phó Đình lựa chọn làm bạn cùng Tô Đông Thần, là bởi vì trong lòng chị ấy còn có anh mình. Hơn nữa, chị ấy hiểu rằng, chỉ có giấu giếm tình cảm của mình đi mới khiến Tô Đông Thần lầm tưởng chị ấy cũng giống như anh, không còn yêu cũng không còn để tậm đến mối tình đó nữa. Vậy mới có thể làm một người bạn thân với Tô Đông Thần, mới có thể ngang nhiên công khai ở bên cạnh anh.
“Con nhỏ Tô Thiến Tuyết ấy cũng thật ngu ngốc hết cỡ, dám khiêu chiến với em ở trên địa bàn của chị, đúng là tự mình chuốc lấy nhục.” Phó Đình nhấp nhẹ hớp trà hương lài của mình pha chế, khinh thường nói, ở trong lòng cô, Tô Thiến Tuyết vốn không có tư cách để so sánh với Tô Duyệt.
Tuy rằng hiện tại Tô Duyệt đã không còn là con gái cưng của ngài thi trưởng, nhưng phẩm chất và tư cách con người thì không có cách nào thay đổi được. Cho dù đời sống Tô Thiến Tuyết có giàu có đầy đủ vật chất cỡ nào, nhưng bản chất tự ti mặc cảm của cô ta vĩnh viễn không thể trừ tận gốc, chắc chắn sẽ sống dưới cái bóng của Tô Duyệt.
“Đó là bởi vì cô ta căn bản không biết đầu bếp trưởng kiêm chủ nơi này là của chị.” Tô Duyệt cười trêu nói. Khi Phó Đình và Tô Đông Thần còn yêu nhau rất thường hay đến nhà chơi, cũng vì vậy nên biết Tô Thiến Tuyết, nhưng lại hay trêu cợt cô ta, báo hại Tô Thiến Tuyết vừa thấy chị ấy là vội kiếm cớ chuồn đi.
“Hừ, nếu cô ta còn dám làm hùm làm hổ ở trước mặt em nữa, chị sẽ nhổ sạch hết móng vuốt của cô ta!” Phó Đình không hề nhân nhượng nói, đối phó với loại người như Tô Thiến Tuyết, cô căn bản không cần phải xuống tay lưu tình.
“Tiểu Duyệt, anh em bảo hôm nay có sắp xếp một người đến gặp em, là người mới nãy sao?” Phó Đình nói lời đầy ngụ ý.
Tô Duyệt lắc lắc đầu, “Không phải, anh ta chỉ là một người bạn mà em tình cờ quen được, còn người kia, sợ là cũng không muốn đến rồi.”
Ban nãy cô nhận được hai tin nhắn của hôm qua và hôm nay Tô Đông Thần gửi cho. Tuy Tô Đông Thần chưa nói rõ chuyện gì với cô, nhưng tâm tư của anh, cô vẫn có thể đoán được một hai.
Mặt Phó Đình dần hiện ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, “Haizz, anh trai em, thật đúng là tên thái giám điển hình.”
Tô Duyệt không hiểu nhíu nhíu mày, “Dạ?”
“Hoàng đế không gấp mà thái giám đã vội đấy!” Phó Đình cười ha ha, nhạo báng Tô Đông Thần.
Tô Duyệt cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, thật sự trong thâm tâm cô rất hy vọng Phó Đình có thể trở thành chị dâu của mình. Nhưng chuyện tình cảm thì không thể dùng lý tính để phân tích. Giống như Phó Đình, tình nguyện che giấu đi phầm tình cảm của mình lấy thân phận bạn thân để đối mặt với Tô Đông Thần, chứ không chịu giải thoát cho mình.
Có vài người không phải muốn quên là có thể quên, cho dù người đó có không tốt thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể nào quên được.
Nhưng vào lúc này, Tô Duyệt bỗng nhận được tin nhắn của Thẩm Gia Dũng gởi tới, hẹn gặp cô ở quán cà phê đối diện.
Phó Đình liếc sanh nhìn vào điện thoại Tô Duyệt rồi cười khinh miệt nói, “Không ngờ cái tên Thẩm Gia Dũng đó có thể cắt đuôi Tô Thiến Tuyết để hẹn gặp em. Đối với loại người nhu nhược luôn xem Tô Thiến Tuyết là cọng cỏ cứu mạng như anh ta thì thật đúng là có chút dũng khí đó. Tiểu Duyệt, em có đi không?”
Tô Duyệt để điện thoại qua một bên, “Em thiết nghĩ giữa em và anh ta không còn lý do gì để gặp mặt cả, em đói rồi, mau dọn lên món nào ngon nhất đắt tiền nhất của nhà hàng chị đi.”
“Thật không biết có phải kiếp trước chi nợ em không nữa, ngày nào cũng đến chỗ của chị ăn chùa uống chùa, hôm nào chị sẽ cùng Tô Đông Thần tính toán rõ ràng món nợ này mới được.” Phó Đình trợn mắt liếc Tô Duyệt, nhưng vẫn đứng dậy đi vào nhà bếp sắp xếp làm món Tô Duyệt thích ăn nhất.
Trong mắt Tô Duyệt thoáng qua ý cười, cô đã sớm biết Phó Đình là người khẩu xà tâm phật, thật lòng thật dạ tốt với cô.
Điện thoại di động trên bàn lại sáng lên, Thẩm Gia Dũng kiên nhẫn gửi thêm một tin nhắn nữa, nào là: Nếu em không đến anh sẽ đợi cho tới khi nào em đến mới thôi…vân vân….
Tô Duyệt nhíu nhíu mày, người đàn ông này, nhất quyết không chịu bỏ qua cho mình mà.
Thở dài, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
“Tiểu Duyệt, anh biết ngay là em sẽ đến.” Thẩm Gia Dũng gấp gáp nói, rồi vội vàng đi nhanh lên một bước tính nắm tay Tô Duyệt.
Tô Duyệt liền lui về phía sau, duy trì khoảng cách nhất định với Thẩm Gia Dũng, lạnh lùng nói, “Anh Thẩm, làm phiền anh chú ý thân phận của mình, nếu để người khác nhìn thấy, sợ là sẽ gây bất lợi cho anh.”
Khi nãy ở quán trà, mặc kệ Tô Thiến Tuyết nhục mạ cô cỡ nào anh cũng không hề nói giúp cô một câu. Tình cảm ngần ấy năm, su cho cùng cũng không sánh bằng tham vọng của anh, nếu đã như vậy, hà cớ gì cô phải nói chuyện nhún nhường.
Chương 14: Kẻ Níu Kéo, Người Cự Tuyệt
Mặt Thẩm Gia Dũng lúc này xanh lè xanh lét. Những lời lẽ lạnh lùng vô tình của Tô Duyệt như đang châm chích vào chỗ đau tận sâu nơi đáy lòng anh ta. Trước kia, nếu cô biết đó là điểm yếu của anh thì sẽ khéo léo nói tránh đi, thậm chí nếu có ai đó cười nhạo anh, cô đều sẽ tài tình nói bâng quơ vài ba câu thì đã có thể bảo vệ tôn nghiêm cho anh. Vậy mà hôm nay, nói chuyện lại tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, phát hiện ra điều này khiến cho Thẩm Gia Dũng có cảm giác kinh hoảng không thể giải thích.
“Tiểu Duyệt, rốt cuộc em và gã đàn ông đó có quan hệ như thế nào?” Lúc này Thẩm Gia Dũng đã không dằn nổi sốt ruột mà hỏi, bất chấp luôn lời nói của Tô Duyệt mang đầy gai. Nếu như nói mới vừa nãy ở quán trà anh còn vì Tô Thiến Tuyết mà ẩn nhẫn chút không đành lòng, thì hiện tại tất cả lo lắng cùng với nỗi hoảng sợ như sắp mất đi thứ gì mình yêu quý đều hiện hết lên mặt anh ta lúc này.
“Anh Thẩm, tôi nhớ nhà anh hình như đâu phải ở cạnh biển?(*)” Tô Duyệt hờ hững nói, ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Nếu như không có việc gì, mong anh sau này đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ rất cảm kích anh.” (* ý TD nói anh chàng này nhà kg ở cạnh biển mà lòng dạ bao la quá, quản nhiều chuyện kg liên qua tới mình)
Tô Duyệt nói xong nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, thế nhưng tia chán ghét thoáng qua mặt cô anh đã thấy vô cùng rõ ràng.
“Tiểu Duyệt! Em nhất định tuyệt tình như vậy sao?” Thẩm Gia Dũng bỗng nhiên quát lên, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt muốn cắt đứt quan hệ đó của cô, anh bỗng cảm thấy như có ai đâm thật mạnh vào tim mình một dao, máu tươi chảy đầm đìa.
Tình cảm ba năm, chẳng lẽ cô dễ dàng buông bỏ như thế sao? Không, anh không tin!
Hôm qua, sau khi Tô Duyệt nói chia tay với anh xong, chẳng biết tại sao, cả ngày anh lạc lỏng như bị mất hồn, cho dù Tô Thiến Tuyết có ngọt ngào quyến rũ cỡ nào anh cũng không có tí hào hứng nào. Chỉ vì không muốn cô ta nhận ra điểm bất thường của mình nên đành làm đại qua loa cho xong việc, còn ở trong đầu anh chỉ có mỗi hình bóng của Tô Duyệt.
“Tiểu Duyệt, ở trên đời này, chỉ có em là hiểu anh nhất. Ba năm qua, chỉ có ở trước mặt em anh mới không nhọc công khổ sở nghĩ xem làm thế nào để ngụy trang cho mình.” Trong mắt Thẩm Gia Dũng dần dần hiện ra vẻ đau lòng khó nén, lời nói chân thành bi thương, “Hôm nay, chẳng lẽ ngay cả em cũng muốn bỏ rơi anh sao?”
Từng câu từng chữ của Thẩm Gia Dũng như gõ mạnh lên trái tim Tô Duyệt.
Tấm lưng mảnh khảnh bỗng căng ra, sao cô lại không biết những điều này cơ chứ? Tô Thiến Tuyết nói không sai, khi Thẩm Gia Dũng biết được cha cô bị bắt vào tù, anh đã vì sợ liên lụy mà ích kỷ lựa chọn tránh né cô. Nhưng không thể phủ nhận một điều đó là, trong khoảng thời gian cuộc sống cô gặp khó khăn nhất đau khổ nhất, chính là Thẩm Gia Dũng đã luôn gắn bó ở bên cạnh cô, là điểm tựa cho cô nương vào.
Nếu như thật sự Thẩm Gia Dũng không có tình cảm với cô, thì tại sao thà rằng qua lại lén lút cùng Tô Thiến Tuyết chứ không thẳng thắn chia tay với cô?
Tại sao biết rõ cha đi tù mà không một cước đá bay cô ra, làm vậy sẽ càng có lợi cho anh hơn, nhưng anh lại không làm vậy?
Tại sao khi cô đề xuất kết hôn thì bảo mọi chuyện đều do cô quyết định, anh sẽ tôn trọng quyết định của cô?
Khoảng thời gian khi hai người còn yêu nhau, cô đã biết rõ người đàn ông này rất nhu nhược, cô cũng biết trên người anh có rất nhiều gánh nặng, thậm chí cô còn hiểu được đúng như những gì Tô Đông Thần từng nói, anh hoàn toàn không thích hợp với cô. Nhưng cô vẫn cố chấp lựa chọn đến với Thẩm Gia Dũng, cố chấp tin tưởng rằng cả hai sẽ hạnh phúc đi hết cuộc đời này.
Từng kỷ niệm trong ba năm qua dần dần xuất hiện rõ rệt trong đầu Tô Duyệt, tất cả những hạnh phúc ngọt ngào, tiếng cười đùa rộn ràng giữa hai người như vẫn còn đó. Lúc này, chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý, có lẽ tất cả sẽ trở lại bình thường như ngày trước.
Nước mắt lần nữa ngập bờ mi, bàn tay nhỏ bé siết chặt thành nấm đấm, Tô Duyệt cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, vì trái tim cô lúc này đã sắp bắt đầu tan chảy.
Thì ra, mặc kệ Thẩm Gia Dũng có tổn thương cô cỡ nào, mặc kệ cô có quyết tâm bao nhiêu, chỉ cần một câu nói của anh, lòng cô cũng sẽ tự nhiên mềm đi.
Thẩm Gia Dũng đi lên trước, nắm chặt tay Tô Duyệt, thận trọng mở miệng nói, “Tiểu Duyệt, chỉ cần em….Em nhẫn nại thêm thời gian nữa, chờ sau khi anh kết hôn cùng Tô Thiến Tuyết và đạt được những gì anh muốn rồi, tới chừng đó chúng ta sẽ lại về bên nhau!”
Vốn có chút mềm lòng nhưng sau khi nghe xong những lời này trái tim cô đã lập tức lạnh lẽo. Mắt Tô Duyệt thoáng qua tia giễu cợt, cô thật đúng là ngu, thế nhưng mới vừa rồi còn chuẩn bị tha thứ cho anh ta.
Thì ra, cho dù có hối hận thì anh cũng sẽ không bỏ được tham vọng của mình. Hoặc có thể là, ở trong lòng anh, dù cho cô có cố gắng đến mấy, cũng sẽ không đáng để anh ta buông tha những gì mình muốn.
Từ khi vừa bắt đầu, bọn họ đã không phải người cùng một thế giới. Là cô quá mức tự tin, tự tin đến mức cho rằng bản thân ở trong lòng anh sẽ là một ngoại lệ.
Vậy mà hôm nay, lời này của anh, để cho cô hoàn toàn nhìn thấu được tất cả, cũng khiến cô không cách nào tiếp tục lừa mình dối người nữa.
“Khi anh lựa chọn Tô Thiến Tuyết thì chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi. Anh Thẩm, trên đời này không thể nào có chuyện gì là vẹn cả đôi đường, nếu anh đã lựa chọn người phụ nữ khác, vậy thì hãy quý trọng sự lựa chọn của mình. Còn nếu anh vẫn chứng nào tật đó thì rất có thể đến cuối cùng cái gì anh cũng không có được.”
Tô Duyệt lạnh lùng rút tay ra khỏi tay Thẩm Gia Dũng, không thèm nhìn tới Thẩm Gia Dũng lấy một lần. Cô chỉ cảm thấy giờ phút này cô vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Từng câu từng chữ cứ như cành gai của hoa hồng, nhưng người đau nhói lại chính là bản thân cô.
Cô đã từng yêu anh rất nhiều, yêu đến không có giây phút nào là không nghĩ cho anh.
Nhưng hôm nay, cho dù trong lòng anh có nỗi khổ tâm gì đi nữa, hay có khó khăn gì không thể nói được, Tô Duyệt cô quyết sẽ không bao giờ tha thứ cho anh lần nào nữa.
Tự ái của cô, kiên cường của cô, từng chút từng chút đều tan biến bởi những lừa dối, ngụy biện, lời đường mật, hết lần này tới lần khác đánh bại phòng tuyến cuối cùng của cô.
Có lẽ, từ đầu đến cuối, Thẩm Gia Dũng căn bản không biết cô thật sự cần gì.
Nghĩ lại mình từng vì anh mà trả giá quá nhiều, vậy mà hôm nay anh lại nói với cô những lời này, cô không biết nên khóc hay nên cười.
“Tô Duyệt…” Thẩm Gia Dũng thấy cô tức giận muốn bỏ đi, lòng anh bỗng nhiên hoảng sợ vô cùng.
Tuy không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng trong lòng Thẩm Gia Dũng bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: Không thể để cô ấy cứ bỏ đi như vậy được, nếu không, cả đời này ‘anh’ có hối hận cũng không kịp.
Bất chấp tất cả xông lên phía trước, Thẩm Gia Dũng ôm chầm siết chặt cô vào lòng.
“Tiểu Duyệt, hãy thông cảm cho anh, được không?” Thẩm Gia Dũng càng siết chặt Tô Duyệt vào lòng từ phía sau. Đây chính là người con gái mà anh yêu thương nhất, là người con gái mà dù bằng mọi giá anh cũng không thể nào bỏ được.
Nếu như nói ngày hôm qua anh còn có chút do dự, thậm chí còn tưởng rằng dù có chia tay Tô Duyệt anh cũng không có hề gì. Nhưng hôm nay, người đàn ông kia xuất hiện khiến anh cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, làm anh càng vững tin dù cho thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không từ bỏ Tô Duyệt.
“Nếu anh còn không buông tay, chỉ sợ là những cố gắng trong suốt mấy năm qua của anh sẽ như nước chảy về biển đông.” Tô Duyệt lạnh lùng nói, “Tô Thiến Tuyết đang ở sau lưng anh đấy.”
Bàn tay đang ôm chặt cô bỗng nhiên buông lỏng, Tô Duyệt cười lạnh một tiếng, nhân cơ hội nhanh chóng thoát khỏi ràng buộc của anh. Lúc Thẩm Gia Dũng phát hiện ra cô gạt mình thì cô đã biến mất ở trong tầm mắt anh rồi.
Trái tim Thẩm Gia Dũng đột nhiên co rút lại, tại sao cô ấy không chịu chờ mình thêm vài năm nữa? Chỉ cần vài năm nữa thôi, mình sẽ có năng lực đem hết những gì tốt đẹp nhất trên đời này dâng đến trước mặt của cô. Thời gian chỉ có mấy năm mà cô cũng không chịu đợi sao, hay là trong lòng cô, vốn dĩ từ lâu anh đã không còn quan trọng nữa?