Tô Duyệt im lặng không lên tiếng, hành động của Tô Thiến Tuyết rất bất thường, trong chuyện này nhất định có bẫy.
Cô ta nắm chặt tay của cô, nhưng cách nắm rất lạ, giống như…..
Không hay rồi!
Tô Duyệt đang định rút tay ra, Tô Thiến Tuyết nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, chị họ, đến cuối cũng chị vẫn không phải đối thủ của tôi đâu!
Trong nháy mắt, Tô Thiến Tuyết đột nhiên trở tay bắt lấy tay Tô Duyệt ấn lên bụng mình, còn bản thân thì thuận theo cái đẩy đó bất ngờ ngã nhào xuống, tất cả những động tác đó diễn ra rất nhanh.
Ngay cả Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh cũng không nhìn thấy rõ!
“Chị họ, chị thật độc ác!” Tô Thiến Tuyết ôm bụng mình, cắn chặt môi đến nỗi khiến nó trở nên tái nhợt: “Em biết em và Gia Dũng rất có lỗi với chị, nhưng đứa bé này vô tội, chẳng lẽ chị không thể bỏ qua cho nó sao?”
Lúc này là giờ cao điểm người qua kẻ lại mỗi lúc một đông hơn, hơn nữa Tô Thiến Tuyết cố tình nói to, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thẩm Gia Dũng vội vàng đi tới, đỡ Tô Thiến Tuyết dậy, nhỏ giọng nói: “Thiến Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Tô Thiến Tuyết hất tay Thẩm Gia Dũng ra, mắt trừng lên giận dữ nhìn anh ta, khiến Thẩm Gia Dũng không thể làm gì khác hơn đành rụt tay về, ngơ ngác nhìn Tô Thiến Tuyết ở bên cạnh.
Hôm nay trong lòng anh ta cũng biết rằng Tô Thiến Tuyết đang cố tình diễn kịch làm như Tô Duyệt đang đẩy cô ta. Thấy Tô Duyệt đứng lặng thinh một mình nơi đó bị mọi người chỉ trích mà không ai che chở, trong mắt Thẩm Gia Dũng thoáng qua tình cảm yêu thương, vậy mà anh chẳng thể làm gì được cho cô cả.
“Chị họ, chúng ta sống cùng nhau nhiều năm như vậy, những gì tốt đẹp của em cũng đều bị chị chiếm hết, vậy mà hôm nay, chị lại vì anh ấy chọn em mà muốn hại chết đứa bé này sao?”
“Nếu chị vẫn còn yêu anh ấy, em tình nguyện rút lui, chỉ xin chị đừng hận em nữa, đừng làm hại con của em!” Tô Thiến Tuyết than thở khóc lóc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giờ phút nà đông đầy nước mắt khiến mọi người không khỏi xúc động.
“Còn trẻ mà sao lại ác độc như vậy chứ? Đến cả đứa trẻ vô tội cũng không tha nữa à!”
“Đúng vậy, cô gái này, cô phải có lòng khoan dung chứ!”
“….”
Tô Thiến Tuyết nhếch môi kín đáo nở nụ cười lạnh, mặc dù cô ta cố ý bị ngã, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng trên thực tế thì không có gì đáng ngại cả, quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Tô Duyệt bị người ta sỉ nhục cười nhạo là điều khiến cô ta cảm thấy vui sướng nhất.
Tô Duyệt đứng đó nhìn thấy mọi người càng lúc càng vây quanh mình nhiều hơn, nhìn bọn họ chỉ trỏ phê phán mình, nhìn vô số cái miệng đang khép khép mở mở đua nhau không ngừng nhục mạ cô, tất cả nỗi nhẫn nhục hóa thành nụ cười lạnh. Đám người kia, sao bọn họ có thể nói cô như vậy? Bọn họ không hiểu đã có chuyện gì xảy ra sao? Sao những người đó có thể tin tưởng ngay những gì mình vừa thấy?
Có lúc, người luôn tỏ ra nhu nhược nhất mới là người có tâm địa độc ác nhất.
Tô Duyệt không nói một lời, cô biết, lúc này dù mình có nói điều gì thì cũng sẽ bị người khác nói là ngụy biện, trong lòng bọn họ đã sớm nghiêng về Tô Thiến Tuyết – người mà họ nghĩ là kẻ yếu rồi!
Nhưng cô vẫn không hiểu, Thẩm Gia Dũng đã là người đàn ông của cô ta, vì sao cô ta còn phải làm khó cô nhiều lần vậy?
“Bà xã!” Tiếng gọi dịu dàng êm ái như làn gió xuân thổi tới xua tan tất cả những mệt mỏi trong cô. Đám đông ào ào như lũ bão chỉ thoáng chốc đã hóa thành ảo ảnh, cô quay người lại thì nhìn thấy anh.
“Bà xã, anh xin lỗi đã đến chậm!” Ninh Duệ Thần bước từng bước đến chỗ Tô Duyệt, đám người đang đứng thành vòng tròn nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, trong tay anh ta đang ôm một chú Doremon rất lớn, bởi vì quá lơn nên chỉ có thể vác lên người, tay còn lại thì cầm một đống túi lớn của siêu thị, ba bốn hộp khoai tây chiên vì quá dài mà lộ ra cả bên ngoài, dáng vẻ xách đồ của anh ta trông rất buồn cười.
Thế nhưng, thần thái trên người anh toát lên một sức mạnh mà không ai có thể cưỡng lại được, mọi người đều ồ ạt tự giác tránh sang một bên nhường đường cho người đàn ông nhìn rất buồn cười này.
Ánh mắt Ninh Duệ Thần từ đầu chí cuối chỉ nhìn mỗi Tô Duyệt, như thể trong mắt anh không còn nhìn thấy điều gì khác, môi anh khẽ nhếch nhẹ mỉm cười. Tô Duyệt lẳng lặng nhìn anh, đôi môi cũng bất giác nhếch lên cười theo.
Nhận lấy mấy túi đồ trên tay anh, ôm trước ngực, anh kéo cô vào vòng tay mình, bao bọc cô như tàng dù che chắn bảo vệ, không để cô phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa.
“Bà xã, chúng ta về nhà thôi!”
“Dạ.”
Tô Thiến Tuyết nhìn người đàn ông đột nhiên xông vào này, trong đầu bỗng nhớ lại hình như cũng có lần anh ta đã từng giúp Tô Duyệt thoát khỏi hiểm cảnh như vậy, trong lòng càng thêm ghen ghét, không biết mượn lá gan của ai, đột nhiên hét to: “Anh Ninh, anh có biết người phụ nữ mà anh muốn che chở độc ác như thế nào không? Anh có biết thật ra chị ta chỉ lợi dụng anh thôi chứ chẳng hề yêu anh không?”
Bóng người đang định rời đi đột nhiên dừng lại, Ninh Duệ Thần quay đầu liếc nhìn Tô Thiến Tuyết đang ồn ào kênh kiệu kia. Chỉ một cái liếc mắt thôi đã khiến toàn thân Tô Thiến Tuyết chấn động, lập tức ngậm miệng lại.
“Cô ấy ác độc? Sợ rằng còn chưa bằng một vạn phần của cô đâu, cho dù cô ấy không yêu tôi, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ biết, trên đời này ai mới là người thích hợp với cô ấy nhất!”
Từng lời Ninh Duệ Thần nói mang theo tình cảm rất chân thành, ánh mắt khi nhìn Tô Duyệt cũng trở nên nhu hòa hơn, sợ rằng cho dù là hồ bằng cũng sẽ bị hòa tan trong ánh mắt ấy.
Tô Thiến Tuyết đã ghen tỵ đến phát rồ, người đàn ông nhu vậy sao lại đứng bên cạnh Tô Duyệt?
“Anh đối tốt với chị ta như vậy, chỉ sợ đến cuối cùng chị ta cũng sẽ bỏ anh mà đi thôi!” Giọng nói bén nhọn lại một lần nữa xuyên thấu màng nhĩ của ngi khác, Tô Thiến Tuyết cũng không để ý đến người khác nhìn cô ta ra sao, lúc này cô ta chỉ nghĩ làm thế nào để chia rẽ hai người này.
“Chị ta sắp kết hôn đấy, anh có biết không?” Tô Thiến Tuyết nở nụ cười nham hiểm, còn Thẩm Gia Dũng thì trong mắt thoáng qua vẻ bàng hoàng, ngơ ngác đứng nhìn Tô Duyệt.
“Lần trước chị ta còn đi chọn nhẫn kim cương để chuẩn bị kết hôn, chị họ, em nói đúng chứ?” Tô Thiến Tuyết khiêu khích nhìn Tô Duyệt.
Trong suy nghĩ của cô ta, lần trước Tô Duyệt nói mình sắp kết hôn chẳng qua chỉ là để giữ thể diện, cho dù có kết hôn thì chị ta cũng sẽ không kết hôn với Ninh Duệ Thần. Bởi vì, dù xét về địa vị thân phận hay chử chỉ hành xử từ vẻ ngoài, Ninh Duệ Thần đều có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, sao anh ta có thể lấy một người phụ nữ như vậy?
Hôm nay năm lần bảy lượt giúp Tô Duyệt cũng chỉ vì muốn chơi đùa với chị ta một chút thôi!
Trên môi Ninh Duệ Thần thoáng qua nụ cười giễu cợt, nhìn Tô Thiến Tuyết với vẻ mặt thương hại.
“Vậy cô có muốn biết đối tượng kết hôn của cô ấy là ai không?”
Chương 44: Vị Khách Không Mời Mà Đến
“Làm sao tôi biết được?” Tô Thiến Tuyết cau mày, nhưng trong lòng trong lòng đã đứng ngồi không yên.
“Người kết hôn với cô ấy, là tôi.” Ninh Duệ Thần nhả ra từng chữ một, lấy luôn giấy hôn thú ra, “Cô Tô, có cần tìm một chuyên gia giám định đến kiểm tra giấy chứng nhận này là thật hay giả không?”
“Không, không thể nào!” Tô Thiến Tuyết điên cuồng gào lên, bất kể như thế nào cô cũng không tin, người đàn ông cao quý lịch lãm như thế sao có thể bằng lòng cưới Tô Duyệt làm vợ chứ?
Thẩm Gia Dũng nhìn Tô Duyệt với vẻ mặt phức tạp, còn Tô Duyệt thì đang vùi đầu vào ngực Ninh Duệ Thần, không muốn nán lại chỗ này thêm giây phút nào nữa.
Ninh Duệ Thần mặc kệ Tô Thiến Tuyết đang ở phía sau, cứ thế bao bọc Tô Duyệt trong vòng tay mình, ngăn cản ánh mắt của mọi người chung quanh, rảo bước đi về hướng chiếc Porsche.
Nhìn hai người họ nhanh chân rời đi, móng tay dài bị Tô Thiến Tuyết cuộn lại bấm sâu vào lòng bàn tay của mình. Thế nhưng, cô lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Đôi mắt hoa đào lẳng lơ cứ thế mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người rời đi, cô liên tục lắc đầu, miệng không ngừng tự nhủ: “Không…. Không đâu….”
Toàn bộ mưu kế cô dày công sắp đặt đều vì muốn đánh bại Tô Duyệt, cũng để có một ngày cô sẽ sống hạnh phúc hơn Tô Duyệt!
Nhưng kết quả cuối cùng thì sao đây?
Mình phải gả cho một gã đàn ông vô dụng, còn Tô Duyệt cô ta thì ngày nào cũng được hưởng thụ sự che chở của một người đàn ông hoàn mỹ như thế? Cô nỗ lực lâu như vậy, lại nhận được một kết cục thế này. Ông trời ơi, ông đang đùa giỡn với tôi hay sao?
“Ha ha ha ha….Không thể, không thể nào!” Tô Thiến Tuyết đột nhiên cười ha hả, cô ngửa đầu lên nhưng nước mắt vẫn chảy xuống. Mặc kệ bao ánh mắt của mọi người quanh, cô vừa bước đi vừa không ngừng lảm nhảm lập lại câu nói đó.
Thẩm Gia Dũng tiến lên đỡ lấy cô, Tô Thiến Tuyết hung hăng trừng mắt, dữ tợn đẩy anh ta ra, “Cút ngay, anh là một gã đàn ông vô dụng!”
Không ngờ Tô Thiến Tuyết lại làm như vậy, Thẩm Gia Dũng chật vật ngã nhào trên đất. Mọi người chung quanh nhìn thấy trò khôi hài này thì dần dần hiểu ra mọi chuyện. Nhớ lại ban nãy mình còn giúp cô ta trách móc cô gái kia, trong lòng càng thêm tức giận, làm một trận như pháo nổ xong mới rời đi.
Đám người chen chúc dần dần tản đi, Thẩm Gia Dũng nhìn bóng dáng Tô Thiến Tuyết rời đi thì tự giễu cười một tiếng. Thái độ của Tô Thiến Tuyết đối với anh, trong lòng anh hiểu rõ, ngoài mặt thì tỏ ra rất ân ái hạnh phúc, nhưng sau lưng thì trách anh vô dụng. Khắp nơi trên lưng anh, chỗ nào cũng có dấu vết cấu véo do Tô Thiến Tuyết để lại khi cô ta bất mãn tức giận.
Rồi hôm nay, nhìn thấy bên cạnh Tô Duyệt có một người đàn ông ưu tú như thế, chắc hẳn trong lòng rất oán hận, cho nên mới bất chấp tất cả mà trở mặt với mình.
Nhếch môi nở nụ cười khổ, viền mắt thậm chí đã ươn ướt, Thẩm Gia Dũng đứng lên phủi bụi trên người rồi cũng bỏ đi.
Bên trong xe
“Anh Ninh, thật xin lỗi, tôi đã lợi dụng anh.” Tô Duyệt nhỏ giọng nói, ban nãy lúc bị Tô Thiến Tuyết hãm hại, sở dĩ cô không nói lời nào là vì trong tiềm thức của cô đã nói cho cô biết, người đàn ông này nhất định sẽ bảo vệ cô, sẽ khiến cho Tô Thiến Tuyết á khẩu không trả lời được.
“Tại sao lại nói lợi dụng?” Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt nói: “Em là vợ anh, bảo vệ anh là trách nhiệm của anh.”
Từng chữ từng chữ hùng hồn vang lên, Tô Duyệt nhìn người đàn ông trước mắt, trong thoáng chốc bỗng nhiên không biết nên nói gì.
“Em thích xem nhẫn sao?” Ninh Duệ Thần đột nhiên hỏi.
Tô Duyệt ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu. Ngày ấy cô vừa đi vào thì bị hai mẹ con Tô Thiến Tuyết cản lại, căn bản chưa xem kỹ mấy chiếc nhẫn kia.
“Vậy thì đeo cái này trước đi.” Ninh Duệ Thần lấy từ trong túi ra một cái hộp màu xanh đậm, sau đó mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương đang lẳng lặng nằm trong đó.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn cũng không tính là đặc biệt, kim cương khảm trên nhẫn cũng không phải là rất lớn. Thế nhưng Tô Duyệt lại vô cùng kinh hãi, cô thật sự không ngờ rằng Ninh Duệ Thần sẽ đưa cho cô vật này.
“Anh Ninh…”
“Đây là nhẫn anh đã chuẩn bị sẵn lúc trước, nhưng thấy nó quá bình thường sợ em không thích, nên mới muốn để em tự mình chọn. Nếu giờ vẫn chưa tìm được chiếc nhẫn nào ưng ý thì đeo cái này trước đi.” Ninh Duệ Thần lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp chầm chậm đeo vào ngón áp út bên tay phải của Tô Duyệt. Mà điền khiến anh thật sự không ngờ chính là, tay mình lại đang run lên.
Bao nhiêu năm qua, đôi tay này thao túng giới thương mại, giới chính trị thậm chí là số mệnh của vô số người. Nhưng hôm nay, lại vì đeo nhẫn mà phát run.
Đôi nhẫn này là anh mua trong một cửa hàng miễn thuế ở sân bay nước Mỹ, sở dĩ bị thôi thúc mua nó là do một câu nói của cô bán hàng đã làm cảm động đến trái tim anh.
Chiếc nhẫn này vốn chỉ là một món trang sức, nhưng thời điểm tìm được ngón tay thuộc về nó mới là đẹp nhất. Thưa anh, hãy mang theo nó đi tìm một nửa kia của anh đi.
Vì thế, anh mang theo nó quay về nước, sau đó gặp được Tô Duyệt.
Tô Duyệt nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay mà không khỏi giật mình. Hôm nay, cô thật sự đã trở thành phụ nữ có chồng rồi.
Trời ơi, hơn nữa người chồng đó còn là GAY!
Lúc này anh lại đang sững người ra, có phải anh đang suy nghĩ, chiếc nhẫn này nếu đeo trên tay Thẩm Tuấn Ngạn thì hay biết mấy không?
Hơn nữa, tại sao anh lại mang theo giấy hôn thú bên người?
“Đến lượt em rồi.” Giọng nói dịu dàng cắt đứt suy nghĩ lung tung của Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần trịnh trọng đưa cái hộp cho Tô Duyệt. Tô Duyệt chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào tay Ninh Duệ Thần, tất cả động tác làm liền một mạch, thậm chí Ninh Duệ Thần cũng không phản ứng kịp!
“Không nghiêm túc chút nào.” Mày kiếm giương lên rồi nhíu lại như muốn dính vào nhau, ánh mắt thâm thuý nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, đại luật sư ninh bất mãn lầm bầm kháng nghị.
Tô Duyệt giận dỗi vươn tay ra làm bộ muốn tháo chiếc nhẫn trên tay Ninh Duệ Thần xuống, “vậy giúp anh mang lại lần nữa nhé.”
“Không cần!” Không đợi cho Tô Duyệt có phản ứng, Ninh Duệ Thần đã vỗ một cái vào tay Tô Duyệt. Khởi động xe, lập tức chạy về phương hướng nhà của hai người, trên môi lại nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Tô Duyệt cũng lười để ý đến ông chồng lúc nắng lúc mưa này. Tính tình của anh, cô không nắm bắt được.
“Hôm nay em mệt rồi, để cơm anh làm cho, em hãy nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Ninh Duệ Thần vuốt vuốt tóc của Tô Duyệt, nghĩ đến chuyện không vui vừa mới xảy ra, vì vậy nên quan tâm nói.
“Cũng được, lần sau anh dạy tôi làm nhé.” Tô Duyệt gật đầu một cái, lại may mắn được nhàn hạ thảnh thơi.
Thật ra thì, mỗi lần nhìn thấy một đống sườn heo kia thì cô đã không còn hứng thú để học nữa rồi.
“ừ.” Ninh Duệ Thần xách đồ ăn đi vào phòng bếp, còn Tô Duyệt thì làm ổ trên ghế sô pha xem tivi.
Nhưng cô vừa mở tivi lên thì nghe thấy có người ấn chuông, đành phải mang dép vào đi mở cửa.
“Ai vậy?” Tô Duyệt thuận miệng hỏi, tay cũng đồng thời mở cửa ra.
Nhưng khi cửa được mở ra, lúc nhìn thấy người tới là ai, Tô Duyệt chỉ biết đứng đơ người.
Người tới chính là … Thẩm Tuấn Ngạn!