Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh dậy, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nàng mở mắt, cảm thấy cả người nhức buốt đến đáng sợ, trên người cũng có vệt màu đỏ kỳ lạ. Cái giường lớn mà nàng đang nằm, thấy sao cũng giống như… long sàn của Tiêu Mặc…
“Hả!”
Hạ Lan Phiêu hét to một tiếng, đứng bật dậy, nhưng lại bi ai phát hiện ra quần áo mình đã được xếp gọn ở bên giường, đang nhìn nàng giễu cợt. Nàng ôm ấp hi vọng gặp may, từ từ cúi đầu, nhưng kỳ tích cũng không xảy ra —— cả người nàng , trần như nhộng.
Nàng lên giường với hoàng đế, nàng lên giường với hoàng đế, nàng đã lên giường với hoàng đế rồi… Tốt quá, cuối cùng nàng cũng hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đến là phải duy trì sức cám dỗ, cố gắng mang thai. Nhưng mà, tại sao nàng lại cảm thấy khổ sở đến vậy? Là bởi vì phải lên giường quan hệ với nam nhân mà mình không yêu sao?
Hạ Lan Phiêu lẳng lặng bò xuống giường, mặc quần áo vào, nhưng tay lại run rẩy không có cách nào thắt nút cho tử tế. Nước mắt, cuối cùng rơi từng giọt từng giọt vào trong bể tắm, nóng hổi, mặn chát.
Hóa ra nàng vẫn không thể nào chấp nhận được… Mặc dù đối tượng là một nam nhân đẹp đẽ, tôn quý nhất thế gian, nhưng nàng không hề yêu hắn, cho nên cảm giác của nàng chỉ là sự khổ sở và nhục nhã. Nếu như không thể mang thai, nàng sẽ chết, Tử Vi sẽ chết; nếu như mang thai rồi, vậy thì đứa con chắc chắn sẽ không có cha… Quá khó để lựa chọn. Nhưng nàng, nhất định phải chọn, nhất định phải tiếp tục sống… Rồi điều gì sẽ chờ đợi nàng, nàng còn phải làm bao nhiêu chuyện trái ý muốn của mình đây…
Cảm giác toàn thân vô lực lại ập đến lần nữa. Cơ thể Hạ Lan Phiêu chầm chậm trượt vào trong nước, tóc dài lay động theo làn nước, lần đầu tiên phát hiện ra cảm giác hít thở không thông lại tuyệt vời đến vậy. Trong nước, sẽ không ai có thể nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng cũng có được cảm giác ấm áp và an toàn đặc biệt.
Tôi mệt, tôi thật sự rất mệt mỏi. Tôi đã từng đấu tranh chống lại số phận, nhưng tôi thật sự không có cách nào đối mặt với chính tôi… Vì mạng sống, việc gì cũng có thể làm, thứ gì cũng có thể hy sinh sao? Tôi thế này, thật nhơ nhuốc…
Ý thức càng ngày càng mơ hồ. Cảm giác ngạt thở đau đớn và sung sướng như thế, mà nàng thì không còn sức lực gì cả. Đúng vào lúc gần như nàng đã chết chìm trong nước, một đôi tay bất thình lình bế nàng ra khỏi bể tắm, ném mạnh nàng lên mặt đất. Hạ Lan Phiêu há to miệng hít lấy không khí ly biệt đã lâu, giữa những sợi tóc ướt đẫm nhìn thấy bóng hình khiến nàng sợ hãi mà căm ghét. Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, chợt không muốn quan tâm đến cái gì, cũng không thấy sợ gì hết.
“Ngươi muốn chết?” Giọng nói của Tiêu Mặc không nghe ra chút cảm xúc nào: “Tại sao? Bởi vì tối hôm qua thị tẩm?”
Hạ Lan Phiêu không trả lời.
“Hoàng hậu thật đúng là một nữ nhân kỳ quái. Mặc như vậy đến quyến rũ Trẫm là ngươi, hạ dược lên thức ăn cũng là ngươi, bây giờ muốn tự sát cũng là ngươi. Nếu hoàng hậu thật sự muốn chết, tốt nhất là đi về chỗ của ngươi mà chết, đừng làm ô uế căn phòng này.”
Hạ Lan Phiêu vẫn không trả lời. Tiêu Mặc nhìn nử tử trên mặt đất toàn thân trần truồng, ánh mắt vô hồn, cuối cùng cũng nổi giận. Hắn bế Hạ Lan Phiêu lên giường, hai tay siết chặt vai nàng, lạnh lùng hỏi: “Trẫm khiến ngươi có cảm giác chán ghét và dơ bẩn đến thế sao?”
“Không. Ta… Chán ghét chính ta.”
Hạ Lan Phiêu rũ mắt xuống, cắn chặt môi, cố gắng không nhìn vào Tiêu Mặc, cũng không suy nghĩ đến bất cứ điều gì. Hàm răng sắc nhọn của nàng đâm xuyên qua da tay Tiêu Mặc, trong miệng nồng nặc mùi máu tươi. Tiêu Mặc không nói một lời để mặc nàng cắn, để mặc nàng phát tiết, rồi đột nhiên đặt Hạ Lan Phiêu ở dưới thân. Tay hắn sờ lên bộ ngực sữa của nàng, một đầu gối tách chân nàng ra, hôn nàng, rồi hôn xuống cổ, hôn xương quai xanh của nàng, cuối cùng dừng lại ở ngực. Hắn thuần thục mút vào nụ hoa trước ngực Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy người mình bắt đầu run rẩy. Nàng muốn đẩy Tiêu Mặc ra, nhưng cổ tay đã bị bắt được trong phút chốc. Tiêu Mặc nắm chặt tay nàng, nói một cách trêu tức: “Cuối cùng cũng sống lại rồi? Trẫm cứ tưởng ngươi không còn thiết gì nữa.”
“Thả, ta, ra!” Hạ Lan Phiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nếu không muốn bị cuốn vào rắc rối, nếu muốn rời đi, thì đừng có chọc tức Trẫm!”
Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu với vẻ hung tàn, nụ hôn càng thêm điên cuồng. Hạ Lan Phiêu cảm giác miệng và môi mình đều sưng lên, giữa kẽ răng chảy ra máu tươi nhàn nhạt. Máu tươi, dường như càng kích thích Tiêu Mặc, cuối cùng hắn muốn tiến công. Khi Hạ Lan Phiêu lần đầu tiên chứng kiến phần thân thể thô to chỉ nam nhân mới có kia, nàng không tự chủ được mà mở to hai mắt, sau đó ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.
“Nhìn Trẫm.” Tiêu Mặc đe dọa.
Đừng! Nàng không muốn nhìn đàn ông khỏa thân! Thật đáng sợ!
“Hoàng hậu rất khác với sự chủ động nhiệt tình hôm qua. Không chịu nhìn Trẫm, bởi vì trong lòng đang nghĩ đến gã đàn ông khác? Ví như các nam sủng của cô?”
Hạ Lan Phiêu im lặng.
“Trả lời Trẫm.”
“Bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian cũng tốt hơn ngươi gấp ngàn lần vạn lần, ta thà lên giường với họ, cũng khống muốn nhìn ngươi.” Hạ Lan Phiêu nói lời độc ác.
“Tại sao?” Giọng điệu bình tĩnh.
“Bởi vì, ngươi không biết yêu.” Hạ Lan Phiêu từ từ mở mắt, chạm tay lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mặc: “Có rất nhiều chuyện trước đây ta đã quên rồi… Nhưng mà, ta không thể quên mỗi lần gặp mặt, ngươi đều làm ta bị thương. Ngươi có thể đẩy ta ngã xuống đất mà mặt không đổi sắc, có thể bẻ gãy tay ta, có thể không ngần ngại hạ độc ta… Đối với ngươi, đối với cha của ta, ta vốn chỉ là một công cụ. Nhưng mà, các người đã quên, ta cũng là Người. Ta biết đau đớn, biết khổ sở, ta muốn có người yêu ta thương ta! Ta muốn rời bỏ!”
“Rời bỏ Trẫm?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Vì tên nam sủng dám cả gan ám sát Trẫm đó? Đúng không”
“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Muốn cưỡng bức ta thì cũng nhanh lên, ở trần thế này, lạnh lắm.”
Dù sao chuyện gì cần xảy ra cũng đã xảy ra tối qua, nàng cũng chẳng phải dạng liệt nữ gì, nhắm mắt cắn răng là qua! Không biết hoàng đế có thể duy trì được bao lâu, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng…
Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ anh dũng hy sinh. Tiêu Mặc nhìn nàng, mặt tối sầm, nắm chặt tay, rồi cuối cùng, cười. Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, khẽ nói bên tai cô: “Hạ Lan Phiêu, ngươi sẽ phải trả giá cho sự kiêu căng của mình. Trẫm quyết định rồi, Trẫm muốn ngươi mang thai con Trẫm.”
Mang thai? Tiêu Mặc hắn muốn nàng mang thai? Các người coi nàng là heo nái sao?
Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc căm hận, mạnh mẽ lấy chăn che đậy cơ thể mình. Cơ thể mềm nhũn, ý thức có tan rã cũng không đáng sợ, đáng sợ là trái tim nàng… Khi trái tim chết, lúc đó nàng mới thật sự chết đi.
Tiêu Mặc lại đánh nàng. Hắn điên cuồng xé rách quần áo nàng, điên cuồng hôn, còn Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng nổi giận với gã nam nhân tự cho mình là đúng này rồi. Nàng dùng sức cắn hắn, đá hắn, muốn đòi lại hết thảy áp bức và lăng nhục hắn gây ra. Một luồng sức mạnh dường như trỗi dậy trong khoảnh khắc này, Hạ Lan Phiêu không mềm yếu nữa, không mê man nữa. Cuối cùng, nàng đã ngộ ra, trong thế giới này nàng chỉ là một con kiến nhỏ bé yếu đuối, bất kì ai cũng có thể đẩy nàng vào chỗ chết. Tuy nhiên, chúng đã quên rằng, dẫu là con kiến, cũng biết đấu tranh.
Tử Vy, xin lỗi, ta không thể tiếp tục bảo vệ cô rồi. Bởi vì, ta sẽ không hèn nhát nữa, ta sẽ sống vì chính mình. Dù có bị đánh, có thể sẽ chết, ta cũng sẽ không cúi đầu trước bất kì ai nữa.
Chúng đều muốn lấy thứ gì đó từ nàng, đây chính là chỗ dựa cho nàng. Trước kia, Hạ Lan Phiêu nàng sợ chết, cho nên nàng trốn tránh; bây giờ, nàng không sợ chết, cho nên nàng sẽ nắm bắt mọi thứ có ích cho bản thân. Mục đích sống sót là để sống, nếu biến cuộc sống thành quãng đời nhịn nhục, vậy còn nghĩa lý gì?
Nàng —— Hạ Lan Phiêu sẽ không luồn cúi nữa, sẽ không mơ hồ nữa! Nàng của kiếp trước đã chết rồi, nếu số phận cho nàng cơ hội được sống, vậy thì, xin hãy để nàng được sống đúng với ý nguyện của mình. Những kẻ đã làm hại nàng, nàng sẽ không để chúng có cơ hội làm hại nàng lần nữa! Dù phải chết, nàng cũng sẽ không để bị lợi dụng, nghe theo sắp đặt của kẻ khác! Nàng không tin, một người hiện đại như nàng lại không thắng được đám người cổ đại này! Phì!
Hạ Lan Phiêu nghĩ đến đây, hô hấp dần dần ổn định, trấn định tự nhiên mỉm cười với Tiêu Mặc. Tiêu Mặc thấy nàng đột nhiên tỉnh táo hẳn, cũng hơi ngẩn ra. Còn Hạ Lan Phiêu thì ôm lấy cổ Tiêu Mặc, quyến rũ nói: “Được thôi, nếu Hoàng thượng đã muốn thiếp mang thai, vậy thì mang. Dù sao phụ thân muốn thiếp mang, ngài cũng muốn thiếp mang, thiếp có mang rồi chắc chắn mọi người đều sẽ rất vui mừng.”
Hừ, dọa cho ngươi chết! Dã tâm của Hạ Lan Thụy ai ai cũng biết, ông ta muốn dụ dỗ ngươi vào giờ phút quan trọng này, ép ta mang thai là vì mưu đồ gì chắc ngươi phải hiểu rõ! Có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục đi!
“Đã vậy thì thuận theo ý hoàng hậu đi.” Tiêu Mặc hôn nhẹ lên môi cô: “Chỉ có điều, hoàng hậu chớ nên ân hận.”
Tiêu Mặc vừa nói xong, bất ngờ vươn tay xuống khu vực ấm nóng trơn mịn dưới thân Hạ Lan Phiêu, trong mắt cũng dần dần ánh lên lửa dục hiếm thấy. Hạ Lan Phiêu run rẩy toàn thân, cực lực muốn thoát khỏi thứ cảm giác khiến người ta thẹn thùng lại khó thở này, nhưng tiềm thức lại mong mỏi tiến triển thêm thật nhiều, thật nhiều. Nàng hít sâu một hơi, oai phong lẫm liệt nói: “Muốn làm thì làm nhanh lên, đừng lãng phí thời gian. Tốt nhất là mau chóng có thai, cho lão gia ngài đỡ phải lãng phí tinh lực quý báu.”
“Hoan ái cùng Trẫm chỉ là vì đứa con?” Tiêu Mặc lẳng lặng hỏi.
“Đúng vậy. Chẳng lẽ là vì thân thể và khí phách tráng kiện mê người của lão Hoàng thượng ngài sao? Anh bạn hãy mau lên, làm xong sớm ngủ sớm, đừng làm trễ thời gian của mọi người.”
Hạ Lan Phiêu mồm miệng vẫn không tha ai, nhưng hai mắt đã vô thức nhắm lại.
“Nói bậy!”
Nước mắt tất nhiên là mặn! Lẽ nào lão gia ngài có hương vị của món sườn xào chua ngọt? Hạ Lan Phiêu không để ý đến Tiêu Mặc, vẫn nhắm mắt.
“Tại sao, ngươi không cười với Trẫm?” Câu nói thứ hai của cẩu hoàng đế.
Hừ, sao ta lại không cười với ngài? Vì sợ ngài đánh ta, có lần nào ta không cười rút gân như hoa nở? Làm người đừng nên quá vô sỉ!
“Trẫm sẽ không chạm vào cô.” Câu thứ ba của cẩu hoàng đế.
Hả?
Hạ Lan Phiêu bỗng cảm thấy có một đám quần áo bay lên trên thân thể trần truồng của mình, khi nàng mở mắt ra Tiêu Mặc đã ăn mặc chỉnh tề. Tiêu Mặc nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt nàng, bình tĩnh nói: “Trẫm biết ngươi không muốn. Cho nên, Trẫm sẽ không ép buộc ngươi. Hoàng hậu, cuộc chiến giữa Trẫm và Hạ Lan Thụy đã bắt đầu, hy vọng ngươi có thể chọn được bến đỗ thích hợp với mình. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, chỉ cần ngươi giao Thủy Lưu Ly ra, Trẫm sẽ để ngươi rời đi.”
“Thủy… Lưu Ly?”
“Phải. Nó vốn là di vật của tiên hoàng, cũng là thứ đáng ra thuộc về Trẫm. Đưa nó cho Trẫm, Trẫm sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn. Ngươi có thể cân nhắc.”
“Được.” Hạ Lan Phiêu dứt khoát trả lời.
Không cần biết Thủy Lưu Ly là vật gì, đồng ý trước rồi giải quyết sau! Nếu đã biết cái đồ chơi kia tên là gì, chắc sẽ dễ tìm hơn. Nói không chừng còn có thể làm giả…
“Thông minh lắm.” Tiêu Mặc cười xoa xoa tóc Hạ Lan Phiêu: “Hoàng hậu đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Trẫm rất hài lòng.”
“Hoàng thượng vui vẻ là tốt rồi.”
“Cái này, là thuốc giải độc tính trong người của ngươi và Tử Vi. Đồ chơi của Trẫm, chỉ có thể bị Trẫm nắm trong tay, chỉ có thể do Trẫm hủy diệt, những kẻ khác, không ai được phép. Còn nữa, sau này ở trong hoàng cung đừng làm những việc gây phiền hà đến Trẫm. Chỗ này, không được để kẻ khác chạm vào.”
Tiêu Mặc đặt một cái lọ ở bên giường, nhẹ tay sờ lên bờ môi Hạ Lan Phiêu, con ngươi trở nên băng lạnh và ngập tràn sát ý. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác quan sát sự biến ảo khôn lường của Tiêu Mặc, nói một cách khó khăn: “Ngươi… Ngươi sao biết ta… Trúng độc…”
“Bởi vì hoàng hậu là của Trẫm, cả hoàng cung, cả thiên hạ cũng là của Trẫm. Chuyện tối hôm qua, bỏ qua. Nếu còn có lần sau, Trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Tiêu Mặc nói xong, liền hôn phớt lên môi Hạ Lan Phiêu, sau đó đứng dậy rời đi. Hạ Lan Phiêu ngẩn ngơ nhìn lọ thuốc trên giường, tay run rẩy lật ngược cái lọ đổ ra hai viên thuốc, ngẫm nghĩ một chút, vẫn nuốt xuống. Sự ấm áp lạ thường bao bọc cô trong nháy mắt, cô ” sọat ” cái nhảy khỏi giường, tràn trề phấn khích đi tìm Tử Vi: “Tử Vi, ta không phải sợ gì nữa cả! Mau tới uống thuốc!”
Ngoại truyện 1: Suy nghĩ của Tiêu Mặc
Nữ nhân kỳ lạ. Rõ ràng dung mạo rất giống nhau, vết bớt giống nhau, thậm chí mùi vị cũng giống nhau, nhưng cảm giác lại khác biệt hoàn toàn. Nếu không phải đã chứng kiến nàng ta lớn lên từ nhỏ, thì quả thật ta sẽ nghi ngờ đây chỉ là một con rối dưới lớp mặt nạ da người. Thế nhưng, trên mặt nàng ta không có dấu vết dịch dung —— trên người cũng không có. Có điều, suy cho cùng, nàng ta bây giờ vẫn khác hoàn toàn so với trước đây.
Nàng ta trước đây luôn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, ỷ vào thân phận của bản thân gây ra một vài chuyện đáng ghét, chọc giận phụ thân của nàng ta, cũng chọc giận ta. Về phương diện này, ta cùng với Hạ Lan Thụy rất ăn ý đối xử với nàng ta bằng thái độ dung túng. Có lẽ vì không thèm quan tâm, cũng có lẽ vì thương xót.
Nhưng cuối cùng nàng ta lại càng ngày càng quá đáng. Ta có thể không quan tâm đến cuộc sống cá nhân của nàng ta, nhưng ta không cho phép bất cứ kẻ nào giẫm đạp lên niềm kiêu hãnh của ta. Nếu như nàng ta chỉ bí mật nuôi một hai nam sủng, ta sẽ không để tâm, nhưng nếu để cho kẻ khác biết, ta nhất định phải làm chút chuyện để bảo vệ tôn nghiêm của ta. Vì vậy, khi Thục phi lần thứ hai báo cho ta nàng ta lại lén lút gặp gỡ nam sủng, khi nàng ta bất ngờ giả vờ không nhận ra ta, ta quyết định phải dạy dỗ nàng ta một chút.
Ta lẳng lặng nhìn từng vệt máu do roi quất trên tấm lưng nuột nà như ngọc, lẳng lặng nắm tay nàng ta, ép nàng ta giao ra Thủy Lưu Ly, vậy mà nàng ta có gan dám chống lại ta, thậm chí dám giết ta. Đây mới là bản tính thật sự của ngươi sao, Hạ Lan Phiêu? Rốt cuộc vì cái gì khiến ngươi có can đảm làm như vậy?
Ta, lần đầu tiên thấy có hứng thú với nàng ta. Ta cho nàng ta ăn chí độc trên thế gian “Túy hà y”, nếu như không có giải dược của ta, nàng ta chắc chắn sẽ chết rất thảm thương. Thế này, là đã có thể khống chế được ngươi rồi sao, Hạ Lan Phiêu?
Ta nghĩ, nàng ta chắc hẳn phải hận ta. Thế nhưng sao nàng ta lại cứu ta? Nhìn dáng vẻ Hạ Lan Phiêu tỉ mỉ băng bó cho ta, tim ta mềm yếu, đột nhiên rất muốn ôm chặt nàng ta vào lòng, không để cho bất kì ai cướp nàng ta đi. Thứ cảm xúc này, thật không tốt chút nào. May là, chỉ trong thoáng qua—— ngắn ngủi thoáng qua.
Ta biết nàng ta ở trong cung gặp nhiều khó khăn, nhưng ta không nói gì, cũng không làm gì hết. Nếu như không thể tự mình giải quyết mấy vấn đề này, nàng ta không xứng làm hoàng hậu, lại càng không đáng để sống. Hoàng cung cho tới bây giờ luôn là nơi cá lớn nuốt cá bé. Nếu như nàng ta không thể bảo vệ chính mình thì ta cũng sẽ không bảo vệ cho một kẻ vô dụng như thế.
Nhưng ta vẫn không ngờ, trong bữa dạ tiệc, khi tay sát thủ kia đâm ta, Hạ Lan Phiêu lại bất ngờ đẩy ta ra, giúp ta tránh khỏi một kích trí mạng.
Hạ Lan Phiêu không hề biết rằng, cái đẩy đó của nàng ta, làm hỏng rất nhiều kế hoạch của ta, nhưng ta không hề tức giận. Ta chỉ nhìn Hạ Lan Phiêu khó hiểu, không hiểu sao nàng ta lại cứu người mà bản thân căm hăm hận như thế. Phải chăng, từ đầu chí cuối nàng ta chỉ là một kẻ đần độn.
Thằng nhãi Hạc Minh này thật đáng ghét. Nhìn dáng vẻ nàng ta ra sức bảo vệ cho hắn, ta đột nhiên thấy hơi tức giận. Thứ cảm xúc này đã không còn từ sau khi mẫu phi rời bỏ ta. Có thể do sự dịu dàng của nàng ta, cũng có thể do sự căng thẳng của nàng ta, tất cả chúng, đều không phải vì ta. Cuộc sống của tất cả mọi người đều xoay quanh ta, vì sao đến Hạ Lan Phiêu thì lại coi thường ta? Mặc dù mỗi lần nàng ta nhìn thấy ta đều có dáng vẻ nịnh bợ, nhưng trong thâm tâm vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo. Điều gì khiến ngươi khinh thường ta như vậy, hoàng hậu của ta?
Ta thật không ngờ, Hạ Lan Phiêu lại có thể khôn ngoan đề nghị liên minh với ta. Vậy cũng tốt, ngươi sẽ sống lâu hơn một chút, Hạ Lan Phiêu. Sau khi ta diệt trừ nhà Hạ Lan, có lẽ ta sẽ xem xét đến chuyện ngươi đã làm rất nhiều việc cho ta mà cho ngươi được chết toàn thây. Đó là việc lớn nhất mà ta có thể làm cho ngươi.
Thế nên, ta dung túng nàng ta. Ta cho phép Hạc Minh trú nhờ, giả vờ đóng kịch đề nghị ở lại Phương Minh cung, nhìn nàng ta cau mày, dáng vẻ khổ sở, ta cảm thấy rất thú vị. Ngày đó, là ngày đầu tiên ta qua đêm ở Phượng Minh cung. Ta không ngờ, Hạ Lan Phiêu lại sợ ta như thế, mà vẫn có thể ngủ. Lúc nàng ta ngủ, thân mình cuộn chặt lại, khẽ run, tựa như một con mèo con. Ta không cầm lòng nổi mà ôm vào lòng, bởi vì, ta không muốn để Hạ Lan Phiêu trốn đi.
Nhưng nàng ta tự nhiên lại lên cơn sốt. Lẽ nào ta khiến cho ngươi sợ hãi đến thế sao? Chạm vào thân thể đang nóng hừng hực của Hạ Lan Phiêu để đo nhiệt độ, nhìn khuôn mặt nàng ta đỏ lên, ta bỏ đi. Hạc Minh mỉm cười nghiêng người tựa vào cửa, hỏi ta có phải đau lòng rồi không, ta không nói gì. Bọn ta đều hiểu, ta sẽ không đau lòng vì một nữ nhân nào cả.
Tình trạng hôn mê của Hạ Lan Phiêu xảy ra vô cùng lạ kỳ, cho nên ta gọi Trần thái y đến bắt mạch cho nàng ta. Trần thái y nói nàng ta trúng thánh thủy độc, giải dược chỉ Hạ Lan Thụy mới có. Nếu như không có giải dược, hàng tháng nàng ta sẽ phát độc, đau đớn đến chết. Hóa ra, không chỉ có ta hạ độc ngươi, Hạ Lan Phiêu. So với độc tính của thánh thủy độc, “Túy hà y” của ta chỉ khiến người ta ra đi trong cơn mê ngủ , ta đã quá dịu dàng.
Ta ra tay với Hạ Lan Thụy, lẳng lặng chờ phản ứng của hắn. Ta không ngờ đến, lần này hắn lại quyết định phế ta, lập ấu tử. Ngươi vẫn còn tin tưởng rằng con gái ngươi sẽ mang thai con của ta sao, Hạ Lan Thụy? Ai…
Dù chưa từng chạm vào Hạ Lan Phiêu, dù vĩnh viễn không để nàng ta có mang đứa con của ta, nhưng ta vẫn không nhịn được chơi trò đùa này cùng nàng ta. Hạ Lan phiêu mặc quần áo hở hang, vẻ mặt đỏ bừng quyến rũ ta một cách ngượng nghịu, trông thật đáng yêu. Ta dọa nạt một chút, nàng ta liền nuốt luôn miếng bánh đậu xanh đã bị hạ dược kia, vẻ mặt hận không thể nôn nó ra. Hạ Lan Phiêu mơ màng thiếp đi trong lòng ta, ta đặt nàng ta lên giường, hôn nàng ta đắm đuối, khi hôn lên bờ môi đã từng bị Hạc Minh hôn mới phát hiện quả nhiên vô cùng mê người. Có lẽ, cứ thế mà chiếm giữ một nữ nhân, cũng không tệ.
Trước khi ta quyết định chiếm lấy nàng ta, ta bất chợt hỏi Hạ Lan Phiêu ta một vấn đề. Ta hỏi nàng ta muốn gì, đáp án không ngờ lại là rời đi. Đúng thế không… Vậy thì, ta sẽ để cho nàng ta rời đi mà không vướng bận gì.
Dường như Hạ Lan Phiêu hiểu nhầm tối qua đã xảy ra chuyện, muốn tự sát. Thấy nàng ta như thế, ta nổi giận. Lẽ nào ta đáng ghét đến vậy? Ta cưỡng hôn Hạ Lan Phiêu, cuối cùng nàng ta cũng lấy lại sức sống. Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt như mèo hoang của Hạ Lan Phiêu, ta mới thấy nàng ta như vậy mới là đáng yêu nhất. Ta ném cho nàng ta thuốc giảm đau tạm thời, lừa Hạ Lan Phiêu đấy chính là giải dược độc thánh thủy, nàng ta gần như tin. Vậy thì chắc nàng ta sẽ bán mạng cho ta mà không chút do dự, chắc sẽ… không còn sợ hãi nữa.
Hạ Lan Phiêu, ngươi ngụy trang khá lắm. Nhưng mà ngươi đã quên mất, Hạ Lan Phiêu thật sự không bao giờ ăn đồ ngọt. Mặc dù không biết ngươi rốt cuộc là ai, nhưng miễn là ngươi có ích với ta, ta có thể không truy cứu vấn đề này. Dù sao, ngươi thế nào cũng phải chết… Thế thì trước lúc chết, hãy làm thêm vài việc cho ta đi.
Có khoảnh khắc, ta thật sự luyến tiếc ngươi. Cũng may, chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngắn thôi.
Chương 14: Cử hành vãn tiệc
Chẳng mấy chốc mà Tết Đoan Ngọ đã đến.
“Uh. Sau đó thì sao?” Hạ Lan Phiêu thờ ơ hỏi.
“Hoàng hậu bận rộn nhiều việc, thần thiếp sẵn lòng dốc sức vì hoàng hậu.” Thục phi nói thẳng.
Cô ta vốn tưởng rằng Hạ Lan Phiêu sẽ thản nhiên đồng ý như mọi khi, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn chuyên tâm vào công việc uống trà của bản thân, dường như chưa nghe thấy gì cả. Tử Vi khẽ ho một tiếng nhắc nhở nàng, Hạ Lan Phiêu mới chợt bừng tỉnh: “Thục phi đang nói gì?”
“Thần thiếp nói, nguyện ý dốc sức vì nương nương.” Thục phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ta biết rằng, một khi vãn yến *tiệc tối* lần này được tổ chức thành công, sẽ thêm một lần chứng minh cho Tiêu Mặc thấy năng lực quản lí hậu cung của mình, cũng sẽ khiến cho Tiêu Mặc lấy lại quyết tâm phế bỏ Hạ Lan Phiêu. Cô ta chờ một Hạ Lan Phiêu lúc nào cũng hèn nhát hời hợt như mọi khi, giao mọi việc lớn nhỏ trong cung vào tay cô ta, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ nhìn cô ta rất khó hiểu, nói một cách hời hợt: “Nếu Thục phi nguyện ý dốc sức vì bổn cung, vậy làm phiền Thục phi cống hiến Nhã Vũ cung của cô làm nơi tổ chức yến hội.”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ Thục phi không muốn? Xem ra, ban nãy Thục phi chỉ thuận miệng mà nói, lừa gạt bổn cung mà thôi.”
“Thần thiếp… Thần thiếp không dám.” Thục phi cắn răng nói: “Nhưng mà, tại sao phải chọn cung điện của thần thiếp để tiến hành vãn yến? Trong cung chẳng phải có Minh Nguyệt Lâu chuyên dùng để tổ chức yến hội sao?”
“Bởi vì tất cả mọi người đã quen tới Minh Nguyệt Lâu, không còn hứng thú; Nhã Vũ cung của Thục phi là cung điện tráng lệ nhất hoàng cung, chắc chắn thích hợp để tổ chức vãn yến.”
“Vậy thì Phượng Minh cung của hoàng hậu cũng đâu có tệ.”
“Sao Thục phi lại nói như vậy? Phượng Minh cung của bổn cung chỉ là một lãnh cung, nào có vẻ náo nhiệt huy hoàng như Nhã Vũ cung của Thục phi tỷ tỷ. Tổ chức vãn yến ở Nhã Vũ cung, nhất định sẽ có cảm giác mới mẻ. Để cho tất cả mọi người đều hài lòng, Thục phi tỷ tỷ chắc không đến nỗi tiếc một cái cung điện nhỉ.”
“Không… không đâu!” Thục phi nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Được. Cứ quyết định thế nhé. Vãn yến lần này, bổn cũng sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, Thục phi tỷ tỷ cung cấp địa điểm là được. Còn nữa, bổn cung muốn tạo một bất ngờ cho mọi người, cho nên Thục phi tỷ tỷ tạm thời chịu khó đến chỗ khác ở.” Hạ Lan Phiêu cười khanh khách nói.
Ngay sau đó, nàng liền vô cùng mặt dày đuổi Thục phi ra khỏi Nhã Vũ cung, dắt theo Tử Vi đến ở trong cung điện lộng lẫy nhất trong cả hoàng cung. Khác với vẻ yên tĩnh lạnh lẽo ở Phượng Minh cung, Nhã Vũ cung có bậc thềm bằng ngọc trắng, ngói bằng ngọc lưu ly, mỹ lệ xa hoa đến khó tin. Trong Nhã Vũ cung cũng trồng hoa sen, mặc dù không có quy mô lớn như vùng hoa sen bên cạnh Lãnh Tuyền điện, nhưng cũng xem như là lớn nhất nhì cung rồi. Chỉ có điều, Hạ Lan Phiêu không thể nào nhìn ra con người như Thục phi lại cũng có thể thích hoa sen.
Thật là lạ! Nàng thừa nhận, nàng nhận hết trách nhiệm tổ chức vãn yến, chỉ để chọc giận Thục phi. Thật tình nàng không nghĩ tới, cung điện của nàng ta hóa ra lại cực kỳ hoa lệ, hóa ra so với nàng, nói tốt hơn mười lần vẫn chưa đủ.
Đồ hoàng đế đại gian đại ác! Dù sao tổ chức cũng phải mất tiền, nàng nhất định sẽ tiêu thật nhiều tiền, làm việc tốt nhất! Coi như là… giết thời gian vậy.
Khi màn đêm buông xuống, Nhã Vũ cung có cả biển người đến tụ tập. Toàn bộ phi tần, đại thần và sứ thần ngoại quốc đều không thể ngờ lại được đến ngắm trăng bên hồ sen đón Tết Đoan Ngọ, đều xúc động cảm thán trước vẻ giàu sang và ý tưởng kỳ diệu của triều Đại Chu, ngay cả Thục phi cũng đang nếm thử cơm canh trước mặt mình rồi để lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Hạ Lan Phiêu một thân hồng y, đoan trang ngồi bên cạnh Tiêu Mặc, mỉm cười nhìn đám khách khứa đang vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, nhìn đám phi tần xinh đẹp của Tiêu Mặc, ngửi hương sen và mùi son phấn thoang thoảng trong không khí, lòng thỏa mãn khôn tả.
Tất cả đều thích sự sắp đặt của nàng, hay lắm. Hóa ra nàng cũng không hoàn toàn vô dụng… Đêm nay, sẽ là hồi ức tốt đẹp của mọi người, nhưng còn nàng? Có chăng chỉ là cảm giác trống rỗng không tên khi sự bận rộn qua đi…
Cùng với tiếng đàn sáo vang lên du dương mờ ảo, các vũ cơ mặc váy múa màu hồng phấn bắt đầu thướt tha múa trước mặt mọi người. Các cô gái đều có vóc người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, màu hồng nhạt quanh thân cùng sắc xanh biếc của hồ sen càng tôn lên vẻ đẹp lẫn nhau, thoạt nhìn tựa như một đám đông đang nhảy múa giữa hoa sen. Mọi người ăn mỹ thực, thưởng thức mỹ cảnh, đều ngắm đến ngây người, chỉ hận bản thân không thể sinh thêm một cặp mắt nữa. Đúng lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lê bên tai Hạ Lan Phiêu: “Phiêu nhi, nghe nói vãn yến lần này do con chuẩn bị. Khá lắm.”
“Dạ? Tạ ơn mẫu hậu.”
Hạ Lan Phiêu hơi hơi ngỡ ngàng, vội vàng cung kính hành lễ với vị Thái hậu xuất cung lễ Phật, đang ngồi bên trái phía đối diện mình. Thái hậu ước chừng bốn mươi tuổi, mặc phật y màu xanh, toàn thân ngoại trừ một cây trâm ngọc bích thì không còn đồ trang sức dư thừa nào. Căn cứ vào dáng vóc của bà, lúc bà còn trẻ chắc hẳn phải là một tiểu mỹ nhân, nhưng trên mặt bà lại đầy những vệt nhăn mảnh, giữa đôi lông mày cũng luôn nhíu chặt, có vẻ còn già hơn so với tuổi thật. Nghe Tử Vi kể, thái hậu không phải mẹ ruột của Tiêu Mặc, hơn nữa lại là người của nhà Hạ Lan, cho nên mối quan hệ giữa bà với hoàng đế rất lạnh nhạt. Nhưng dẫu là vậy, bà cũng là chỗ dựa duy nhất mà Hạ Lan Phiêu có thể nhờ cậy trong cung.
“Phiêu nhi thật sự đã trưởng thành. Lần trước Ai gia gặp con là vào lúc đại hôn của hoàng nhi, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, con ngày càng ra dáng hoàng hậu rồi. Hạ Lan khanh gia, cuối cùng ông đã có thể an tâm hộ quốc, không phải lo lắng cho Phiêu nhi nữa.”
“Thái hậu nói đùa.” Hạ Lan Thụy chỉ cười nhẹ: “Tiểu nữ ngày thường không có việc gì làm, không thể san sẻ gánh lo với Hoàng thượng, chỉ có thể tỏ chút bản lĩnh với mấy thứ đàn ca vô dụng ở đây thôi.”
“Nếu Phiêu nhi thường ngày không có việc gì làm, thì để hoàng nhi đến bầu bạn với nó đi. Hoàng nhi, con năm nay cũng đã hai mươi lăm rồi, đáng ra phải có con nối dõi rồi. Ngày thường phải năng đến hậu cung, nhất là chỗ hoàng hậu —— ai gia đang chờ ôm cháu đây.”
Thái hậu trêu đùa, khiến cho đám phi tần ở đây đỏ mặt, Thục phi lại càng cúi thấp đầu, vẻ mặt e thẹn. Hạ Lan Phiêu ngờ nghệch liếc Tiêu Mặc, cười hì hì: “Mẫu hậu nói phải. Thần thiếp và Hoàng thượng nhất định sẽ cố gắng.”
“Phụt!”
Tiêu Nhiên nghe thấy Hạ Lan Phiêu trả lời bất ngờ như thế, đang hớp một ngụm chưa kịp trôi, không kìm nén nổi phun rượu ra. Hắn hơi ngượng ngùng để mặc các tỳ nữ lau dọn áo quần đầy vết rượu, Tiêu Mặc thì lại rất bình tĩnh nói: “Mẫu hậu, nhi thần sẽ cố hết sức. Mẫu hậu đã xuất gia, là thế ngoại chi nhân, chớ nên lo lắng mấy chuyện trần tục này nữa.”
“Đúng.” Thái hậu hơi xấu hổ cười cười: “Là do ai gia đã quá sốt ruột muốn ôm cháu.”
Vì vậy, bầu không khí buổi vãn yến nháy mắt đã trở nên lạnh nhạt yên ắng. Tất cả mọi người xem múa hát không nói lời nào, vờ như không hề phát hiện mối quan hệ tế nhị giữa hoàng đế và thái hậu. Hạ Lan Phiêu hơi mất tự nhiên vặn vẹo thân mình, lòng âm thầm cầu mong có ai đó có thể xua tan đi tình huống căng thẳng này. Nguyện vọng của nàng đã thành sự thật. Bởi vì, một người mặc trang phục dị tộc đột nhiên xông đến, nắm lấy tay nàng: “Bích Dao, là nàng sao? Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”
Bích Dao?
Hạ Lan Phiêu còn chưa kịp phản ứng lại, tay nàng đã bị một người đàn ông lạ mặt nắm chặt gây đau đớn. Người đàn ông này trông qua dáng vẻ thì khoảng đầu bốn, đầu đội mũ phớt màu đen lông chồn, trên mặt có vết sẹo rất dài, dáng vóc vô cùng tráng kiện. Tay ông ta siết chặt cánh tay mảnh khảnh của Hạ Lan Phiêu, hằn lên trên cổ tay nàng một vết bầm tím. Nếu không phải bây giờ đang có rất nhiều người tụ họp, Hạ Lan Phiêu sẽ há miệng mà cắn. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể không ngừng giãy dụa, nhìn Tiêu Mặc cầu cứu.
“Nương nương cẩn thận!”
Người chạy tới lại là Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên một chưởng đánh rơi bàn tay to của người đàn ông, nét mặt có chút… Thương hại? Tiêu Mặc và Hạ Lan Thụy cũng im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, mà tiếng nói của Tiêu Mặc cũng không nghe ra chút cảm xúc: “Diệp Văn đại vương, ông đang làm cái gì vậy? Tay ông đang kéo tay hoàng hậu Trẫm.”
“Nàng không phải hoàng hậu của ngươi, nàng là Bích Dao của ta! Bích Dao, sao nàng không để ý đến ta? Nàng vẫn đang còn giận ta sao?”
Đại vương Thiệu quốc Diệp Văn mặc dù bị Tiêu Nhiên chắn ở một bên, nhưng vẫn nhìn Hạ Lan Phiêu da diết, ánh mắt thiết tha như một đứa trẻ. Người theo hầu ông ta vội vàng chạy tới, bối rối nói: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng hậu nương nương của quý quốc có dung mạo giống đến tám phần với vương phi quá cố của đại vương, cho nên đại vương… Đại vương vốn rất trầm tính, chỉ khi gặp chuyện có dính đến vương phi quá cố mới sinh ra như thế, xin Hoàng thượng thứ tội!”
“Nếu là thế thì, bỏ đi.” Tiêu Mặc lạnh nhạt nói: “Diệp Văn đại vương thân thể không khỏe, quay về dịch quán nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ, Hoàng thượng!”
Đám người hầu như trút được gánh nặng, vội vàng dỗ dành liên tục kèm theo cả lừa gạt đưa đại vương nhà mình đi, ông ta thì cứ thi thoảng lại quay đầu gào lên “Bích Dao”. Hạ Lan Phiêu đau đớn vẩy vẩy tay, cắn răng nói: “Đúng là đồ điên.”
“Xem ra Hoàng hậu nương nương quả là sức quyến rũ vô song.” Thục phi cười khẽ: “Thần thiếp ngưỡng mộ nương nương biết bao.”
Câu nói của Thục phi, khiến cho mọi người biến đổi sắc mặt lần nữa. Bị nam cợt nhả trước mặt bao người là chuyện người ta thấy hổ thẹn nhất, chớ nói chi xảy ra trước mặt phu quân mình. Vậy mà, vẻ mặt Hạ Lan Phiêu vẫn không đổi, cười khanh khách nói: “Nếu Thục phi tỷ tỷ thấy hâm mộ bổn cung, thì phiền tỷ tỷ đến dịch quán vừa thăm hỏi vị đại vương ban nãy, vừa thân mật với đại vương luôn.”
“Ngươi!”
Thục phi đỏ mặt, nhưng lại e ngại thái hậu và Hạ Lan Thụy ở đây, cuối cùng không dám nổi giận. Tiêu Nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu tán thưởng, Hạ Lan Phiêu cũng mỉm cười cảm ơn hắn. Diệp Văn gây rối, khiến cho hứng thú chơi đùa của mọi người đã giảm đi không ít, thái hậu cũng thấy người hơi mệt mỏi. Bà nhìn Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc, dịu dàng nói: “Giờ không còn sớm nữa, mọi người ra về thôi. Hoàng nhi, hôm nay là ngày Tết Trung thu, con nhân thể bầu bạn với hoàng hậu luôn đi. “
“Không cần!” Hạ Lan Phiêu vội vàng chối từ: “Hoàng thượng một ngày bao việc, thần thiếp tuyệt đối không dám…”
“Đồ ngốc. Hôm nay chính là ngày phu thê đoàn viên, vợ chồng trẻ các người đừng lãng phí thòi gian với bà già này, mau đi nghỉ đi.”
“Nhưng mà…”
Hạ Lan Phiêu còn định từ chối, nhưng lại bị ánh mắt Hạ Lan Thụy chiếu tướng, không dám nhiều lời. Tiêu Mặc ngoan ngoãn đứng dậy, cùng Hạ Lan Phiêu bãi giá về Phượng Minh cung. Dưới sự sắp xếp của thái hậu hai người họ cùng ngồi trên một đội nhuyễn kiệu, bầu không khí khí muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu. Tiêu Mặc xốc mành kiệu lên, nhìn trăng sáng trên bầu trời đột nhiên nói: “Hoàng hậu có muốn xuất cung đi ngắm hội đèn lồng không?”