Mười ngày sau.
Trong một gian phòng lịch sự tao nhã của quán rượu, Hạ Lan Phiêu đang cố gắng nuốt xuống một ngụm thức ăn cuối cùng. Nàng biết rằng không lâu sau, nàng sẽ bị tiểu nhị ném ra khỏi quán, hoặc là bị giữ lại rửa chén bát…. Có lẽ, rửa chén bát vẫn tốt hơn, ít nhất là có công việc ổn định.
Sauk hi Hạ Lan Phiêu rời khỏi Kim quốc, nàng luôn suy nghĩ về tương lai. Đi nơi nào tốt nhỉ? Không thể nán lại Kim quốc, càng không thể trở về Chu quốc, Bắc quốc nghe nói đang đánh giặc…. Như vậy, chỉ có thể đi Tề quốc rồi.
Tề quốc nằm ở phía nam của Đại Chu, là đối thủ một mất một còn với Tiêu Mặc, cũng là nước duy nhất trên thế giới này có thể chống lại Tiêu Mặc. Quần áo và trang sức của Tề quốc, các loại kiến trúc đều vô cùng giống với Đại Chu, chẳng qua là càng thêm mở cửa, lớn mật. Ở Đại Chu, quần áo của nữ nhân không thể đệ lộ thân thể kể cả là một chút da thịt, nhưng ở Tề quốc khắp nơi đều là mỹ nữ mặc đều giống trang phục của Trung Quốc thời Đường lộ ngực lộ chân, rất là đẹp mắt. Nghe nói, quốc quân của Tề quốc là một tuyệt mỹ thiếu niên mười năm, mười sáu tuổi, được nói là phong hoa tuyệt đại (phong nhã tài hoa). Dĩ nhiên, Hạ Lan Phiêu lựa chọn đi Tề quốc chỉ là vì trốn tránh ma chưởng của Tiêu Mặc và Hạ Lan Thụy thôi, tuyệt đối không phải là vì vị Hoàng đế đẹp trai trong truyền thuyết kia, tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải….
Mọi thứ trong cuộc hành trình đến Tề quốc của Hạ Lan Phiêu đều tốt đẹp. Nàng tìm một quán rượu ở trọ, ăn các mán ăn mang đậm hương vị của Tề quốc, ngắm nhìn các mỹ nữ đủ loại phong thái trên đường cái Tề quốc. Dĩ nhiên, nếu lúc đi dạo phố nàng không bị mất túi tiền mà nói, thì mọi thứ càng tốt đẹp.
Tên trộm đáng chém vạn lần! Hắn… hắn… hắn làm sao nhẫn tâm trộm túi tiền của nàng đi? Trong đó thế nhưng là toàn bộ gia sản của nàng. Được rồi, ta thừa nhận là ta tham tiền, đi đâu đều phải mang theo bảo bối của nàng thỉnh thoảng ngắm nghía một chút, nhưng không phải thế này! Ta còn chưa trả tiền thuê phòng, bọn nhất định cho rằng ta cố ý ăn cơm chùa (ăn cơm không trả tiền đó ^_^)! Trời ơi, làm sao bây giờ…. Chỉ có thể lừa được lần nào tính lần đó….
Ở bàn bên cạnh, có mấy nam nhân trung niên ngồi, trên bàn bày đủ loại thức ăn, tốt hơn thịt kho tàu cùng bánh bao của Hạ Lan Phiêu rất nhiều. Ánh mắt của Hạ Lan Phiêu không tự chủ nghiêng mắt nhìn thức ăn trên mặt bàn của bọn họ, đúng lúc nghe được bọn họ đang nói cái gì đó.
“Đại ca, người nói chúng ta đi tìm Hỏa Liên cung nương tựa… vị Cung chủ kia có thể thu nhận chúng ta hay không? Chúng ta có thể chỉ làm việc, không cần tiền!”
“Đồ ngốc! Ngươi cho rằng Hỏa Liên cũng ai cũng có thể vào sao? Quốc sư đại nhân tuấn mỹ vô song ưu nhã cao quý, người muốn gặp mặt hắn có thể xếp hàng từ nơi này đến Hoàng cung, nơi nào đến lượt ngươi?”
“Nói cũng đúng. Chỉ là nếu có thể vào Hỏa Liên cũng mà nói, cho dù không mưu cầu quan chức, cũng có thể diễu võ dương oai ở kinh thành, ăn cơm cũng có thể không cần trả tiền….”
“Có chút tiền đồ được không?” Ruốt cuộc vị đại ca kia không nhịn được nữa: “Thì ra ngươi không phải là vì làm quan làm tể, àm là vì ăn cơm không phải trả tiền? Vậy không bằng ngươi làm đàn bà, đi theo đuổi Quốc sư đại nhân!”
“Cho dù làm đàn bà, còn có nhiều con quỷ nhỏ theo đuổi Quốc sư đại nhân như vậy, đâu đến lượt ta…. Ăn cơm, ăn cơm!”
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nghe bàn bên nói chuyện, trong đầu tràn đầy mấy chữ “theo đuổi Quốc sư đại nhân”, “ăn cơm không mất tiền”. Nàng sờ túi tiền trống không của mình, lại nhìn thức ăn phong phú trên các bàn khác, chỉ có thể nuôt nước miếng. Mà đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau mình.
“Thanh Hà cô nương?”
Gọi ai vậy? Tên nghe thật buồn nôn….
“Thanh Hà cô nương!”
Nhìn khuôn mặt phóng đại của chưởng quỹ, Hạ Lan Phiêu mới rõ ràng là đang gọi mình. Vì tránh những phiền toái không cần thiết, nàng dùng tên giả là “Lâm Thanh Hà”, lại ăn mặc bình thường, căn bản sẽ không có người có thể từ bề ngoài bình thường của nàng mà phát hiện ra khí chất cao quý ưu nhã bên trong. (người đọc: PIA chết cái người không biết xấu hổ! ) Nàng nhìn khuôn mặt có chút dữ tợn của chưởng quỹ, lại nhìn nốt ruồi phú quý vô song trên quai hàm của bà mối, thản nhiên cười với hắn: “Chưởng quỹ ca ca….”
“Cô nương, hôm nay ngài nên trả tiền phòng còn nợ đi! Tiền phòng năm lượng tám tiền, hơn nữa tiền cơm hai lượng sáu tiền, ngài trả tám lượng là được!”
“Ha ha…. Đột nhiên ta cảm thấy hơi đau bụng….?”
“Ngài lại muốn viện cớ sao?”
“Ta không có viện cớ….”
“Vậy mau trả tiền….”
“Này, túi tiền của ta….”
“Ô, lại là một kẻ ăn cơm chùa.” Khuôn mặt của chưởng quỹ lập tức tràn đầy khinh thường: “Thật nhìn không ra, một cô nương lại không biết xấu hổ như vậy! Không trả tiền, liền bán ngươi vào kỹ viện, chính ngươi suy nghĩ mà xử lý.”
“Kỹ viện…. Ta rửa chén bát được không?”
“Bổn điếm người làm đều đầy đủ, ai mà thèm ngươi rửa bát đĩa? Nhìn tay chân ngươi vụng về như vậy cũng làm không được! Nếu không phải là ngươi nợ tiền, ai mà thèm bán ngươi làm kỹ nữ? Cũng không nhìn một chút gương mặt đó!”
Này này, ngươi không thể nói lời ác độc như vậy…. Nhưng mà, ta chỉ có thể để ngươi mắng, bởi vì ta thật không có tiền….
“Đi thôi.” Chưởng quỹ vừa nói vừa kéo tay Hạ Lan Phiêu.
“Đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu? Bán ngươi đến thanh lâu.”
“Ngươi dựa vào cái gì bán ta?”
“Chỉ bằng ngươi nợ ta tiền! Nếu không phục, cùng ta đến nha môn phân rõ phải trái, ta ngược lại muốn hỏi xem tại sao thiên hạ này có người nợ tiền không trả?”
Chưởng quỹ nói xong, cố sức kéo Hạ Lan Phiêu ra cửa, mà Hạ Lan Phiêu chính là nắm chặt bàn không chịu buông tay.Toàn bộ quán rượu có rất nhiều người xem trò hay, nhưng không có ai anh hung cứu mỹ nhân. Bọn họ đều cười khanh khách nhìn một Lolita sắp bị bán vào thanh lâu, không một người nào có ý muốn ngăn cản.
Mẹ nó! Trong tiểu thuyết xuyên việt, không phải nếu nữ chính gặp tình cảnh như vậy thì đều có đứng ra làm anh hung cứu mỹ nhân, sảng khoái trả nợ giúp sao? Vì sao mọi người đều nhìn ta, nhưng lại không có ai chịu giúp đỡ? Chẳng lẽ không phải mỹ nữ sẽ không được đối xử như vậy sao? Thật quá đáng!
“Chưởng quỹ, xin thương xót….”
“Đi theo ta!”
“Không muốn….”
“Đi mau!”
“Ngươi dừng tay cho ta! Ta cho ngươi biết, ta chính là người tình của Quốc sư đại nhân – chính là người tình, quan hệ đặc biệt mập mờ đó, hiểu không? Hừ hừ, ngươi dám lấy tiền của ta? Không muốn sống nữa?”
Chương 34: Hai người ăn cơm chùa.
Tất cả mọi người trong quán rượu đều ngây ngẩn cả người. Chưởng quỹ bị Hạ Lan Phiêu mạnh miệng dọa sợ, theo bản năng thu hai tay về, không thể tin nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng: “Ngươi…. Ngươi cùng Quốc sư đại nhân tôn quý…. Không, không có khả năng! Quốc sư đại nhân phong hoa tuyệt đại, không thể nào thích con nhóc này! Hơn nữa còn là một nha đầu khó coi!”
…………
“Ngươi cho rằng Quốc sư đại nhân cùng lũ phàm phu tục tử các ngươi có cùng phẩm vị? Người ta là thích loại hình giống ta đây – hồn nhiên, loli!”
Hạ Lan Phiêu nói xong, theo bản năng ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn mọi người. Có lẽ là bị khí thế của nàng áp đảo, có người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Chẳng lẽ lời nha đầu kia nói là sự thật? Nhìn kỹ, nàng cũng không phải quá khó coi, dù gì ngũ quan cũng rất bình thường….” (k khó coi vì ngũ quan bình thường, cười chết mất )
“Ai biết! Chỉ là, hẳn là sẽ không có ai dám giả mạo việc này, bằng không sẽ chết vô cùng thảm….”
“Đúng vậy…. Vậy ruốt cuộc là thật hay giả đây….”
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu liền đứng ở giữa quán rượu, chịu đựng ánh mắt bỉ ổi của đám con trai. Đang lúc nàng sắp không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên có người từ phía sau kéo nàng vào trong ngực, phối hợp nói: “Thanh Hà, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi.”
Mẹ nó, là ai ôm ta, ăn đậu hũ của ta? Không muốn sống!
Từ việc nam nhân này kéo nàng đầu của nàng vừa đúng ở trước ngực hắn mà đoán, nam nhân này rất cao; từ việc hắn không nghĩ ngợi xuống tay với một Lolita mà đoán, hắn nhất định rất biến thái; từ giọng nói tràn đầy mập mờ quen thuộc mà đoán, hắn rất có thể là….
“Ôi.” Hạ Lan Phiêu uể oải thở dài, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Hạc Minh, cười khổ một tiếng: “Cuộc đời nơi nào không gặp lại….”
“Thanh Hà, yêu của ta ~ ~”
Hạc Minh trầm bổng kêu “Thanh Hà”, thân thể run nhè nhẹ, hình như cũng đang cố nén nước mắt trong mắt. Hắn nắm chặt tay Hạ Lan Phiêu, ấn đầu nàng vào ngực mình, thâm tình nói: “Ruốt cuộc tìm được ngươi rồi…. Ngươi cũng biết, một ngày không có ngươi ta phải chịu đựng như thế nào đấy….”
Buông tay…. Ta sắp không thở nổi rồi….
Hạ Lan Phiêu vô lực giãy giụa trong ngực Hạc Minh, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cảm giác mình sắp ngạt thở. Nàng biết là hắn cố ý làm chuyện xấu, cố ý đùa bỡn nàng, nhưng cái gì nàng cũng không làm được.
“Ngươi là ai?” Chưởng quỹ cảnh giác nhìn Hạc Minh.
“Cung chủ Hỏa Liên cung.”
Hạc Minh một tay ôm Hạ Lan Phiêu, một tay cầm cây quạt hồng hoa nền trắng phe phẩy, thần tình nhàn nhã lạnh lùng. Hắn mặc một thân bạch y, tóc thật dài dùng vòng vàng buộc ở sau ót, đôi mắt quyến rũ lạnh nhạt, xinh đẹp giống như không thuộc về nhân gian. Hắn không nói thêm cái gì, chỉ là mỉm cười nhìn bốn phía, nụ cười yêu mị, lại mang theo một loại cao quý ngạo nghễ. Tất cả mọi người không dám tin nhìn hắn, nhìn cây quạt trong tay hắn, rối rít quỳ xuống: “Tham kiến Quốc sư đại nhân!”
“Đứng lên đi!”
Hạc Minh khẽ mỉm cười, nụ cười thanh đạm như cúc, không có chút nào giống với vẻ mặt đáng đánh trong quá khứ. Hắn đỡ chưởng quỹ dậy, làm cho chưởng quỹ kích động đến đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Quốc…. Quốc sư đại nhân đến tiểu điếm, đúng là…. Đúng là vinh hạnh cho tiểu điếm! Đại nhân muốn ăn cái gì, tiểu nhân lập tức đi làm.”
“Không cần. Vị cô nương này đúng là thê tử của ta, đã gây phiền toái cho các người rồi, ta đây xin lỗi các người.”
“Không dám, không dám! Đại nhân tôn quý có thể đến tiểu điếm, thật là vinh hạnh cho tiểu điếm, tiểu nhân muốn dùng vàng dát lên dấu chân của đại nhân, truyền cho đời sau….”
“Như vậy đã làm phiền chưởng quỹ rồi, Thanh Hà, chúng ta đi.”
Hạc Minh nói xong, nở nụ cười mị hoặc chúng sinh với mọi người, ôm nhẹ hông của Hạ Lan Phiêu đi ra khỏi quán rượu. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên vỗ bả vai hắn nói: “Tiểu tử, ngươi được! Làm sao ngươi lừa được bọn họ?”
Vốn tưởng rằng sơn cùng thủy tận (đến đường cùng), lại không ngờ gặp được người quen ở Tề quốc, thật là tốt! Tuy nói không muốn làm phiền Hạc Minh, không muốn cuốn vào vòng luẩn quẩn lúc trước, nhưng lúc nhìn thấy Hạc Minh ta rất vui mừng….
“Ta không có gạt người.”
“Hắc, giả bộ, tiếp tục giả bộ! Không ngờ ngươi không chỉ lớn lên đẹp mắt, lừa gạt người cũng giỏi! Về sau, ta liền theo ngươi lăn lộn. Ngươi sẽ giả bộ làm Quốc sư đại nhân, ta sẽ làm người tình của Quốc sư, ăn khắp thiên hạ không trả tiền….”
“Ha ha.”
“Cười cái gì? Xem thường ta sao? Ta cảnh cáo ngươi…. Không được cười, ta nghe liền phiền – cùng một đức hạnh với tên kia.”
“Ngươi là nói Tiêu Mặc sao? Tiểu Hạ Lan, ngươi ở bên cạnh ta còn nghĩ đến nam nhân khác, ta thật đau lòng!”
“Phi.” Hạ Lan Phiêu nhảy dựng lên, đánh một cái vào đầu Hạc Minh: “Không cho nhắc đến tên kia.”
“Vì sao?” Hạc Minh cười híp mắt hỏi.
“Bởi vì…. Ta sẽ đi không trở về! Tuyệt đối sẽ không trở về.”
Hạ Lan Phiêu nói thật nhỏ, ngay cả bản thân cũng không nhận thấy mình nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hạc Minh lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, kéo tay của nàng: “Tiểu Hạ Lan.”
“Hả?”
“Cùng ta ngủ chung đi.”
“….”
“Nhà ta rất lớn, sẽ không chê việc nhiều hơn một đôi đũa đâu. Hơn nữa, ngươi đã trở thành tỳ nữ của ta, tự nhiên phải đi theo chủ nhân.”
“Tỳ nữ?” Hạ Lan Phiêu mở to hai mắt: “Ta trở thành tỳ nữ của ngươi từ lúc nào?”
“Vừa rồi nếu không phải ta kịp thời đi tới, Tiểu Hạ Lan đã bị bán vào thanh lâu rồi. Là ta giúp ngươi trả tiền nợ quán rượu, chẳng lẽ Tiểu Hạ Lan không nên báo ân, làm tỳ nữ sao?”
“Thế nhưng ngươi cũng không trả tiền. Ngươi cũng ăn cơm chùa!”
“Đây gọi là bản lĩnh.” Hạc Minh kiêu ngạo cười, cầm cây quạt gõ đầu Hạ Lan Phiêu: “Ngươi thật là muốn ăn, còn có thể nhịn sao? Vẫn là, ngươi nợ quán rượu tám lượng bạc, ta đã giúp ngươi trả, ngươi liền là người của ta rồi.”
Tám lượng…. Ta vì tám lượng bạc liền bị bán đi…. Người mua ta lại là nam sủng trước kia của ta…. Đúng là câu chuyện máu chó mà….
“Nói bậy.”
Hạ Lan Phiêu không vui nhìn Hạc Minh, đang muốn tranh thủ giành lợi ích hợp pháp của mình, lại thấy một nhóm người nam thanh nữ tú mặc đồ trắng đi về phía mình. Bọn họ chỉnh tề quỳ xuống trước mặt Hạ Lan Phiêu, đồng thanh nói: “Quốc sư đại nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong, xin hỏi bây giờ đại nhân muốn đi đâu?”
Cái gì? Ta trở thành Quốc sư đại nhân khi nào hả? Chẳng lẽ quy luật xuyên qua nhất định sẽ trở thành nhân vật quan trọng là không cách nào phá vỡ hay sao? (Hắc, chị đang ảo tưởng á ^^)
“Khụ! Mọi người không cần đa lễ, đứng lên đi.” Hạ Lan Phiêu có chút không tự nhiên nói.
Ngoài ý muốn của nàng, mọi người vẫn quỳ, giống như không nghe thấy lời nói của nàng. (haha) Hạc Minh cười khúc khích, nhẹ nhàng nhấc tay: “Tốt lắm, tất cả đứng lên đi. Trở về Hỏa Liên cung.”
CHƯƠNG 35: HẠC MINH ĐÚNG LÀ NGƯỜI GIÀU CÓ.
Editor: kaylee – LQĐ.
Quốc sư? Chẳng lẽ tên Hạc Minh biến thái này vì muốn diễn xiếc tốt, không tiếc tiền mời nhiều diễn viên quần chúng như vậy? Không phải như vậy chứ? Ta nợ quán rượu tổng cộng có tám lượng bạc, hắn phô trương như vậy mất bao nhiêu chứ? Đúng là tên phá của!
“Hạc Minh, vì ăn cơm không mất tiền, ngươi đầu tư lớn quá rồi đó. Xe ngựa này thoạt nhìn giống như chế tạo từ vàng ròng, khảm bảo thạch giả xung quanh, dưới ánh mặt trời nhìn thật chói mắt. Trong xe lại có giường êm, nệm êm, bàn nhỏ, các loại sách, thậm chí còn có một cây cổ cầm, đồ dùng hàng ngày cái gì cũng đều có.”
Hạ Lan Phiêu ngồi trong xe ngựa, tò mò gảy gảy mấy khối bảo thạch giả trên xe, ruốt cuộc cũng rơi xuống một khối. Nàng cười híp mắt chơi đùa Lam thủy tinh trong tay, đang muốn chơi bắn bi thì Hạc Minh cười híp mắt ôm hông nàng: “Tiểu Hạ Lan, vật này thế nhưng là thật….”
“Hả?”
Hạ Lan Phiêu cả kinh, đúng lúc xe ngựa lại khẽ vấp, ‘Lam thủy tinh’ liền trượt khỏi tay nàng rơi ra bên ngoài xe ngựa. Nàng hét thảm một tiếng, theo bản năng lao ra bắt bảo thạch, nhưng Hạc Minh bắt nàng lại. Nàng vẻ mặt như đưa đám nhìn bảo thạch lăn ngoài xe ngựa, không thể tin mà nói: “Hạc Minh, ngươi lừa ta, vật kia không thể là bảo thạch thật.”
“Ha ha…. Là thật…. Ta chưa bao giờ dùng đồ giả.”
“Nói cách khác, xe ngựa này thực sự làm từ vàng ròng hay sao? Bảo thạch bên trên, tất cả đều là thật?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao ngươi không không nói sớm? Vật kia nhất định là rất đáng tiền. A… a… a…. Ta muốn đi lượm về!”
Nhìn bộ dạng vô cùng hung ác muốn xuống xe ngựa nhặt bảo thạch của Hạ Lan Phiêu, khóe miệng của Hạc Minh không tự chủ co quắp. Hắn không nghĩ rằng, thì ra Đại Chu nghèo thành như vậy, ngay cả Hoàng hậu cũng ăn cơm chùa thành tiểu khất cái rồi…. (khất cái: ăn xin)
“Hạc Minh, ngươi lừa ta! Tại sao ngươi có thể đốt tiền như vậy, lấy vàng cùng bảo thạch trang trí xe ngựa? Ngươi nói thật cho ta biết, xe ngựa này ruốt cuộc là của người nào? Còn nữa, tại sao ngươi lại giả làm Quốc sư?”
“….”
Nhìn vẻ mặt không thể tin của Hạ Lan Phiêu, lần đầu tiên trong đời Hạc Minh cảm thấy thật bất đắc dĩ. Sau đó, xe ngựa dừng lại, hắn ôm Hạ Lan Phiêu xuống xe ngựa, đi vào Hỏa Liên cung. Nhìn thấy Hạc Minh, người trong Hỏa Liên cung rối rít quỳ xuống, mà Hạc Minh không để ý bọn họ, đi qua trước mặt đông đảo đệ tử cùng nô tài đang quỳ, dẫn Hạ Lan Phiêu đi lên phía trước. Hạ Lan Phiêu len lén quan sát người trong Hỏa Liên cung, phát hiện nam nhân thì mặt tràn đầy cung kính, mà nữ nhân thì cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy lửa nóng hận không thể ngay tại chỗ hiến thân cho Hạc Minh.
Thật là không thể tưởng tượng nổi! Tất cả đều là lừa gạt!
Hạ Lan Phiêu theo thật sát sau lưng Hạc Minh, không thể tin nhìn Hỏa Liên cung đầy kì hoa dị thảo (hoa thơm cỏ lạ) tỏa hương thơm nức mũi, nhìn đình đài lầu đặc biệt tinh xảo trong Hỏa Liên cung, nhìn tòa nhà điêu khắc như tranh vẽ cùng nội cung phú quý trang nhã của Hỏa Liên cung, không dám tin vào mắt mình.
Nếu như nói hoàng cung Đại Chu là đoan trang đại khí, thì Hỏa Liên cung chính là hoa mỹ thuần túy. Hoàng kim, bạc trắng, bảo thạch, thủy tinh ở trong cung có thể tùy ý thấy được, cũng không có vẻ đột ngột. Đi trên bậc thang trải tử thủy tinh (thủy tinh màu tím), vịn lan can được chế tạo từ cẩm thạch màu trắng, cuối cùng Hạ Lan Phiêu cũng đi đến Điện Chủ. Nàng nghẹn họng nhìn trân trối trân bảo(vàng bạc châu báu) có giá trị liên thành trong cung điện, mặc kệ Hạc Minh dẫn mình vào trong phòng có mùi đàn hương nhàn nhạt. Hạc Minh dựa vào chiếc giường lớn mềm mại, giới thiệu với nàng: “Đây là phòng của ta.”
“Thật là xinh đẹp! Hạc Minh, ngươi thật sự là Quốc sư? Đây thật sự là nhà của ngươi? Ngươi cũng quá giàu có rồi.”
Hạ Lan Phiêu ánh mắt lấp lánh nhìn Hạc Minh, chưa bao giờ phát hiện ra hắn anh tuấn như vậy, cả người cũng tản mát ra xinh đẹp giống như kim quang của kim nguyên bảo (ánh kim của vàng á -> chị mê tiền quá )…. Chẳng lẽ ông trời cuối cùng cũng thương ta, phái kim quy (con rùa vàng) đến cho ta dựa vào? Nể tình tiền bạc, cho dù hắn biến thái ta cũng nhịn….
“Hô, ruốt cuộc Tiểu Hạ Lan đã tin tưởng rồi.” Hạc Minh cười rất vui mừng, cười rất yêu nghiệt: “Không cảm thấy ta là tên lừa đảo nữa hả?”
Nụ cười của hắn, làm cho mặt của bọn tỳ nữ trong phòng đỏ đến mức sắp rỉ ra máu, một tỳ nữ thân thể yếu ớt kiền không chịu được ngất đi. Hạ Lan Phiêu giương mắt nhìn mọi người thành thạo khiêng tỳ nữ bị ngất ra ngoài, mà những người còn lại tiếp tục nhìn Hạc Minh bằng ánh mắt tỏa sáng. Ánh mắt của các nàng nóng rực xen lẫn một chút ghen tỵ, làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy như có gai đâm ở sau lưng. Hạc Minh còn chê nàng chưa đủ người ghét, vỗ đầu của nàng: “Tiểu Hạ Lan còn cảm thấy ta là tên lừa gạt sao?”
“Không phải, không phải! Lừa đảo lám sao sẽ phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành giống như ngươi? Hạc Minh, ngươi là nam nhân đẹp trai nhất thiên hạ, sức quyến rũ nhất thiên hạ!”
555 (hu hu hu) nhất định là hắn cố ý! Ngay từ đầu liền đối xử đặc biệt với ta, các đồng nghiệp nhất định sẽ chèn ép ta, cô lập ta, làm cho ta không thể hòa nhập! Ôi, làm sao ta có thể thản nhiên thừa nhận thân phận tỳ nữ chứ? Nói không chừng việc đốt tiền này là Hạ Lan Phiêu cho hắn! Hừ! Không phải người đẹp liền không ai đau lòng!
“Đó là đương nhiên rồi! Cuối cùng Tiểu Hạ Lan cũng phát hiện ra, ta thật là cảm động.” Hạc Minh không khách khí nói, nụ cười yêu nghiệt trước sau như một càng thêm biến thái.
“Như vậy, ta có thể đến phòng của ta xem một chút không?” Hạ Lan Phiêu lau nước miếng, nhìn Hạc Minh đầy mong chờ.
Hạc Minh giàu như vậy, coi như là làm nha hoàn của hắn cũng đáng! Đoán chừng nha hoàn của hắn có thể so sánh với nha hoàn ở cung Phượng Minh của ta! Tiêu Mặc, ngươi tốt xấu gì cũng là một Hoàng đế, nghèo thành như vậy ngươi không thấy mất mặt sao? Mất mặt, không mất mặt!
“Đây là phòng của ta.”
“Ta biết rõ. Vậy phòng của ta ở đâu?”
“Ngươi ở đây.”
“Đây không phải là phòng của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ….”
“Ngươi là tiểu tỳ nữ của ta. Dĩ nhiên ở chung với ta rồi. Cùng nhau ~ ngủ ~”
“Cái gì?”
CHƯƠNG 36: CÙNG HẠC MINH ĐẠI NHÂN TÔN QUÝ CHUNG GIƯỜNG?
Editor: kaylee – LQĐ.
Hạ Lan Phiêu há to mồm nhìn Hạc Minh, sau đó thật bình tĩnh cười với nàng, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy đầu óc ‘Ông’ một tiếng, mà ánh mắt của các tỳ nữ xinh đẹp trong phòng đâm thân thể nàng thủng N lỗ. nàng nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Như vậy không tốt đâu…. Cũng không phải không có phòng khác…. Tại sao ta lại ở cùng ngươi?”
“Thật không có phòng trống rồi. Hết cách rồi, chi tiêu trong cung lớn, gian phòng cũng ít, chỉ có thể ủy khuất Tiểu Hạ Lan rồi.”
“Không thể nào!”
Hạ Lan Phiêu không thể tin rống to với Hạc Minh, mọi người trong phòng lập tức trợn mắt nhìn. Hạc Minh không tức giận, chẳng qua là nóng nảy nói: “Nếu Tiểu Hạ Lan không tin, ta liền dẫn ngươi đi xem. Đúng rồi, mọi người cùng nhau đi.”
“Được! Ta cũng muốn xem có phải thật không còn phòng trống hay không?”
Hạ Lan Phiêu không nghĩ Hạc Minh sẽ phối hợp như vậy, trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn đi cùng hắn đến phòng của tỳ nữ. Đúng như nàng nghĩ, phòng của những tỳ nữ này so với lãnh cung của nàng còn tốt hơn nhiều, phòng rất lớn lại thoải mái. Quan trọng nhất là, phòng trống còn rất nhiều!
“Hạc Minh, còn rất nhiều phòng trống, ta muốn ở đây!”
“Nào có phòng trống?” Hạc Minh bắt đầu giả ngu.
“Chính là chỗ này….”
“Chỗ này không phải phòng trống.”
“Cái gì?”
“Mọi người nói chỗ này có phải là phòng trống hay không?” Hạc Minh mỉm cười nhìn các tỳ nữ xung quanh.
“Ta không muốn!”
Đánh chết ta cũng không muốn ở cùng với nam yêu tinh dáng dấp còn xinh đẹp hơn ta! Tuy nói Tiêu Mặc không được, tuy nói trước kia ta với Hạc Minh có chút gian tình, nhưng ta cũng không thể tặng đêm đầu tiên cho hắn! Không muốn… không muốn….
Hạ Lan Phiêu kiên quyết cự tuyệt, làm cho nhiệt độ bốn phía thấp đi mấy độ. Đám tỳ nữ nhìn chằm chằm Hạ Lan Phiêu bằng ánh mắt oán hận, hận không thể PIA chết cái người không biết tốt xấu kia. Nụ cười của Hạc Minh càng thêm rực rỡ, nói nhẹ ở bên tai Hạ Lan Phiêu: “Không muốn giải độc nữa, đúng không?”
“Hạc Minh đại nhân, chúng ta nhanh đi ngủ thôi, thời gian không còn sớm….”
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu đang ở trong phòng Hạc Minh. Không giống với tưởng tượng của nàng, nàng cũng không cùng giường cùng gối với Hạc Minh. Hạc Minh không biết tìm từ đâu một chiếc giường gỗ sắp sụp đổ, liền đặt nó bên cạnh giường mình, mà đó lại chính là chỗ ngủ của nàng.
Ức hiếp người! Rõ ràng có rất nhiều giường vừa lớn vừa đẹp, tại sao lại cố tình để ta ngủ ở trên chiếc giường rách nát này? Hạc Minh, tại sao ngươi có thể hào phóng với người khác mà lại keo kiệt với ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi đang trả thù việc trước kia làm nam sủng của ta, mất mặt?
Chỉ là nhắc tới cũng kỳ quái…. Tuy ta đã sớm hoài nghi Hạc Minh không phải là người bình thường, nhưng ta thật không nghĩ đến hắn lại là người có tiền, thân phận lại cao quý như vậy. Thật không hiểu nổi, hắn không làm người được vạn dân kính ngưỡng, tại sao lại đến địch quốc làm nam sủng của Hoàng Hậu? Hơn nữa, hắn còn nói hắn nợ Hạ Lan Phiêu, về sau sẽ đòi lại….
A…. A…. A! Hạ Lan Phiêu, có phải ngươi đắc tội với tất cả người có thể đắc tội khắp thiên hạ hay không? Ngươi ngược lại, cái gì cũng không quản, mà ta lại phải thay ngươi thu thập cục diện rối rắm này…. Ôi….
“Tiểu Hạ Lan, ta có chuyện phải ra ngoài một chuyến, ngươi liền cùng Minh Châu xinh đẹp học tập quy củ của Hỏa Liên cung thôi. Minh Châu, tất cả nhờ ngươi.”
“Minh Châu hoảng hốt!” Nghe Hạc Minh tự mình chỉ tên, còn khen mình ‘xinh đẹp’ truyện bạn đang đọc là của LQĐ, làm cho tỳ nữ Minh Châu cuống quýt quỳ xuống, đỏ bừng cả khuôn mặt: “Đại nhân có thể nhớ tên Minh Châu hèn mọn đã là vinh hạnh của nô tỳ, Minh Châu nhất định sẽ dốc hết khả năng, sớm làm cho Hạ Lan cô nương thích ứng với Hỏa Liên cung! Không biết cô nương muốn học….”
“Dạy theo tiêu chuẩn của nô tỳ là được. Còn nữa, để nàng làm vài việc nặng nhọc là được, trông giữ đồ cổ trong phòng. Ta không muốn lúc trở lại trong phòng đều trống rỗng….”
Hạc Minh nói xong, ném Hạ Lan Phiêu cho Minh Châu, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Trong căn phòng to lớn chỉ còn lại hai người Hạ Lan Phiêu cùng Minh Châu, có vẻ có chút trống vắng. Hạ Lan Phiêu nhìn vàng bạc châu báu khắp phòng lộ ra nụ cười bỉ ổi, mà ruốt cuộc Minh Châu nhìn không nổi, trong nháy mắt biến sắc mặt: “Ngươi đang nhìn cái gì? Không cần chảy nước miếng có được hay không? Sẽ làm Đại nhân mất mặt đó!” DĐLQĐ
“Minh Châu tỷ tỷ, nghe nói vàng bạc châu báu trong phòng này đều là thật….”
“Nói nhảm! Thật là một nha đầu chưa từng trải việc đời (không thấy qua các mặt của xã hội)! Nói, ruốt cuộc ngươi và Đại nhân có quan hệ như thế nào? Ngươi có phải cùng hắn lên giường dây dưa nên hắn mới dẫn ngươi về hay không? Nói!”
Minh Châu hung giữ trừng mắt nhìn Hạ Lan Phiêu, khác hoàn toàn với vẻ mềm mại thẹn thùng vừa rồi. Hạ Lan Phiêu đang âm thầm cảm thán trong lòng nữ nhân ở trước mặt nam nhân mình thích liền biến sắc mặt, lại thấy một đám tỳ nữ chen chúc tới. Họ đều mặc quần lụa mỏng màu trắng, đầu cài trâm bạch ngọc, mi thanh mục tú (lông mày xanh, đôi mắt đẹp), xinh đẹp như hoa. Đưa mắt nhìn qua, xuyên qua bọn họ, một thiếu nữ ăn mặc chỉnh tề, thật sự còn là cảnh đẹp ý vui hơn so với đồ cổ trong phòng. Nhưng mà, họ cũng hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt rất là dữ tợ.
“Ngươi là ai? Chúng ta đi theo Đại nhân lâu như vậy, chưa bao giờ thấy Đại nhân dẫn nữ nhân đến phòng của mình, ruốt cuộc ngươi cho Đại nhân ăn cái gì hả?”
“Đúng! Dáng dấp khó coi còn chưa tính, rõ ràng còn hô to gọi nhỏ với Đại nhân, còn gọi thẳng tên của Đại nhân? Ngươi không biết dung mạo của Quốc sư đại nhân rất tuấn tú, cử chỉ cao quý, học vấn phong phú, không gì không biết giống như thần hay sao?”
Đang lúc một đám nữ nhân líu ríu chỉ trích tội ác của nàng, Hạ Lan Phiêu bối rối, Nàng không biết đám nữ nhân không có não này lại dùng ‘cử chỉ cao quý’ để miêu tả Hạc Minh đấy. Chẳng lẽ họ thật sự cho rằng Hạc Minh là Trương Nhị (một trong các chòm sao trong Nhị thập bát tú) nghịch ngợm sẽ tỏa ra hương thơm cao quý!