“Uhm, mấy năm nay tôi vẫn luôn ở tại T thành.” (T thành là gì mềnh chịu =.=”)
“Chúng tôi đều nghĩ rằng cô… không nghĩ tới a…” Nghiên Chính xúc động nói, ông nhìn Lục Tiểu Phong đánh giá lại một lần nữa. “Cô thay đổi rất nhiều, khi đó thiếu chút nữa tôi không nhận ra cô, nếu không phải vì người bạn kia của cô tôi còn nhớ một chút.”
Lục Tiểu Phong phản đối cười cười: “Con người luôn thay đổi, hẳn là Nghiêm Đội hiểu được, tôi không thay đổi… thì không sống nổi.”
Nghiêm Chính im lặng gật gật đầu: “Có thể gặp lại cô là tốt rồi, tư tưởng của tôi treo lơ lửng vài năm cuối cùng cũng buông xuống.”
“Chẳng lẽ Nghiêm Đội cho rằng tôi thật sự phát điên? Không biết thương xót bản thân? Tôi sẽ không, tôi sẽ sống sót, mặc kệ như thế nào cũng đều phải sống.”
Lục Tiểu Phong nói xong, hai bên bắt đầu lâm vào một trận im lặng đầy áp lực, hai người đều đang điều chỉnh lại ý nghĩ, tổ chức lại lời nói.
Lại vẫn là Lục Tiểu Phong mở miệng trước, nàng ra vẻ thoải mái nói: “Nghiêm Đội, tôi cũng đã không việc gì, ông cũng đừng tiếp tục khổ sở, cái này không giống ông.”
Nghiêm Chính mở to miệng hít một ngụm khí, vẻ mặt vẫn ảm đạm, miễn cưỡng cười nói: “Đúng, chung quy lại con người đều phải nhìn về phía trước… Vậy hiện tại cô đang làm gì?”
Lục Tiểu Phong quay đầu đi cười nói: “Không tính là công việc gì, chỉ viết văn vẻ, gửi bản thảo, quả thật rất thoải mái.”
“Thật tốt thật tốt, cuộc sống như thế tương đối không có áp lực, thích hợp với cô.” Ở nơi này không giống như người đội trưởng nghiêm khắc cứ chỉ vào mũi Tô Trí Nhược mắng mỏ, Nghiêm Chính đối diện với Lục Tiểu Phong, đều muốn nói những lời trấn an, lại không tìm thấy từ ngữ thích hợp.
Chẳng qua Lục Tiểu Phong cũng không để ý, nàng biết tấm lòng của Nghiêm Đội, ông ấy lo lắng cho nàng, quan tâm đến nàng, cho nên nàng muốn nói cho ông ấy biết, hiện tại nàng tốt lắm, ăn ngon, ngủ tốt, có việc làm để nuôi sống chính mình, rảnh rỗi cũng có hoạt động giải trí, ngoại trừ thỉnh thoảng bị bệnh lặt vặt, những cái khác đều tốt.
Lục Tiểu Phong ở đây nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng lại đùa một chút, đem tình hình của mình gần đây giới thiệu qua một lần, Nghiêm Chính hơi nhíu mi lại, ngồi thẳng người rất nghiêm túc nghe nàng nói xong, có lúc bị nàng chọc cười, không khí cuối cùng cũng buông lỏng xuống. Lục Tiểu Phong nói nhiều khát nước, liền nâng tách trà lên uống một ngụm, nước trà đã lạnh, nàng liền uống một ngụm lớn hết sạch.
Nghiêm Chính có chút vui vẻ, nếp nhăn thật sâu nơi khóe mắt giãn ra, ánh mắt quá mức sắc bén của ông thêm vài phần ôn hòa: “Hiện tại tôi đã chuyển đến đội hình sự, nói đến trong đội tôi cũng có một “Tay súng thiện xạ”, rất lợi hại, những vẫn không phá được kỉ lục của cô…”
Nói được một nửa, Nghiêm Chính tự nhận ra mình nói sai, miệng đông cứng lại, Lục Tiểu Phong thấy thế vội vàng an ủi: “Không có việc gì, ông cứ nói tiếp đi.”
Nghiêm Chính vẫn do dự nhìn nàng, tầm mắt quét đến cổ tay phải của Lục Tiểu Phong, nới đó đeo một chiếc đồng hồ thép, nếu ông nhớ không nhầm, phía dưới kia hẳn là có một vết sẹo hình lưỡi liềm.
“Nghiêm Đội, thật sự tôi không có việc gì, ông thấy bộ dạng của tôi giống như có chuyện sao? Ông còn như vậy tôi đi đây.” Lục Tiểu Phong cố ý nhăn mặt.
“Được được, tôi nói tôi nói… Nói đến đâu rồi nhỉ, à, có một tay súng thiện xạ, là một nhân tài hiếm có, tuổi còn trẻ, rất nhiệt tình. Cô hẳn là đã thấy qua, chính là lần trước cô tới đội, nhóm người chúng tôi đang chúc mừng cậu ta phá được án, tên Tô Trí Nhược.”
Lục Tiểu Phong gật gật đầu, lại tự rót trà cho mình.
“Cậu ta, thực sự rất sùng bái cô.”
“Tôi?” Lục Tiểu Phong nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trí Nhược không khỏi buồn cười.
“Cô không biết chứ, từ khi vào trường cảnh sát tiểu tử này đã lấy cô làm mục tiêu, rất hợp, thường xuyên Mông Sa Mông Sa treo ở bên miệng, ngay cả người dạy bắn của cô là Hồ Lão sư cũng không chịu nổi cậu ta, cả ngày cứ quấn lấy ông ấy hỏi trước cô luyện bắn súng như thế nào. Đúng thật là một tiểu tử rất thú vị, rất muốn giới thiệu để hai người quen biết.”
Nhìn thấy Nghiêm Chỉnh rất yêu thích Tô Trí Nhược, Lục Tiểu Phong chần chừ một chút, nói: “Nghiêm Đội, thật ra… Tôi có quen người tên Tô Trí Nhược kia.”
Nghiêm Chính khẽ kinh ngạc nhìn nàng, Lục Tiểu Phong nói tiếp: “Chỉ có điều anh ta không biết tôi. Cái tên Mông Sa này, đã không còn tồn tại, hiện tại tôi gọi là Lục Tiểu Phong. Nói đến thật khéo, anh ta đang thuê phòng của tôi, chúng tôi coi như ở chung một chỗ. Chỉ là, Nghiêm Đội, xem như tôi nhờ ông, chuyện tôi là Mông Sa mong ông giữ bí mật với anh ta, Mông Sa ở trong lòng anh ta rất tốt đẹp, chứ không phải là tôi. Đương nhiên, cũng không cần nói cho bọn Kha Địch, ông biết tôi không sao là được rồi.”
Nghiêm Chính nhanh chóng suy nghĩ, quả quyết đồng ý với Lục Tiểu Phong: “Được, Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai. Nhưng cô ở chung với Tô Trí Nhược, sẽ không lộ tẩy sao?”
Lục Tiểu Phong lại uống hết một tách trà, tự cười giễu nói: “Ông cảm thấy sẽ bị thế sao? Ngay cả ông còn mất thời gian mới nhận ra tôi, hiện tại anh ta đang cho rằng tôi là một người đàn bà ngu ngốc viết tiểu thuyết ngôn tình.”
Nói thêm một chút, Lục Tiểu Phong đứng dậy tạm biệt, trước khi đi, Nghiêm Chính do dự hồi lâu, vẫn nhìn qua Lục Tiểu Phong không có việc gì mới nói: “Cô định lúc nào thì đi xem… cậu ấy?” Ông vẫn đem cái tên đó nuốt xuống, đổi lại là từ mà trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Lục Tiểu Phong giật mình, ánh mắt lập tức tan ra, nàng cúi đầu im lặng, rồi tiếp tục ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính phẳng lặng không gợn sóng: “Thêm một thời gian nữa đi, tôi còn chưa chuẩn bị tốt. Nghiêm Đội, sau này không có chuyện gì, cũng ta cũng không nên liên lạc đi.”
“Được, Lục Tiểu Phong, tự chiếu cố lấy chính mình thật tốt, hẹn gặp lại.”
Nghiêm Chính nhìn thấy Lục Tiểu Phong ngồi trên xe buýt, mày rậm vẫn luôn nhíu lại, làm cho khuôn mặt kiên cường nghiêm túc càng thêm đáng sợ.
Cô ấy nói rằng cô đã không có việc gì, nhưng mà, nếu quả thật không có việc gì, vì sao trong một giờ ngắn ngủi cô ấy lại uống hết một ấm trà, vì sao không chịu nói cho bọn Kha Địch biết tình hình hiện tại của mình, lại vì sao không dám tới xem người kia. Cho dù ở ngoài mặt rất ung dung, nhưng động tác của cô ấy tiết lộ cô ấy bất ổn cùng khẩn trương, không muốn nói cho bạn cũ, có lẽ sợ gặp lại sẽ xé mở vết sẹo thật vất vả mới liền lại, mà không chịu đi nhìn người nọ, hẳn là vẫn còn căm hận chính mình không có mặt mũi nào đi gặp anh ta đi.
Nói là đã tiêu tan, sao có thể dễ dàng như thế, cô ấy như bây giờ đã là tốt lắm rồi, dù sao chuyện như vậy sợ là cả đời cũng khó có thể tiêu tan.
Lục Tiểu Phong về đến nhà, Tô Trí Nhược đã làm xong việc của mình. Đang thoải mái nhàn nhã bật nhạc giao hưởng, cả người tựa vào ghế nằm chơi game trên máy tính.
Tiếng nhạc lấn át cả tiếng mở cửa của Lục Tiểu Phong, cho nên khi Lục Tiểu Phong giống như hồn ma xuất hiện ở trước mặt Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược giật mình một cái, Laptop trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Lục Tiểu Phong không đợi Tô Trí Nhược mở miệng, nói trước: “Ngoại trừ lau nhà còn muốn tôi làm gì?”
Tô Trí Nhược vốn muốn bắt đầu mắng, nhưng bị Lục Tiểu Phong làm hỏng thời cơ, nhịn một chút mới nói: “Cô dọn hết rác rưởi ở trong phòng của mình, gạch men trong phòng tắm cần lau sạch sẽ, còn nữa mặt bàn trong phòng bếp lau rửa sạch sẽ, ngoài ra nha, sô pha trong phòng khách phải sạch bóng, đèn treo cũng phải phủi bụi, cũng không nhiều lắm.” (ặc… không nhiều =.=”)
Tô Trí Nhược nghĩ rằng Lục Tiểu Phong sẽ trợn mắt lên với hắn, sau đó cùng hắn cò kè mặc cả, bớt một thêm hai. Nhưng lần này cái cô này đặc biệt nghe lời, cái gì cũng không nói lập tức gật đầu, sau đó vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.
Đôi mắt hồ ly của Tô Trí Nhược hoài nghi nhìn thân ảnh Lục Tiểu Phong vội vàng bận túi bụi, trước sau không hiểu như thế nào cô ta lại đột nhiên đổi tính, chẳng lẽ khi nãy ra ngoài gặp phải cái kích động gì, bộ dạng ngoan ngoãn bất ngờ của cô ta thật đúng là làm cho Tô đại gia không tiêu hóa được.
“ Tôi đang nghĩ có nên đặt thêm đèn trên sàn nhà hay không.” Tô Trí Nhược thăm dò nói với Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong đang cầm cây lau nhà ra sức kéo, nhìn qua rất cẩn thận tỉ mỉ, sau khi nghe xong nàng không có phản ứng gì, chỉ cứ im lặng.
Tô Trí Nhược nhíu mày: “Quên đi, bàn sau.”
Lục Tiểu Phong đi giặt cây lau nhà, im lặng như cũ.
Tô Trí Nhược nhìn thấy Lục Tiểu Phong ra sức lau sạch sẽ các ngóc ngách trong phòng, lại liên tục không ngừng chạy về phòng mình thu dọn ra một bao lớn đồ bỏ đi, tiếp tục cầm giẻ vọt vào phòng tắm, ngồi xổm xuống bắt đầu lau gạch men trên tường.
Tô Trí Nhược rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Lục Tiểu Phong dường như không nghe thấy gì, tỉ mỉ lau gạch men từ trên xuống dưới, đột nhiên, tay nàng bị trượt, miếng giẻ trắng văng ra rơi trên mặt đất, Lục Tiểu Phong đứng không vững đặt mông ngồi trên nền đất, cúi đầu, cánh tay vô lực buông thõng, thở hổn hển, tấm lưng kia nhìn qua, giống như đang nức nở.
Tô Trí Nhược không khỏi sửng sốt, từ trước đến nay hắn nhức đầu nhất là nước mắt đàn bà, bà già nhà hắn cả ngày dùng nước mắt tấn công thử độ kiên cường thần kinh của hắn, làm cho thần kinh của hắn có kiên cường thế nào cũng mau chóng bị suy nhược. Cô gái trước mắt này làm cho Tô Trí Nhược nhất thời không biết làm thế nào, hắn bước đến cứng ngắc vỗ vỗ vai Lục Tiểu Phong: “Uy, cô làm sao vậy?”
Cô gái kia vẫn không phản ứng.
Tô Trí Nhược lại tiến đến gần một chút, không phải hắn lo lắng cho cô ta, chẳng qua hắn chỉ xuất phát từ lòng quan tâm của một cảnh sát nhân dân đối với một người dân thêm nữa lại là chủ thuê nhà của hắn. Tô Trí Nhược ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Tiểu Phong, muốn đem bả vai của nàng lay dậy: “Uy, cô nói xem nào.”
Lục Tiểu Phong đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch u ám muốn dọa người, ngay cả môi cũng giống như bị hút cạn máu.
Lục Tiểu Phong kéo kéo khóe miệng, xem như bày ra một nụ cười, sau đó nói một câu làm cho Tô địa gia hối hận chính cái ý tưởng muốn quan tâm đến người dân của mình: “Tôi đói bụng.”
Tâm tình trong đôi mắt hồ ly của Tô Trí Nhược nhất thời phủ đầy mây đen, đôi môi xinh đẹp mím lại thành một đường, ở bên trong đang hung hăng mài răng, làm mệt hắn vừa rồi còn lo lắng cho cô ta. Đầu của bạch cốt tinh này cũng không giống với người bình thường, còn tưởng rằng cô ta đã xảy ra chuyện gì, hóa ra nguyên nhân chính là đói bụng. Tuy rằng Tô Trí Nhược rất muốn bằng như vậy đem Lục Tiểu Phong ném vào bồn cầu, nhưng hắn nghĩ quả thật cô gái này từ buổi sáng dậy tới giờ vẫn chưa ăn sáng cùng không uống nước, vì thế hắn trầm mặt đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, có thể hắn đã quên, hắn không mua đồ ăn.
Làm thế nào bây giờ?
“Cô kia, ra ngoài ăn cơm.”
Trong thỏa thuận ban đầu viết rõ cơm nước của hai người bọn họ tự mình lo, nhưng thấy rằng cái cô này hôm nay tình trạng không bình thường, lương tâm của Tô Trí Nhược hơi trỗi dậy.
Lục Tiểu Phong ngồi ở trong chiếc xe ô tô thể thao bắt mắt của Tô Trí Nhược, vẻ mặt trầm mặc, nhìn qua quả thật là người đã đói rã rời, bằng không bất kì ai ngồi trên loại xe đẳng cấp này ít nhiều cũng đều kinh ngạc một phen.
Tô Trí Nhược nhìn qua thực sự rất bình tĩnh, trên thực tế hắn đang ở vào trong cảm xúc hối hận như mang tảng đá đè vào chân mình. Vừa rồi hắn vì đại nghĩa, lại sơ ý quên hiện giờ hắn không phải là có thể làm chủ đại nghĩa, người trong túi khó xử là hắn. (ý nói lương tâm anh nổi lên nhưng “tiên có khồng”)
Đang lúc Tô Trí Nhược bối rối nghĩ xem nên đi đâu ăn cơm, Lục Tiểu Phong mở miệng: “Đi siêu thị đi.”
“Không đi ăn cơm trước?”
“Mua thức ăn mang về làm đi.”
Loại phương pháp kinh tế hiện tại này đương nhiên Tô Trí Nhược sẽ không từ chối, chỉ có điều hắn lại không chú ý đến vấn đề quan trọng nhất, đồ ăn này mua về ai nấu? (Moon: chết anh chưa, cho anh chừa )