Năm năm qua đi, rất nhiều chuyện trở nên thay đổi hoàn toàn, nhưng mà người này lại không thay đổi chút nào, không bị cận lại thích đeo một bộ khung kính mắt giả bộ trí thức, mắt đào hoa vĩnh viễn có bộ dạng cười như không cười, còn có một đôi môi mỏng, làm cho người ta có cảm giác bạc tình bạc nghĩa, bộ lễ phục trên người màu đen, găng tay màu trắng, cực kì tôn lên khí chất của anh ta. Dung mạo không thay đổi gì, thứ duy nhất thay đổi chính là thái độ càng thâm trầm càng làm cho người ta thấy chán ghét.
Bởi vì trong đầu đã diễn thử qua không dưới trăm lần cảnh tượng như vậy, cho nên Lục Tiểu Phong dùng tốc độ nhanh nhất thu lại cảm xúc tiêu cực, cực kỳ bình tĩnh nói: “Kim tiểu thư… Tiêu tổng.”
Giả vờ không biết nàng? Lại coi nàng như là Lục Tiểu Phong mà cư xử sao?
“Tiểu Phong, hóa ra em ở chỗ này.”
Khi Liêu Khả Nham tìm thấy Lục Tiểu Phong, đúng lúc chen giữa ba người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt Lục Tiểu Phong có chút căng thẳng, sắc mặt của anh họ giống như không có gì, bộ dạng bạn gái của anh ấy hình như có biết Lục Tiểu Phong.
“Không nghĩ tới gặp được hai người ở trong này.”
Liêu Khả Nham đang muốn tiến lên giới thiệu, lại bị Tiêu Duy ngắt lời.
“Đã quen biết rồi, Lục Tiểu Phong tiểu thư.” Ánh mắt Tiêu Duy không che dấu chút nào quét lên người Lục Tiểu Phong từ đầu đến chân: “Tôi thường xuyên được nghe đại danh của cô, còn tất cả sách của cô tôi đều đã từng đọc, ngoại trừ 《Rượt đuổi ở trong tình yêu phản bội》không hoàn toàn hợp ý người khác lắm.”
Liêu Khả Nham ngạc nhiên nói: “Anh, không phải anh nói thích nhất quyển này sao?”
Tiêu Duy cười nhạt nói: “Cốt truyện rất hay, nhưng anh không thích bi kịch.”
“Cái này, nhất định phải là bi kịch.” Lục Tiểu Phong không chút nể nang nói.
Tiêu Duy lộ ra biểu cảm vẻ mặt tiếc nuối: “Cho nên mới nói, Lục tiểu thư không hiểu rõ lắm thị hiếu của thị trường. Nhắc mới nhớ, Lục tiểu thư rất giống một người quen cũ của tôi, cô ấy cũng từng nói, cảnh sát cùng tội phạm không thể nào ở chung một chỗ, thật không lãng mạn chút nào.”
Lục Tiểu Phong mím môi, không nói lời nào.
Liêu Khả Nham thấy không khí có chút quái lạ, lại nói: “Anh, anh màu vào đi thôi, tất cả mọi người đang đợi anh.”
“Đúng, nếu không vào sẽ thất lễ. Hai người đi cùng tôi vào thôi.”
Tiêu Duy cùng Kim Dục đi đằng trước, Liêu Khả Nham cùng Lục Tiểu Phong đi phía sau.
Liêu Khả Nham cảm thấy rằng Lục Tiểu Phong không có ấn tượng tốt đối với Tiêu Duy, vì thế khẽ nói với cô ấy: “Anh của tôi chỉ nói vậy thôi, thật ra anh ấy rất thích sách của em.”
“Không có chuyện gì, em cũng không quá để ý.”
“… Anh ấy nói chuyện có đôi lúc tương đối thẳng.”
“Em không để ý.”
Cách thức nói chuyện của anh ta như thế nào, so với anh ấy nàng còn rõ hơn.
Nhẹ nhàng giết chết người.
Tiêu Duy ra sàn diễn không nghi ngờ gì là điểm sáng của tối nay, toàn thân bao phủ bởi trang sức xa hoa tạo cảm giác quý tộc, từ xưa đến nay anh ta thích được muôn người nhìn chăm chú, anh ta cùng nghĩa với xa hoa, anh ta theo đuổi hoàn mỹ, Lục Tiểu Phong nhớ rõ anh ta từng nói, cho dù chết, anh ta cũng muốn chết trong hoa lệ.
Lục Tiểu Phong đứng ở một góc, nhìn thấy Tiêu Duy ở trước mặt mọi người chậm rãi diễn thuyết, tài ăn nói của anh ta là đệ nhất, bất luận là trong trường hợp gì cũng có thể nhanh chóng thu hút lực chú ý của người khác, sau đó mê hoặc lòng người.
Liêu Khả Nham nhìn thấy mặt Lục Tiểu Phong có chút lo lắng không thay đổi như trước, lại có chút nghi hoặc, Lục Tiểu Phong không phải là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, cô ấy đối với việc với người đều rất bao dung, nghĩ lại mấy câu Tiêu Duy nói,nhiều nhất cũng chỉ như một độc giả phát biểu cảm tưởng với tác giả, tác giả có quyền viết, độc giả cũng có quyền bình luận, không có ảnh hưởng gì, nhưng mà nhìn qua Lục Tiểu Phong không quá vui vẻ.
Tiêu lão gia tuổi tác đã cao, cũng không có xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật này, Tiêu Duy là chủ nhân tiếp đón khách khắp nơi, loại tình cảnh này trong năm năm trước Lục Tiểu Phong cũng thấy không ít. Tuy rằng Tiêu Duy mong muốn mọi chuyện không để lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng mị lực của bản thân anh ta cùng với năng lực xuất sắc làm anh ta ở dưới ánh mắt trời vấn như cá gặp trước giống trước đây, từ kinh doanh đến chính trị đều một đường thông thoáng, đương nhiên Tiêu gia phía sau cũng là hậu thuẫn cho anh ta. Cho dù cuối cùng sa vào nguy hiểm khó khăn, cũng có thể cải tử hoàn sinh.
Thế giới này chính là không công bằng như vậy.
Người tới dự tiệc sinh nhật nhiều hơn dự kiến của Lục Tiểu Phong, nàng vẫn luôn tìm kiếm ở trong đám người, nhưng không thấy bóng dáng của Kha Địch. Lấy tính cách của anh ta, cho dù phía trước là cạm bẫy chết người anh ta cũng nhất định nhảy vào. Có lẽ anh ta cũng giống nàng, đang ở một nơi bí mật gần đó cẩn thận quan sát, nhưng có thể… Lông mày Lục Tiểu Phong chau lại, hi vọng không có xảy ra chuyện gì không tốt là được.
Tiêu Duy mời siêu sao ca nhạc Italy đến biểu diễn phục vụ khách quý, nhưng ở trong mắt Lục Tiểu Phong đây chỉ là một mớ rác thanh cao, giống như người đàn ông này, dưới lớp da người hoa lệ là một trái tim thối rữa.
Ngọn đèn mờ đi, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị phần biểu diễn trên sân khấu hấp dẫn. Lục Tiểu Phong nheo mắt lại, nâng lên một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, sự nhanh nhạy luôn ngủ say trong cơ thể dường như được thức tỉnh trong một khắc này, ánh mắt nhìn xuyên qua bóng đêm cũng có thể thăm dò vẻ mặt người bên cạnh.
Bỗng nhiên, Lục Tiểu Phong tóm được bóng dáng của Bạch Phi, còn có hai người đi theo y, nhanh chóng ngẩm ra khỏi sảnh tiệc. Lục Tiểu Phong cẩn thận nghĩ một chút, từ chỗ đó đi ra ngoài vừa vặn có thể đi thông tới phía sau vườn hoa.
Trực giác Lục Tiểu Phong mách bảo phải đi tới xem, thấy Liêu Khả Nham đang chăm chú xem biểu diễn, liền lặng lẽ tách khỏi đám người đi ra ngoài.
Lúc này trong vườn hoa không có ai, tất cả mọi người đều tập trung ở sảnh tiệc, gió lạnh ban đêm thổi thật to, hơn nữa đây là lưng chừng núi, rất nhiều ngọn nến trang trí bị thổi tắt, đuốc lửa sưởi ấm cũng bay phần phật về cùng một hướng. Lục Tiểu Phong mò mẫm đi tới sau vườn hoa, càng tối tăm càng im ắng, càng cảm thấy tim của mình đập mạnh đến nỗi màng nhĩ có thể rách ra.
Đột nhiên nàng nghe thấy phía trước có tiếng người nói chuyện, mặc dù còn cách nàng một đoạn, nhưng nàng vẫn cẩn thận ngừng bước chân lại.
Rốt cuộc là ai ở nơi đó? Dựa vào bóng dáng nhìn thấy có năm người. Dựa vào ánh trăng không thấy rõ gương mặt, gió rất lớn cũng không nghe được cụ thể đang nói gì. Nhưng lờ mờ có thể đoán được có hai người nói chuyện, một người trong đó tương đối kích động, bởi vì đa số tiếng nói chỉ có của người này, mà giọng nói của người kia chỉ nghe không được rõ.
Giọng nói kia có chút quen thuộc, hình như là… Kha Địch.
Trong chớp mắt Lục Tiểu Phong thêm căng thẳng, máu trong huyết quản di chuyển vô cùng chậm.
Tuy rằng không nghe rõ giọng nói, nhưng Lục Tiểu Phong cảm thấy hai bên nổi lên tranh cãi. Từ xưa đến nay Kha Địch vẫn lạnh lùng, người vừa quen biết với anh ta cũng đều bị tính cách giống như tảng băng của anh ta dọa nạt, trước kia ba người anh ta, Mông Sa, Trình Băng, Trình Băng là người tính tình dễ nóng nảy nhất, so với anh ấy Lục Tiểu Phong khá hơn nhiều, nhưng vẫn thua kém Kha Địch.
Không bao lâu trôi qua thì Lục Tiểu Phong mơ hồ nhìn thấy hai bên bắt đầu động chân động tay, ba người vây quanh một người, còn có một người giống như việc không có liên quan đến mình đứng ở một bên. Người vị bao vây nhất định là Kha Địch, mà người kia… chỉ sợ là Tiêu Duy.
Từ trước đến giờ, chỉ có Tiêu Duy có thể đem dây thần kinh miệng như khối sắt lạnh của Kha Địch châm ngòi đến giống như nhanh thạch bị nóng chảy, huống chi hiện tại đối với Tiêu Duy Kha Địch hận thấu xương.
Mắt thấy dấu hiệu đánh nhau càng lúc càng rõ ràng, Lục Tiểu Phong kiềm chế xúc động tiếp tục trốn vào một góc.
Nhưng mà đánh nhau càng lúc càng quyết liệt, nhìn qua không giống như đang đùa giỡn, tuy rằng Kha Địch lợi hại, nhưng Bạch Phi lại là người hung ác, hơn nữa ba đánh một… hèn hạ.
Mắt thấy Kha Địch bị bao vây, Lục Tiểu Phong không có cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa. Thân thể chuyển động như là bản năng, lựa đúng thời cơ, từ góc độ nhỏ nhất tiến vào giữa chỗ đánh nhau, không cần đấu thô bạo, sức lực của những người này đủ để cho xương cốt nàng gãy vụn. Lục Tiểu Phong mãnh liệt tấn công xương sườn của người bên cạnh Kha Địch một nhát, cũng đủ để khiến người kia một tận đau đớn, lập tức hoàn toàn ngừng lại luôn, xoay người lại nhanh như gió đá cho người ở phía sau đang muốn vung nắm đấm về phía nàng. Bạch Phi đang đối phó với Kha Địch, Lục Tiểu Phong giống như mũi tên nhanh đến mức làm cho người ta không thấy rõ bóng dáng, người khác lấy lại tinh thần, khuỷu tay nàng đã áp vào bên cạnh mặt của Tiêu Duy, khuỷu tay vung qua mang theo tiếng gió sắc bén xẹt qua mặt Tiêu Duy, nhưng ánh mắt của anh ta không có một tia gì thay đổi, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đứng trước mặt. Ngược lại Kha Địch đứng ở phía sau ngạc nhiên hô gọi nàng một tiếng: “Lục Tiểu Phong? Cậu tới làm cái gì!”
Lục Tiểu Phong không trả lời câu hỏi của kha Địch, nàng chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Duy, nàng cũng không nghĩ rằng muốn tìm trên mặt anh ta cái biểu cảm gì tương tự như khiếp sợ, lạnh lùng nói: “Cái gì cũng nên một vừa hai phải thôi.”
“Đây không phải là Lục tiểu thư sao?” Lúc này Tiêu Duy cố tình lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Tại sao cô lại ở chỗ này, chẳng lẽ diễn tấu piano rất nhàm chán? Cũng đúng, hình như trước đây Lục tiểu thư không làm sao yêu thích được loại nghệ thuật cao nhã này.”
Cách nói chuyện của người này càng lúc càng mâu thuẫn, Lục Tiểu Phong cảm thấy buồn cười: “Làm sao Tiêu tiên sinh biết được trước đây tôi không làm sao yêu thích được loại nghệ thuật cao nhã này?” Nàng không muốn tiếp tục làm trò giả bộ biết rồi còn cố hỏi cùng anh ta.
“Lục tiểu thư rất giống một người quen cũ của tôi, cô tên gì?” Khuôn mặt Tiêu Duy bày ra vẻ buồn bã nhìn về phía Bạch Phi.
Bạch Phi đã cùng Kha Địch ngừng lại, lúc này y cười nhạo nói: “Hình như gọi là Mông Sa.”
Tiêu Duy tỉnh ngộ nói: “Ah, đúng rồi, Mông Sa, nhớ ra rồi. Ngại quá, mấy năm nay trí nhớ của tôi không tốt lắm.”
Lục Tiểu Phong đang muốn nói anh không cần giả bộ, không ngờ nghe thấy Tiêu Duy nói tiếp: “Hình như tôi nhớ rõ năm năm trước lần cuối cùng tôi cùng cô ấy gặp mặt, sau đó cô ấy mất tích,không biết sống hay chết. Nếu cô ấy sớm nghe theo lời tôi khuyên có lẽ cũng không rơi vào kết cục như bây giờ.” Môi mỏng của Tiêu Duy nhếch lên, mắt kính phản chiếu ánh trăng, cực kỳ giống quỷ hút máu, nhưng mà trong miệng anh ta vẫn là biểu cảm nhẹ nhàng: “Cũng khó trách, phản bội chồng của mình, lại tự tay bắn chết chồng của mình, tay phải cầm súng cũng bị phế bỏ, người bình thường sớm đã điên rồi.”
Mặt Lục Tiểu Phong trong nháy mắt trắng bệch như quỷ, vết sẹo bị chôn sâu dưới đáy lòng bị lời bịa đặt của người này xé mở, lồng ngực của nàng đau đến thiếu chút nữa ngạt thở. Nhưng trước khi đến nàng chỉ biết, lần gặp mặt này tuyệt đối sẽ không dễ chịu, nếu không phải chuẩn bị tâm lý chu toàn, chắc hẳn nàng sẽ không đứng ở chỗ này.
“Đủ rồi, Tiêu Duy, hung thủ giết người đích thực chính là mày!…”
Kha Địch bị hai người giữ lấy, Bạch Phi tiến lên đấm một cái: “Lời nói chú ý một chút.”
Chỉ trong một thời gian ngắn Lục Tiểu Phong khôi phục bình tĩnh, Tiêu Duy muốn giả bộ, nàng không giả bộ, cái trò chơi này nàng không có hứng thú để chơi.
“Lại ba lần bốn lượt muốn bức bách tôi xuất hiện, rốt cuộc là có mưu đồ gì? Hôm nay chúng ta đem mọi chuyện nói cho rõ, Tiêu Duy!”
Tiêu Duy mơ màng nói: “Không phải Kim Dục đã nói rồi sao, muốn tìm cô ký hợp đồng xuất bản, chẳng lẽ cô ấy cũng chưa nói rõ ra sao?”
“Không cần giả bộ, tôi cảm thấy thật sự không thú vị.” Lục Tiểu Phong không muốn nói nhảm với anh ta: “Anh trăm phương ngàn kế để tìm ra Mông Sa rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chỉ là có liên quan tới tôi, xin anh thả người không liên quan ra.”
“Trăm phương ngàn kế?” Tiêu Duy cân nhắc đọc lại từ này một lần, buồn cười nói: “Mông Sa là người như thế nào của tôi, vì sao tôi phải ‘trăm phương ngàn kế’ mà tìm ra cô ấy? Người này trông như thế nào, tôi đều không nhớ rõ.” Nói xong cúi đầu nhìn Lục Tiểu Phong cười cười, rõ ràng là coi thường.
“Chẳng lẽ nói cô nghĩ rằng tôi đối với một tiểu tình nhân như cô còn có quyến luyến gì?”
Cái từ tình nhân này nghe thật sự là chói tai, Lục Tiểu Phong làm bộ như không có nghe thấy, nói: “Không phải anh hận tôi sao?”
“Hận? ha ha.”
Khó hiểu, Tiêu Duy cười ha hả, bốn phía ngoại trừ tiếng gió chỉ có yên tĩnh, tiếng cười của anh ta tại đây trong bóng tối có vẻ càng đáng sợ.
Tiếng cười dần dần ngừng lại, Tiêu Duy đột nhiên nghiêm mặt nói: “Cô ta không đáng để tôi lãng phí tình cảm quan trọng như vậy.”
Lục Tiểu Phong nhắm mặt lại, tháo kính mắt xuống, lại ngẩng đầu trợn mắt: “Anh thật sự càng sống sàng ngây thơ, lời nói lừa mình dối người mà cũng nói được.”
Trong nháy mắt nàng tháo kính mắt xuống, đáy mắt Tiêu Duy có cái gì đó chợt lóe lên.
Anh ta không có tiếp tục trả lời Lục Tiểu Phong,đột nghiên khó hiểu nói với không khí: “Nói lâu như vậy, anh bạn bên kia không phải có thể đi ra được rồi.”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, cái trán giật thình thịch.
Nàng nhìn theo tầm mắt Tiêu Duy quay đầu lại, dưới bóng đêm, trong bụi cỏ nhoáng lên, tiếp theo từ trong bóng tối một người từ từ đi ra.
Khi Lục Tiểu Phong nhìn rõ người nọ, tim nàng như ngừng đập.
Tô Trí Nhược toàn thân mặc lễ phục màu trắng đứng ở dưới ánh trăng, mặt của anh ta cùng màu giống như quần áo của anh ta vậy.