• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Tạ Đình dậy từ rất sớm. Cô chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái, đi một đôi giày vải leo núi, tóc buộc cao cuộn lại trên đầu, không quên đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai đen. Xong xuôi mọi thứ, cô nhìn mình trong gương lại một lượt, thấy không còn chỗ nào là không ổn mới đưa tay mở cửa đi ra ngoài, lúc này trời vẫn còn mới tờ mờ sáng.

Lúc xuống đến nhà ăn, Tạ Đình trông thấy Tô Dịch đã có mặt ở đấy từ lúc nào, trên người anh vẫn là bộ quần áo lao động như thường ngày, không có gì khác biệt hết. Anh đang cùng với Tiểu Vân làm bữa sáng, nhìn thấy cô xuất hiện cũng không có tiến lại mà vẫn chăm chú vào công việc dở tay của mình, trực tiếp phớt lờ coi cô như là không khí.

Ngược lại cô chủ nhà nghỉ kia thì lại không có lạnh lùng như thế, cô ấy ngẩng đầu lên cười với cô, đôi mắt hơi cong cong như trăng lưỡi liềm.

- Chị Tạ Đình, hôm nay anh Mười làm món thịt kho Đông Bắc với Phật nhảy tường, chị muốn dùng thử không?

Tạ Đình nhìn vẻ mặt sung sướng đầy hạnh phúc của Tiểu Vân cũng không tỏ thái độ gì, có điều trong lòng cô thấy không thoải mái, tuy không nhiều nhưng với cô bây giờ đã là ngoại lệ. Cô nhướn mày, nhìn cánh tay săn chắc đảo cơm của Tô Dịch, từng đường gân mạnh mẽ nổi lên trên da thịt màu đồng, cảm giác hiện tại chính thế nào vẫn cảm thấy vô cùng quyến rũ.

Tạ Đình đáp trả lời của Tiểu Vân, tuy nhiên mắt vẫn không rời thân hình cao lớn của người đàn ông đang chăm chú đảo cơm. Bởi vì trong mắt cô lúc này chỉ tồn tại duy nhất hình dáng của anh, còn mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, đến một chỗ đứng cũng còn không có nữa.

- Vậy lấy mỗi món một ít. Còn nữa, một ít măng muối.

Tiểu Vân nghe Tạ Đình nói xong thì nụ cười càng đậm hơn, giọng nói vang lên đầy phấn khích:” Chị cũng thích ăn món đó giống anh Mười sao”

Tạ Đình quay người hỏi:” Vậy à, tôi thấy khá ngon, mặn nhạt chua chua vừa đủ”

Tiểu Vân vẫn chìm trong những kí ức cũ của mình, cô ấy gật đầu, kể:” Đó là món anh Mười dạy em làm, từ lâu lắm rồi. Ban đầu bọn em chỉ làm bán ở nhà nghỉ, sau rồi khách ăn ngon lên mới bắt đầu kinh doanh để bán cho những nhà hàng dưới núi”

Tạ Đình không cười, vẻ mặt cô thản nhiên như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Tô Dịch lại lóe lên tia hứng thú. Thật ra cô không quá ngạc nhiên khi thấy đàn ông vào bếp, bởi vì dù sao bây giờ cũng là thế kỉ hai mươi mốt, nam nữ bình đẳng như nhau. Cái khiến cho cô ngạc nhiên đó chính là con người thâm trầm của anh, đôi mắt sâu không nhìn rõ tâm tư của anh, cả khí chất toát ra không giống một người quanh năm đi đốn củi trên núi. Nói chung là che dấu rất là tốt.

Tạ Đình suy nghĩ một chút liền cất giọng hỏi Tiểu Vân, cô kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận châm lửa hút điếu thuốc trên tay mình, mắt hơi chớp nhẹ.

- Trước khi đến đây, anh ta làm gì, cô biết không?

Tiểu Vân lắc đầu:” Em không rõ, nhưng lúc anh ấy về đây, trên người không có tiền, chỉ mang theo vài bộ quần áo thôi. Căn nhà này trước kia là căn nhà bỏ trống, nên anh ấy ở tạm, thoáng cái liền mười năm “

Tạ Đình gật đầu, cô gẩy tàn thuốc:” Nhà nghỉ này của cô là cô bỏ tiền ra sao. Thấy vẫn còn mới, hình như cũng chỉ được vài năm”

Bị hỏi dồn dập như vậy, Tiểu Vân bất giác mấp máy môi, cô ấy còn chưa kịp nói gì thì lúc này Tô Dịch đã tiến lại gần, trên tay cầm theo một bao thuốc lá và bật lửa. Anh đứng ngược chiều với bóng đèn, gương mặt thâm trầm, đôi mắt dưới mái tóc ngắn đang nhìn vào cô, con ngươi đen như mực, ánh mắt so với ánh mắt cô còn sắc bén hơn rất nhiều lần.

- Cô cũng nhiều chuyện?

Tô Dịch phun ra từng từ lạnh lẽo, giọng điệu mang theo hàm ý cảnh cáo hướng đến Tạ Đình, không hề nhường nhịn mà tuyệt tình nói, trực tiếp không hề coi cô là phụ nữ.

- Rảnh quá có thể lên rừng, trải nghiệm một ngày đốn củi.

Tạ Đình nhướn mày, lạnh lùng nhìn Tô Dịch, không cần nói cũng nhận ra từng khớp xương tay đang cầm điện thoại của cô gồng lên siết lại. Hai người họ không ai nhường ai đều nhìn nhau chằm chằm, thậm chí cô còn cảm thấy khinh thường chính mình sao lại có thể để thua cái người thô kệch như anh. Với người khác cô có thể cao giọng lẫn cao ngạo, nhưng đối với anh, một chút những điều ấy đều không thể phát huy được.

Tạ Đình ẩn nhẫn tức giận, cô cười lạnh, nghiêng người ghé sát miệng vào tai của anh, phát ra từng từ như muốn nghiền nát người đối diện. Cô không cam tâm để bản thân mình thua kém đứng dưới Tô Dịch, không cam tâm để anh có thái độ phớt lờ không coi cô ra gì. Từ đầu đến cuối, cô phải nắm được người đàn ông này trong lòng bàn tay của mình, nếu không thì có đánh chết, cô cũng không rời khỏi núi Mộc Tử.

- Nếu anh dẫn tôi đi. Tôi.sẽ.rất.sẵn.lòng.

Trong nhà ăn lúc này vô cùng yên lặng, vì thế lời nói của Tạ Đình bị khuếch tán trở nên to hơn, đến Tiểu Vân đi xa được một đoạn rồi vẫn còn nghe thấy được. Cô bé khựng đôi chân lại, di di xuống dưới mặt đất mấy lần rồi đi tiếp, đôi mắt buồn bã gần như muốn khóc.

Ngược lại thì Tạ Đình lại cảm thấy rất là hả hê, cô phả ra một ngụm khói xuống về phía Tô Dịch, ngón tay xoay xoay đầu lọc như thách thức. Lúc anh quay sang nhìn, cô còn cố ý khẽ đưa lưỡi liếm lấy đôi môi được to son đỏ cherry của mình, cười như không cười mang theo một chút không đứng đắn.

- Sao thế. Không được?

Tô Dịch hừ lạnh, anh kéo ghế ngồi xuống, bóng lưng to lớn khe khuất đi Tạ Đình, miệng gầm lên cơn tức giận nơi cổ họng.

- Muốn trút giận thì trút giận lên tôi. Đừng có dồn lên cô ấy.

“ Thế à”. Tạ Đình cười khẩy, cô tiếp tục hút thuốc trên tay, mắt hơi nhìn về phía Tiểu Vân xong lại nhìn Tô Dịch, hỏi một câu chẳng liền quan:” Anh thích mẫu người biết nghe lời như thế à”

Tô Dịch mím môi không đáp, anh lôi chiếc điện thoại đã cũ của mình ra đọc tin nhắn vừa báo đến, không biết trong đó có ghi gì nhưng đôi lông mày rậm của anh hơi nhíu lại. Tất nhiên một màn như thế đều Tạ Đình bắt được, có điều cô chẳng quan tâm nhiều lắm đến việc ấy, vì dù sao đó cũng là công việc cá nhân. Cô đẩy chiếc điện thoại đắt tiền của mình về phía anh, hất cằm.

- Lưu số điện thoại của anh vào đi.

“ Cần à”. Tô Dịch không đưa tay nhận lấy luôn, anh nhét điện thoại trở về lại túi quần:” Không cần thiết”

Tạ Đình nhìn một lượt hành động từ chối của Tô Dịch, ánh mắt cô nhàn nhạt, không hề đưa tay lấy chiêc điện thoại của mình trở về. Có tin nhắn báo đến, cô cũng chẳng buồn nhìn, trực tiếp nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời so với hỗi nãy đã bừng sáng hơn một chút, sương núi bao phủ khắp nơi, lượn lờ lưng chừng, một từ đẹp cũng không thể giải thích hết được.

Thế nhưng cảnh đẹp như vậy lại không hề thu hút được người khô khan như Tô Dịch, bởi vì lúc này trong mắt của anh đã xuất hiện một thứ khác đẹp hơn, chính là tấm ảnh màn hình điện thoại của Tạ Đình. Trong tấm ảnh đó, cô một thân mặc váy dài màu trắng đứng trên cát, phía sau là cả một vùng biển trong xanh đang giang rộng tay như muốn ôm lấy, mái tóc dài khẽ lay động trong gió lớn. Nhìn vào đấy, cảm giác đầu tiên anh nhận được chính là, cô không hề kiêu căng như lúc này, không hề gai góc mà mỏng manh như cánh hoa hồng, vừa thơm vừa tạo cho người khác cảm giác muốn bảo vệ.

- Anh Mười, chút nữa em phải xuống núi đưa măng, anh đưa em đi được không?

Tiểu Vân bưng cơm rang đặt xuống bàn, cô ấy hơi ngước mắt nhìn Tô Dịch chờ đợi với bao nhiêu hi vọng và mong chờ. Cô ấy cứ nghĩ là anh sẽ đồng ý, nhưng rồi lại không phải, lần này anh không như những lần trước, chậm rãi lắc đầu.

- Không được rồi, một chút nữa anh phải có việc. Em có cần gấp lắm không, nếu không thì đợi anh về anh đưa em đi.

Tô Dịch nhẹ giọng nhất có thể, anh nhìn Tiểu Vân, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng. Trái ngược lại thì Tiểu Vân lại hụt hẫng đến độ không biết dùng từ nào để diễn tả được, cô ấy tủi thân lắc đầu, xoay người bê chiếc khay đi vào trong bếp.

- Có thể đổi ý.

Tạ Đình đột ngột lên tiếng, cô nhìn Tô Dịch cười khẩy, tay vươn ra lấy một chai nước lạnh đưa lên miệng tu một hơi dài, người hơi rùng mình một cái. Thời tiết trên núi vào sáng sớm khá là lạnh vì vẫn còn sương, nhưng khi mặt trời lên cao rồi thì lại vô cùng nóng, so với Thượng Hải cũng chẳng đỡ hơn được bao nhiêu. Có chăng chỉ là ở đây nhiều cây cối, nhiều bóng râm hơn, nên mới thấy dễ chịu hơn được một ít.

- Không đổi được.

“ Tại sao”. Tạ Đình vẫn không thu lại nét cười, cô gắp một miếng thịt kho đưa lên miệng, mặn nhạt vừa đủ, tài nấu ăn không tệ:”Tôi thấy cô ta sắp khóc đến nơi rồi”

Tô Dịch không đáp, anh không hiểu ý của Tạ Đình, nhưng anh hiểu được cô đang giễu cợt anh, nên nhịn xuống một nước. Có điều hôm nay người phụ nữ này cứ như bị ai đó chọc giận, anh thôi không nói, nhưng cô không có thôi ngừng lại, vẫn tiếp tục nói.

- Thảo nào anh lại phớt lờ tôi, hóa ra là sợ bạn gái đau lòng.

Tô Dịch mím môi, anh đặt mạnh đôi đũa xuống bàn:” Chuyện đó không liên quan đến cô”

Tạ Đình cười nhạt một tiếng, cô lẩm bẩm lại lời Tô Dịch vừa nói, tâm tình đang vui bỗng dưng trở nên tệ hẳn. Cô không trêu đùa anh nữa, cũng không hề nói thêm một lời nào suốt quá trình ăn uống cho đến khi thấy no mới đứng dậy rời khỏi bàn, nói với anh.

- Tôi ra ngoài trước.

Tô Dịch trầm mặc, anh nhìn theo bóng dáng của Tạ Đình xa dần, bản thân cũng chẳng thể nào ăn được nữa cho nên cũng đứng dậy, đồ ăn trên bàn bỏ lại còn khá nhiều. Anh đi theo sau cô cách một đoạn chỉ vài mét, tuy nhiên không hề có lên tiếng gọi cô lại, bởi vì dù có gọi lại anh cũng chẳng biết sẽ nói với cô chuyện gì.

Tô Dịch nhớ lại chuyện hồi nãy, lúc mà Tạ Đình hỏi mối quan hệ của anh với Tiểu Vân. Thật ra chính bản thân anh cũng muốn giải thích cho cô chuyện mình với cô ấy không phải là như cô nghĩ. Nhưng lúc anh chuẩn bị mở miệng, anh mới giật mình nhận ra rằng, tại sao anh lại đi giải thích những điều đó. Anh với cô không được tính là người quen, càng không phải là bạn, bọn họ chỉ là người hợp tác làm một chuyện như cô nói là nghĩa vụ của công dân. Vậy thì sao anh phải để tâm cô hiểu lầm hay không hiểu lầm, đó đâu phải là tính cách từ trước tới giờ của anh.

Lắc đầu xua đi những suy nghĩ mông lung không điểm dừng ấy, Tô Dịch thở một hơi thật dài, anh tiếp tục sải chân bước về phía trước, mắt nhìn theo bóng cao gầy của Tạ Đình, lúc này bỗng dưng nhận ra cô thật sự rất đẹp.

- Đi theo tôi làm gì.

Tạ Đình không có đi tiếp mà xoay người lại, đôi mắt cô rơi vào cái nhìn của Tô Dịch, lạnh nhạt hỏi một câu không đầu không cuối. Thật ra cô bỏ đi không phải là vì cô giận dỗi tức giận anh, mà vì cô không chịu được chính cảm xúc trong người của mình, vì thế mới phải đi ra ngoài, hi vọng chút sương lạnh buổi sớm sẽ làm cho cô tỉnh táo được hơn một chút.

Tô Dịch hỏi:” Cô đoán xem?”

Tạ Đình lạnh nhạt xoay người:” Tôi không phải là thầy bói, nên không biết được”

Thật ra cô muốn biết, lý do tại sao anh lại chọn đi với cô- một người hoàn toàn xa lạ, chứ không phải là đi với Tiểu Vân - người bạn gái kiêm hàng xóm chục năm trời của anh. Cho dù bọn họ có được gọi là quan hệ hợp tác, thì anh cũng có quyền từ chối, vì như anh nói đợt trước, đó chẳng phải là nghĩa vụ của anh. Một mình cô đi vào thôn Tây Nha cũng chưa chắc an toàn đi ra được, vì thế cũng không thể nào đem đến nguy hiểm cho núi Mộc Tử. Những lời anh nói lần trước, đều là trò lừa con nít ba tuổi mà thôi.

Nghĩ đến điều ấy, Tạ Đình lại có chút bực bội, cô dứt khoát xoay người đi trước không đợi anh nữa. Tô Dịch đi sau, bước chân anh sải dài hơn, chỉ vài bước đã sánh vai được cùng với cô, cai bóng của hai người hòa với nhau lại làm một. Anh nhìn xuống chúng một lúc, khóe môi hơi mím lại, nhàn nhạt nói.

- Không biết cũng không sao.

Kì thật đến chính anh còn không biết, thì sao có thể nói cho cô biết được là tại sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK