• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Đình bỗng chợt nhớ đến một câu nói mà bản thân đã nghe được từ những “ người bạn “ xã giao của mình ngày còn ở Thượng Hải, khóe miệng cô liền kéo lên một nụ cười không rõ cảm xúc. Cô nghiêng đầu nhìn sang Tô Dịch đang đi bên cạnh mình, nhìn sườn mặt quyến rũ của anh, bất chợt liền nói.

- Tôi hỏi anh một câu, anh trả lời dùm tôi được không?

Tô Dịch chợt dừng bước chân, anh nhíu mày nhìn Tạ Đình không có ý định đi tiếp, trong lòng liền muốn lớn tiếng mắng cô một trận. Anh không biết cô lại muốn gây chuyện gì với mình nữa, bấy nhiêu đó trong bao nhiêu ngày vừa rồi chẳng lẽ chưa đủ khiến cô hả hê sao mà giờ còn muốn khuấy cho nó loạn lên.

- Có được không?

Tạ Đình lại cất giọng hỏi lại, ánh mắt cô phủ một tầng sương mờ đầy phong tình, chỉ cần chớp nhẹ một cái cũng đủ lấy đi linh hồn của bao người đàn ông khác.

Tô Dịch không biết bản thân mình có ở trong số đó không, nhưng anh đối với hành động này của cô cũng đã không có nhiều bài xích, có thể coi là ngầm chấp nhận. Cuối cùng, anh chỉ ừ một tiếng đợi cô nói ra câu hỏi của mình.

Thấy người đàn ông trước mặt không tỏ thái độ tức giận như mọi lần, Tạ Đình gật đầu, không dong dài mà nói luôn.

- Nếu có một người phụ nữ khiến cho anh trầm luân nhưng cả cuộc đời sẽ không bao giờ gặp lại, mời anh cùng cô ấy tìm kiếm vui vẻ trong một tháng ở ngọn núi cao ngất này, anh có bằng lòng đồng ý không? Gần một nghìn tiếng đồng hồ vui vẻ và mãi mãi sau này không ràng buộc...

Bầu không khí ngay tức khắc liền rơi vào im ắng sau câu hỏi của Tạ Đình, Tô Dịch nghẹn lời không biết phải nên trả lời cô như thế nào, chỉ thấy trong lòng xuất hiện cảm giác không nỡ khó thể nói thành lời. Anh cứ đứng như vậy chìm người vào bóng tối ở hành lang nhìn cô với ánh mắt lành lạnh, bao suy nghĩ ngổn ngang đều vì phụ nữ trước mặt mà xuất hiện, lí trí đôi lúc liền không thể nào tự bản thân khống chế được.

- Sao thế, không thể trả lời được à?

Tạ Đình thấy Tô Dịch luôn im lặng thì không thể chờ đợi được, cô nhướn mi nhìn anh, tay đưa lên đặt vào lồng ngực của anh xoa một vòng lên xuống không theo quy luật.

Hai người đứng ở cầu thang, cô đẩy anh dựa lưng vào tường, còn bản thân thì dựa vào người của anh, cánh mũi chạm nhẹ vào lớp áo cũ trên người anh, cọ cọ như một con cún nhỏ.

Mùi xà phòng loại rẻ tiền, thế nhưng vào khoảnh khắc này lại là mùi quyến rũ kích thích từng lỗ chân lông của cô, bỗng dưng cảm thấy thơm đến lạ.

- Xong chưa? Xong rồi thì đi xuống.

Tô Dịch trầm giọng lên tiếng, âm điệu của anh đã không còn mang theo sự tức giận như mọi ngày, điều ấy làm cho Tạ Đình trong lòng có chút cao hứng. Cô không cười, nhưng ánh mắt nhìn anh đã mang theo ý cười, mấp máy hỏi lại.

- Anh động lòng chưa?

Tô Dịch không đáp vấn đề mà Tạ Đình hỏi, anh gạt tay của cô ra, chân không vội nhưng tâm trí thì rất vội, chân rời khỏi cách cô một đoạn để bản thân không bị đưa đẩy vào thế bí.

Tô Dịch thừa sức có cách khiến cho cô im miệng, có điều cô không phải là người dễ thỏa thuận, có tác dụng thì cũng chỉ là một tí. Vì vậy tốt nhất là mặc kệ, chừng nào không chịu được lúc ấy anh sẽ không nhân nhượng như bây giờ.

- Tạ Đình, cô còn muốn xuống núi không?

Tô Dịch không quay người lại, cũng không có đợi cô mà bước chậm rãi từng bước một xuống dưới sảnh, biểu cảm rối rung đều bị anh giấu đi hết sau nét mặt lạnh lùng như ngày thường.

Tạ Đình đưa mắt nhìn theo, nhìn Tô Dịch thật lâu vẫn không tìm ra được sự khác lạ gì từ anh, cuối cùng chỉ có thể nhún vai một cái coi như chuyện vừa nãy chưa từng tồn tại. Cô đã quăng lưới như vậy rồi mà người đàn ông này không hề mắc câu, đúng thật là một con cá không dễ bắt được mà. Bảo sao mười năm cái cô Tiểu Vân kia một chân cũng không thể bước vào được cũng đúng.

Tạ Đình rất nhanh tỉnh táo lại chính bản thân mình, cô lắc đầu một cái rồi bước xuống dưới theo Tô Dịch, lúc tới nơi từ xa đã nhìn thấy Tiểu Vân với anh đang đứng nói chuyện.

Bọn họ quan hệ vẫn tốt như lần trước, có điều qua sự việc ngày đó đã có một chút thay đổi, chính là Tiểu Vân không còn cố ý muốn thổ lộ tình cảm của mình dành cho Tô Dịch ra cho người khác nhìn thấy nữa. Tuy vậy thì ánh mắt của cô ấy vẫn chứa rất nhiều tình cảm, hẳn là trong lòng sẽ mãi không thể nào buông xuống được.

Tạ Đình bước đại về một chiếc bàn ngồi xuống, tiếng đế giày chạm với nền đá phát ra tiếng cộc cộc dội vào tai hai con người đang đứng nói chuyện kia khiến cho họ bừng tỉnh mà nghiêng đầu nhìn lại.

Tạ Đình làm như mình vô tội, khẽ nâng mắt đáp trả họ, miệng cười một cái không nhìn rõ ra được hàm ý ra sao. Cô không nhìn Tô Dịch mà nhìn sang Tiểu Vân, nhìn vào ánh mắt buồn bã có chút hoảng loạn của cô ấy, hơi nhíu mày một chút liền dãn ra rất nhanh, hờ hững nói.

- Một phần bữa sáng như mọi hôm.

Tiểu Vân luống cuống gật đầu, vội vã xoay người đi vào bên trong, bước đi có chút chậm chạp. Vốn dĩ cô ấy muốn cùng với anh Mười của mình nói chuyện nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút, nhưng mà đột ngột Tạ Đình xuất hiện, cô ấy không còn cái can đảm đó nữa.

Thậm chí Tiểu Vân cũng đã bắt đầu nhận ra người đàn ông mình yêu thầm rất nhiều năm không hề có ý định bài xích với Tạ Đình nữa, trong lòng liền sụp đổ hoàn toàn.

- Một phần của anh nữa.

Tô Dịch trầm mặc một hồi cũng quyết định lên tiếng, anh xoay người đi về phía bàn của Tạ Đình ngồi xuống, nhìn cô không quá năm giây sau đó liền quay đầu đi. Anh không muốn cùng cô nói chuyện, thế nhưng cô thì lại không như thế, điển hình là ngay lúc này cô bắt đầu lại hỏi anh bằng giọng nói không hề mang theo vẻ nghiêm túc.

- Sáng sớm uống một chút rượu sẽ nóng người hơn. Chỗ anh có rượu không?

Tạ Đình nghiêng đầu, mái tóc dài trượt xuống ngang vai rồi chạm xuống mặt bàn, đen nhánh còn thoang thoảng mùi dầu gội hương hoa nước biển.

Tô Dịch nhìn lướt qua chúng một chút, sóng ngầm trong người lại bắt đầu dâng lên đánh mạnh vào trí não của anh, ép anh không được trốn tránh với cảm xúc của mình.

Tóc của cô rất đẹp, rất đen, lại còn rất mềm mượt. Còn vì sao anh biết mượt, thì chính là sự việc lần trước, trong lúc giăng co với cô, chúng đã chạm vào da thịt của anh rồi khiến anh càng không thể nào kiềm chế được dục vọng của chính mình.

“ Không có”. Tô Dịch lắc đầu từ chối:” Lái xe vẫn là nên không uống rượu”

Tạ Đình à một tiếng rồi nhanh chóng gật đầu, cô nghiêng người đứng dậy tiến về phía xe của mình, mở khóa xe rồi chui nửa người trước vào bên trong. Tư thế đó làm cho quần áo của cô trở nên căng hơn, lồi lõm đều hiện rõ, một khắc vài giây ấy đã khiến cho Tô Dịch siết chặt bàn tay của mình lại.

Từng hình ảnh lộn xộn lại bắt đầu hiện về, làn da trắng, eo thon, ngực lớn, Tô Dịch cảm thấy bản thân trở nên không ổn, anh dứt khoát cụp đôi mắt nhìn xuống dưới đôi giày đinh mình đang đi, môi mỏng mím lại thâm trầm. Thật sự thì mấy ngày nay, anh chưa thể nào gạt bỏ được chúng ra khỏi đầu của mình, đúng là một việc thất bại đáng buồn cười.

Một phút sau, Tạ Đình quay người trở lại, trên tay cầm theo một chai rượu Volka khá là đắt tiền, nhìn lướt qua cũng biết là đồ của giới thượng lưu.

Cô đặt chúng lên bàn, sau đó khui nắp rót ra ly cho mình và Tô Dịch, đẩy lại về trước mặt anh, nói bâng quơ cũng như là giải thích.

- Hình như trong một buổi party nào đó, tôi đã cầm chúng ném lên xe.

Tô Dịch không đáp, anh cũng không từ chối ly rượu trước mặt, đưa tay nhấc lên uống một hơi cạn đến đáy.

Trước đây khi bản thân còn huy hoàng, anh cũng đã từng thử qua rất nhiều loại rượu, cho dù đã rất nhiều năm trôi đi, vị của chúng chỉ cần nhấm nháp môi cũng có thể nhận ra được. Giống như loại Vloka này, hương vị êm ái, mềm mại, không một chút mùi cồn, ẩn chứa bên trong là cả một bầu không khí thanh thản và sự tin tưởng.

Một ly rồi lại một ly nữa, Tạ Đình một tay chống cằm, một tay cầm ly rượu trên tay nghịch xoay vòng trước mặt, khuôn mặt đã có chút ắc hồng xuất hiện trên má.

- Rượu cũng đã uống rồi, anh nói xem, vị của nó như nào...

Tô Dịch nhíu mày, anh hơi siết ngón tay của mình vào thành ly, ngửa cổ uống cạn một ly nữa, anh nhếch miệng đáp lại.

- Không rõ, đã lâu rồi không còn nhớ được. Cảm thấy thật lạ lẫm.

“ Vậy à”. Tạ Đình nhíu mày không hài lòng:” Vậy để tôi nói giúp anh...”

Tô Dịch gật đầu, anh chắc nịch:” Được, tôi đang lắng nghe đây”.

Tạ Đình nói ngắn gọn, cô đặt ly rượu xuống mặt bàn, chống hai tay nhướn người về phía anh, môi đỏ mấp máp nơi vành tai lớn của người đàn ông trước mặt, thở ra từng hơi ấm nóng. Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương của cô làm cho tinh thần Tô Dịch có chút đi lệch quỹ đạo, có điều chưa kịp đứng lên đã bị cô đè một tay lên chặn lại, giọng nói nhẹ nhàng như lụa.

- Giống tôi... Anh nói có đúng không?

Tạ Đình cười nhẹ, cô thu người lại ngồi xuống chiếc ghế của mình, tiếp tục uống rượu. Cô nhìn vẻ mặt mặt có chút hơi cứng lại của Tô Dịch, niềm vui thú càng không thể đẩy xuống được, hỏi tiếp.

- Tô Dịch, anh sao thế? Tôi nói sai sao?

Ánh mắt Tô Dịch chợ trở nên lạnh hơn và tối hơn, anh dang rộng hai tay chống lên bàn, làm lại cái hành động như cô đã làm với mình hồi nãy. Dáng người anh rất lớn, Tạ Đình chỉ thấy ánh sáng ít ỏi đã bị anh che khuất, lúc này bên tai liền cảm nhận được hơi thở của anh sượt qua khiến cho lòng trở nên râm ran nhộn nhạo.

“ Tạ Đình, tôi nói cho cô biết”. Tô Dịch gằn giọng:” Cô có làm bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ không đồng ý”

Tạ Đình khựng người một chút, cô ngước mắt lên nhìn Tô Dịch vẫn giữ cái tư thế vừa rồi, khoảng cách mặt của hai người chỉ cách nhau chưa đến một gang tay. Da của anh màu mật, tuy ở trên núi mười năm dãi nắng dầm mưa nhưng nghe chừng cũng không hề bị ảnh hưởng nhiều lắm, lần trước đã sờ qua nên có thể cảm nhận được không quá thô ráp.

Cô nhìn xuống đôi môi của anh, suy nghĩ trong đầu lúc này chỉ có duy nhất một từ đó chính là quyến rũ, thật sự vô cùng quyến rũ. Môi mỏng nhưng bạc tình, đúng thật quá khớp với con người lẫn tính cách của người đàn ông này, bất giác Tạ Đình hơi nghiêng đầu muốn hôn lên.

Cô mở mắt quan sát từng biểu cảm của anh, từng chút, từng chút bọn họ gần nhau hơn, nếu như không phải phía sau vang lên giọng nói của Tiểu Vân, có lẽ thực sự đã chạm.

- Cơm đã xong rồi ạ?

Tô Dịch thoát khỏi cơn say, anh giật mình thu người lại ngồi về chỗ, vẻ mặt trở nên xám xịt vô cùng tệ. Đặc biệt là càng nhìn cái vẻ mặt như có như không của Tạ Đình, thật sự mà nói khó khăn lắm mới có thể nhịn được xuống cơn tức giận của mình.

Có điều lúc này không phải là lúc đôi co ai lợi hại hơn ai, vì thế Tô Dịch liền trực tiếp phớt lờ sang một bên, xoay người nhận lấy chiếc khay trên tay của Tiểu Vân, gật đầu.

- Cảm ơn em.

Tạ Đình ngẩng đầu, cô cũng không hề biểu lộ cảm xúc gì quá đáng trước hành động ấy của Tô Dịch, bản thân chăm chú với bữa sáng của mình, suốt quá trình đó rất là an phận, một lần ngẩng đầu trêu đùa anh cũng không có.

Ăn xong, cô nghe lời anh đi ra phía ngoài cổng đợi xe, một phút sau cũng đã thấy anh dắt chiếc mô tô cũ đi tới. Anh ném cho cô một chiếc mũ bảo hiểm rồi nói.

- Đội vào...

Tạ Đình đưa tay bắt lấy, cô nhìn đồ trên tay mình, mày chỉ hơi nhíu lại một chút rồi rất nhanh liền giãn ra.

Cài chốt khóa xong, cô vịn vào người Tô Dịch ngồi lên, chiếc xe khá là cao lên quá trình di chuyển cần phải dùng sức, vì thế một tay phải nắm chắc lấy eo của anh.

Cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc ở bên trong, Tạ Đình không nhận mình là chính nhân quân tử, tất nhiên vẫn là nhân cơ hội muốn an gian thêm một chút, vì thế mới lần nữa lại nhìn được nét mặt khó chịu của Tô Dịch.

- Cảm ơn.

Sau khi yên vị chỗ ngồi, Tạ Đình liền chậm rãi mở lời. Tô Dịch cũng không để ý điều đó lắm, anh nổ máy, kéo ga, chiếc xe lao vút trên con đường lưng chừng núi, để lại ở đằng sau một làn khói bụi thật lớn cùng với bóng dáng nhỏ bé của cô chủ nhà nghỉ.

Lần trước đi vội vàng, Tạ Đình không có thời gian quan sát cảnh vật xung quanh núi Mộc Tử, nên bây giờ nhìn lại mới cảm thấy có một chút hứng khởi. Chiếc xe mô tô của họ băng băng trên con đường lớn giữa rừng thiên nhiên, hai bên là dãy núi cao sừng sững, dòng suối róc rách len lỏi qua những tảng đá, trên triền đồi là rất nhiều loài hoa dại đủ màu sắc sặc sỡ mọc lên.

Khung cảnh nên thơ rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, phía sau là gió lớn rít gào, Tạ Đình yếu đuối dựa người vào lưng của anh, ngay lập tức liền cảm nhận được người phía trước có phản ứng. Thật ra, cô chỉ là muốn trêu anh một chút thôi, chứ mấy ngọn gió này, đã là cái gì mà có thể gây khó dễ cho cô được

- Anh đi nhanh quá.... Tôi sợ.

Tô Dịch lắng nghe từng lời Tạ Đình nói, anh hừ một tiếng khinh bỉ, không thể ngoái đầu lại phía sau được nhưng mà giọng nói phát ra cũng đủ để nói lên suy nghĩ của mình. Anh giảm tốc độ, gió cũng không còn quấn lấy bọn họ nữa mà chỉ phảng phất như người thổi qua, lúc này mới nói.

- Buông tay ra được chưa?

Tạ Đình nghe được sự nghiêm túc từ lời nói của Tô Dịch, cô không mặt dày trêu chọc anh nữa, thế nhưng cánh tay cũng không hẳn là buông. Vừa nãy là ôm, thì bây giờ chuyển sang nắm vạt áo, như vậy cũng có thể coi là an phận được rồi.

Có điều cô không có ý định để bản thân im lặng.

- Tô Dịch, lần này xuống núi, có thể dẫn tôi đi xem mấy “ bông hoa” của anh được hay không?

Tô Dịch trầm giọng, anh vốn biết cô chưa bao giờ để cho sự hợp tác của bọn họ yên ổn được một giây:” Không cần thiết”

Tạ Đình không tức giận, ngược lại còn mang theo một chút mỉa mai, chế giễu.

- Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc những người đó lợi hại như nào, có gì hơn tôi mà anh thà ngủ với họ chứ không ngủ với tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK