Nghĩ như vậy, thật ra cô cũng không phải là một người vợ tốt.
Ngày hôm sau, Thẩm Tây Lăng tỉnh lại phát hiện Triển Hiểu An đứng ở cửa phòng, cứ ngơ ngác như vậy nhìn cô, trên mặt có vẻ không hiểu, vì vậy gọi cô bé lại.
Triển Hiểu An vui sướng chạy tới, vẫn nhìn Thẩm Tây Lăng, cũng không nói chuyện. Cô bé vừa tỉnh lại, liền chạy đi tới phòng của bố, hỏi mẹ có đi không, mẹ không muốn bé hay không. Triển Dịch Minh nói mẹ không đi, chỉ là mẹ còn đang ngủ, bảo Triển Hiểu An đừng đi quấy rầy, nếu không mẹ sẽ tức giận. Cô bé nhỏ không thể nào tin được lời nói của bố, còn chạy tới cửa phòng khách, nhìn thấy người ngủ trên giường, cũng chỉ đứng ở cửa, sợ đúng như bố nói,mình quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ, mẹ sẽ tức giận.
Thẩm Tây Lăng mặc quần áo, lấy tay chạm vào mặt Triển Hiểu An, “An An dậy sớm như thế, thật là đứa bé ngoan.”
Triển Hiểu An được khích lệ, mắt mở thật to, vẻ mặt cũng vui mừng, “Con từ trước đến giờ chưa bao giờ đi học muộn, bạn học cùng toàn đến muộn thôi.”
“Vậy cô giáo có hay khen ngợi An An của chúng ta không?”
Cô bé bĩu môi, “không có.” Chẳng những không có, những đứa tới trễ kia cũng không bị phê bình.
Mặc quần áo tử tế, Thẩm Tây Lăng ngồi chổm xuống xoa xoa mặt con gái mình, sau đó mới dắt Triển Hiểu An đi rửa mặt.
Nhà trẻ thực hành không ít sách, dùng nguyên tắc cơ bản nhất dạy cho các em nhỏ phải thường xuyên rửa tay, phải biết cách súc miệng. Triển Hiểu An cực kì nhiệt tình khoe bàn chải nhỏ của mình cho Thẩm Tây Lăng xem, nhỏ lại rất đáng yêu, không thể khong nói bây giờ những sản phẩm này được làm rất đẹp.
Cho Triển Hiểu An đánh răng rửa mặt xong, cô mới đưa cô bé xuống lầu ăn sáng.
Triển Dịch Minh đã ngồi ở bàn ăn, trên bàn ăn bày đặt khéo léo nhưng không nhiều thức ăn lắm, nhìn qua hết sức ngon miệng. Dì nấu cơm đem món ăn cuối cùng lên bàn xong, trực tiếp lui xuống. Thẩm Tây Lăng dắt Triển Hiểu An cùng nhau ngồi lên bàn ăn, thấy Triển Hiểu An ngồi ngay ngắn rồi cô mới ngồi xuống.
Người đàn ông ngồi đối diện cầm một tờ báo, hình như cực kì tập trung, trong chớp nhoáng, Triển Dịch Minh để tờ báo qua một bên, nhìn Thẩm Tây Lăng một cái, liền bảo Triển Hiểu An ăn sáng.
Thẩm Tây Lăng nhìn Triển Dịch Minh mấy lần, cũng chuyển động. Cô ở trong lòng nhắc nhở mình, ngồi đối diện mình là chồng mình, bên cạnh là con gái mình, bọn họ là người một nhà. Nhưng cô thế nào cũng không thể coi cô với Triển Dịch Minh là người một nhà, mỗi lần đều thấy mâu thuẫn. Vừa rồi đứng ở trên tầng cô nhìn thấy Triển Dịch Minh ngồi ở phía dưới, liền cảm thấy như mơ vậy.
Một màn này, khiến cô không cảm giác được sự ấm áp, mà là lạnh, toàn thân thấy lạnh.
Vốn cô cũng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng không được. Tâm tình chịu ảnh hưởng, cô nhìn bố cục trong phòng khách, cũng không biết là cô sinh ra ảo giác hay không, giống như bố cục trong nhà chưa bao giờ thay đổi. Cảm giác quen thuộc dần sâu hơn này khiến cô thấy sợ hãi, thậm chí còn khiến cô thấy rối loạn thần kinh. Cô đã từng đọc một bộ tiểu thuyết mượn của đồng nghiệp viết, miêu tả việc trở lại nơi quen thuộc, địa phương quen. Thẩm Tây Lăng bị suy nghĩ này đâm vào người, lại nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện này.
Cô tự nói với mình, bây giờ cùng ngày trước không giống nhau, cô không phải là Thẩm Tây Lăng trước kia, không phải là cô nữ sinh nhỏ ban đầu nữa. Cô chưa trở lại ngày trước, cô cũng không thể giống như trước kia, số mạng của mình đặt ở trên người khác. Thậm chí, cô nhìn về hướng Triển Hiểu An, cô không thể bị người vững vàng bao lấy, cô không muốn cuộc đời mình cũng bị hủy diệt.
Ăn sáng xong, chỉnh sửa một chút, chuẩn bị ra cửa.
Triển Hiểu An ngồi trong xe rất vui vẻ, “Thật tốt, hôm nay mẹ đưa con đi học.”
Thẩm Tây lăng chỉ có thể vuốt đầu Triển Hiểu An, không làm được cam kết khác. Đã quá nhiều cam kết bị phá vỡ, chứng minh tất cả đều là lời nói dối, vì vậy càng không muốn đi hứa hẹn.
Triển Hiểu An vô cùng vui vẻ về phương thức bây giờ, “Lúc tan học me có tới đón con không?”
Thẩm Tây Lăng bỏ tay xuống, nở nụ cười mang theo chút miễn cưỡng, “Mẹ có công việc, không thống nhất với giờ tan học của An An, cho nên không thể tới đón An An. Nhưng An An vẫn phải nghe lời nha.”
Triển Hiểu An lại thấy thất vọng, nhưng vẫn có thể tiếp nhận.
Sau khi xuống xe, Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh cùng nhau đưa Triển Hiểu An vào trường học. Triển Hiểu An gặp được bạn, vui mừng giới thiệu, “Đây là bố mẹ tớ.” Giống như muốn thông báo điều này trên toàn thế giới biết, thấy Triển Hiểu An cười, Thẩm Tây Lăng thế nào cũng không cười được.
Lần nữa ngồi lên xe, Thẩm Tây Lăng xoa trán mình, “Đưa tôi tới công ty.”
Triển Dịch Minh nhìn cô một hồi, “Anh cho là lời nói hôm qua của anh, em nghe thấy chứ.”
“Triển Dịch Minh, tôi không muốn cãi nhau với anh.” Cô đưa ra điệu bộ trước, cô cảm thấy mệt mỏi, lòng mệt mỏi, không muốn cùng anh trao đổi cái gì, khi quan điểm của bọn họ không nhất trí.
Triển Dịch Minh nắm chặt tay lái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, “Nói như vậy thì anh rất muốn cùng em sao?”
Thẩm Tây Lăng không muốn để ý tới anh, nhưng cũng không thể, vì vậy không thể làm gì khác hơn là trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, “Tôi sẽ không từ chức, chỉ đơn giản như vậy.”
“Anh cứ cho rằng em đi ra nước ngoài vài năm sẽ có tiến bộ.” Sắc mặt của Triển Dịch Minh càng ngày càng chìm xuống, “An An thiếu hụt tình thương của mẹ nhiều năm như vậy, phương diện này rất nhạy cảm, em đã trở lại, cũng nên dành thời gian cho nó, đây là gây khó dễ cho em sao? Chẳng lẽ đây không phải chuyện người mẹ như em phải làm sao?”
“Phải là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác. Tôi không phủ nhận việc tôi thiếu An An rất nhiều, tôi sẽ cố gắng để bù đắp cho nó, nhưng bỏ việc không được. Tôi tốn rất nhiều thời gian mới tìm được công việc hài lòng của mình, cũng gặp gỡ được với nhiều người, tôi không muốn bỏ.”
“Lấy cớ.”
“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được, đương nhiên là anh ghét chuyện tôi đi làm rồi. Anh ký một hợp đồng, liền bằng tiền lương mấy trăm năm của tôi rồi, dĩ nhiên không thấy được tôi làm khổ cực được mấy ngàn đồng tiền lương.”
“Em tạm thời đang nói sang chuyện khác.”
“Vậy chúng ta nói đến thực tế đi, tôi cũng không còn nhỏ nữa, ở nhà lại không có kinh nghiệm làm việc, trừ chăm sóc đứa bé ra cái gì cũng không biết. Như vậy tôi có tác dụng gì?” Cô nhìn Triển Dịch Minh, đáy lòng nghĩ nếu cô ở nhà chăm sóc con, xóa bỏ nỗi lo về gia đình cho anh, sau đó anh lại làm cái gì? Dễ dàng ở bên ngoài sống phóng túng hơn sao? Tại sao cô phải làm những điều này?
Khi cô ngày từng ngày già di, càng ngày càng không thể thích ứng với xã hội này thì cô có thể làm gì?
Đã có nhiều phụ nữ trở thành ví dụ thất bại rồi, huống chi những người phụ nữ kia ban đầu coi tình yêu thần thánh là điều kiện tiên quyết, cuối cùng vẫn bị thương tích đầy mình, trừ cả ngày hỏi vì sao lại đối với em như vậy, cái gì cũng không.
Cô không muốn làm người như vậy, bây giờ mềm lòng, nhất định sẽ lưu lại vô số vấn đề khó khăn về sau.
Phụ nữ hung ác một chút, thì tỷ lệ lấy được hạnh phúc mới cao hơn chút.
Triển Dịch Minh nghe được cô nói như vậy, lại cười, “Thẩm Tây Lăng, em rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Đúng vậy, cô đang sợ cái gì? Bản thân cô thật ra cũng không biết rõ.
Về vấn đề từ chức này, đến đây chấm dứt.
Thẩm Tây Lăng tiếp tục công việc, theo bản năng cái gì cũng không muốn, xử lý xong công việc, đặt chính mình vào trạng thái bận rộn.
Lập tức sau khi tan việc, một chiếc xe quen thuộc lại dừng ở trước công ty.
Cô từ từ đi qua, đối với người khác đánh giá người đàn ông này chỉ biêt ăn uống vui đùa thì có vài phần đồng ý, như thế này mà đúng lúc xuất hiện ở công ty của cô, giống như chỉ cần anh nguyện ý, chuyện lớn hơn về công ty anh cũng có thể để sang một bên. Cô đang suy nghĩ, giờ phút này cô không phải giống 1 người phụ nữ bị anh nhìn trúng, bây giờ anh cực kì hứng thú với cô, vì vậy thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Mọi người coi thường động vật, càng không chiếm được thì càng muốn lấy được, lấy được thì cũng bắt đầu vứt bỏ.
Cô mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống.
Cô còn chưa kịp mở lời, Triển Dịch Minh đã chủ động, “Tất cả đồ đạc của em đã được chuyển về ‘Tây Minh Cư’”
Ý tứ rất rõ ràng, cô không cần lấy cớ về nhà trọ nữa. Cô quay đầu nhìn người đàn ông này, bỏ qua mở miệng hỏi thăm. Chỉ cần anh nguyện ý, lúc nào cũng có thể tìm ra chỗ cô thuê, tự nhiên cũng có thể tiến vào chỗ của cô, sau đó mang đi tất cả, còn lãng phí nước bọt để hỏi sao?
Thấy cô không nói gì, anh cười, “Có muốn đi kiểm tra một chút cái gì không bị lấy đi không?”
Cố ý chế nhạo, giống như cũng biết giờ phút này cô vẫn đang muốn lấy cớ, vì vậy không cần phiền phức như vậy, anh giúp cô nghĩ. Nhìn anh hiểu rõ tâm tư của cô, chỉ cần một ánh mắt là nhìn thấu cô.
Dọc theo đường đi đều không còn lời gì để nói, Thẩm Tây Lăng chỉ dựa vào ghế.
Trở lại “Tây Minh Cư”, Thẩm Tây Lăng cũng không nói gì với Triển Dịch Minh. Chỉ có Triển Hiểu An là cực kì vui vẻ, đã sớm đứng chờ mẹ trở lại, nhìn thấy Thẩm Tây Lăng liền chạy tới, trực tiếp chạy vào trong lồng ngực của cô.
Thẩm Tây Lăng ôm bé vào nhà.
Triển Dịch Minh nhìn cặp mẹ con này, không khỏi lắc đầu, sau đó lái xe vào nhà để xe. Anh cũng không lập tức xuống xe, mà lấy một điếu thuốc ra đốt, rồi lại không hút, giống như vì đẹp mắt, nhìn chằm chằm điếu thuốc từ từ bị thiêu đốt. Thấm chí khi anh có hứng thú hút một chút, tăng tốc độ bị đốt.
Người phụ nữ kia, vẫn giống như xưa, miễn là kinh ngạc phía sau, trực tiếp ra vẻ tâm tình không tốt. Có lẽ vẫn có chút khác biệt, ít nhất hiện tại lấy trầm mặc ra kháng cự.
Điếu thuốc cháy hết thì điện thoại di động kêu lên.
Anh cầm điện thoại lên, trên màn hình có tên “Hàn Vũ Sắt”.