Hạ Ngôn thấy cô không phối hợp, không khỏi than thở. Thẩm Sơ Văn thấy vậy liền kéo Triển Dịch Minh đi xem bức tranh ông mới mua về, khiến Triển Dịch Minh xem xét ngắm nghía, thuận tiện hóa giải cặp vợ chồng đang lúng túng.
Triển Dịch Minh chuẩn bị đi vào căn phòng thì cố ý dừng lại, chậm rãi quay đầu, nở nụ cười với cô. Anh cười quá mức bình thường, giống như là tới nhà mẹ vợ để đón cô về nhà. Nhưng cô không cảm thấy ấm áp, thậm chí còn thấy lạnh, cảm giác lạnh này còn kéo dài tới lúc Triển Dịch Minh vào phòng, tầm mắt của cô cũng không nhìn bóng dáng của anh nữa.
Thẩm Đông Lăng ngồi đối diện với Thẩm Tây Lăng, cũng nhiều thứ không thay đổi, ví dụ như Thẩm Tây Lăng cố chấp. Cô sẽ vì chiếc laptop của mình bị hỏng một góc mà tức giận vứt đi chọn ngay một cái mới, hay là cũng không cần tới lược của người khác mà cứ để mình tóc tai bù xù, vì thế mà Thẩm Tây Lăng vẫn dùng chiếc lược kiểu cũ, từ tiểu học vẫn dùng tới bây giờ, chưa bao giờ nghĩ tới việc vứt bỏ hoặc đổi đi.
Thẩm Tây Lăng trầm mặc, có phải khi một người có tiền bạc và địa vị, thì anh ta sẽ cảm thấy vị trí của anh ta cao hơn mình sao? Có lẽ đều là thói thường của con người, tựa như lúc bạn học học giỏi có thành tích tốt cao hơn thì có tư cách để kiêu ngạo, hay bạn học vẽ tranh đẹp hơn thì có cảm xúc kiêu hãnh, bạn học có gia thế tốt thì trong lời nói của người ta cũng lộ ra tia ngạo mạn.
Có lẽ, do chính cô không nghĩ thông.
Thẩm Đông Lăng quan sát cô em gái của mình, khi nào thì cô em gái này đã bắt đầu không lộ ra tất cả cảm giác buồn nôn này, cũng trưởng thành không ít, dù vẫn chưa che giấu được tất cả cảm xúc của mình, nhưng ít nhất không biểu lộ sự tức giận của mình ra ngoài.
Thẩm Đông Lăng lấy tay gõ bàn, tốc độ chậm đi, vẻ mặt cũng nghiêm túc, “Em không được quên mình với chồng mình có con.”
Dùng trách nhiệm đi trói buộc đồng thời cũng mất đi trái tim.
Tay Thẩm Tây Lăng siết chặt, dùng sức quá mức, gân xanh hiện rõ ở mu bàn tay trắng nõn.
Tất cả mọi người muốn nhắc nhở cô, cô đã kết hôn rồi, cô còn có một đứa con, cô phải hoàn thành trách nhiệm làm vợ của mình, cô phải vì thế mà sống. Cô cũng biết, những thứ này đều là sự thật, nhưng cô rất muốn hỏi một câu, tại sao?
Bởi vì cô kết hôn, cho nên cô phải ở nhà ngoan ngoãn chờ chồng mình trở lại sao? Mong đợi anh ta yêu thương mình sao? Bởi vì cô có con, cho nên cô phải vì đứa bé này mà hi sinh cả đời sao?
Đây không phải là cuộc sống cô muốn,cũng không phải lựa chọn cả đời của cô, cô không cần sống vậy ngày qua ngày, không cần cả đời cứ như vậy được hay không. Nếu đã lựa chọn ích kỉ, vậy thì cứ chọn vậy, dù mọi người trên đời đều nói cô sai lầm, cô cũng không muốn dừng.
Thẩm Đông Lăng cũng thấy vẻ ngấm ngầm chịu đựng của cô, nhưng lại làm bộ không nhìn thấy, “Em hành động chẳng ngó ngàng gì với Triển Dịch Minh, cho là như vậy thì em căn bản cũng không quan tâm, em thật sự thanh cao thế sao? Cho là không giống như những người phụ nữ cứ vây quanh chồng của mình như vậy, em cho rằng mình cao quý hơn họ sao? Em tỉnh lại đi, em không hề làm gì, người khác sẽ không vì em không quan tâm mà cảm thấy em thanh cao, chỉ thấy em đáng thương mà thôi.”
Ngay cả chồng mình cũng không quản được, người phụ nữ đáng thương biết bao.
“Em không có.” Thẩm Tây Lăng vội vàng mở miệng, “Em không có.”
Ngồi lên xe của Triển Dịch minh, cô vẫn duy trì trầm mặc, nhưng trong đầu lại nhớ những lời trước của Thẩm Đông Lăng. Cô không vì hành động của mình mà cảm thấy thanh cao, cũng không cảm giác mình cao quý hơn, cô thật sự không quan tâm, cô chính là không quan tâm. Cô không biết bao nhiều lần nhắc nhở mình, cô tuyệt không quan tâm Triển Dịch Minh ở bên ngoài làm cái gì, cô không quan tâm sự nghiệp của anh ra sao, không quan tâm anh ở bên ngoài có bao nhiêu hồng nhan tri kỉ, hễ là tất cả của Triển Dịch Minh, cô đều không để ý.
Cô không biểu hiện là mình không quan tâm, mà từ trong đáy lòng cô không quan tâm tới người đàn ông này. Anh ta chỉ là một cái tên trên giấy đăng ký kết hôn của cô mà thôi, không có bất kì ý nghĩa gì, bởi vì sớm muộn có một ngày, hai tên trên giấy đăng ký kết hôn này sẽ tách ra, tựa như cô có mong đợi một chút, cuộc hôn nhân hời hợt bề ngoài này cũng sẽ bị tan rã.
Không khí trong xe cứng ngắc, hai người trưởng thành không chút nào muốn hóa giải không khí này, rõ ràng ở trước mặt người lạ còn cố ý tìm đề tài, nhưng cặp vợ chồng bọn họ đây, có lẽ người xa lạ cũng không bằng.
Thẩm Tây Lăng nằm nghiêng, cô vừa ngồi thẳng xong, thân thể có chút cứng.
“Chung cư Nam Hoa.” Cô nói chỗ mình ở, chỉ coi anh là một tài xế đưa cô về nhà mà thôi.
Triển Dịch Minh từ gương chiếu hậu thấy cô, ánh mắt lạnh, vẻ mặt so với trước kia lạnh hơn mấy phần, “Em cho rằng anh tới đây chỉ để làm tài xế cho em thôi sao?”
Anh nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, từng chữ như cố ý cường điệu nó lên vậy.
Thẩm Tây Lăng không muốn để ý tới anh, bất kể anh nói gì thì không có liên quan gì tới mình,dù sao cô cũng không quan tâm tới người đàn ông này, cảm xúc của anh ra sao không liên quan tới mình, nhưng suy nghĩ này lại khiến cô cảm thấy thoải mái trong lòng trước nay chưa từng có.
Triển Dịch Minh cũng không mở miệng nữa, chỉ gia tăng tốc độ.
Xe đi được một đoạn xa, Thẩm Tây Lăng mới phát hiện ra có gì không đúng. Anh cố ý, hơn nữa cố ý rõ ràng như vậy. Anh lái xe đến đường chính của chung cư Nam Hoa, nhưng không dừng xe, trực tiếp lái đi. Nếu như anh ta chỉ đơn giản không muốn cô trở về chỗ ở của cô, hoàn toàn có thể đi một con đường khác. Nhưng anh lại không, chính là muốn đối chói với cô, còn hành động rõ ràng như vậy, chính là muốn để cô phát hiện ra, muốn cho cô không thoải mái.
Cô ngồi ngay ngắn người lại, “Dừng xe.”
Triển Dịch Minh không dừng.
“Tôi bảo anh dừng xe.” Cô tiếp tục nói, âm điệu nâng cao, mắt nhìn thẳng về phía anh.
Nếu như trong mắt cô có lửa, nhất định tất cả sẽ ném lên người anh, tốt nhất để anh cháy sạch vừa đau vừa khó chịu.
Tốc độ xe của Triển Dịch Minh rất nhanh, nhưng anh lập tức phanh xe, xe bởi vì quán tính mà ma sát với mặt đường, tiếng vang lại chói tai. Thẩm Tây Lăng vì xe tự dưng thắng lại, thân thể chợt nhào về phía trước, đụng vào lưng ghế ngồi phía trước. Cũng không đau lắm, nhưng đầu cô vì thế mà có chút choáng váng.
Cô thở mạnh, lâu mới bình phục được tâm tình của mình.
Cô không nhìn anh, ánh mắt tức giận cũng không cho, hoàn toàn coi anh như trong suốt. Cô lấy tay mở cửa xe, làm thế nào cũng đẩy không ra, vì vậy cực kì tức giận dùng chân đá, hoàn toàn không nghĩ xe này là xe giới hạn trên thế giới, chỉ có 50 cái như vậy thôi.
Triển Dịch Minh cũng không xoay người nhìn cô, từ gương chiếu hậu nhìn hành động của cô, nụ cười khóe miệng có chút thâm độc, giống như đang nhìn hề biểu diễn.
Cuối cùng, cô không có ý định tự phá, quay đầu nhìn anh, “Tôi muốn xuống xe.”
Triển Dịch Minh từ từ quay đầu, cố ý mang theo vẻ mặt hòa nhã, “Cầu xin anh.”
Cô nở nụ cười, “Triển thiếu, tôi cầu xin anh mở cửa xe ra.”
Cô không chút do dự trả lời khiến anh sững sờ trong chốc lát, sau đó nhấn nút. Cô đi đẩy cửa xe, quả nhiên dễ dàng đẩy ra, ngay sau đó liền xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi ngược lại với hướng xe.
Hai tay của Triển Dịch Minh nắm chặt tay lái, càng dùng sức, một cước giẫm vào chân ga, khởi động lái xe đi. Nhưng tầm mắt nhìn bóng người trên gương chiếu hậu đi ngày càng xa, lập tức phanh lại.
Anh mở cửa xe, trực tiếp xuống xe.
Người phụ nữ đi với tốc độ rất nhanh, mặc dù không tính là chạy.
Tốc độ của Triển Dịch Minh ngày càng nhanh, cho đến khi anh đuổi theo người phụ nữ. Tiếng bước chân sau lưng khiến Thẩm Tây Lăng kinh ngạc, mới quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt của Triển Dịch Minh, cô như bị hù sợ, lui về phía sau hai bước, giữ vững thân thể mới nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
Triển Dịch Minh bởi vì chạy mà thở dốc, nhưng không chú ý cẩn thận cũng không quan sát thấy, anh khẽ cười, giống như mặt nạ thường xuyên dùng, tùy ý tột cùng, “Con đường này, em mua sao?”
Cô có thể đi, anh không thể sao?
Thẩm Tây Lăng mím miệng nhìn chằm chằm vào anh, một lát sau lùi hai bước sang phía bên trái, “Vậy tôi để cho anh đi.”
Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng của anh rõ ràng như vậy, lừa gạt mình không nhìn thấy nhưng không có tác dụng.
“Bây giờ anh lại không muốn đi nữa.” Anh mở miệng, nhìn sắc mặt cô biến hóa.
Hai tay cô siết chặt, “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Có lẽ thấy nhàm chán thôi.” Anh cười cười, đến gần cô, “Có lẽ là cảm thấy cô đơn, em xem em đi nhiều năm như vậy, anh là một người đàn ông bình thường, hôm nay em trở về, em nói xem anh muốn làm gì?”
Thẩm Tây Lăng bởi vì câu nói của anh mà cảm thấy chấn động, không ngờ nhìn anh.
“Anh tránh ra.”
Anh như cố tình muốn cùng cô đối chọi, bức cô dựa vào tường rào, “Anh không.”
Cô đẩy anh, anh cố tình đến gần cô, một tay để trên tường, dù là tường lồi lõm, tay anh chống cũng thấy khó chịu.
Cô vẫn đẩy anh, thậm chí dùng chân đá.
Ánh mắt của anh từ từ chuyển lạnh, tay trái nắm cắm cô. Cô cứ chán ghét anh như vậy, thấy anh đáng ghét như thế, bài xích anh, anh cố tình muốn tới gần cô, khiến cô cảm thấy ghê tởm. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, cô còn không kịp lộ ra bất kì phản ứng nào liền mở miệng, “Lần này xem em trở về định súc miệng bao nhiêu lần?”
Ác ý liếm liếm môi, cười chậm chọc xong mới xoay người rời đi.
Cô sững sờ nhìn bóng lưng của anh, thế nhưng lại quên mất phản ứng.