"Dì,A Hàng đâu rồi ạ?"
Dì Lục đang dọn bát đĩa ra,nghe vậy trả lời:
"Tư tiên sinh lúc nãy ra ngoài rồi.Cậu ấy có gửi quà cho con, dì để trên bàn kìa."
Nghe vậy cô chạy ra bàn khách,Thượng Hy nhìn cô nhận quà của Tư Hàng mà mặt tươi tắn anh cảm thấy bực tức,chỉ là món quà có cần vui vậy hay không.Anh cũng có thể mua mà,Thượng Hy nhìn hộp quà như nhìn kẻ thù.Thượng Hy lập tức ngẩn người ra,anh nghĩ:
"Tại sao mình lại tức giận vậy?"
Nhìn Mạnh Lạc vui vẻ khi nhận quà của Tư Hàng,Thượng Hy đứng dậy đi vào nhà ăn:
"Muộn rồi,con không định ăn tối à?"
Nghe giọng Thượng Hy như đang kìm nén lại,Mạnh Lạc cũng không hiểu mình đã chọc giận anh từ bao giờ.Cô nhớ nãy giờ cô chưa nói gì mà?
Mạnh Lạc ôm bộ sách Tư Hàng tặng cho cô lên phòng:
"Đợi con chút,con xuống liền."
Lúc cô xuống thì đồ ăn đã dọn ra chỉ còn đợi cô thôi,Mạnh Lạc nhanh chóng ngồi xuống ghế,cô xoa hai tay vào nhau:
"Chú đợi con làm gì.Dì Lục ơi,cơm đâu."
Thượng Hy nhìn cử chỉ trẻ con của cô thì cơn tức giận vô cớ lúc nãy cũng trôi xuống,anh lên tiếng:
"Dì Lục,Lạc nhi xuống rồi.Dì cũng ra ăn đi."
Trong bữa cơm,mọi chuyện rất bình thường,cho đến khi Thượng Hy lên tiếng:
"Chú đã thuê gia sư đến,bắt đầu từ ngày mai con ở nhà học là được."
Mạnh Lạc nghe thế hiểu là cô không thể lay động được anh liền ỉu xìu:
"Vâng."
Mạnh Lạc chọc chọc bát cơm,mặt mũi nhăn nhó,cô xụ mặt xuống không nói gì nữa.Thượng Hy thấy vậy nói:
"Sao, con không muốn như chú sắp xếp?"
Mạnh Lạc ở bên cạnh Thượng Hy lâu rồi, nên cô biết một tí tính cách của anh.Nếu Thượng Hy hỏi lại như vậy tức là chỉ cần bạn trả lời lệch lạc một tí lừ anh ấy sẽ nổi giận.Vì Thượng Hy theo chủ nghĩa hoàn hảo,dù công việc hay cá nhân anh cần sự hoàn hảo.Mạnh Lạc nhìn Thượng Hy,rụt rè lắc đầu:
"Dạ không ạ,cuối tuần chú cho con đến chơi với chị Như Ngọc nha."
Vì Thượng Hy không cho cô tiếp xúc với ai ngoài Tử Mạn,mà hôm qua cô ấy đi sang nước ngoài vì công chuyện gia đình mất rồi.Nên cô chỉ còn Như Ngọc để tâm sự,mà chị Như Ngọc cũng xem cô như em gái.Thượng Hy gật đầu:
"Được,cuối tuần chú dẫn con sang.Giờ thì ăn đi rồi lên nghỉ ngơi đi."
Thượng Hy vừa buông đũa xuống thì có điện thoại,là của Tư Hàng:
"Thượng tổng,không xong rồi Lục tổng đang trên đường đến chỗ tập huấn."
Nghe vậy,Thượng Hy nhíu mày lại,ra lệnh:
"Dù như thế nào cũng không được để Tử Dạ gặp Mộ Vân.Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến."
Tư Hàng nghe lệnh đáp:
"Vâng Thượng tổng,tôi sẽ đưa cô ấy né đi."
Cúi điện thoại xong,Thượng Hy đứng dậy bước đến hôn lên trán cô:
"Chú ra ngoài con và dì Lục ở nhà cẩn thận.Có gì gọi ngay cho chú."
Mạnh Lạc ngoan ngoãn gật đầu:
"Chú đi cẩn thận."
Thượng Hy đi nhanh ra ngoài,Mạnh Lạc thất thường nhìn theo hướng Thượng Hy đi.Đây là cảm giác gì?
Cô cũng không hiểu đây là cảm giác gì,cô chỉ biết là lúc nghe Thượng Hy nhắc đến tên Mộ Vân trong cô có gì đó thắt lại.Dì Lục nhìn Mạnh Lạc như vậy,bà liền nắm nhẹ tay cô:
"Suy nghĩ kỹ đi con.Đừng để sau này hối hận."
Dì Lục nhìn ra Mạnh Lạc có chút gì đó với Thượng Hy,dù sao cô nhóc này cũng gần 16 tuổi rồi.Cái tuổi dễ rung động,và nếu bà nghĩ đúng thì cô đã rung động rồi.
Mạnh Lạc mỉm cười:
"Vâng,con phụ dì dọn dẹp nha."
~còn tiếp~