Lý Vân Thiên qua biệt thự của Lục Á Sanh, mở cửa phòng nhỏ giam giữ Viên Bằng Phi.
Mấy giờ thị giác và thính giác bị phong bế, khiến cảm giác của bộ đội đặc chủng trở nên cực độ linh mẫn, thân thể trần trụi của y cảm thấy không khí lưu động khi cửa mở ra, Viên Bằng Phi bất an quay đầu.
Lý Vân Thiên đi đến bên cạnh Viên Bằng Phi còn bị cột trên ghế, hậu đình hướng lên trên, hai chân mở lớn.
Lý Vân Thiên cởi bỏ khẩu gia cho y, lau khô nước miếng chảy ra.
“Nhìn ngươi xem, còn chảy nước miếng như tiểu hài tử.”
Tuy biết y không nghe thấy, Lý Vân Thiên vẫn nói hết.
“Không… Không cần…” Viên Bằng Phi có chút sợ hãi chống cự lại Lý Vân Thiên tới gần.
Hắn túm dây điện từ trong cơ thể Viên Bằng Phi kéo ra, khiêu đản màu sắc diễm lệ từng viên từng viên chậm rãi rời khỏi hậu huyệt ướt át của y.
Hậu huyệt xử nam chưa hiểu sự đời, lại bị món đồ chơi tình thú nhét vào mà lần đầu biết làm thế nào dùng mặt sau đạt đến khoái cảm, còn liên tục đến khi hết điện mới thôi, khoái cảm địa ngục tuyệt đối không chịu buông tha làm cho thân thể y cực độ mẫn cảm. Trước kia chưa không từng biết cách thức đồng tính hoan ái nay hoàn toàn bại lộ đi ra, thậm chí vì tư thế thân thể, khoái cảm bị khai phá hoàn toàn bộ đội đặc chủng mấy lần phun JING ‘YE lên mặt mình…
Đây là một màn rất đáng thưởng thức, hậu huyệt chưa từng bị vật thể lớn tiến vào vẫn duy trì độ chặt tuyệt hảo, khiêu đản bị lôi ra ngoài cơ thể chậm rãi tạo ra giọt sương do tràng đạo tự phân bố, từng chút từng chút rời khỏi thân thể nam nhân kiên nghị này.
Có lẽ bởi vì thời gian dài vô pháp tiếp thu thanh âm từ ngoại giới, khả năng tự phán đoán âm lượng của Viên Bằng Phi cũng trở nên mơ hồ.
Mới bị cởi bỏ khẩu gia, mấy khỏa khiêu đản bị nhất nhất kéo ra ngoài cơ thể, y liền phát ra tiếng rên rỉ thập phần vang dội.
Lý Vân Thiên khẽ cười một tiếng, Viên Bằng Phi hiển nhiên không biết thanh âm của mình “to rõ” cỡ nào. Cũng khó trách, bình thường ở quân doanh không phải được huấn luyện thanh âm hô khẩu hiệu phải to rõ ràng sao, lỗ tai không thể phán đoán âm lượng nên cổ họng tự phát tiếng theo độ to quen dùng.
Lý Vân Thiên cơi bỏ trói buộc ở tai Viên Bằng Phi, rút máy trợ thính ra.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của mình lớn như thế, Viên Bằng Phi lập tức ngậm miệng, biểu tình có vẻ thập phần ảo não.
“Không kêu nữa sao? Bộ đội đặc chủng tiên sinh là người vì nhét đạo cụ biến thái vào cơ thể mà phát ra thanh âm đáng yêu nha.”
“Không, không phải…” Viên Bằng Phi thống khổ mà cố sức lắc đầu.
Khiêu đản đều đã rời khỏi thân thể, hậu huyệt mẫn cảm của Viên Bằng Phi co rút lại, tựa hồ thập phần cơ khát.
Ngón tay Lý Vân Thiên tham nhập vào cơ thể y, vừa lòng cảm nhận nội bích ướt sũng lập tức nịnh nọt quấn lên, hé ra hợp lại muốn hút nó vào!
Sau khi tra xét độ mẫn cảm bên trong, Lý Vân Thiên cho cả hai tay ra trận, hai ngón tay kéo hậu huyệt ra, nhuyễn thịt màu đỏ bên trong trực tiếp bại lộ dưới mắt Lý Vân Thiên.
“Xem ra Viên tiên sinh đặc biệt yêu thích ngón tay của ta nha… Dùng hậu đình đạt được khoái hoạt, này cũng là một trong những chương trình huấn luyện của bộ đội đặc chủng sao?”
Biết rõ đã xảy ra chuyện gì, Viên Bằng Phi nhục nhã cực kỳ, có thể mở miệng nói chuyện lúc này lại không biết nói gì cho phải. Hậu huyệt của y biểu hiện dâm đãng, mong muốn kẻ cầm tù y kia, mang đến càng nhiều lạc thú. Cho dù lý trí có ngăn cản thế nào, phản ứng của thân thể vẫn rõ ràng nói cho y, ít nhất tại giờ phút này, y thập phần hoan nghênh côn th*t của nam nhân… Hoặc bất kể đồ vật nào khác tiến vào.
Lý Vân Thiên cởi bỏ trói buộc trên ghế cho bộ đội đặc chủng, thời gian dài bị buộc chặt khiến y động một chút cũng là cố hết sức.
Lý Vân Thiên nhìn Viên Bằng Phi chật vật nằm trên mặt đất, bởi vì thời gian dài cố định mà thân thể cứng ngắc, chỉ có thể bảo trì tư thế mông cong ra phía sau, dùng chân đá y, nghe được tiếng kêu thống khổ của y.
“Thoát khỏi trói buộc trên ghế, ngươi cư nhiên lại thống khổ đứng lên, ta chỉ có thể nhận định ngươi là một tên ngược cuồng không hơn không kém.” Lý Vân Thiên tà ác cười, nói với Viên Bằng Phi.
“Hỗn, hỗn đản!” Viên Bằng Phi lúc này cư nhiên còn có ý chí chống cự, điều này làm cho Lý Vân Thiên cảm thấy thực vui vẻ.
Dù sao muốn cho con mồi khuất phục, đối với hắn hiện tại chỉ là một lần thôi miên, rất đơn giản. Mà chính vì như vậy, gặp được một soái ca bộ đội đặc chủng ý chí kiên cường, hảo hảo cảm thụ một chút thể nghiệm cưỡng chế, cũng không không khó hiểu.
Lý Vân Thiên lấy ra một đạo cụ mới, đó là một cái đuôi chó mô phỏng, phần sáp nhập vào cơ thể đã cố ý xử lý, có thể bơm lớn để không thể rơi ra khỏi cơ thể.
“Nếu trong tay ta có một Binh ca, hiển nhiên muốn dạy dỗ hắn thành một quân khuyển… Rất lâu trước kia ta từng ảo tưởng như vậy.” Lý Vân Thiên chậm rãi nói.
Viên Bằng Phi thần sắc đại biến, y ẩn ẩn đoán được kế tiếp y sẽ trải qua cái gì.
“Chó sao có thể không có đuôi chứ? Nếu không nhìn được ngươi dùng cái mông dâm đãng kia vẫy vẫy đuôi, ta sẽ giảm rất nhiều lạc thú a.” Lý Vân Thiên một bên đá đá thân thể vẫn chết lặng của Viên Bằng Phi, để hậu huyệt y đối diện trần nhà, một bên không chút thương hại cầm đuôi chó sáp vào bên trong. Chỉ chốc lát, một quân khuyển trong mông cắm đuôi chó sinh động như thật, liền ra lò!
“Không! Không cần!” Viên Bằng Phi mạnh mẽ giãy dụa, thế nhưng khí lực đã bị giảm bớt, thân thể lại cứng ngắc y sao có thể giãy khỏi tay Lý Vân Thiên đây? Sau khi Lý Vân Thiên sáp nhập, còn bơm phồng cố định, điều này làm cho bộ đội đặc chủng chưa từng chứa vật thể quá lớn như vậy trong cơ thể lại giãy dụa một phen.
“Đã bắt đầu vẫy vẫy đuôi, ngươi vào vai cũng thực mau a.” Lý Vân Thiên nói.
“Đáng giận…” Hậu huyệt hướng lên trên. mặt Viên Bằng Phi dính sát vào sàn nhà, ngừng vặn vẹo. Y nắm chặt hai tay vô lực, lệ tràn ra khóe mắt.
Lý Vân Thiên chậm rãi chờ thân thể Viên Bằng Phi khôi phục tri giác, rồi mới cầm tóc y ép y ngẩng đầu lên.
Bị sáp nhập đuôi chó tựa hồ làm Viên Bằng Phi chịu đả kích rất lớn, tuy rằng kiệt ngạo ở đáy mắt không hoàn toàn rút đi, nhưng y cũng đã không hề phản kháng động tác của Lý Vân Thiên.
“Tựa hồ trở nên ngoan ngoãn hơn rồi, cún con.” Lý Vân Thiên mỉm cười nói ra lời tàn nhẫn, “Thế nhưng muốn làm một con chó tốt, ngươi hiển nhiên còn thiếu một cái cẩu liên. Ta là chủ nhân đầu óc tiến bộ lại bảo vệ sủng vật, sẽ cho ngươi cơ hội lựa chọn. Ngươi muốn đeo khẩu gia, hay muốn đeo hạng quyển đây?”
Bề ngoài là cho cơ hội chọn lựa, nhưng để Viên Bằng Phi chủ động mở miệng nói muốn khẩu gia hay hạng quyển, đối với bộ đội đặc chủng mà nói, đều quá mức khó khăn.
“Không nói thì để ta chọn…” Lý Vân Thiên trầm tư, “Cún con ngươi mang khẩu gia, nước miếng không nuốt được mà chảy ra ngoài, cảnh tượng này tựa hồ thực hấp dẫn a.”
“Hạng quyển.” Viên Bằng Phi gian nan mở miệng, tuy rằng lựa chọn hạng quyển đối với y mà nói cũng là sỉ nhục, nhưng vẫn dễ sống hơn khẩu gia ngay cả nước miếng cũng không thể khống chế để chảy ra ngoài.
Lý Vân Thiên tiếc nuối thở dài, “Còn tưởng ngươi sẽ không mở miệng chứ, cún con.”
“Ta không phải chó.” Viên Bằng Phi nghiêm túc phản bác.
Lý Vân Thiên bừng tỉnh đại ngộ, “Cũng phải, gia đình bình thường đều sẽ cho cho chó một cái tên, mà không phải kêu chó đến chó đi. Như vậy… gọi ngươi là Phi nô đi.”
“Không, ngươi sao có thể…” Viên Bằng Phi vội vàng phản bác.
“Như vậy vẫn gọi ngươi là cún con?”
Viên Bằng Phi há to miệng, không biết nói gì cho phải. Y vốn không biết ăn nói lúc này rơi vào tay Lý Vân Thiên, hết thảy phản kháng chẳng qua cũng chỉ để gia tăng hứng thú cho nam nhân kia thôi, chẳng lẽ thật sự có thể dựa vào phản bác mà thay đổi được cái gì?
Lý Vân Thiên lấy hạng quyển, nói với Viên Bằng Phi, “Đưa lưng về phía ta ngồi xổm xuống đất, hai chân mở lớn, bắp chân kề sát đùi. Tay nắm chặt thành nắm tay, để chống đất giữa hai chân, chủ nhân ta đeo hạng quyển cho Phi nô.”
Đây là tư thế chó ngồi… Viên Bằng Phi cảm thấy vô cùng khuất nhục.