Câu trả lời của Vương Lập Hải chính là chui đầu vào trong chăn liếm phân thân của Lý Vân Thiên.
Trụ thể thô to được hàm chứa thật cẩn thận, người quỳ giữa hai chân còn thường thường vươn đầu lưỡi chiếu cố tới song cầu ở gốc.
“Tự tôn bị loại bỏ hoàn toàn, cũng không giữ lại tự do và nhân cách, tựa như sủng vật vĩnh viễn nằm co dưới chân ta… Đây là ngươi muốn sao?”
Vương Lập Hải vươn đầu ra khỏi chăn, vì phát sốt cùng hưng phấn mà sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt y lấp lánh sáng lên.
“Đúng vậy, chủ nhân, hết thảy như lời ngài ta đều vui vẻ tiếp nhận, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài.”
“Như vậy…” Lý Vân Thiên cười nói, “Chúng ta còn chưa từng hoàn hoàn toàn toàn tiếp xúc đi?”
Lúc trước tuy rằng tiến vào Vương Lập Hải, nhưng có mang theo áo mưa, song phương đều chưa có hảo hảo cảm thụ lẫn nhau.
Vương Lập Hải mặt đỏ, phục tùng ghé vào bên người Lý Vân Thiên.
Giống một con đại khuyển bị thuần dưỡng thành công, trung thành tận tâm…
Lý Vân Thiên nghĩ thầm.
Bất luận chủ nhân đối đãi thế nào, cho dù bị một cước đá bay vẫn sẽ phe phẩy đuôi sán lại.
Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải ghé lên giường, bụng áp lên hai gối đầu, mông liền hoàn hoàn toàn toàn hiện ra trước mặt hắn.
Một bình dầu bôi trơn nhỏ mở lắp tham nhập hậu huyệt, tất cả đều bị đổ vào. Chất lỏng lạnh lẽo làm cho Vương Lập Hải không khỏi sợ run. Phía sau chất lỏng chậm rãi chảy vào chỗ sâu, cảm giác xa lạ này làm cho y bất an mở ra khép lại lỗ nhỏ phía sau.
Phân thân của Lý Vân Thiên để trước khe mông bị mở ra thật to nhìn không sót cái gì.
“Nếu muốn làm nô lệ của ta, hiện tại ngươi hẳn nên làm gì?”
Hắn cũng không vội sáp nhập, mà muốn dùng ngôn ngữ dạy dỗ một chút tiểu nô lệ mới này.
“Chủ nhân… Thỉnh sáp nhập ta.” Vương Lập Hải nhẹ nhàng nói.
“Sáp đến nơi nào của ngươi?”
Vương Lập Hải duỗi tay đến phía sau, đẩy cánh mông vốn đã bị tách ra, chỉ vào cửa vào đang bị hung khí thật lớn chắn ngoài.
“Sáp đến… hậu huyệt của ta…”
Lời nói quá mức nhục nhã khiến khóe mắt Vương Lập Hải lóe bọt nước.
“Chỉ có cái lỗ phía sau ngươi thôi sao?” Lý Vân Thiên còn không vừa lòng.
Vương Lập Hải tội nghiệp suy nghĩ một hồi, nói, “Không chỉ nơi đó… Ân, còn có, miệng của ta, còn có…”
“Đứa ngốc.” Lý Vân Thiên bật cười, hắn không hề dự triệu sáp nhập vào, bởi vì người dưới thân sốt cao, khi hắn sáp nhập chỉ cảm thấy bản thân tiến nhập tới một nơi tuyệt vời lửa nóng, mềm mại, mấp máy.
Bộ vị có nhiệt độ cao hơn so với người bình thường làm Lý Vân Thiên phi thường sảng khoái.
“Nóng như muốn hòa tan ta.”
“A… Chỉ cần… Chỉ cần chủ nhân thích…” Chôn đầu trong chăn, Vương Lập Hải nhẹ nhàng nói.
Sau khi bắn vào cơ thể y, Lý Vân Thiên rút phân thân ra.
Hắn đề cao âm lượng, gọi Vương Kiến Quốc còn đang ở phòng khách, “Đại thúc, đem đạo cụ vừa mới ‘thử dùng’ lại đây.”
Kiện mỹ giáo luyện vẫn quang lõa như trước đi đến, cầm trong tay đạo cụ màu da.
“Nếu là bản thân yêu cầu, ta cũng không cần ôn nhu vô nghĩa.”
Lý Vân Thiên vỗ vỗ mông Vương Lập Hải, ý bảo y mở chân ra.
Đạo cụ tình ái có chứa ý tứ làm nhục một đầu dùng để sáp nhập hậu huyệt, chế phẩm silicone mềm mại mà co dãn lỡn cỡ của Lý Vân Thiên, cũng không phí nhiều công phu liền xông vào.
Nhưng mà một đầu khác là ống dẫn thanh mảnh.
Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải đứng lên, quỳ trước mặt hắn.
Phân thân Vương Lập Hải bắn hai lần rủ xuống giữa hai chân, Lý Vân Thiên nắm trong tay cẩn thận quan sát. Bộ vị màu hồng phấn cho thấy chủ nhân nó rất ít dùng đến nơi này, đỉnh lỗ nhỏ còn mang theo chút bạch trọc.
Lý Vân Thiên luồn dây dẫn qua giữa hai chân Vương Lập Hải, chiều dài ống dẫn dài nhỏ vừa đúng, không quá ngắn mà không tới mục tiêu, cũng sẽ không vì quá dài mà ảnh hưởng động tác.
“Biết ta muốn sáp nó đến chỗ nào đi?” Lý Vân Thiên nói xong, nhìn đến Vương Lập Hải có chút bất an, sắc mặt đều trắng bệch.
Cho dù hạ quyết tâm làm nô lệ của người khác, việc phân thân bị sáp nhập ống dẫn, đối với một người chưa bao giờ tiếp xúc loại sự tình này mà nói, cũng có điểm khó tiếp nhận.
Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải tự nâng phân thân y.
“Ta vừa rồi hỏi ngươi, ngươi biết một nô lệ hẳn nên làm gì sao?”
Vương Lập Hải có chút mê hoặc, trên mặt lộ ra biểu tình bất an lại bàng hoàng.
“Nếu chỉ là dùng hậu huyệt của ngươi, ta cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy.” Lý Vân Thiên lãnh khốc nói, “Thân là nô lệ, toàn thân ngươi đều là của chủ nhân, bản thân ngươi hoàn toàn không có quyền quyết định phải làm nên làm cái gì, hoặc là cự tuyệt chủ nhân quyết định xử trí thân thể ngươi.”
Tay hắn xẹt qua đỉnh của Vương Lập Hải.
“Hiện tại chỉ là phía trước bị sáp nhập ống dẫn, ngươi đã muốn lùi bước? Nếu chỉ giác ngộ đến như vậy, ta vô pháp giữ ngươi bên người.”
Lý Vân Thiên quay đầu nhìn Vương Kiến Quốc vẫn đứng bên giường, nhìn con trai bị dạy dỗ.
“Đại thúc, con ngươi tựa hồ thực trúc trắc, vô pháp thích ứng công dụng ‘nô lệ’ cao cấp hạng nhất của chủ nhà a.”
Vương Kiến Quốc lộ ra thần sắc sốt ruột, “Tiểu Hải a, Lý tiên sinh dù sao cũng là khách hàng, ngươi không phải cũng muốn ở bên hắn sao? Một nô lệ nên làm cái gì ngươi nên chiếu theo mà làm nha!”
Vương Lập Hải vì nghĩ đến phân thân sẽ bị sáp nhập vật thể mà run rẩy, khi nghe Lý Vân Thiên nói vô pháp giữ y bên người, liền lập tức chảy ra nước mắt.
“Chủ nhân, không cần vứt bỏ ta, ta cái gì đều có thể tiếp nhận, chỉ cần ngươi cho ta ở bên cạnh ngươi.”
Y giương phân thân của mình nhắm ngay ống dẫn trong tay Lý Vân Thiên, tựa hồ vội vàng muốn đâm vào.
“Không nên gấp gáp. Nếu ngoạn hỏng ngươi, ta cũng không muốn phải ôm nô lệ không phun được.” Lý Vân Thiên ngăn lại hành động của Vương Lập Hải, để y bảo trì bất động.
Ở đỉnh phân thân của Vương Lập Hải, cùng ống dẫn đều bôi đủ dầu bôi trơn, Lý Vân Thiên cẩn thận dùng mũi nhọn cắm vào trụ thể của Vương Lập Hải.
“Thả lỏng.” Tiến vào rồi, Lý Vân Thiên nhẹ nhàng chuyển động ống dẫn.
Vương Lập Hải phát ra thanh âm như nức nở, lại như rên rỉ.
Khi cảm giác đụng tới chướng ngại vật, Lý Vân Thiên để Vương Lập Hải làm ra động tác bài tiết nước tiểu.
Ống dẫn bán trong suốt chuyển màu, một dòng nước theo ống dẫn chảy ra, theo đạo cụ chảy qua tiến nhập vào phân thân giả cắm trong hậu huyệt Vương Lập Hải.
“A!” Vương Lập Hải giật mình kêu lên.
“Đã tiến vào bàng quang, hiện tại bài tiết nước tiểu hay không đều hoàn toàn không thuộc quyền khống chế của ngươi, mà sẽ theo ống dẫn chảy vào hậu huyệt của ngươi…” Lý Vân Thiên lộ ra mỉm cười tàn khốc.
“Bị chính thể dịch của mình súc ruột tư vị như thế nào?”
“Chảy… Đều chảy vào!” Nước mắt không thể khống chế rơi xuống, Vương Lập Hải khẩn trương nhìn Lý Vân Thiên.
“Còn kiên định làm nô lệ của ta sao, về sau ngươi sẽ bị dạy dỗ có thể còn hơn thế này nữa.”
Vương Lập Hải không chút do dự nói: “Ta cái gì đều có thể chịu được, duy độc việc rời khỏi chủ nhân thực chịu không được.”
Lý Vân Thiên vỗ vỗ cái mông Vương Lập Hải còn cắm phân thân giả thô to, dùng chính tiểu dịch của y quán tràng cho y.
“Hai giờ sau mới có thể tháo xuống, hiện tại, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Nhìn Vương Lập Hải nằm trong ổ chăn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lý Vân Thiên hỏi Vương Kiến Quốc ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên giường.
“Còn một chủ nhà khác đâu?”