Nhìn xem, vị minh quân của Đông Lăng quốc hiện giờ đangthoải mái ôm ấp mỹ nhân, uống rượu, nghe đàn, vô cùng sung sướng tự tại, hoàn toàn không nhớ tới còn có một đoàn bá quan văn võ và sứ thần vẫnđang sốt ruột chờ hắn trở về chủ trì đại yến tiệc trong cung, hoàn toànkhông có một phân ý thức trách nhiệm nào cả.
Trên thuyền lớnhiện giờ, Đông Phương Thiên Tường vẫn đang thoải mái hưởng thụ, ĐôngPhương Thiên Trạch cũng thoải mái để cho mỹ nhân phục vụ nhưng lại không dám thoải mái uống rượu, vẫn còn công việc sau khi cung yến kết thúccần hắn ra mặt xử lí. Còn chỗ Đông Phương Thiên Diệp hoàn toàn trốngrỗng, mỹ nhân đều bị hàn khí của hắn dọa sợ không dám tới gần nửa bước,chỉ có thể đứng đằng xa nhìn qua trông hết sức tội nghiệp. Đông PhươngThiên Tường thấy vậy liền không nhịn được thay mỹ nhân bất bình: “Lãonhị a, đệ cũng không cần bày ra bộ mặt lạnh đó dọa sợ mỹ nhân người tađâu. Chỉ là chờ một lát mà thôi, cũng không phải việc gì lớn, chưa đếnnỗi đám lão thần đó không ứng phó được, đêm nay không phải có rất nhiềutiết mục hay sao, chờ đến màn hấp dẫn rồi trở về cũng không muộn mà”.Hai người còn lại nghe hắn nói vậy cũng chỉ liếc nhau một cái sau đótiếp tục uống rượu.
Bỗng một bóng dáng bất ngờ xuất hiện bêncạnh Đông Phương Thiên Diệp cúi đầu cung kính bẩm báo: “Gia, bọn chúngđã bắt đầu hành động”. Đông Phương Thiên Tường thấy vậy liền cười đứngdậy: “Xem ra tiết mục hay đã bắt đầu rồi, nên trở về đi thôi. Lão nhị a, nhớ thu lưới cho chặt đừng để sổng mất con mồi nào nha.” Sau đó liềnquay lưng đi mất, Đông Phương Thiên Trạch cũng đứng dậy đi theo để lạimột câu: “Nhị ca, nhớ cẩn thận.”
Chờ bọn họ đều đi mất, Đông Phương Thiên Diệp mới quay đầu sang hỏi Nhất Ảnh đang đứng phía sau: “Bắt đầu từ chỗ nào?”
“Bẩm gia, bắt đầu từ chỗ tể tướng”.
Đông Phương Thiên Diệp nghe vậy liền cười lạnh: “Đúng là gãi đúng chỗngứa, vậy cứ để mặc chỗ tể tướng, những chỗ khác quét sạch cho ta, cònbố trí bên ngoài thành thế nào?”
“Bẩm gia, tất cả đều hoàn tất chỉ chờ pháo lệnh nữa mà thôi”. “Tốt, đi thôi”.
Bước ra khỏi khoang thuyền, Đông Phương Thiên Diệp theo thói quen quétmắt một vòng quan sát, bỗng tầm mắt của hắn quét qua bờ bên kia, bắt gặp một cảnh tượng kinh tâm động phách mà suốt cuộc đời sau này hắn cũngkhó mà quên được. Một người con gái mặc bạch y phất phơ trong gió đangđứng bên cạnh bờ sông ngẩng đầu tĩnh lặng nhìn về phía mặt trăng, ánhtrăng chiếu lên gương mặt hờ hững, ánh mắt lạnh nhạt của nàng tạo nênmột vẻ đẹp kinh tâm động phách đánh sâu vào trái tim không kịp phòng bịcủa hắn.
Nàng giống như một vị tiên tử không nhiễm bụi trầnvô tình lạc xuống nhân gian, đóa bạch ngọc phù dung trên đầu nàng cũngtỏa ra ánh sáng nhàn nhạt càng tô thêm vẻ đẹp xuất trần của nàng. Hoàntoàn không giống như vẻ đoan trang, dịu dàng lúc hắn nhìn thấy nàngtrong phủ tam đệ. Có lẽ đây mới là tính cách thực sự của nàng chăng,lạnh nhạt, hờ hững không màng nhân thế? Vậy vì sao nàng lại xuất hiệntrong phủ tam đệ? Điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Đang thất thầnliền bị giọng nói Nhất Ảnh đánh thức: “ Gia, nên đi thôi”. Đông PhươngThiên Diệp lưu luyến quay lại nhìn nàng lần nữa, sau đó quay đầu bướcđi.
Nhận thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình Mạc Tử Liên quayđầu nhìn sang, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng trắng thoáng quarồi biến mất. Nàng cũng không quá để ý, tiếp tục việc tu luyện của mình, ánh trăng rằm nguyên tiêu đặc biệt chứa nhiều linh khí, nàng phải tranh thủ thời gian hấp thụ càng nhiều càng tốt, không thể lãng phí.