• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất ngờ bị Đông Phương Thiên Diệp ôm lấy khiến Mạc Tử Liên ngây ra không kịp phản ứng, nhưng tiểu bạch hồ lại vô cùng nhanh nhạy, lập tức nhảy lên vai của nàng, quay lưng về phía Đông Phương Thiên Diệp. Mạc Tử Liên chỉ kịp cảm thấy có mùi lạ thì Đông Phương Thiên Diệp đã ngã xuống đất khiến nàng không khỏi dở khóc dở cười nhìn tiểu hồ.

“Tiểu bạch hồ, chị vẫn còn chưa nói gì mà em đã ra tay rồi a…”

Lại ngồi xuồng xem xét Đông Phương Thiên Diệp một chút, phát hiện hắn cũng có phần kiệt sức, hiện tại nhất thời chưa thể tỉnh dậy được bèn để mặc hắn, bế tiểu bạch hồ lên:

“Hình như em vẫn chưa có tên phải không? Trước đây Tiểu Lệ Lệ gọi em là gì?”

Tiểu bạch hồ nghe câu hỏi của Mạc Tử Liên chỉ ngây ngô tròn mắt ra nhìn nàng, dường như hiểu mà cũng như không khiến Mạc Tử Liên cũng không có cách nào với nó. Chỉ đành xoa xoa đầu tiểu bạch hồ:

“Nếu em không có tên vậy từ nay ta sẽ gọi em là Cửu Nhi nhé, có được không?”

Tiểu bạch hồ nghe thấy nàng nói tới hai chữ Cửu Nhi, đôi mắt long lanh bỗng vụt sáng, sau đó lao vào lòng nàng cọ liên tục, lại leo lên cổ nàng liếm liếm khiến Mạc Tử Liên bị nhột cười khanh khách không ngừng, diễn đàn lê quý đôn, giơ tay lên bắt lấy Cửu Nhi lai bị nó nhanh chân chạy trốn khiến nàng không làm được gì nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc, không ngờ hồ li cón có thứ vũ khí lợi hại như thế. Võ công của Đông Phương Thiên Diệp vốn cũng không tầm thường vậy mà dính một chiêu của Cửu Nhi đã gục tại chỗ, thế không phải là quá lợi hại rồi sao.

Xong chyện của Cửu Nhi, Mạc Tử Liên mới có thời gian quay sang xem xét kĩ Đông Phương Thiên Diệp, vẻ ngoài anh tuấn của hắn lúc này có chút xốc xếch, trên áo rách một vài chỗ, còn chỗ bàn tay và cánh tay trái của hắn lại có rất nhiều vết thương giống như là do vật sắc nhọn làm xước, đến mức nhìn không thấy chỗ lành lặn, đoán chừng là trong lúc rơi xuống đã bị vách núi cọ vào, nàng lập tức nhanh chóng lấy dược ra xử lí vết thương rồi băng bó cho hắn.

Nhưng nàng càng nghĩ lại càng cảm thấy kì lạ, không phải hắn có việc muốn trở về kinh thành sao? Sao lại có thể xuất hiện ở hẻm núi vắng vẻ này, không lẽ là vì chạy theo bọn bắt cóc nàng đến đây sao. Mà cho dù hắn có đến đây để tìm nàng đi chăng nữa, sao có thể không suy xét kĩ mà nhảy xuống dưới như vậy chứ. Vách núi vừa đứng vừa nguy hiểm như vậy, lỡ như nàng không có ở dười này thì hắn phải làm sao bây giờ.

Sắc trời càng ngày càng tối lại, chờ đến lúc Đông Phương Thiên Diệp tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt một mảng tối đen, ánh sáng duy nhất phát ra xung quanh đây chính là từ đống lửa trước mặt Mạc Tử Liên, trên đống lửa còn có một cái nồi đang bốc ra mùi thơm ngào ngạt, khiến con sâu trong cái bụng đã bị đói hơn một ngày của hắn bắt đầu ngọ nguậy chui ra. Hai tiếng “Ọt, ọt” vang lên phá lệ nổi bật trong màn đêm tĩnh mịch, khiến Mạc Tử Liên đang ngồi gần đó bỗng giật mình quay lại:

“Chính Lăng vương gia, ngài tỉnh rồi à, dường như ngài cũng đói rồi thì phải, cả một ngày rồi mà, mau đến đây ăn canh đi.”

Đông Phương Thiên Diệp có chút không được tự nhiên nhìn về hướng khác, nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy bước qua, ngồi xuống trước đống lửa cách Mạc Tử Liên hai ba bước, vẫn không dám nhìn nàng, dù sao trong đời hắn cũng chưa có lúc nào mất mặt như bây giờ. Mạc Tử Liên cũng không để ý, chỉ cảm thấy vị vương gia lãnh huyết này thì ra cũng có lúc đáng yêu như thế.

“Nàng không cần trịnh trọng như vậy, chỉ cần gọi ta là Thiên Diệp hay Đông Phương là được rồi….Ta đã bất tỉnh bao lâu?”

Hắn nhớ rõ ràng, sau khi có thuộc hạ báo lại phát hiện ra có một chiếc xe ngựa kì lạ xuất hiện ở phía nam Thuận thành, chiếc xe này không ngừng di chuyển, hết sức vội vàng hắn lập tức nghi ngờ đuổi theo. Ai ngờ đến giữa đường lại phát hiện ra tung tích của một đám người áo đen hết sức kì quái, hắn mới len lén đi theo nhưng chưa được một lát đã bị bọn họ cắt đuôi biến mất.

Hắn vòng vo một hồi lại phát hiện ra vết máu và chiếc giầy của Mach Tử Liên ngaybờ vực. Trong đầu hắn lúc đó đã không nghĩ được gì nữa, trong lòng có cảm giác như bị thắt lại, suy nghĩ duy nhất mà hắn có thể nghĩ lúc đó là cho dù sống hay chết, hắn nhất định phải tìm cho được nàng.

Vách núi vô cùng hiểm trở, lại không có điểm tựa, lúc nhảy xuống hắn chỉ có thể dùng kiếm và tay không bám vào các mảnh đá nhô ra hay khe đá từ từ nhảy xuống. Quá trình này thật không dễ dàng, vách núi này quả thực quá hiểm trở, cho dù có khinh công cũng không ích lợi bao nhiêu, sơ sẩy một chút là tan xương nát thịt ngay. Cho nên mất gần hai canh giờ hắn mới có thể bình an đáp xuống mặt đất, lúc đó tinh lực và sức lực đã hao tổn gần hết quả thực muốn ngã gục. Nhưng mà trong lòng của hắn lại luôn có một ngọn lửa thiêu đốt, thúc giục hắn khiến Đông Phương Thiên Diệp không cách nào buông xuống, cắn răng lê bước đi tìm nàng.

Hắn lặn lội mấy canh giờ nữa, trong lòng sốt ruột, lo sợ sẽ thấy xác của nàng, gần như không thấy đói, chỉ một lòng chuyên tâm tìm kiếm. Cuối cùng, ông trời cũng không bỏ qua lời cầu nguyện của hắn, để cho hắn thấy được nàng vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây. Ngay lúc đó, gần như không kịp suy nghĩ gì, đôi chân của Đông Phương Thiên Diệp đã tự di chuyển, sau đó làm một việc mà hắn đã muốn làm từ lâu, ôm chầm lấy nàng thật chặt, sau đó nữa..thì hắn quả thực không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK