• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm nay công ty có chút việc, em buổi trưa có khả năng không về được.” Bạch Đốc đứng ở cửa nói với Cố Cách.

“Ân, cậu cứ đi làm đi.”

“Buổi tối em sẽ về sớm.” Bạch Đốc đang buộc dây giày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Cách.

Cố Cách ôm ly trà, ngồi trên sô pha chậm rãi uống.

Bạch Đốc cuối cùng nhìn thoáng qua Cố Cách, quay đầu lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng, đành phải đứng lên, lúc mở cửa ra mới giả vở bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha, em quên mang túi hồ sơ rồi.”, một bên than thở, “Anh cũng không nhắc em.”, một bên cởi giày chạy vào phòng.

Cậu chính là muốn nghe Cố Cách nói một tiếng “Em đừng quên mang thứ gì đấy”, sau đó chính mình sẽ mang bộ dáng giống như nhờ có anh ở đây mà an ủi cười, cậu cảm giác như thế sẽ rất ấm áp và lãng mạn. Đáng tiếc Cố Cách không để ý đến cậu.

Bạch Đốc rời đi, Cố Cách đặt chén trà xuống. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, thế nhưng khiến hắn có chút không thích ứng được.

Cố Cách nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn không thể tiếp tục thế này nữa.

Ở với Bạch Đốc lâu một chút, cán cân trong lòng hắn sẽ nghiêng sang hướng hắn không muốn kia, sau đó hắn sẽ không hạ được quyết tâm rời đi.

Cố Cách cũng không phải không nghĩ tới, có thể là Bạch Đốc thực sự nghiêm túc, thậm chí là cố chấp. Nhưng chính vì như thế trong lòng hắn mới khó chịu.

Hắn cùng Bạch Đốc sống chung hai năm, hắn cảm giác vì cậu tất cả mọi thứ đều đáng giá, hắn thậm chí còn không nghĩ đến có một ngày bọn họ sẽ chia tay.

Nhưng cuối cùng câu nói kia vẫn trở thành lý do để hắn rời đi, hắn chờ một đêm chờ cậu giải thích, nhưng lại không có gì. Hắn cho rằng hắn yêu Bạch Đốc không cần bất cứ hồi đáp gì, đáng tiếc không phải. Hắn không vĩ đại như thế, xem đi, người kia mới chửi bới một chút, hắn đã không chịu nổi.

Cố Cách dùng ba năm mới vứt bỏ được tình cảm với Bạch Đốc.

Thời gian thực sự là liều thuốc tốt.

Nhưng mà cậu lại đến bên cạnh hắn, dùng khát vọng, dùng cầu xin, dùng ôn nhu, dùng tất cả có thể để đả động tình cảm của hắn.

Thời gian thực sự là lang băm.

Ngừng thuốc, bệnh liền tái phát.

Cố Cách đứng lên đi vào phòng làm việc, Bão Bão chạy quanh chân hắn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hắn. Cố Cách dừng lại một chút, để nó ở ngoài cửa.

Chuyến tàu đến thành phố A sớm nhất ngày mai chỉ còn mấy tấm vé đứng, Cố Cách hạ quyết tâm.

Bão Bão ở ngoài cửa ủy khuất nức nở kêu, không hiểu vì sao chủ nhân của nó lại không thèm chơi với nó.

Di động của Cố Cách nhanh chóng mở ra tin tức vé tàu, ánh sáng từ màn hình chiếu lên đầu ngón tay thon dài của hắn.

—–

Buổi chiều, Cố Cách gặp người đại diện của Du Khô, người đại diện lải nhải lẩm bẩm sắp xếp công việc tiếp theo cho Cố Cách, hắn đều đáp ứng.

Sau đó Cố Cách ra ngoại ô.

Nơi này gạch ngói cũ nát, cũng không có ý nghĩa lịch sử gì lớn lao, không ai coi trọng, để mặc tường gạch lại thêm một năm xuống cấp. Nghe nói cũng sẽ nhanh chóng phá bỏ, Cố Cách nghĩ có lẽ đây cũng là lần cuối cùng hắn đến đây.

Cố Cách tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng yên bình, nhìn cái gì cũng giống như một đoạn bài hát cổ xưa. Hắn nhìn gạch ngói màu chì phủ bụi, nhìn quán yến sào màu trắng không sạch sẽ, nhìn một góc mái hiên bị che khuất. Mặt trời dần dần hạ xuống đằng tây, hắn nhìn một vạt nắng cuối cùng lưu luyến trên góc tường cũ không chịu đi, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK