Cố Cách dùng ngón tay cái, cách một lớp vải áo, nhẹ gảy vài cái.
“A!”
Trên miệng bị gắt gao phủ kín, không thể phát ra thanh âm, Bạch Đốc vô ý thức vặn vẹo thân mình ý muốn tránh đi kích thích, lại cảm thấy ngực đột nhiên nóng lên, cảm giác đau đớn kịch liệt từ trước ngực mạnh mẽ lan ra, khuếch tán đến từng đầu ngón tay, ngón chân.
Cố Cách đang không ngừng cắn mút hai đầu nhũ, cho dù là cách một lớp vải dệt, Bạch Đốc vẫn rõ ràng cảm giác được nơi vô cùng mẫn cảm kia đang bị đối phương bừa bãi đùa bỡn.
Cố Cách dùng đầu lưỡi đảo vòng xung quanh, từng đợt thô ráp kích thích khiến cho người dưới thân run rẩy không ngừng, giây tiếp theo lại bị một đợt đau đớn bén nhọn trùng kích.
Cố Cách dùng răng nanh gặm cắn! Hắn ngậm vào một bên đầu nhũ, mút lấy, dùng sức như muốn xe rách, tà ác lôi kéo, lực đạo trên răng càng lúc càng tăng lên, cuối cùng cắn xuống một ngụm. Dường như hắn thật sự muốn từ chỗ dưới miệng này, đem Bạch Đốc ăn sống nuốt tươi vậy.
Bạch Đốc vội vàng đưa tay che miệng lại, gần như hít thở không thông. Cậu ra sức ngửa đầu về phía sau chống đỡ, thân thể bị áp chế cong lên một đường cong mê người, eo nhỏ thon dài căng chặt lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Một vệt lõm chạy thẳng từ dưới bụng lên xương quai xanh vô cùng gợi cảm mang theo ẩn nhẫn chịu đựng cùng mị lực nam tính. Dáng vẻ căng thẳng như vậy rất dễ dàng khiến người khác sinh ra dục vọng muốn tàn sát bừa bãi.
Bạch Đốc muốn giảm bớt đau đớn, lại càng muốn đem chính mình đưa đến trong miệng Cố Cách nhiều hơn, cậu có cảm giác chỗ kia giống như sắp bị xé rách luôn rồi.
Cậu nhịn không được muốn giãy giụa thoát ra khỏi trói buộc từ Cố Cách, bàn tay vô thức từ trong đau đớn đem quần áo của Cố Cách lần lượt xé tan.
“A… A… Ưm a —— “
Bàn tay đang áp chế dần buông lỏng ra, Bạch Đốc rốt cuộc thở ra một hơi!
“Cố Cách! Cố Cách……” Bạch Đốc trong thanh âm mang theo cầu xin, “Đủ rồi… Cố Cách…… Đau! đau quá……”
Cố Cách nghe thấy vậy, dần dần buông lỏng từng chút lực đạo, nhả ra.
Nửa thân trên của Bạch Đốc đột nhiên khựng lại, sau đó vô lực rơi vào trên giường.
Một bên đầu nhũ đã đau đến chết lặng, bên kia có lẽ cũng vì sợ hãi mà hơi có chút đau đớn. Trên ngực Bạch Đốc ướt đẫm mồ hôi, theo từng đợt thở dốc lên xuống, một bên trượt theo làn da rơi xuống giường, một bên chậm rãi uốn lượn chảy xuống rồi biến mất nơi hạ thân.
Cố Cách thưởng thức biểu tình vừa thống khổ nhíu mày vừa say mê của Bạch Đốc, lại thấy vô cùng thỏa mãn với việc cậu giống như sắp bị nhấn chìm giữa dòng nước lũ bắt được một cành cây, gắt gao ôm lấy hắn không chịu buông tay.
Đau đớn cùng cứu rỗi đều do bản thân mình một tay khống chế, thì ra đây mới chính là dục vọng cùng khoái cảm lớn nhất mà hắn tìm được trên người Bạch Đốc.
Cố Cách giúp cậu lau đi mồ hôi trên mặt, khẽ hỏi:“Chịu không nổi?”
Bạch Đốc thở dốc, bờ môi run rẩy, lại không biết trả lời như thế nào.
Cố Cách cũng không đợi cậu đáp lại, hắn ung dung nhìn bộ dáng hoảng loạn của Bạch Đốc, nói: “Mới vậy đã kêu đau, lát nữa làm sao em chịu được.” Hắn đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ôn nhu an ủi cậu, “Chịu đựng một chút, đến khi trời tối sẽ để cho em ngủ.”
Bạch Đốc đã không còn tỉnh táo để tính xem đến lúc trời tối là còn bao lâu.
Cố Cách đưa ánh mắt nhìn xuống hạ thân Bạch Đốc, mới vừa trải qua ép buộc, chỗ đó đã mềm xuống, đáng thương cuộn mình lại trong khu rừng đen rậm rạp.
Từ trước đến nay tính tình Cố Cách luôn rất lãnh đạm, thỉnh thoảng thân mật cũng phần lớn đều là Bạch Đốc chủ động, hắn rất hiếm khi để ý đến nơi này của Bạch Đốc.
Hắn vươn ra ngón trỏ thon dài trắng nõn tà ác chọc chọc, Bạch Đốc giật mình, vội co rụt lại về phía sau. Vốn là đang nằm nghiêng trên giường, bởi vì giãy giụa khi nãy mà cơ thể xoay thành nằm ngang, bây giờ lại thêm động tác thụt lui này khiến đầu Bạch Đốc trượt khỏi mép giường, bên dưới không có điểm tựa, liền ngay sau đó cả thân trên cũng buông thõng xuống giường.
Cố Cách chế trụ eo cậu, tránh cho cả người cậu trượt xuống, lại xấu xa mà không kéo cậu lên.
Nửa người Bạch Đốc cứ như vậy treo trên giường, sau gáy khó khăn va chạm vào mặt đất, hai tay vô lực, cuối cùng vì cảm thấy xấu hổ mà vươn tay che mắt mình.
Cố Cách hôn lên bụng cậu, đôi môi ấm áp lưu luyến vờn quanh rốn, có khi sẽ dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn bên hông cậu.
Suốt quá trình, Bạch Đốc đều che kín hai mắt, giương miệng vô thanh thở dốc, có khi không chịu nổi, từ trong cổ họng sẽ phát ra tiếng hừ lạnh không thể kiềm chế.
Mỗi nơi Cố Cách hôn qua đều sẽ để lại vết nước ẩm ướt, chỉ một giây sau sẽ truyền đến cảm giác mát lạnh, nhưng đại não còn chưa kịp cảm nhận sự thoải mái đó, liền lại có một màn mưa hôn liên tiếp hạ xuống.
Vô luận có đau đớn hay không, đều cảm nhận được sự ấm áp trong đó.