Mặc dù điều này là bình thường, tất cả người Nick đều thích dùng miệng của họ biểu đạt tình cảm với người khác. Cô thấy qua người Nick khi nổi giận không những vung đuôi đập loạn mà còn há to miệng nhe răng.
Lúc muốn thể hiện sự thân mật họ cũng hay dùng cái đuôi và miệng để diễn tả. Bọn họ sẽ dùng đuôi ôm chặt đối phương kéo lại gần, sau đó nhẹ nhàng liếm. Dương Phàm bị Nick liếm qua không chỉ một lần, bây giờ ít nhất hai ngày hắn sẽ liếm cô một lần.
Nghĩ đến giờ không có nước để vệ sinh, Dương Phàm không ngăn hắn làm như vậy. Cho nên, có lẽ Nick cũng không xem cái hôn của cô là quan trọng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Dương Phàm làm vậy với hắn, hắn không thèm để ý cũng không sao, cô để ý là được.
Hai ngày, cô dùng hai ngày để phân tích trạng thái của mình. Cô tìm cho mình rất nhiều lý do, ví như hôn lên má là rất bình thường, cô hôn ba mẹ ông bà, cô còn hôn qua bạn học trên trường.
Nhưng lý trí của cô lại nhẫn tâm nói cho cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Đầu tiên, cô đã xem Nick là một người vô cùng gần gũi. Không phải là loại quan hệ lợi dụng mà trước kia cô nghĩ. Sau đó, trên phương diện tình cảm giữa Nick và cô, cô đã ở thế hạ phong rồi. Sau khi chứng kiến thái độ của người Nick đối xử với giống cái thì tất cả những hành động chăm sóc của Nick đối với cô một chút cũng không đặc biệt. Cô vẫn cho rằng mình đặc biệt với Nick, nhưng dù lúc ấy hắn gặp gỡ một con trâu trán rộng hoặc một con khỉ lông dài bụng bự thì cũng đều giống nhau.
Đối với cô mà nói, chuyện cô có là đặc biệt của Nick hay không rất quan trọng, không chỉ làm cô cảm thấy an toàn, hơn nữa còn thỏa mãn dục vọng muốn hiểu nhau của cô. Giả thiết cô đối với Nick mà nói là đặc biệt, vậy thì có nghĩa là tình cảm hắn đối với cô cũng đặc biệt, có thể hắn cũng có tình cảm. Mặc dù giữa bọn họ không có cách nào dùng ngôn ngữ để hiểu nhau, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản bọn họ nảy sinh quan hệ thân mật.
Đây không phải là tin tức tốt.
Bởi vì Nick đối với cô là đặc biệt. Cô tới nơi này liền gặp được hắn, lúc đầu hắn dùng bạo lực làm thương tổn cô, nhưng sau đó lại không làm ra chuyện gì quá phận nữa. Lúc cô phát hiện có thể ngăn cản hắn, hắn càng không sử dụng bạo lực nữa.
Về mặt này Dương Phàm vẫn một mực bào chữa cho hắn. Cô cho rằng hắn không hiểu tất cả những việc hắn làm có ý nghĩa như thế nào với cô, hắn chỉ là một sinh mạng nguyên thủy chưa khai hóa, hắn không có phẩm hạnh, đối với hắn mà nói, chuyện kia cũng bình thường như việc ăn và ngủ.
Ở thế giới này Nick luôn bảo vệ cô, cho cô ăn, nhớ những thứ cô thích, lúc cho rằng cô ngã bệnh vẫn luôn chăm sóc cô. Cô tin khi đó Nick nhất định nghĩ rằng cô sắp chết mà thương tâm, nhìn hắn rất khổ sở.
Lúc ấy cô rất cảm động.
Dương Phàm lý trí phân tích tâm trạng của cô bây giờ, rất dễ nhận ra cô đã đặt tình cảm vào Nick và cũng khát vọng hắn có thể đáp lại. Cô xem Nick là vật sở hữu, cô đặt tên cho hắn không biết có ảnh hưởng tới hắn chút nào không, nhưng điều đó đã ảnh hưởng đến cô.
Cô gọi hắn là ‘Nick’, xem hắn như ‘người’.
—— nhưng hắn không phải người!
Trong lòng Dương Phàm hung hăng tát cho mình một cái!
Sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cái thế giới chết tiệt này.
Cô sợ sau này cô sẽ tiếp tục sinh ra tình cảm sâu đậm hơn với Nick, thậm chí cô còn nghĩ tới chuyện có nên chết trước khi mọi chuyện trở nên hỏng bét hay không, nhưng cô rất nhanh đè nén ý nghĩ nguy hiểm này xuống.
Cho tới bây giờ, từ khi đến thế giới này, ý muốn tìm chết vẫn luôn quấn lấy cô. Nhưng cô luôn tỉnh táo lại, đánh tan toàn bộ âm u tiêu cực trong lòng.
Lần này cô cũng có thể làm được. Cô sẽ không nhận thua, cô sẽ sống tiếp, cố gắng sống tiếp!
Dương Phàm không tốn quá nhiều thời gian vào chuyện này, giống như trước kia, cô xem đây là chuyện không quan trọng, sau đó đem nó vất sau ót.
Mùa đông càng tiến tới gần.
Cửa sơn động dần dần bị đá vụn chặn lại, sâu trong động một giây vẫn không ngừng bị đào bới, đá vụn đào ra chất đống ở cửa động. Thức ăn trong ba tầng ngoài ba tầng, bên ngoài vừa hay cũng là trong ba tầng ngoài ba tầng đá.
Cửa động được giữ lại một phần năm còn lại đều bị đá lấp cao, đá vụn còn dư thì chất mặt dưới. Người Nick có thể leo ra leo vào, nhưng Dương Phàm lại chỉ có thể đứng ở chỗ để thức ăn nhìn ra bầu trời nhợt nhạt sắp bị che kín đàng trước.
Khí trời càng ngày càng lạnh, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh. Dương Phàm không thể đến cửa động đứng nữa, bởi vì trời đã rất lạnh. Cô phát hiện mỗi ngày người Nick đều chuyển sâu vào bên trong động một chút, đây là vì càng sâu thì càng ấm.
Bây giờ cô đã thu gom được bốn động khoai tây khô, bỏ khoai tây vào động một thời gian ngắn sau nó liền teo lại. Lúc đầu nhìn thấy cô cứ tưởng rằng động khoai tây khô bị người ta đánh cắp đi một phần, nhưng mà nơi này chỉ có mình cô là loài sinh vật trí khôn cấp cao, cho nên rất nhanh cô loại bỏ nghi ngờ có trộm, phát hiện ra nguyên nhân thật sự.
Khoai tây khô bây giờ trở nên cứng như đá, cắn không nổi, cô chỉ có thể miễn cưỡng ngậm nó vào miệng, ngậm mềm rồi lại nhai, sau đó tự an ủi mình như vậy nước càng ít, càng dễ cất giữ.
Sâu trong sơn động không sáng như bên ngoài, nhưng có thể là cô luôn ở trong bóng tối một thời gian dài nên vẫn có thể nhìn được một phần lớn. Mắt người Nick ở đây toàn bộ đều tỏa sáng lòe lòe giống như bóng đèn, cô vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Sau đó không lâu, nước Nick lấy cho cô không còn có mùi vị chua nữa, nó lạt.
Dương Phàm uống lần đầu liền nhớ, sau đó cô phát hiện người Nick đã không ra ngoài đi săn nữa. Lúc đầu cô không chú ý, bây giờ nghĩ lại, có lẽ từ hai ba ngày trước đã vậy.
Cô lại đi tới cửa động lần nữa, chưa đến gần liền bị gió thổi qua khe hở cửa động mang theo tuyết đóng băng. Cô đứng đàng xa nhìn xung quanh một chút, phát hiện thức ăn và đống đá chỗ cửa đã đông thành đá rồi.
Mỗi lần Nick lấy nước cho cô đều là nước do băng tan.
Ngay sau đó cô cũng phát hiện ra bí mật tại sao Nick biết sử dụng lửa. Mỗi lần người Nick ăn cơm đều đem thức ăn đã đông thành đá gõ xuống, sau đó đưa đến chỗ sâu trong động, dường như bọn họ tìm được một chỗ nóng, sau đó đào một cái hố sâu.
Dương Phàm không dám đến gần, xung quanh cái hố đó là từng tầng sóng nhiệt. Mỗi lần người Nick đều mang theo thức ăn nhảy xuống hố sâu, đặt thức ăn xuống đáy hố để làm tan băng, sau đó dùng tảng đá dưới đáy hố đánh nhẹ một cái là có thể nướng thức ăn, đến lúc nướng xong lột lớp da cháy đen bên ngoài là có thể ăn thịt bên trong.
Dương Phàm phát hiện người Nick có nhiều chỗ rất thông minh, đây gọi là cuộc sống trí tuệ?
Bởi vì khoảng không gian sâu trong hang động đen kịt, Dương Phàm thì không sợ, nhưng những loài vật kia thì không. Bọn chúng vẫn ngủ trong bóng tối, nhưng khi phát hiện ra nơi đây không có ánh sáng liền bắt đầu muốn xông ra ngoài, mỗi phút mỗi giây cô đều nghe thấy tiếng những động vật kia đụng vào vách đá, là đụng đầu vào.
Người Nick dùng băng tuyết hòa lẫn với cái gì đó rồi vẽ loạn lên vách đá, cứ lặp đi lặp lại, một giây cũng không ngừng. Lúc đầu Dương Phàm không hiểu bọn họ làm gì, nhưng mấy ngày sau cô đã biết nguyên nhân, vách đá bắt đầu phát ra ánh sáng xanh và trắng.
Từ ngày đó trở đi, người Nick vẫn luôn giữ vách đá ướt át, ánh sáng trắng xanh cũng không biến mất. Mấy ngày sau cô mới biết chuyện này là thế nào.
Người Nick đang nuôi một loại vi khuẩn nào đó trên vách đá, loại vi khuẩn này có thể phát sáng, chiếu sáng vách đá. Trong sơn động tất nhiên không tối.
Lúc Dương Phàm phát hiện đột nhiên cảm thấy mình là người ngu nhất nơi này mới phải.
Người Nick có thể tìm thức ăn, xử lý thức ăn, cất trữ thức ăn, có thể dùng ngọn núi lửa ngủ mê để trú qua mùa đông, bây giờ còn nuôi vi khuẩn để chiếu sáng. Cô cảm thấy sau này cô sẽ càng phát hiện ra những chuyện mà người Nick có thể dễ dàng làm được, mà cô thì không.
Chuyện này đến rất nhanh. Người Nick bắt đầu nuôi một loại cỏ rêu để làm thức ăn cho những loài động vật kia.
Khi bọn họ đào động luôn giữ lại một ít đá rất giòn màu xám vô cùng mỏng, lúc ấy Dương Phàm không biết họ muốn làm gì, còn tưởng rằng loại đá đó quá yếu, không hợp để chất ở cửa động làm hàng rào phòng ngự.
Bây giờ cô đã biết, người Nick xếp chồng những phiến đá đó lên rồi dùng tuyết làm ướt, sau đó luôn giữ chúng ẩm ướt như vậy, vài ngày sau cô liền thấy bên trên sinh ra một tầng rêu xanh biếc. Những con trâu trán rộng và ngựa trâu kia đều ăn thứ này, ngay cả con khỉ bụng bự cũng ăn nó.
Dương Phàm rất muốn tìm ra loại thức ăn mới, cô ăn thử một chút, không có bất kỳ mùi vị gì, cũng không có bất kỳ phản ứng không tốt nào. Cô không đau bụng, cũng không nóng lên hoặc không thoải mái. Cho nên thứ này cô cũng có thể ăn.
Bây giờ tất cả những loại thức ăn có thể ăn cô đều muốn, lúc phát hiện loại rêu này có thể ăn, cô rất muốn xem nó như một loại thức ăn, mặc dù không dám ăn hàng ngày giống khoai tây và thịt chuột đất, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao. Rêu sinh trưởng rồi dường như không dễ dàng chết, hơn nữa không chỉ mọc ở trong phạm vi nhỏ của mấy tảng đá màu xám tro nữa mà bắt đầu kéo dài đến mặt đất và trên vách động, nhưng những nơi không được giữ ẩm rêu sẽ chết rất nhanh, sau đó lớp rêu mới sẽ mọc đè lên lớp rêu cũ, tiếp đó lại chết, không ngừng tái diễn quá trình này. Dương Phàm phát hiện tầng tầng rêu chết này tích lũy càng ngày càng dày sẽ biến thành từng phiến đá mỏng màu xám giống như lớp đá để rêu mọc lên kia.
Thời gian ở trong động trú qua mùa đông khá dài lại nhàm chán, bởi vì không có việc gì để làm.
Mỗi ngày trừ việc giữ cho vách đá ẩm ướt thì người Nick đều nằm trên mặt đất mài lông trên người bọn họ, Nick cũng vậy. Mấy ngày sau Dương Phàm phát hiện toàn bộ người Nick không có việc gì làm đều làm như vậy, chắc là lông của bọn họ không ngừng dài ra, giống móng vuốt mèo, không mài sẽ càng ngày càng dài, càng ngày càng dày, cuối cùng làm trở ngại hành động của bọn họ.
Dương Phàm thì càng chán, mỗi ngày trừ ghi chép hôm nay là ngày thứ mấy ra thì cô không chuyện gì khác để làm. Lúc Nick lăn lộn trên đất cô cũng cầm lấy một tảng đá giúp hắn mài, vốn chỉ muốn trả thù hắn, cô cảm thấy cô có nhiều tình cảm với hắn như vậy, thế mà hắn lại đối với cô chẳng khác gì những người Nick khác đối với mấy con trâu trán rộng cùng khỉ bụng bự kia.
Cho nên cô cầm một tảng đá mài soạt soạt lên cái đuôi của hắn. Kết quả hắn rất vui vẻ, còn cố ý dựng thẳng cái đuôi lên để cho cô mài, cuối cùng còn lật người nằm trên mặt đất để cô giúp hắn mài lưng.
Dương Phàm vừa mài vừa giận đến ngứa răng ngứa lợi, cho dù cô có dùng bao nhiêu sức đều giống như đang gãi ngứa cho hắn.
Đúng lúc này, con khỉ lông dài bụng bự kia sinh người Nick con.
Thật ra thì Dương Phàm từng nghi ngờ nó mang thai, nhưng cô theo bản năng không muốn suy nghĩ đến chuyện này, vì vậy cô liền cố ý xem nhẹ con khỉ kia, còn xem cái bụng bự của nó là do trời sinh ra đã thế.
Cảnh sinh người Nick một chút cô cũng chẳng nhìn thấy, cũng hoàn toàn không biết.
Kết quả vào một ngày, lúc Nick đang đút thịt cho cô ăn, đột nhiên có một đôi móng vuốt nhỏ bắt lấy chân của cô.
Theo Dương Phàm biết, trong động này tuyệt đối không có loài động vật nào có hai bàn tay năm ngón cùng móng vuốt nhỏ như vậy, hơn nữa kể từ khi cô tới nơi này, không ít lần cô tự tưởng tượng ra quái vật dị hình gì gì đó tới hù dọa mình. Cho nên khi cặp móng vuốt nhỏ bén nhọn kia bắt lấy mắt cá chân cô, phản ứng của cô chính là cả người run rẩy, cúi đầu nhìn, một đôi mắt nhỏ tỏa sáng đang nhìn cô chằm chằm.
"Á! ! ! ! ! ! !" Cô sợ tới mức thét chói tai! Sau đó Nick lấy cái đuôi bụp một cái liền quét Tiểu Quái Vật đó đi khiến nó lăn lông lốc ra đầu xa rồi như không có việc gì bò dậy.
Dương Phàm đạp lên cánh tay của Nick bò lên vai hắn.
Hắn vì cô bò đi nên lôi cô xuống tiếp tục đút thịt, như thế ba hồi sau cô mới nhìn rõ Tiểu Quái Vật đó là cái gì.
Là người Nick nhỏ như một đứa con nít.
Cô nhìn rõ khi đang cưỡi lên vai ôm lấy đầu Nick, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trối chết. Cô nhìn một lúc lâu sau mới yên lòng, chậm rãi bò xuống người hắn. Trong lúc đó, mặc kệ cô làm thế nào đạp lên cánh tay, ngực, kéo tóc, lỗ tai của hắn, Nick vẫn luôn tự ăn cơm của mình, cái đuôi của hắn từ phía sau vẫn đỡ lấy cô đang bò trên lưng, có lẽ là sợ cô té.
Chắc hắn cho rằng cô đang đùa, có khi còn nghĩ cô hoạt bát giống như con khỉ kia ấy.