Nhưng điều này tốt hơn trước kia rất nhiều.
Lúc tuyết tan càng ở nơi cao càng nguy hiểm, cho nên Dương Phàm lo lắng nhất chính là lỡ núi. Hàng năm núi đá đen đều trải qua một trận tuyết tan, cho nên thảm thức ăn rất ít. Ngay cả đất cũng bị cuốn đi, trên núi chỉ còn lại tảng đá trụi lủi.
Nếu như trên núi đá đen đều là những khu rừng rậm rạp, vậy cho dù tuyết tan cũng sẽ không đến nổi rung chấn cả núi như thế. Băng tuyết sụp đổ sẽ lăn xuống, càng lăn tuyết cầu càng lớn, rừng rậm sẽ giữ chúng lại phần nào.
Năm nay bọn họ đang ở trên đất, cho nên trừ việc giữ cho cửa động không bị tuyết lấp, cái khác đều không có gì. Cửa động vốn hình thành từ thiên nhiên, không chỉ một. Dù một chỗ bị tuyết lấp, Nina vẫn có thể tìm được một chỗ khác, mang theo người Nick ra ngoài đi săn. Không có nguy hiểm lỡ núi, một chút xíu băng tuyết lấp cửa động đối với người Nick mà nói chỉ là vấn đề nhỏ. Nếu như không phải Nina dẫn họ tới cửa ra khác, người Nick rất có thể sẽ móc hết tuyết lấp động để đi ra ngoài .
Dương Phàm cũng muốn đi theo xem tuyết tan là như thế nào. Trước kia không có cơ hội, bây giờ chỉ đơn giản nằm ở trên lưng Nick cùng hắn đi ra ngoài, sau khi mực nước suối trở lại bình thường thì mọi chuyện đều đã trôi qua rồi.
Cho nên, buổi sáng hôm nay Nina đi ra ngoài thì Dương Phàm liền kéo Nick đi theo.
Nina rất ít đi con đường trước kia đi qua, nó có vẻ thích tìm đường ra mới. Loại cảnh giác này khiến Dương Phàm cảm thấy sói rừng đã từng sinh hoạt rất không an toàn, so với người Nick mà nói, bọn họ không phải là một loài mạnh trên mảnh đại lục này.
Dương Phàm và mười người Nick đi theo phía sau Nina, người Nick còn lại biết được có một cửa ra khác rồi, nhưng chỉ cần không có vấn đề, bọn họ sẽ vẫn đi ra ngoài từ cửa cũ. Bọn họ rất ít yêu cầu với hoàn cảnh, lúc con đường cũ đi không thông mới đi tìm một con đường khác.
Bây giờ vẫn là hoàn cảnh tạo nên người Nick, không biết bao nhiêu năm nữa, mới có thể biến thành người Nick thay đổi hoàn cảnh cùng cuộc sống thói quen của bọn họ. Lúc đầu Nina có thể mang theo người Nick di chuyển, nguyên nhân lớn nhất chính là người Nick cũng biết kỳ băng tan sắp đến.
Đối với Dương Phàm mà nói, cô chỉ đoán được chuyện núi thể lỡ lấp đi sơn động, nhưng đối với người Nick mà nói, có thể chuyện đó đã không phải là chuyện hy hữu.
Nhưng bọn họ không có cách nào, từ khi Nick lựa chọn nơi làm nhà, bọn họ am hiểu nguyên lý sinh tồn trên bình nguyên, ngay cả trong rừng, Nick cũng chỉ là đi vào săn thú, chứ không phải xây ổ trong đó.
Dù người Nick gặp qua lỡ núi vùi cả sơn động, có lẽ có người Nick sống sót qua tai nạn, đem loại nguy hiểm này nói cho người Nick khác. Có lẽ trong một lần tuyết tan họ đã rời đi trước, nhưng khi đó trên đất tất cả đều là băng dầy sắp tan. Khi băng tuyết tan xong, mặt đất lại biến thành ao đầm vũng bùn.
Người Nick căn bản không có cách xây tổ tạo ổ trên bình nguyên.
Từ lúc tuyết tan tới lúc mặt đất bền chắc lần nữa có lẽ phải ba đến bốn tháng, trong khoảng thời gian này đối với người Nick mà nói không tính là quá lâu, nhưng là toàn bộ bốn tháng không có chỗ ở cố định, cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của họ.
Huống chi còn có nhiều động vật như vậy, người Nick mang theo bạn đời càng không thể rời sơn động dưới tình huống này, cho dù có một ngày nó có thể sẽ sụp xuống.
Bây giờ Dương Phàm có thể hiểu được loại tin tưởng lúc ấy người Nick đối với Nina, nhưng loại tin tưởng này theo mùa đông sắp sửa trôi qua, cũng dần dần bắt đầu thay đổi, yếu đi.
Thời kỳ băng tan tạo thành ao đầm, Dương Phàm nhìn biển rộng sáng ngời trước mắt. Thành thật mà nói, so với tưởng tượng của cô còn là trò hề nhiều lắm, cô còn tưởng rằng sẽ thấy một vũng bùn lớn bao la, bát ngát.
Khi bên trên núi đá đen có băng tuyết nhỏ trượt xuống đất thì trên mặt đất còn một lớp băng dầy, giống như đất ngày hạn há, khắp nơi đều có khe nứt khổng lồ. Đến gần nhìn này mấy cái khe này, chúng đều rất lớn, có thể ném xuống đó một thứ to bằng tòa nhà trăng tầng. Dương Phàm đứng ở trước cái khe, cảm giác mình nhỏ bé tầm thường giống như một con kiến nhỏ, người Nick so với nó cũng chỉ là một con côn trùng.
Có cái khe lắp đầy băng, có cái sâu mấy trăm mét không nhìn thấy đáy.
Sau đó, qua một đoạn thời gian, băng dần dần tan, băng tuyết tan thành nước nhìn vô cùng sạch sẽ. Có nơi còn có thể thấy băng chưa tan hết trôi trong nước. Nước tuyết trong dường như có thể nhìn thấy mặt đất phía dưới, ngay cả cục đá nhỏ trên đất, cỏ dại xanh biếc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng Dương Phàm biết, bây giờ là lúc nguy hiểm nhất. Cô còn nhớ vô cùng rõ ràng, hơn mười ngày trước trên mặt đất đều là những cái khe khổng lồ, nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn thấy nước trong suốt. Bên cạnh đều như được rửa sạch, núi đá đen sạch sẽ tỏa sáng, nơi xa là bắt đầu có thể nhìn thấy mảnh rừng xanh biếc , ngay cả cỏ dại cũng có thể nhìn thấy, giống như đó chỉ là đầm nước nhỏ cao đến đầu gối.
Mặt đất lúc này đây có vẻ vô cùng an toàn, nước nhàn nhạt sẽ rất bị bốc hơi.
Lúc Nina đi lên vùng đầm lầy, vẫn luôn giữ vững tốc độ chạy rất nhanh, chỉ dùng mủi chân đạp nhẹ trên mặt nước một cái liền vội vàng nhảy ra. Người Nick thì dùng đuôi, lúc đi ấn từng bước, cực kỳ cẩn thận, nếu như không cẩn thận đạpp trúng chỗ lõm, cái đuôi sau lưng sẽ nâng cả người từ từ chuyển đến chỗ chỗ an toàn.
Nhưng cũng có động vật rơi vào chỗ lầy, có lúc Dương Phàm nhìn thấy có động vật giãy giụa nơi xa, nhìn nó từ từ lún xuống. Lúc cô cảm thấy bản thân giống như đang giãy giụa, cho đến khi bị vùi hoàn toàn dưới vũng bùn. Cô ép mình nhìn xong tất cả, dù sau khi xem xong mới phát hiện mình vẫn luôn ngừng thở, buông lỏng rồi giống như mới vừa chết qua một lần vậy.
Thấy một sinh mạng vô vọng giãy giụa dần dần chết đi, cô khó chịu cũng rất bình thường. Dương Phàm kiếm cớ cho mình, làm bộ đây chính là đáp án. Nhưng sau đó cô vẫn hoảng hốt chừng mấy ngà.
Rốt cuộc, ao đầm cũng khô. Cỏ dây trên đất đều mọc lên xanh biếc, liếc nhìn, khắp nơi đều dồi dào sức sống.
Ngay từ lúc ao đầm cạn vừa vừa, người Nick liền bắt đầu rời động đất, có thể nơi cuối cùng bọn họ ở là nơi này, cho nên khi rời đi người Nick cũng nhiều người không đi về hướng nơi ở cũ, mà là từ động đất ra ngoài, theo hướng động đất mà đi.
Dương Phàm phát hiện rất giật mình, cô cho rằng Người Nick lựa chọn một chỗ sống rồi sau này sẽ không đổi, hàng năm đều trở về cùng một chỗ xây tổ, cho đến khi mùa đông tới.
Nhưng cô lại phát hiện người Nick có bạn đời thường hay trở về, không có bạn đời sẽ không để ý nhiều như vậy. Nói như vậy, người Nick lựa chọn chỗ ở, ngược lại hơn phân nửa là theo thói quen sinh hoạt của bạn đời.
Mấy năm này Nick vẫn trở lại sườn núi cũ, có phải vì hắn cho rằng cô sinh ra hoặc cô sống ở gần đây hay không?
Lúc đó hắn nhặt được cô ở ven rừng.
Cô ở mảnh đại lục này cũng không quá lâu, nhưng bây giờ cô hình dung lại cảnh gặp được Nick lúc ấy, đã rất ít dùng từ không chịu nổi nữa rồi.
Biết Nick càng lâu, hiểu rõ nhiều hơn về người Nick, cô lại càng không có cách ghét bọn họ. Căm hận cùng sợ hãi tận sâu trong đáy lòng dần dần biến mất, dù nghĩ đến thế giới trước kia, cũng chỉ có cảm giác mất mác nhàn nhạt.
Thế giới này từ từ chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của cô, trong lòng cô đều nghĩ đến chuyện ở thế giới này, chuyện trước kia đã rất lâu không nhớ ra được rồi, thỉnh thoảng nhớ tới, cũng chỉ có chút hoài niệm.
Phần hoài niệm này còn rõ ràng khi cô chưa có Dũng Khí.
Trở lại nơi sinh sống trong bốn năm một lần nữa, Nick bắt đầu chọn tảng đá, khoét sào huyệt, làm nệm cỏ, nồi đá, bể tắm cho Dương Phàm.
Dũng Khí và Nina sẽ ngụ ở bên cạnh bọn họ cách đó không xa. Ba người Nick nhỏ lúc rời động đất thì đã trải qua kỳ thanh niên rồi, màu lông trên người còn đậm hơn cả màu lông của Dũng Khí, chỉ là người còn hơi nhỏ. Bọn họ vốn đi theo Nina, kết quả Nina đem bọn họ cắn đi. Có một lần Dương Phàm thấy thì phát hiện Nina cắn rất không nể tình, ba người Nick nhỏ cuối cùng không thể không mang theo một thân đầy thương tích rời khỏi, vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn Nina.
Nina vẫn đuổi bọn họ đi khỏi đồi, không nhìn thấy bóng dáng mới trở về.
Dương Phàm thấy một màn như vậy, cảm thấy đây chính là tương lai của đứa con của Dũng Khí và Nina sau này. Nina không phải cưng chiều con đến không hề có nguyên tắc, đến khi con trưởng thành, nó sẽ đuổi bọn họ đi ra ngoài tự lập. Như vậy cũng đúng, dù ở tộc đàn nào, giống đực đều là kẻ địch trời sinh.
Mặc dù Dương Phàm bắt đầu lo lắng cho đứa con của Nina và Dũng Khí, nhưng cô vẫn không nghe thấy tin tức gì. Xem ra người Nick quả thật không dễ dàng có con, giống như Nick tìm được cô làm bạn đời sau mấy năm mới có Dũng Khí. Giống như người Nick trong sơn động, nếu như bạn đời của bọn họ qua mùa đông lại mất tích, đến mùa hè sẽ phải tìm thêm bạn đời mới, nếu bạn đời mới qua mùa đông lại mất tích. . . . . .
Bạn đời đối với người Nick mà nói, có vẻ đều không phải là dễ đối phó . Không trách được bọn họ đối tốt với bạn đời như vậy, vừa hết sức học tập tập tính của bạn đời, tận lực nhân nhượng.
Nina thích chạy vào rừng, nó quen sống ở trong rừng rậm. Có mấy lần Dương Phàm thấy Dũng Khí đuổi theo Nina chạy vào sâu trong rừng, mấy ngày mới dẫn nó ra.
Có một lần bốn người bọn họ gặp nhau ở dòng suối nhỏ ven rừng, Nina phải là tới đây uống nước, Dũng Khí chờ ở bên cạnh. Dương Phàm và Nick bắt được mấy con gà rừng, đến cạnh dòng suối nhỏ cũng bắt được một mẻ cá làm một bữa ăn dã ngoại. Nhìn thấy Dũng Khí, cô dĩ nhiên sẽ đi qua xem nó thật kỹ một chút.
Dũng khí vừa thấy cô liền grù grù gọi, ánh mắt lộ mùi vị làm nũng. Dương Phàm liền lấy hai con gà rừng, một cho Nina, một cho Dũng Khí. Kết quả Dũng Khí đem phàn của mình cho Nina ăn.
Thừa dịp Dũng Khí dụ dỗ Nina, Dương Phàm nhớ tới một chuyện, ngồi xổm xuống bắt lấy cái đuôi của Dũng Khí nhìn.
Kết quả cái đuôi Dũng Khí vãn chưa có vạch đen.
Dương Phàm thở dài, cô đã sớm đoán vạch đen trên đuôi của người Nick là dấu hiệu của sự trưởng thành. Cái đuôi Dũng Khí vẫn chưa có vạch đen, mùa đông năm nay nó và Nina vãn chưa thể có con được.
Thật may là, cô cũng không muốn sang năm liền ôm ‘ cháu nội ’.
Nina ăn xong gà rừng, ngược lại giữ một con cho Dũng Khí. Nó nằm qua một bên, lông bên khóe miệng cùng trước ngực đều nhuộm đầy máu. Mặc dù có vẻ nhàn nhã, nhưng cũng tràn đầy sát khí.
Dũng Khí ăn xong phần còn dư lại, trong thời gian này Nina luôn một mực nhìn nó, chờ nó.
Nó ăn xong còn tới đây chơi với Nick và Dương Phàm, dĩ nhiên cũng không đến quá gần. Bởi vì nó vừa đến gần, cái đuôi của Nick nhất định sẽ đánh qua.
Trong thời gian này Nina đứng lên, chui vào trong rừng lập tức không thấy bóng dáng. Nhưng nhìn kỹ, còn có thể thấy ánh mắt bén nhọn của nó giữa bụi cây luôn cẩn thận nhìn chằm chằm hành động giữa Dũng Khí và Nick.
Dương Phàm không nghi ngờ chút nào, nếu như Nick thật sự công kích Dũng Khí, Nina nhất định sẽ nhào tới. Nhìn góc độ này, mục tiêu công kích của nó chính là Dương Phàm.
Về phương diện vây công săn thú này, người Nick vĩnh viễn không thể so được với Nina.
Dũng Khí đi, gần tối Dương Phàm về sườn núi ven rừng rậm phát hiện mấy cành cây đầy quả dại, bên cạnh còn có hai ổ trứng.
Cô cầm những thứ này về, cùng Nick ăn một bữa tối phong phú.
Hết trọn bộ
“. . . . . . Hai thợ người may mắn phát hiện một mảnh Đại lục thất lạc. . . . . .”
Năm 2922 công lịch, ở Hải vực NI, hai thợ lặn lặn xuống phía tây vờ biển đã phát hiện một bồn đá có hình thái kỳ lạ. Hai tháng sau, các giáo sư nghiên cứu về lịch sử NI cho rằng bồn đá này rất có thể có từ 150 đến 170 năm vạn năm trước.
Hai năm sau, ở hải vực Phương Viên phát hiện được hơn bảy trăm loại đồ đá có giá trị nghiên cứu nhiều hơn.
Sau đó phát biểu nghiên cứu báo cáo, khoảng 150 đến 170 vạn năm trước, Hải Vực NI là một mảnh Đại lục. Mảnh đại lục này gần biển Nam Cực, trên đại lục có nhiều loại sinh vật chưa được phát hiện.
Phía nam của mảnh đại lục này là một ngọn núi lửa khổng lồ đang hoạt động, cứ cách năm mươi năm đến bảy mươi năm lại phun trào một lần, mỗi lần phun trào đều làm phía nam và bắc Đại lục xuất hiện những cái khe lớn hơn.
Căn cứ vào những đồ đá phát hiện ra có thể chứng minh, lúc ấy ở trên mảnh đại lục này đã có sinh vật có trí khôn chế tạo công cụ, sử dụng công cụ.
Sau đó thăm dò tiếp hải vực này lại phát hiện, dưới đáy biển bên trong ngọn núi lửa đang hôn mê, trong nham động có để lại bích họa ghi chép về sinh hoạt của người nguyên thủy thời kỳ đó.
Bích hoạ miêu tả sinh động cuộc sống của người nguyên thủy hàng ngày bên trong ngọn núi lửa đang hoạt động này, săn thú cùng cúng tế. Những người nguyên thủy sùng bái mặt trời và thần núi lửa, bọn họ bắt động vật trong rừng và trên bình nguyên làm thức ăn, thuần dưỡng sói và súc vật.
Các nhà khoa học gọi những người nguyên thủy này là ‘người NI’.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, người NI có hình thái khác hoàn toàn với loài người bây giờ. Thân thể của bọn họ cao hơn loài người bình thường 2.5 lần, có móng vuốt bén nhọn cùng cái đuôi lớn.
Nhưng có nhà khoa học đưa ra quan điểm bất đồng, bọn họ cho rằng người NI có ngoại hình gần giống loài người bây giờ, bích hoạ vẽ móng vuốt cùng cái đuôi rất có thể chỉ là do bọn họ thờ tự sùng bái một phần, trang phục bọn họ làm thành giống vậy để được thần linh phù hộ, vân vân.
Người NI ăn thức ăn chín, biết sử dụng lửa. Bình thường bọn họ đơn độc săn thú, hoặc là cùng sói rừng đã thuần dưỡng săn thú. Bọn họ cũng sẽ chuẩn bị thức ăn, nuôi dưỡng súc vật chuẩn bị cho mùa đông.
Bọn họ làm sào huyệt ở trên bình nguyên hoặc trên núi cao, hay lấy hang đá hình thành từ tự nhiên làm sào huyệt. Cũng có quan điểm cho rằng hang đá là do người NI sử dụng công cụ đục vét trên vách núi đá cứng rắn, với quan điểm này thì người NI phải có tứ chi mạnh hơn so với người hiện đại.
Trong đồ đá được phát hiện, người NI sử dụng đồ đá bao gồm bốn loại lớn nhỏ. Nhỏ nhất có đường kính chừng 20 tới bốn mươi cm, lớn nhất có chiều rộng hơn hai mét bảy, dài bốn năm mét, đủ để ba người trưởng thành nằm vào.
Những đồ đá cuối cùng đều có dấu vết bị lửa thiêu đốt lâu dài.
Theo nghiên cứu, những đồ đá này nhiều hơn một trăm, có thể đoán ra thời kỳ đó gần núi lửa có đến hai ngàn đến 4000 người NI sinh sống.
Nguyên nhân mảnh đại lục này chìm mất còn chưa xác định.
Có nhà khoa học cho rằng một trong những nguyên nhân là do núi lửa hoạt động thường xuyên khiến Đại lục NI chìm mất, một nguyên nhân khác chính là vỏ quả đất vận động, tạo thành mặt đất bị vùi lấp, nước biển chảy ngược.
Nhưng mà, đây cuối cùng vẫn là một bí ẩn khó giải.
Đối với sinh hoạt của người NI trên đại lục NI, trình độ văn minh của bọn họ rốt cuộc đạt tới tình trạng gì? Bọn họ là có ý thức được ngày cuối cùng đang tới? Có kịp chạy thoát khỏi mảnh đại lục này không? Những hòn đảo lân cận có tung tích của bọn họ hay không?
Những điều này các nhà khoa học chưa có lời giải đáp.
Đây là câu đố chưa có câu trả lời, chưa biết được văn minh, Đại lục thất lạc.