• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A! Ngươi… ngươi làm cái gì?” Cảm giác bị quần lót nhét vào trong cơ thể, ta liều mạng mà giãy giụa đứng lên, nhưng lập tức bị hắn uy hiếp.

“Không cho phép nhúc nhích! Nếu không cho ta nhét nó vào, ta sẽ tái hung hăng mà ‘khô’ ngươi!” (anh sử dụng luật rừng đó à? ==)

Uy hiếp của hắn rất có hiệu quả, không động thủ được khiến cho ta lập tức an tĩnh. Biết hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc, ta chỉ hảo cương thân thể, cắn răng, hắn vừa động ta cũng không dám di chuyển.

“Không nên dùng sức, thả lỏng đi…” Thấy ta không giãy dụa, hắn cao hứng mà vuốt thắt lưng ta. “Ngươi đang run sao? Không cần sợ, ta sẽ không làm cho ngươi đau đớn. Đến, đem thắt lưng nhấc lên, mở hai chân ra, đem hết toàn bộ tiểu huyệt đáng yêu của ngươi lộ ra cho ta xem.”

Dựa theo yêu cầu của hắn, cái tư thế kia quả thật rất dễ dàng đã đem cái mông nhấc lên, mông cánh hoa tách ra, bộ phận tư bí nhân tiện đã bị lộ ra hoàn toàn rồi. Nghĩ đến hắn cứ nhìn chăm chú vào nơi kia của mình, thân thể khẩn trương khiến cho tiểu huyệt co rút lại…

“Ha hả…” Bên tai quả nhiên truyền đến giọng cười của hắn. (Sao em Bắc cứ hay vẽ đường cho hươu chạy thế nhỉ?)

Phía sau lại có động tĩnh. Huyệt khẩu nội bích thật dễ chịu, nhưng lại bị miếng vải khô kia lau trở nên khô khốc, rất nhiều mảnh vải bị tắc ở bên trong, tinh dịch ở trong cơ thể cũng cũng bị đẩy xuống càng sâu.

"A... Uh, uh... Uh..." Ta khó có thể chịu được loại cảm giác quái dị này, càng phát ra khẩn trương, thân thể cũng run rẩy lợi hại thêm.

“Tốt lắm… bảo bối… đứng thẳng lên nào!” Bả vai bị kéo lên phía trước, ta thuận thế xoay lưng người, hướng vào lòng hắn mà đụng phải.

Đột nhiên thay đổi thành tư thế đứng, phía sau rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa. Bởi vì quần lót ngăn chặn cho nên tiểu huyệt nội bích nhanh chóng cấp tốc co rút lại, ban đầu huyệt khẩu cũng đã bị quần lót gắt gao nhét lấy.

Lúc này, ngón tay của hắn bắt đầu vuốt ve huyệt khẩu làm cho chân ta cũng bắt đầu run lên. “Tốt lắm, một giọt cũng không có lậu đi ra”

Một lúc sau, ta bị bế vào bên trong cái phòng kia. Lúc thân thể bị rơi xuống giường, ta toàn thân trên dưới đều sinh ra cảm giác cực độ chán ghét. Nghĩ đến người này ở trên giường, không biết đã làm loại sự tình kia với bao nhiêu người, ngực ta nhân tiên đang buồn bực cũng phiếm đau một chút.

Tại ta không có chú ý lúc hắn rời đi cũng cầm lấy quần ta, giúp ta mặc vào, sau lại cởi cái áo sơ mi đang trói chặt ta ra.

“Ngươi ở lại đây, ở đây không có ai vào đâu, ta đi tìm người chuẩn bị tốt cho ngươi” Hắn cứ như thế kiên mặt mà cầm quần áo của ta. Bệnh viện có phòng giặt ủi sao? Ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều, để hắn đi, đột nhiên nhân tiện cảm giác rất mệt mỏi, có lẽ là tinh thần bị tác động, tâm tình sa sút cho nên thân thể cũng trở nên uể oải rồi.

Lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người sờ lưng ta, ta mới ý thức được nguyên lai ta ngủ thiếp đi.

Nghĩ thầm khẳng định rằng hắn đã trở về, bởi vì rất muốn ngủ tiếp, cho nên ta không để ý đến hắn.

Nhưng mà tay hắn ác ý, cố tính sờ vào quần lót ta, sờ soạng qua lớp quần, rõ ràng biết nơi đó bị hắn dùng caravat quấn tựa như cái bánh chưng. Tiếp theo, hắn không nhanh không chậm cởi quần lót của ta ra, đem nó lột đến mắc cá chân, tạm dừng trong chốc lát, hắn ôm lấy thân mình ta cuốn chặt trên giường.

Eo bị nhấc lên không trung, lúc mông bị chạm tới, ta còn không nghĩ rằng sẽ tỉnh lại, hoặc có thể nói là muốn tỉnh lại nhưng không mở được mắt, nhưng cảm giác muốn mở mắt lại thập phần rõ ràng. Cho nên thời điểm cánh hoa mông bị tách ra hai hướng, ta biết rất rõ ràng, đã lâu không còn bị hắn đùa bỡn, huyệt khẩu đã muốn dễ dàng rộng mở, nhưng nội bích không ngừng buộc chặt và cọ xát, chôn lấy vật gì bên trong nó.

“Thần tiểu tử này! Đúng là càng ngày càng chơi trội!”

!!!!!

Ta thề chính mình không phải là đang nằm mơ, cho dù ta thật sự hy vọng đây chỉ là ác mộng!

Không phải giọng của hắn! Nhưng … nhưng mà rất giống a~!

Dưới sự nhận thức này, dù có lập tức hóa đá, nhưng rất nhanh toàn thân cao thấp , mỗi bộ phận đều thanh tỉnh, chúng nó nhanh chóng thanh tỉnh và hoạt động, làm cho ta trong thời gian ngắn nhất lui vào góc tường. May mắn là giường được kề sát với góc tường, nếu không ta hiện tại nhất định đã té xuống, bởi vì quần lót đang quấn lấy đầu gối ta, như thế sẽ khiến ta “đào vong” bằng cách nằm ấp xuống. (“đào vong” có nghĩa là chạy trốn í)

“Ngươi… Ngươi là ai?!” Khi ta đang luống cuống tay chân đem quần lót kéo lên, mới nghĩ đến nên quát lớn lên để che dấu sự xấu hổ của mình.

Nhưng chờ đến khi ta thấy rõ ràng bộ dáng của người kia, trong lòng ta đã có bao nhiêu câu hỏi hắn là ai vậy.

Không thể nói là từ một khuôn mẫu khắc ra tới cái loại tương tự này, người này tóc vàng mắt xanh, bất quá hẳn là con lai, mà nhìn thế nào thì cũng giống người Nhật Bản, nhưng ánh mắt gian tà rất giống hắn kia, khiến cho người ta sẽ nghĩ bọn họ là an hem.

Cho nên, ta khẳng định đó chính là ca ca của Thần a, hơn nữa đây tuyệt đối là một mỹ nam nhân. Nhưng so với dáng vẻ không đứng đắn, thường xuyên cười ta của Thần, ca ca của hắn có vẻ tối tăm, lạnh lùng, tuy rằng sắc mặt không thay đổi, nhưng trong ánh mắt sâu không thấy đáy kia lộ ra tin tức.

“Ta, là đại ca của chủ nhân ngươi, có thể xem ta như nửa chủ nhân của ngươi.” Hắn vẫn như cũ không lộ ra biểu cảm gì, thanh âm cũng lạnh lùng, không một chút phập phồng nào cả.

“Chủ nhân?” Trước kia, Thần hình như đã từng nói qua như vậy.

“Bây giờ đi theo ta?”

“Vì sao? Ta không đi!” Từ đầu đã thấy hắn nhìn ta chằm chằm, trong mắt còn bắt tỉa một tia hàn khí.

“Thái độ của ngươi là gì đây? Câu lạc bộ đã dạy dỗ ngươi thế nào hả?” Hắn tựa hồ rất không bình tĩnh “Có đi hay không?”

Trước mắt, người này giống y như lúcThần đang tức giận vậy, thế thì càng không thể minh bạch đi theo rồi, nếu không… trực giác nói cho ta biết: Sẽ càng thảm hại hơn!

Vì thế ta liều mạng lắc đầu, nhưng hậu quả nhanh chóng liền ăn vào đau khổ. Khí lực của hắn tựa hồ còn lớn hơn Thần, tay kéo một cái, đem ta khiêng lên vai giống như khiêng bao tải, đi ra ngoài.

“Thả… thả ta xuống!” Bụng bị đấm vào một cái, cực kỳ không thoải mái, liền càng bán mạng mà quằn quại, khó chịu. Ta còn cố gắng đá chân, đánh vào lưng hắn.

Hắn không để ý đến cái đánh của ta, thực rõ ràng đem dây kéo quần của ta mà kéo xuống dưới “Nếu ngươi la như thế, chờ ta mở cửa, ngươi có thể la lớn hơn nữa, ta cam đoan sẽ không ít người đến đây thưởng thức phúc cảnh đẹp của ngươi”

Ta còn chưa kịp kháng nghị, cửa đã mở ra.

Không thèm khen tâm tình thay đổi cực nhanh của hắn, giờ phút này ta chỉ thầm mong trăm ngàn lần không có người trên hành lang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK