"Anh Chu, làm phiền anh dặn dò anh em trong đoàn xe một chút, khi qua đèn đỏ nhớ chú ý chờ xe phía sau nhé.". . . . . .Hứa Tử Ngư nghe hắn dặn dò cái này, dặn dò cái kia, nghĩ thầm đây đúng là người mang số mệnh quan tâm, cô chưa nghe ai nói qua vì làm phụ rể cho chồng của người phụ nữ mình thầm mến mà gầy đi mấy cân, ừh người đàn ông bên cạnh này gần đây chạy trước chạy sau, dáng dấp đều có chút gầy đi. Cô đưa mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh, không nghĩ tới người đó cũng đang quan sát cô."Nhìn cái gì vậy?" Hứa Tử Ngư chột dạ khai hỏa nói trước."Không có gì, mình cảm thấy cậu mập hơn một chút." Ánh mắt của hắn quét qua người cô, mặt không chút thay đổi một lần nữa nói ra lới như thế."Cậu mới mập, cả nhà của cậu đều mập.""Cậu gặp qua người nhà của tôi rồi sao?"
"Thôi, chúng ta không có tiếng nói chung." Hai ngày nay cô vốn đã rất mệt mỏi, Hứa Tử Ngư day day huyệt thái dương, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Gần đây cô quả thật có mập lên mấy cân, quần áo này trước đó vài ngày còn mặc vừa thế nhưng hiện tại cảm thấy có chút chật rồi. . . . . . A a a, qua mấy ngày nữa phải giảm cân thôi.Dáng dấp cây ngô đồng ở hai bên đường rất đều nhau, ánh mặt trời loang lỗ chiếu xuống xuyên qua từng kẽ lá, hắt vào cửa sổ trong xe."Hứa Tử Ngư.""Chuyện gì thế?""Một lát cậu chỉ cần uống một chút rượu là được, việc cản rượu cứ để mình lo." Vị tiên sinh này, ngài nói ra lời nói hài hòa như vậy, vẻ mặt có thể đứng cứng nhắc như vậy có được hay đây?Hứa Tử Ngư quay đầu lại nhìn hắn, mặt của hắn trấn định bắt đầu tìm danh bạ để gọi điện thoại, chợt trong lòng cô có một chút cảm động. Người đàn ông này bề ngoài luôn là một bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất lương thiện. Ah, sao năm đó cô lại không phát hiện ra nhỉ.