Từ trước đến nay cô với Trữ Nhiễm đã bất hòa với nhau.
Thẩm Đường cũng quên mất mâu thuẫn với Trữ Nhiễm bắt đầu từ khi nào, dù sao lần đầu tiên nhìn thấy Trữ Nhiễm, cô biết Trữ Nhiễm là người bên ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng nham hiểm, dù là trong tối hay ngoài sáng đều luôn chèn ép cô.
Trên chương trình truyền hình còn ra mặt hỏi ba mẹ cô là ai, người muốn xem ảnh chụp của ba mẹ cô chính là Trữ Nhiễm.
Lúc đó cô đã không vui vẻ, tìm đề tài khác để ngắt lời cho qua chuyện, nhưng dường như Trữ Nhiễm nghe không hiểu tiếng người, không bao giờ nói những cái hay, chỉ toàn nói những cái dở.
Cô lập tức trở mặt.
Mâu thuẫn cùng với Trữ Nhiễm tăng lên là do một cái phát ngôn quảng cáo.
Trữ Nhiễm không có tác phẩm gì, cũng bởi vì bối cảnh không giống cô lại có tiền tài chống lưng, tài nguyên thời thượng và kinh doanh của cô ta có được đều là cấp S.
Không thiếu các thương hiệu thể thao quốc tế.
Bây giờ cô đang phát ngôn cho nhãn hàng hiệu thể thao A, người phát ngôn lúc trước chính là Trữ Nhiễm. Hợp đồng giữa Trữ Nhiễm và thương hiệu A đã kết thúc vào mùa hè năm nay và không được gia hạn được hợp đồng, công ty lại tìm đến cô.
Nhưng mà theo Trữ Nhiễm, là cô đoạt quyền phát ngôn của cô ta.
Mối thù vì vậy mà sâu thêm.
Những số liệu đen nói về cô ở trên mạng, cũng ít nhất một phần ba trong đó đến từ Trữ Nhiễm và hội nhóm của cô ta.
Hiện tại cô và Trữ Nhiễm lại chung một đoàn phim, về sau đoàn phim này cũng sẽ không yên ổn được lâu: “Đây là duyên phận gì vậy chứ.” Trong lúc nghỉ ngơi, Hoắc Đằng đưa cho cô một ly trà nóng, bất đắc dĩ xúc động nói một câu.
Anh ta phát ngôn các mẫu thời trang nam của thương hiệu thể thao này đã nhiều năm, trước kia Trữ Nhiễm là nữ phát ngôn, anh ta và Trữ Nhiễm thường xuyên tham dự hoạt động cùng nhau.
Về việc giành đại diện phát ngôn kia, anh ta biết rất rõ.
cũng chưa từng có ai nghĩ đến việc Thẩm Đường và Trữ Nhiễm sẽ cùng diễn chung một bộ phim.
“Cảm ơn.” Thẩm Đường cầm lấy chén trà: “Sau này đoàn phim sẽ không nhàm chán nữa rồi.”
Hoắc Đằng và Thẩm Đường cùng có cảm giác giống nhau, anh tốt bụng nhắc nhở: “Gia thế của Trữ Nhiễm bày ra ở đó, lại còn có bối cảnh nhà họ Tiêu, cô cố gắng hết sức đừng xung đột trực diện với cô ta, nếu không thì cô mới là người bị tổn thất nhiều nhất, như vậy cũng không có lợi đâu.”
Trữ Nhiễm là cô chủ nhỏ của nhà họ Trữ, năng lực của ba cô ta thuộc dạng trung bình thôi, nhưng cô ta có người chú hai tài giỏi, mà chú hai của cô ta lại cưới hòn ngọc quý báu trên tay của ông cụ Tiêu, Tiêu Chân.
Không ít nguồn tài nguyên mà cô ta đang có đều do chú hai và thím hai mang đến.
Thẩm Đường không lên tiếng, yên lặng uống trà.
Tuy nhiên Hoắc Đằng nhìn ra được, trên mặt cô toàn là sự khinh thường cùng với giễu cợt.
“Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.” Hoắc Đằng nói đến đây: “Buổi tối sẽ có tiệc liên hoan, sức uống rượu của cô không tốt, tôi sẽ giúp cô chặn mấy ly.”
Thẩm Đường thuận miệng hỏi: “Đoàn phim có liên hoan sao?”
“Còn có nhà đầu tư.” Hoắc Đằng cũng không rõ có người nào lắm, chỉ nghe người đại diện nói một câu vào buổi sáng: “Ông chủ của Giải trí Thường Thanh cũng đến đây.”
Giải trí Thường Thanh là công ty con của tập đoàn Thường Thanh, Chủ tịch là Triệu Trì Ý, Trữ Nhiễm là nghệ sĩ ký hợp đồng với Giải trí Thường Thanh.
Trữ Nhiễm mang tiền rót vào đoàn phim, Thường Thanh trở thành nhà đầu tư của "Sanh Tiêu".
Có tin nóng nói là Trữ Nhiễm thích ông chủ của mình, mà ông chủ cũng giống như có ý gì đó đối với cô ta.
Bữa tiệc hôm nay dường như đã chứng minh cho sự bê bối này.
Nếu không thì một ông chủ sao lại ngàn dặm xa xôi tự mình đến Hoành Điếm chứ.
...
Buổi liên hoan diễn ra ở một nhà hàng cách khách sạn dừng chân của bọn họ không xa.
Đi đường cũng chỉ mất năm sáu phút.
Thẩm Đường và trợ lý đến nhà hàng trước mười phút, tuy nhiên những người khác đều đã đến sớm hơn.
Trợ lý đi theo Thẩm Đường đến cửa phòng: “Chị Đường, thuốc giảm đau ở trong túi xách của chị đó. Để em rót nước cho chị.” Trợ lý nói xong thì lên phía trước rót một ly nước ấm cho cô.
Thẩm Đường uống rượu mười lần thì sẽ có đến tám lần đau dạ dày, mỗi lần cô đều cố gắng uống thật ít, nhưng có đôi khi cũng không thể theo ý mình, không phải cô muốn tránh là có thể tránh được.
Đành phải mang theo thuốc giảm đau bên người.
Đêm nay có chủ đoàn bọn họ cùng với nhà đầu tư ở một phòng riêng, những người khác ở phòng khác, trợ lý sẽ ra phòng chờ đợi.
Thẩm Đường gõ cửa đi vào, giây lát thì cánh cửa được đẩy ra, có vài giây yên lặng như tờ giấy.
Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Đường, cô đi đến nơi nào cũng có hào quang đi theo, luôn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
Trong lòng Trữ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, bĩu môi.
Thật đúng là gái ngành.
Đến đây muộn như vậy, làm như mình đang đi trên thảm đỏ không bằng.
Một bàn người đều đang đợi cô.
“Chỉ còn thiếu mỗi cô đó.” Hoắc Đằng chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh, cười nói làm bầu không khí tốt lên: “Cô ngồi đây đi.”
Triệu Trì Ý ngồi ở ghế chính, hôm nay anh ta là ông chủ.
Áo sơ mi đen ở trong bữa tiệc trông rất bắt mắt, cộng với khí chất kia không thể làm người khác bỏ qua.
Điếu thuốc trên tay anh ta đã đốt hơn phân nửa nhưng không hề để ý liếc mắt nhìn ra cửa một cái.
Thẩm Đường ngồi xuống, cũng chỉ gật đầu xem như là chào hỏi với Triệu Trì Ý.
Cô không thân với Triệu Trì Ý nhưng cũng không xa lạ mấy, trước kia cũng đã từng chạm mặt ở liên hoan phim.
Đạo diễn hiểu biết cách làm sôi động không khí nhất, kể một số câu chuyện vui làm trong phòng không ngừng vang lên tiếng cười.
Người đã đến đông đủ, bàn tiệc đầy đủ lập tức bắt đầu.
Rượu đi qua ba vòng đã có người nói chuyện mơ màng.
Từ đầu đến giờ Thẩm Đường suy nghĩ cũng không thể hiểu, sao có người phải uống đến mức ngay cả mẹ cũng không nhận ra như thế, trong tay ôm bình rượu, nước mắt nước mũi cùng nhau tuôn ra hết khóc lóc rồi kể khổ.
Người này chính là phó đạo diễn.
Cứ uống rượu vào là sẽ như vậy.
Trong bữa tiệc, Thẩm Đường lấy cớ đi toilet để ra ngoài hít thở không khí.
Vừa rồi uống ba ly rượu trắng, dạ dày cô đã bắt đầu hơi đau.
Cô tìm thuốc giảm đau lấy một viên ra rồi bỏ vào miệng, ngửa đầu uống thêm không ít nước ấm thì viên thuốc mới trôi xuống.
Trên người cô đều là mùi cồn.
Còn hỗn hợp có cả mùi hương của các loại nước hoa.
Ngửi thôi đã đau đầu.
“Tại sao lại không vào?” Phía sau có một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Thẩm Đường xoay người, Triệu Trì Ý đi đến trước mặt cô, đêm nay anh ta uống cũng không ít, mùi rượu nồng nặc nhưng lại sợ nóng bức, anh ta xắn ống tay áo sơ mi lên.
Có lẽ do xảy ra mâu thuẫn với Trữ Nhiễm, Thẩm Đường thấy Triệu Trì Ý có liên quan đến cô ta nên cũng có cái nhìn không mấy tốt đẹp.
Triệu Trì Ý lấy một điếu thuốc ra, quơ quơ nói: “Không ngại chứ?” Dù sao trong phòng đều là khói thuốc bay lượn mù mờ, không cần bày đặt làm ra vẻ.
Không nghĩ đến Thẩm Đường lại nói: “Có.”
Triệu Trì Ý đang bật lửa, lúc này tay anh ta tạm ngừng lại: “À."
Anh ta tắt lửa, điếu thuốc kẹp trong miệng cũng dập tắt vài lần: “Chuyện hợp tác của cô với ông chủ cũ chắc là sắp hết hạn hợp đồng rồi nhỉ?”
Thẩm Đường hơi giật mình, không nghĩ đến anh ta sẽ chú ý đến mình.
Chỉ còn nửa năm nữa là sẽ hết hạn hợp đồng.
Triệu Trì Ý quay mặt nhìn cô: “Hợp đồng kỳ sau ký với Thường Thanh chúng tôi được không? Cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô.”
“Cảm ơn ông chủ Triệu đã nâng đỡ.” Thẩm Đường chuyển đề tài: “Tạm thời tôi vẫn chưa suy tính hướng đi.”
Triệu Nhiễm đi tìm Triệu Trì Ý nhưng lại vừa lúc nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, cô ta quyết định đứng trong góc tường nghe lén, không nghĩ đến Triệu Trì Ý muốn lôi kéo Thẩm Đường, còn muốn tạo tài nguyên cho cô.
Cô ta cắn môi, xoay người quay trở lại phòng.
Liên hoan mãi cho đến 11 giờ 30 mới tàn tiệc.
Thẩm Đường đau đầu, không bảo tài xế đến đón, cô cùng với trợ lý đi về khách sạn.
Vệ sĩ cũng đi theo nên trợ lý mới yên lòng.
Trên đường sáng rất nhanh, vắng vẻ lạnh lẽo, giống như đèn đường có bảy tám cái không bật.
Vào thời điểm cuối mùa thu và đầu mùa đông, nhiệt độ ban đêm hạ xuống rất thấp, Thẩm Đường quấn chặt áo khoác.
Cứ đi về phía trước, không biết tại sao bỗng nhiên cô lại nhớ đến Tưởng Thành Duật.
Không biết bây giờ anh đang làm gì, đang ở đâu.
...
Hai tuần tiếp theo, ngoài mặt Thẩm Đường và Trữ Nhiễm vẫn luôn bình an không có chuyện gì.
Hôm nay là ngày 21 tháng mười một, đối với Thẩm Đường mà nói, hôm nay là một ngày đặc biệt, tâm trạng của cô hôm nay rất tốt.
Buổi chiều diễn một phân đoạn quan trọng, nam nữ chính cùng với nữ phụ diễn cảnh chém giết lẫn nhau.
Vào vai diễn nhưng Trữ Nhiễm vẫn luôn có trạng thái không tốt, diễn hỏng đến mười cảnh.
Đạo diễn bảo ngừng để cho các cô nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.
Trời lạnh, Trữ Nhiễm mời mọi người uống đồ uống nóng.
Bọn họ phân tổ quay phim A và B, bây giờ tổ A có hơn trăm người, Trữ Nhiễm bảo trợ lý đếm xong số người sẽ gọi đồ.
Mọi người cảm ơn Trữ Nhiễm, cũng lần lượt cắm ống hút uống.
Mỗi người một ly, trợ lý đưa ly cuối cùng cho Hoắc Đằng.
“Ai da, thật là ngại quá, quên mua phần cho cô rồi.” Trữ Nhiễm ngậm ống hút, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói xin lỗi.
Nếu cô ta không nói lời này mọi người cũng sẽ không chú ý đến việc Thẩm Đường không có trà nóng, bây giờ tất cả mọi người đều nhìn sang.
Cách làm thể hiện mình là người có bụng dạ hẹp hòi, vậy mà Trữ Nhiễm cũng dám làm. Nhưng đã uống đồ của người khác thì miệng cũng nên khép lại, còn có gia cảnh của Trữ Nhiễm, không ai muốn làm một con chim đầu đàn chọc Trữ Nhiễm nổi giận.
Ai nấy đều chỉ yên lặng uống đồ uống của mình.
Đương nhiên, hiện trường càng xem càng náo nhiệt.
Đạo diễn và quay phim đang hút thuốc ở chỗ xa, không chú ý tới tình huống bên này như thế nào.
Hoắc Đằng đi đến nói đùa với Trữ Nhiễm: “Có phải cô nhập vai diễn quá sâu rồi không, vừa rồi đánh nhau thua nên trí nhớ cũng suy yếu theo kìa.”
Trữ Nhiễm cười cười, cô ta vẫn đồng ý để lại mặt mũi cho Hoắc Đằng: “Đúng là như vậy.”
Hoắc Đằng nói: “Nhớ rồi thì lần sau nhớ mời tôi hai ly.”
Trữ Nhiễm biết lời nói này của anh ta là có ý gì, anh ta muốn đưa ly kia cho Thẩm Đường. Dù sao cô ta cũng đã đạt được mục đích làm cho Thẩm Đường khó xử, việc Hoắc Đằng có cho hay không cũng không sao cả.
Cô ta giả vờ hào phóng: “Cho anh ba ly, anh đưa cô Thẩm Đường một ly trước, ly này tôi đã uống rồi.”
Hoắc Đằng đưa ly trà nóng cho Thẩm Đường: “Uống ly trà chữa thương đi.”
Anh ta kéo ra một đường lui.
Sau này còn ở trong đoàn phim lâu dài, náo loạn quá đối với Thẩm Đường mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Thẩm Đường không nhận, cô cũng mượn kịch bản để nói: “Vừa rồi anh bị đánh đến hộc máu, cần bồi bổ hơn đấy.”
Hoắc Đằng xé giấy gói ống hút, cắm vào xong thì nói: “Tôi đây phải nhường cơ hội sống sót lại cho cô chứ.”
Thẩm Đường cười nhẹ, nhận lấy ly trà hoa quả.
Mặt mũi ngày hôm nay, là cô giữ lại cho Hoắc Đằng.
Đạo diễn gọi Hoắc Đằng, anh ta vỗ vai Thẩm Đường, tất cả ý muốn nói đều ở trong động tác này.
Hoắc Đằng vừa mới đi thì Trữ Nhiễm lại đi đến đây, cô ta nhỏ giọng nói: “ Tôi còn cho rằng cô rất có khí phách chứ, chậc chậc.”
Ánh mắt cô ta khiêu khích, khóe miệng kéo lên một nụ cười châm chọc.
Thẩm Đường nhìn trực diện với cô ta vài giây, tiếp đó xoay người nhìn về phía thùng rác, ‘bịch’.
Sắc mặt Trữ Nhiễm lập tức thay đổi, vậy mà Thẩm Đường dám cầm ly trà hoa quả cô ta mua ném vào thùng rác ở trước mặt mọi người!
Những người khác đều hai mặt nhìn nhau.
Hoắc Đằng còn chưa đi xa, quay đầu lại nhìn thì chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Tính tình của Thẩm Đường rất dễ bị người khác bôi nhọ, tính cách luôn làm theo ý mình của cô không hề giảm bớt lại, nói không chừng một ngày nào đó sẽ còn gặp phiền toái.
Nhưng cô cũng không để bụng chút nào.
...
“Nói như thế nào thì tốt cho cô đây.” Hoắc Đằng cũng không còn cách nào khác: “Lùi một bước trời cao biển rộng.”
Sau khi kết thúc công việc, anh ta với Thẩm Đường cùng nhau trở về khách sạn, nhịn không được nên đã quở trách cô vài câu.
Thẩm Đường nhìn ra ngoài xe: “Tôi chưa bao giờ lùi về phía sau, chỉ biết đi lên phía trước, cho nên thường xuyên đi vào ngõ cụt.”
Cô xoay mặt nhìn về phía anh ta: “Có một số người không đáng để tôi phải lùi một bước. Tôi cũng không lạ việc sau khi tiếp thu tổn thương mà người khác cố ý gây ra, rồi lại xin lỗi dối trá.”
Hoắc Đằng thật sự không biết nói gì mới tốt: “Lần sau tôi mời cô uống trà hoa quả nhé.”
“Được đó, nhưng không thể để chị Lỵ biết, nếu chị ấy biết tôi uống trà có nhiệt độ cao như vậy, sẽ cầm dao đuổi theo chém anh.”
Hoắc Đằng cười, anh ta nói buổi tối sẽ mời cô ăn cơm.
Thẩm Đường từ chối: “Tôi hơi mệt rồi.”
Trở lại phòng, Thẩm Đường tắm rửa sạch sẽ, đến tóc cũng lười sấy khô.
Bữa tối hôm nay cũng giống như mọi ngày, không có món chính, một chén canh nấm và hai đĩa rau xanh, còn có thêm một chút trái cây.
Ăn cũng không có mùi vị gì cả.
Đắp mặt nạ rồi xem lại kịch bản một lát, Thẩm Đường mở di động lên, lúc trước Tưởng Thành Duật có nói, dù không có việc gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh, nhưng cô cũng chưa gọi điện một lần nào hết.
Ngày hôm nay khác với những ngày trước đó.
Thẩm Đường gọi đến cho Tưởng Thành Duật.
“Trở về khách sạn rồi sao?” giọng nói trầm ấm của anh vang lên, từ Bắc Kinh truyền đến.
Thẩm Đường gỡ mặt nạ: “Ừm, hôm nay về sớm.” Cô hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Vẫn còn ở công ty, chuẩn bị đến phòng họp.” Tưởng Thành Duật đóng máy tính lại, dựa vào ghế dựa nói chuyện phiếm với cô: “Buổi tối em đã ăn gì rồi?”
Thẩm Đường kể lại cho anh tên từng món ăn, hai miếng trái cây kì lạ cô cũng không bỏ qua.
Bọn họ càng ngày càng giống với bộ dạng của các cặp đôi trẻ tuổi bình thường khi gọi điện thoại cho nhau, cuộc đối thoại không có chuyện gì quan trọng nhưng nói mãi cũng chưa xong.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Bộ phim "Đầu hạ năm ấy" đó, em thử vai có ổn không?”
“Vẫn chưa nhận được điện thoại.” Có thể được nhận hay không vẫn còn là một ẩn số.
Thẩm Đường nói một câu: “Hy vọng là có thể thuận lợi.”
Tưởng Thành Duật lấy áo khoác, tắt đèn rời khỏi văn phòng, buổi tối còn có hẹn với người khác.
Thẩm Đường nghe được tiếng đóng cửa: “Vậy anh đi mau đi.”
“Không vội, bây giờ là giờ cao điểm, một giờ sau cũng không chắc đã đến nơi.” Tưởng Thành Duật không tắt điện thoại, từ trong thang máy cho đến khi ngồi vào xe, anh đều nói chuyện với cô.
Cửa phòng Thẩm Đường vang lên tiếng gõ cửa: “Chị, là em.” Trợ lý ở ngoài cửa nói vào.
“Anh chờ một chút, trợ lý tìm em.” Nói xong cô đi mở cửa.
Mở cửa ra, Thẩm Đường ngẩn người.
Không chỉ có trợ lý mà còn có vệ sĩ đi cùng.
Trợ lý ôm một bó hoa hồng to, còn trên tay vệ sĩ cầm một hộp bánh kem.
“Em để trên bàn cho chị nha.”
“Ai đưa vậy?” Thẩm Đường không hiểu chuyện gì.
Hôm nay không phải là sinh nhật cô.
Trợ lý không nói nữa, vẫy tay cười với cô, cùng với hai người về sĩ đặt quà tặng xuống rồi rời đi nhanh như chớp.
Đầu dây bên kia vẫn không có âm thanh nào.
Thẩm Đường nhìn vào màn hình, cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục: “Tưởng Thành Duật?”
“Ừm, anh ở đây.”
“Không biết có phải là fan tặng quà hay không, em mở ra xem một chút.” Thẩm Đường vừa nói xong, cầm di động để qua một bên.
Cô cẩn thận mở hộp bánh kem ra, bên trong là một chiếc bánh kem sáu tấc tinh xảo.
Ngọn nến đều giống nhau.
Là ba cái.
Bên trên mặt bánh kem có dòng chữ: [Thẩm & Tưởng - 11.21]
Thẩm Đường cầm lấy di động: “Anh nhớ ngày hôm nay sao?”
Tưởng Thành Duật: “Ừm.”
Thật ra cô cũng nhỡ rõ, hôm nay chính xác là ngày kỷ niệm.
Bọn họ chưa từng chúc mừng kỷ niệm tròn một hay là hai năm gì cả, cả hai người đều bận rộn đến nỗi không thể sắp xếp thời gian được, cũng không cần cố ý chúc mừng bất cứ ngày lễ nào cho nhau. Mấy tháng trước bỗng nhiên cô nói với anh: Tưởng Thành Duật, tháng này chúng ta đã tròn ba năm ở bên nhau.
Xem như cô nhớ nhầm ngày, anh cũng không sửa lại cho đúng, cô nói muốn anh và cô cùng chúc mừng.
Anh cho là cô nhớ không rõ.
Giọng nói Tưởng Thành Duật vang lên rất ôn hòa: “Kỷ niệm ba năm vui vẻ.”
Khóe môi Thẩm Đương hơi giương lên: “Kỷ niệm ba năm vui vẻ.”