Cho đến giờ phút này, Lục Tri Phi vẫn không thể nào tiếp thu được, Thẩm Đường làm một loạt động tác, lại trở thành đổng sự của công ty cô ta.
Lục Tri Phi không có tâm trạng ăn kem, phẫn nộ biến thành bất an lo sợ, Thẩm Đường điên lên làm cô ta sợ hãi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Hôm nay Thẩm Đường vẫn gọi kem sầu riêng, cô cúi đầu thong thả ung dung ăn, không nhìn Lục Tri Phi: “Sợ rồi à? Lúc trước cô lợi dụng tôi không phải lá gan rất lớn sao?”
Lục Tri Phi cầm chiếc muỗng kem, thiếu chút nữa đã bẻ gãy.
“Korn giúp cô làm việc ư?” Cô ta nghĩ không ra ai khác.
Thẩm Đường không phủ nhận, lấy một miếng trái cây ăn.
Mỗi loại kem Lục Tri Phi đều ăn một miếng, xem lẫn với nhau cùng một chỗ không nếm được vị nào cả: “Cô muốn phá hủy hoàn toàn công ty tôi sao?”
Thẩm Đường không che giấu: “Tạm thời tôi còn dùng đến, về phần sau này vẫn chưa nghĩ ra.”
Lục Tri Phi tự nhận mình đã rất cẩn thận tìm kiếm người hợp tác, nhưng vẫn bị Thẩm Đường chui vào chỗ trống.
Hiện giờ cô ta chính là một con cá bị bắt lên bờ, bó tay toàn tập. Nhìn vùng biển mênh mông trước mắt, cảm thấy không cam lòng.
“Cuối cùng cô cũng dẫm tôi dưới chân rồi, cô vui sướng rồi chứ?”
Thẩm Đường ăn xong kem mới mở miệng nói: “Cũng không vui vẻ như vậy.” Cô ngẩng đầu nhìn cô ta: “Đồ ăn trước đó, món chính cũng có, chỉ là không có đồ ngọt, tôi cảm thấy nhất định cô phải nếm thử.”
Lòng Lục Tri Phi đã lạnh, nghĩ không ra Thẩm Đường còn có chiêu trò tổn hại nào đang đợi cô ta: “Không sao cả, vậy thì nếm thử thôi.”
Thẩm Đường lấy từ trong túi ra một bộ tai nghe, cho Lục Tri Phi một cái, cô để lại một cái đặt lên lỗ tai, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Đổng.
Một giờ trước Tiêu Đổng gọi điện thoại cho cô, khi đó cô đang trong phòng họp, tham gia cuộc họp cổ đông, không rảnh tiếp.
“Cô rất tàn nhẫn, bắt thóp được cổ phần của công ty Lục Tri Phi nhanh như vậy.”
Giọng nói Tiêu Đổng lạnh như băng, làm người khác không rét mà run, Lục Tri Phi nhìn Thẩm Đường.
Thẩm Đường: “Đấu với ngài, tôi đành chịu thua thiệt.”
Tiêu Đổng châm biếm hai câu: “Nếu tôi không bức cô như vậy, cô cũng sẽ không biết bản thân mình còn có năng lực này. Nếu đã xả giận xong chuyện Lục Tri Phi, trở về nước làm tốt công việc của cô đi, tôi cho cô 3% cổ phần tập đoàn Tiêu Ninh, cô phụ trách hoạt động công ty Tiêu Ninh chi nhánh trong nước.”
Lục Tri Phi trợn mắt lên, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là một quân cờ của Tiêu Đổng, Tiêu Đổng lợi dụng cô ta cho Thẩm Đường gài bẫy, cũng coi như làm một khảo nghiệm cho Thẩm Đường.
Để Thẩm Đường gặp được đường sống trong cõi chết, thông qua khảo nghiệm, Tiêu Đổng muốn để Thẩm Đường cho ông ta sử dụng.
Tiêu Đổng nắm giữ 18% cổ phần tập đoàn Tiêu Ninh, nét bút lớn như thế, duy nhất một lần đã tặng ra 3%. Những cháu trai của ông ta cũng không có đãi ngộ này.
Thẩm Đường không một chút dao động: “Trở về Tiêu Ninh bán mạng cho ông bành trướng lãnh thổ, tiếp tục để ông điều khiển trong tay à? Miễn đi, tôi cũng không thèm khát gì cổ phần kia của ông.”
“Thẩm Đường, đừng có không biết tốt xấu, đó là 3% không phải 0.3%, mẹ của cô cũng không nắm giữ nhiều cổ phần như vậy.”
“Đó là bởi vì bối cảnh Trữ Nhạc Lễ không theo kịp Tưởng Thành Duật, bằng không nói không chừng ông đã cho Tiêu Chân 4% cổ phần, đừng dán vàng lên mặt của mình nữa.”
Thẩm Đường không rảnh nói chuyện linh tinh, cô gọi cuộc điện thoại này mục đích làm cho Lục Tri Phi ăn ‘đồ ngọt’ sau bữa cơm, mục đích đã đạt được, cô trực tiếp tắt điện thoại.
“Món ‘ngọt’ này thế nào?” Thẩm Đường gỡ tai nghe xuống.
Sắc mặt Lục Tri Phi trắng bệch, gỡ tai nghe xuống ném lên bàn.
“Đừng nói là cô, tôi đấu với ông ta nhiều năm như vậy, cũng là mới phát hiện ý đồ ông ta không lâu trước đó.” Thẩm Đường bỏ điện thoại vào trong túi: “Thật sự cho rằng ông ta phát có lòng tốt để Ninh Dần Kỳ đầu tư cho cô, tuy nhiên là vừa lúc cô có giá trị lợi dụng mà thôi.”
“Mau ăn kem đi, nếu không chảy hết đó, thưởng thức từ từ thôi, tôi đã trả hóa đơn rồi, xin lỗi không tiếp được.”
Thẩm Đường rời khỏi tiệm bánh ngọt, đi dọc theo phố, đi đến nơi cô chưa từng đi qua.
Phố phồn hoa, trước mắt tủ kính ngọc đẹp, cô đi tới nhìn, đột nhiên nhớ Tưởng Thành Duật.
...
Tưởng Thành Duật vừa mới kết thúc một cuộc hợp, văn phòng xuất hiện vị khách không mời mà đến.
Tiêu Đông Khải cố ý bay từ London đến tìm anh, vì chuyện của Thẩm Đường.
Mấy năm nay Tiêu Đông Khải luôn bận bịu cũng không có thời gian nói chuyện yêu đương, càng đừng nói đến dư thừa thời gian để ý người em họ này, đến khi Ninh Dần Kỳ nói một ít với anh ta.
Anh ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong khoảng thời gian này, mặc kệ là Thẩm Đường hay là ba mẹ cô, hay là ân oán giữa Thẩm Đường và Lục Tri Phi, anh ta đều đã tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ.
Vì tiết kiệm thời gian của nhau, Tiêu Đông Khải nói thẳng: “Tưởng, cậu như vậy sẽ hại Đường Đường. Một Lục Tri Phi, mặc dù cô ta có sai, cũng không đến mức Đường Đường phải sử dụng tất cả sức lực tiền tài ra để đi đối phó. Không đáng giá. Rõ ràng cậu có biện pháp thích hợp hơn, cậu còn tùy ý để cô ấy tự phóng túng.”
Tưởng Thành Duật cho anh ta một ly cà phê đá: “Hiện tại anh đang cần cái này.”
Tiêu Đông Khải đánh một quyền lên mặt bông.
Từ trong túi văn kiện anh ta lấy ra một chồng tư liệu đặt trước mặt Tưởng Thành Duật: “Đây là tất cả uy hiếp công ty Lục Tri Phi, đả kích chuẩn xác không thể so với Đường Đường đối phó như vậy, làm ít công to sao?”
Tưởng Thành Duật không nhìn tư liệu, trả nguyên vẹn lại cho anh ta.
“Biện pháp này của anh, không hết giận.”
Tiêu Đông Khải: “...”
Anh ta cầm ly cà phê trên bàn lên uống mấy ngụm: “Sau khi hả giận thì sao? Cô ấy càng ngày càng cố chấp, chỉ cần còn sống sót trên địa cầu này, còn ai mà không dám đắc tội hoặc là không bị người ta đắc tội sao? Điều cậu nên làm là khuyên bảo chứ không phải dung túng.”
Tưởng Thành Duật hỏi lại: “Anh chưa từng khuyên sao? Luật sư của anh miệng lưỡi như vậy cũng không khuyên được, người khác khuyên như thế nào?”
Tiêu Đông Khải: “Cậu không giống vậy, đối với Đường Đường cậu không phải người ngoài.”
Tưởng Thành Duật không nói vào trọng điểm: “Thẩm Đường nói với anh tôi không phải người ngoài sao?”
Tiêu Đông Khải không còn lời nào để nói, chỉ có thể uống cà phê.
Tưởng Thành Duật không hề nói giỡn: “Nếu tôi là người ngoài, tôi khuyên cũng giống như không khuyên. Nếu đối với cô ấy tôi không phải người ngoài, tôi càng không thể khuyên. Tính cách của cô ấy như vậy, khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể giúp cô ấy phát ra tất cả uất ức và áp lực, sau đó dẫn đường.”
Tiêu Đông Khải trầm lặng.
Một ly cà phê đã uống xong rất nhanh.
Tưởng Thành Duật gọi cho Tiêu Đông Khải một ly khác, Tiêu Đông Khải xua tay, thu lại những tư liệu bỏ vào trong túi, những lời nên nói hay không nên nói anh ta cũng đã nói, còn có việc bận, anh ta tạm biệt sau đó rời khỏi.
Tưởng Thành Duật rót cho mình một ly cà phê đá, mấy ngày nay anh không gặp mặt Thẩm Đường, không biết cô đang bận việc gì.
Xử lý tốt công việc, màu trời đã không còn sớm.
Hôm nay Tưởng Thành Duật rời khỏi công ty sớm, đến chung cư Thẩm Đường tìm cô.
Thẩm Đường vẫn chưa trở về, cô đi dạo trên đường không có mục đích.
Có tin nhắn Wechat gửi đến, là nữ diễn viên Chương Hứa, Chương Hứa đối xử với cô rất tốt. Lúc trước cô đánh nhau với Trữ Nhiễm trên đất đầy tuyết, Chương Hứa cũng ngồi nghe chuyện đến hăng say, sau này còn đi chung thảm đỏ với cô.
Chương Hứa: [Hello, đã lâu không gặp. Hôm nay mới nghe nói cô đến Bắc Kinh hơn mấy tháng, năm ngoái gửi tin nhắn Wechat qua cho cô, có thể cô không dùng số này nên không thấy được tin nhắn của tôi. Vẫn còn nhớ cô lắm. Tháng sau tôi kết hôn rồi, nếu như cô còn đang ở Bắc Kinh, tôi muốn mời cô đến tham gia hôn lễ của tôi.]
Quan hệ giữa cô và Chương Hứa, vẫn chưa đến mức mời tham gia hôn lễ. Tuy nhiên khó có được người nhớ kỹ cô như vậy: [Chúc mừng, chú rể biết tôi sao?]
Chương Hứa: [Chắc cô đã gặp qua, phó tổng giám đốc giải trí Thường Thanh của chúng ta.]
Đã gặp rồi, lúc trước ký hợp đồng nửa năm với giải trí Thường Thanh, đã gặp qua ở công ty.
Đến lúc đó nơi tổ chức hôn lễ chắc là tụ hội của giới giải trí, Thẩm Đường suy xét một lát: [Cô gửi thiệp mời đến phòng làm việc chị Lỵ nha.]
Chương Hứa kích động không thôi: [Chúng tôi chờ nữ thần trở về đó.]
Cô ấy trả lời lại cho Tưởng Thành Duật: [Chủ tịch Tưởng, Thẩm Đường đã đồng ý tham gia hôn lễ của tôi.]
Tưởng Thành Duật: [Cảm ơn, phiền cô rồi.]
Chương Hứa: [Không cần khách khí. Nếu sau này Thẩm Đường là bà chủ giới giải trí, tôi chắc chắn sẽ vứt bỏ chồng tôi chạy đến đầu gia nhập công ty rồi ôm ấp Thẩm Đường (hóng hớt).]
Tưởng Thành Duật tắt khung chat với Chương Hứa, cất điện thoại.
Con đường phía trước, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Thẩm Đường còn đang suy nghĩ tin tức Chương Hứa kết hôn, lúc cô vẫn chưa giải nghệ cũng không nghe nói Chương Hứa yêu đương, thời gian một năm, yêu đương, đính hôn, kết hôn lại xảy ra nhanh như vậy.
Tính toán lại, cô và Tưởng Thành Duật đã quen biết nhau bốn năm, năm tháng, hai mươi lăm ngày.
Đến bây giờ, anh vẫn có thể yêu cô không.
Nghĩ đến đây, Thẩm Đường đá một chân vào không khí, dùng rất nhiều sức.
“Ai đã đắc tội em vậy?”
Bỗng chốc Thẩm Đường ngẩng đầu, không biết từ khi nào Tưởng Thành Duật đã đứng trước mặt cô.
Đèn đường ấm áp chiếu lên người anh, cảm thấy bóng dáng anh cũng ấm áp.
“Anh đắc tội em.”
Không muốn đi sâu vào đề tài này, cô hỏi: “Sao anh vẫn chưa trở về Bắc Kinh vậy?”
Tưởng Thành Duật: “Cùng em đi ra đảo xới đất trồng lương thực.”
Anh xoay người sánh vai với cô, đưa cô trở về.
Về việc giữa cô và Lục Tri Phi như thế nào, tiếp theo muốn đối đãi công ty Lục Tri Phi như thế nào, anh không hề hỏi đến.
Thẩm Đường chủ động nói chuyện Tiêu Đổng bàn tính như thế nào cho anh, còn có Tiêu Đổng cho cô 3% cổ phần rất mê hoặc, dựa theo giá trị tập đoàn Tiêu Ninh hiện nay, trong một đêm có thể bước lên bảng xếp hạng tài sản, nắm phần thắng.
Tưởng Thành Duật nghiêng đầu nhìn cô: “Từ chối sao?”
“Ừm.”
“Bởi vì anh sao?”
“Xem như thế đi, anh vì em làm rất nhiều, em phải có qua có lại một chút.” Thẩm Đường nói có hơi miễn cưỡng, do anh không nói yêu cô trước, cô không muốn để cho anh quá đắc ý.
“Muốn bắt người của anh còn phải nỗ lực gấp bội, ông ta muốn thông qua anh ép khô giá trị lợi dụng của em, trong mắt ông ta, em có giá trị 3% cổ phần.”
Cả đời này của Tiêu Đổng đều là bàn cờ, ai cũng là quân cờ trên bàn cờ của ông ta.
Tưởng Thành Duật duỗi tay đến trước mặt cô, Thẩm Đường hiểu ý anh, anh muốn dắt tay cô, mong được cô đồng ý.
Thẩm Đường giả bộ không hiểu ý của anh, lấy túi trên vai xuống đặt vào trong tay anh: “Cảm ơn chủ tịch Tưởng, đeo đến trưa thật mệt mỏi.”
Tưởng Thành Duật cười cười, ngầm nhận lấy túi xách.
Thẩm Đường lấy điện thoại di động ra, ấn mở máy ảnh, nhìn qua giống như chụp tự sướng, thật ra là chụp hình anh. Túi xách trên tay cậu hai nhà họ Tưởng và khuôn mặt không mấy hài lòng của anh.
Cô cài đặt bức ảnh này thành hình nền khung trò chuyện.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, bọn họ xuất phát đi hải đảo.
Trên đảo có người ở, nhu yếu phẩm sinh hoạt đều có đầy đủ, phòng ở cũng đã tu sửa một lần, trước kia là nhà gỗ, hiện tại là một biệt thự nhỏ hai tầng.
Trước sau biệt thự là mảnh đất trồng hoa hồng lớn, mỗi cửa sổ phòng đều đối diện biển rộng.
Bốn phía đảo nhỏ toàn là biển, bọt biển màu trắng lười nhác nằm trên bờ cát vàng, nước biển màu xanh lam, các loại chim nhỏ xoay quanh trên đỉnh đầu.
Chỉ nhìn cảnh sắc xung quanh, nơi này còn đẹp hơn thôn Hải Đường.
Cô đã từng mơ đến hòn đảo nhỏ này, trong giấc mơ Tưởng Thành Duật tổ chức hôn lễ ở đây, ôm hôn cô dâu của anh ngay tại đây.
Thẩm Đường kéo hành lý về gian phòng của mình, đứng trên sân thượng nhìn biển cả, thật giống như về đến thôn Hải Đường, nhưng mà cổng dưới lầu đã không còn ông nội nữa.
Cô ăn một miếng ngô trồng trên đảo, nhìn Tưởng Thành Duật trên bờ cát, cách khá xa, không biết anh ngồi xổm trên bờ cát đang làm gì.
Cô quấn mái tóc dài của mình lên, thay quần áo thể thao mùa hè, đi chân đất xuống lầu tìm Tưởng Thành Duật.
Giẫm lên trên hạt cát mềm mại, mềm nhũn, còn có hơi nóng rát.
“Tưởng Thành Duật, anh đang làm gì vậy?”
Tưởng Thành Duật quay người: “Em chờ một chút nữa rồi hãy lại đây.”
Thẩm Đường đứng yên tại chỗ, gặm một nửa trái bắp.
Trên bờ cát cắm năm sáu cái chong chóng màu sắc rực rỡ, đón gió biển chuyển động không ngừng.
Khi cô còn nhỏ cũng thích chơi chong chóng, đều là ông nội tự tay làm cho cô.
Một tờ giấy chong chóng lớn, cô tô lên đủ loại màu sắc, ông nội canh chừng cố định lên một cây gậy gắn trên xe, cô đứng cầm ở bờ biển.
Khi gió lớn, chong chóng giấy rất dễ bị gió thổi rách.
“Đường Đường.” Tưởng Thành Duật kêu cô.
Thẩm Đường hoàn hồn, bắp trong tay cũng đã ăn xong, cô ném vào thùng rác trên bờ biển.
“Anh bận rộn cả tiếng, đang làm gì thế?” Cô bước về phía anh.
“Em đến đây xem đi.”
Đến gần, Thẩm Đường không thể không kinh ngạc. Tưởng Thành Duật nhặt rất nhiều vỏ sò xinh đẹp, dùng vỏ sò hợp thành mấy chữ. ‘Quay lại vitamin’.
“Có ý gì?”
Tưởng Thành Duật đi về phía trước: “Nơi này cũng có.”
Thẩm Đường đi sát theo sau, mấy chữ này là: Vitamin = có được không?
Dấu chấm hỏi kia sắp xếp rất nghệ thuật.
Thẩm Đường xem đã hiểu, lấy ‘vitamin’ để thay chữ ‘có được không’ đổi lại nói, những lời này nối lại là ‘Quay lại có được không?’.
Anh sợ cô từ chối, đã tách những chữ này thành hai câu, cho cô mà cũng là cho chính anh một bậc thang.
Thẩm Đường ngẩng đầu, ánh mắt anh sáng rực nhìn cô.
So với mấy năm trước, anh thật sự đã vứt bỏ đi một nửa kiêu ngạo trên người mình. Cô đang chờ, chờ đến khi nào anh có thể nói ra câu anh yêu em.
Thẩm Đường ngồi xuống, mang tất cả vỏ sò xếp thành chữ ‘Được’, lại sửa đường cong của dấu chấm hỏi bẻ thẳng lại, bày vỏ sò ra rồi sắp xếp lại, dấu chấm hỏi thành một chấm than.
Câu nói này nối lại đã trở thành cữ: Quay lại không được!
Tưởng Thành Duật: “...”
Thẩm Đường bật cười.
Tưởng Thành Duật ném vỏ sò trong tay không dùng tới nữa, khom lưng bế cả người cô lên. Trước kia anh thích tay không leo núi, thể lực và lực cánh tay của anh không phải người bình thường có thể so sánh được.
Anh dùng sức tung cô lên trên, tiếp theo sau đó lại tiếp được cô ôm gắt gao vào trong lòng ngực.
Thẩm Đường hét lên một tiếng, tim cũng bị vứt lên trời cao.
Lúc rơi vào trong lòng ngực anh, tim cô mới trở lại trong ngực.
Gió biển thổi lấy nhịp tim.
Càng lúc càng nhanh.
Lấn át âm thanh xoay tròn của chong chóng.
Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác quen thuộc từng chút một quay trở về.
Tưởng Thành Duật chậm rãi cúi đầu, kìm lòng không được muốn hôn cô.
Thẩm Đường đập bả vai anh: “Thả em xuống.”
Tưởng Thành Duật có chừng mực nhưng cũng chần chừ, trước khi cô nỗi giận, anh thả cô xuống dưới.
“Mặt trời trên đảo này sao lại lớn như vậy.” Ở đây Thẩm Đường không có tiền, cô lấy khăn voan làm mũ chống nắng đội lên đầu, kéo khóa kéo đến trên cùng.
Không phải mặt trời chiếu, mà do lỗ tai cô đỏ, không muốn anh nhìn thấy.
Rõ ràng đã không thèm quan tâm hơn ba năm, vậy mà vừa rồi khi bị anh ôm quăng lên cao, cô vẫn mặt đỏ tim đập, giống như vừa mới yêu đương.
Thẩm Đường ngồi xổm xuống trước mấy chữ kia, sửa lại chữ ‘Được’ bị cô đã phá hư lúc nãy, cô ghép lại không đẹp bằng chữ của Tưởng Thành Duật lúc nãy.
Dấu chấm than lại biến trở về dấu chấm hỏi ban đầu.
...
“Em không mang theo di động.” Thẩm Đường nhìn về phía Tưởng Thành Duật nói.
Tưởng Thành Duật hiểu cô có ý gì, gửi những ảnh chụp chữ này qua cho cô.
Anh hỏi: “Bây giờ tâm trạng em thế nào?”
Thẩm Đường ngồi xếp bằng xuống mặt cát, nói đúng sự thật: “Được chủ tịch Tưởng theo đuổi như vậy, rất vui vẻ.”
“Chơi một trò chơi đi.” Tưởng Thành Duật ngồi xổm xuống: “Trò chơi lựa chọn, anh nói lựa chọn, em chọn một trong hai.”
“Có liên quan đến quay lại sao?”
“Có liên quan đến việc em báo thù.”
Thẩm Đường gật đầu, không hề vui đùa, cô ngồi thẳng thắt lưng.
Tưởng Thành Duật nói trước lập trường cho cô biết: “Mặc kệ em chọn cái gì, anh đều đứng về phía em.”
Anh bắt đầu nói: “Sau khi quay về Bắc Kinh, em có hai cơ hội lựa chọn, một là tiếp tục đối phó Lục Tri Phi. Bây giờ em chính là cổ đông công ty cô ta, em cần vắt hết óc đọ sức với cô ta, phải tốn sức lực làm cho công ty cô ta biến thành công ty của cổ đông là em, đây là chuyện tốt nhất, kết quả xấu nhất là công ty vẫn thuộc về Lục Tri Phi, cũng có thể bị em làm cho phá sản.”
Thẩm Đường muốn biết lực chọn thứ hai là gì.
Tưởng Thành Duật: “Hai thì chính là mình sẽ thành lập một công ty giải trí, mất thời gian khoảng mấy năm, đủ để trở thành quy mô có lực ảnh hưởng nhất định, toàn công ty này đều thuộc về em.”
“Em chọn cái nào?”
Một đứa ngốc cũng biết nên chọn điều thứ hai.
Tưởng Thành Duật vươn tay: “Viết ở trên tay anh này, một hay là hai.”
Thẩm Đường viết số hai lên tay anh.
Tưởng Thành Duật nói tiếp: “Em muốn tiến quân vào ngành giải trí, đơn giản là muốn hoàn toàn đả kích đến Phàn Ngọc, không muốn bà ta sống tốt. Tiếp theo còn có hai lựa chọn.”
“Một là, em thành lập công ty giải trí, mục tiêu là hủy diệt Phàn Ngọc, bà ta có cái gì em sẽ đoạt lấy cái đó, không đến mấy năm, Phàn Ngọc cũng bị tiêu diệt một ngàn, em lại tổn thương tám trăm, công ty không phát triển được, bị em chơi đùa bấp bênh.”
Thẩm Đường nâng cằm, đợi anh nói lựa chọn khác.
Tưởng Thành Duật: “Hai là, sau khi em thành lập công ty, hợp tác với công ty có thực lực như giải trí Thường Thanh, em mượn nhờ tất cả tài nguyên có thể mượn, sau đó chuyên chú tận lực phát triển công ty, khiến em trở thành một tồn tại rất quan trọng trong cái giới này, đối với Phàn Ngọc không phải chỉ đơn giản là hủy diệt hay đả kích thôi đúng không?”
Nói xong, anh đưa tay về phía cô lần nữa.
Thẩm Đường viết số hai vào tay anh.
Từ trong túi Tưởng Thành Duật lấy một viên trân châu ra cho cô: “Cho em, vận may đó.”
“Vừa rồi anh nhặt ở bờ biển à?”
“Ừm.”
Thật ra là mua, cố ý đưa đến nơi này.
“Hy vọng về sau có cơ hội hợp tác với Chủ tịch Thẩm, cũng hy vọng có thể nhìn thấy Chủ tịch Thẩm mang theo đoàn đội của mình xuất hiện trên thảm đỏ giải thưởng lớn quốc tế, đến lúc đó anh sẽ canh giữ trước TV.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Đường hít mũi: “Chờ mong ngày hợp tác cùng nhau.” Cô duỗi tay.
Tưởng Thành Duật cười cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
“Em ở đây ngẫm nghĩ lại cho tốt sau khi về nước bước đầu tiên là làm gì đi, anh đi làm bữa tối cho em.”
Thẩm Đường nhìn theo Tưởng Thành Duật đi về phía phòng ở bên bờ biển, đây là người cô nhìn thấy cao lớn nhất, khí chất nhất, gợi cảm nhất, cũng là bóng dáng ấm áp nhất.
Như có điều ngừng lại trong đầu cô.
Anh là cậu hai cao quý nhà họ Tưởng nhưng cũng là Tưởng Thành Duật của cô.
Mặt trời lặn xuống, trời đầy ánh nắng chiều, giống như chong chóng năm màu mà cô đã vẽ khi còn nhỏ, sáng lạn yêu kiều.
...
Cuối tháng năm, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật trở về Bắc Kinh.
Tưởng Thành Duật nói cô và Tạ Quân Trình ‘chia tay’ không lâu, tốt nhất không nên có liên quan, vì thế sau khi bọn họ đến hải quan đã chia ra xếp hàng, sau lại ai đi đường nấy.
Hôm nay Viên Viên đến đón cô.
Mấy ngày nay Viên Viên giống một đồng hồ báo thức nhỏ, đúng giờ lại hỏi cô ngày nào sẽ trở về.
“Chị Đường.” Từ xa Viên Viên đã vẫy tay với cô, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trắng dài, trang điểm xinh xắn: “Nóng lắm đúng không? Cho em một ly cà phê đá.”
Cô đưa một ly khác cho vệ sĩ.
Vệ sĩ phản ứng chậm nửa nhịp: “Cảm ơn.”
Chức cụ này từ trước đến nay đều làm phông nền, hiện giờ lúc nào cũng được chăm sóc, quả thật có chút không quen.
Thẩm Đường cắm ống hút vào, nhìn biểu cảm luống cuống của vệ sĩ, cô lặng yên mỉm cười.
Về đến nhà, Thẩm Đường ngâm mình trong bồn tắm nước nóng cho đến khi thoải mái dễ chịu, cô thay quần áo đi tìm Ôn Địch.
Lần này cô ra nước ngoài có mang quà trở về cho Ôn Địch, hai bộ trang phục của nhà Lady.
Đã nửa tháng Ôn Địch không ra cửa, cô ta ở nhà sáng tác kịch bản.
Tóc tai không xử lý, lung tung búi lên đầu, cắm một bông hoa hồng lên.
“Tạo hình này của cậu là gì vậy?” Thẩm Đường nhìn chằm chằm Ôn Địch.
Ôn Địch: “Tạo hình hoan nghênh cậu trở về đó.” Cô ta cầm lấy hai chiếc váy mang đi thử, đi hai bước lại quay đầu lại: “Đường Đường, quà tặng Tết Thiếu Nhi cho cậu đặt trên bàn trang điểm đó, cậu tự mở đi.”
Là một chiếc túi xách lớn.
“Cậu phải làm bà chủ rồi, cái này rất hữu ích, tư liệu gì chứa cũng được.”
Thẩm Đường mở hộp, là màu sắc mà cô yêu thích.
Ôn Địch thay váy đi ra, thướt tha gợi cảm, vừa người giống như thiết kế cho chính cô ấy vậy: “Ánh mắt cậu ngày càng chuẩn xác, thích hợp hơn so với mình mua.”
Cô ta mặc lên người, tâm trạng tốt nên linh cảm cũng bộc phát.
“Không nói chuyện với cậu nữa, mình phải viết xong đoạn kia.”
Chờ Ôn Địch đi ra từ phòng làm việc, Thẩm Đường đã nấu cà phê xong. Việc cô mở công ty đã nói qua điện thoại với Ôn Địch: “Cậu có muốn nhập cổ phần không?”
Ôn Địch không chút do dự gật đầu, vừa lúc nhận được số tiền rồi sầu khổ không biết đầu tư như thế nào.
Cô ta ngồi xếp bằng trên sô pha, hỏi Thẩm Đường: “Chị Lỵ đâu?”
“Sao có thể thiếu chị ấy, chị Lỵ cũng có cổ phần, dù sao chị ấy có kinh nghiệm lại chuyên nghiệp trong việc quản lý nghệ sĩ mà.”
Thẩm Đường bưng hai ly cà phê đặt trên bàn trà, nói tới Viên Viên: “Viên Viên rất mong chờ mình mở công ty, cô ấy nói cô ấy là quản lý nhân sự, vệ sĩ của mình đương chức đội trưởng đội bảo an, do cô ấy quản.”
Ôn Địch bật cười, cũng may vẫn chưa uống cà phê, nếu không chắc sẽ sặc mất
Điện thoại di động vang lên, cô ấy nhìn dãy số, thẳng thừng nhấn từ chối.
Thẩm Đường đoán được là ai: “Nghiêm Hạ Vũ sao?”
Ôn Địch cài đặt yên lặng: “Ừm, mỗi ngày quản chuyện yêu đương của mình, nói bạn trai mới của mình không đáng tin, muốn mình chia tay nhanh đi.”
Thẩm Đường: “...”
“Không nói đến anh ta nữa, mất hứng.” Ôn Địch ném điện thoại qua một bên.
Thẩm Đường nói chuyện khác: “Mình nhận được thiệp mời của Chương Hứa, cô ấy có mời cậu không?”
Ôn Địch gật đầu: “Đến ngày đó mình đi cùng với cậu.”
Hôn lễ tổ chức vào thứ bảy tại khách sạn Thường Thanh.
Nữ diễn viên gả cho tổng tài công ty giải trí, trở thành đề tài hot search hiện nay.
Ngày hôn lễ, Thẩm Đường đi chung xe với Ôn Địch.
Trên đường kẹt xe, khi các cô đến là lúc thảm đỏ kết thúc.
Giải trí Thường Thanh là ông trùm ngành sản xuất, hôm nay hơn một nửa người ở giới giải trí đến chúc mừng, còn sắp xếp một đoạn thảm đỏ cho phóng viên chụp ảnh.
Trần Nhất Nặc đi chung với Phàn Ngọc đến đây, ở cửa khách sạn gặp Trần Nam Kình đến tham gia tiệc cưới.
“Ba.”
Trần Nhất Nặc từ xa đã gọi tới, chạy đến kế bên Trần Nam Kình: “Con cho rằng ba tới sớm chứ.”
“Có chút việc trì hoãn.”
“Mẹ, mẹ nhanh lên.” Trần Nhất Nặc xoay người gọi mẹ.
Đây là lần đầu tiên ba mẹ gặp mặt sau khi ly hôn.
Trong lòng Phàn Ngọc vẫn khó bình tĩnh như cũ, nhưng so với ý hận thấu xương khi ly hôn, bây giờ đã có thể bình tĩnh đối mặt với Trần Nam Kình, thời gian đã hòa tan thù hận.
Lúc bước lên thảm đỏ, Trần Nhất Nặc duỗi tay kéo mẹ mình.
Trần Nam Kình không nghĩ sẽ xuất hiện chung một khung ảnh với Phàn Ngọc trước phóng viên: “Nhất Nặc, ba đến sảnh tiệc cưới chờ con nhé.” Ông ta muốn đẩy tay con gái ra.
“Ba, ba phải có phong độ chứ, cũng không phải thâm thù đại hận gì, sau ly hôn thì không thể đứng chung sao? Không phải ba và mẹ còn có con sao? Sau này con kết hôn chẳng lẽ các người không đứng chung à? Đừng làm cho người khác chế giễu nữa, một năm này để cho người ta cười còn chưa đủ nhiều sao?”
Cô ta kéo tay ba, nắm tay mẹ cùng đi vào thảm đỏ.
Khi bọn họ đi đến trước thảm đỏ, vô số máy ảnh sớm nhằm ngay vào bọn họ.
Đi qua thảm đỏ, Trần Nhất Nặc buông tay ba, lôi kéo như vậy không dễ đi chút nào.
Oan gia ngõ hẹp, đến cổng sảnh tiệc, Trần Nam Kình gặp được Tiêu Chân ở đối diện.
Tiêu Chân không rảnh nhìn Trần Nam Kình, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Phàn Ngọc.
Phàn Ngọc không chịu nổi thái độ người chiến thắng của bà ta như vậy, vội vàng đi qua.
Trần Nam Kình gật đầu với Tiêu Chân, sải chân đi qua bên cạnh bà ta.
“Mẹ.” Trữ Tiêu Duyệt đi từ thang bộ tới, thang máy quá đông, còn phải xếp hàng, cô ta đi thang bộ lên.
Tiêu Chân đi ra khỏi sảnh tiệc gặp con gái, con gái nghỉ hè, hôm nay mới vừa về nước, cô ta từ sân bay đến thẳng đây để tham gia.
“Gần đây đang theo đuổi ngôi sao nào à?”
“Con di truyền từ ba, chỉ một lòng thôi.”
Có ý ngầm, bây giờ cô ấy còn đang là fan của Thẩm Đường.
Tiêu Chân trầm lặng: “Mau đi vào đi, người đến gần đông đủ rồi.”
Bỗng nhiên phía sau có âm thanh nói chuyện quen thuộc, bỗng chốc bà ta xoay mặt, là Thẩm Đường và Ôn Địch.
Bà ta trố mắt: “Trở về từ khi nào vậy? Mẹ nghe nói khoảng thời gian trước con ở Manhattan.”
Thẩm Đường không phản ứng, đi vòng qua bên cạnh bà ta.
Ôn Địch kéo Thẩm Đường đi tìm chỗ ngồi của mình, trên bàn đều có tên, các cô ngồi chung bàn với Hoắc Đằng.
“Đã lâu không gặp.” Hoắc Đằng nghe nói Thẩm Đường cũng tới, kinh ngạc không thôi.
Thẩm Đường cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Mấy người ngồi xuống trò chuyện.
Bởi vì lúc trước Thẩm Đường náo loạn làm xôn xao dư luận, hơn nữa trước đó vài ngày chia tay với Thái tử M.K, hôm nay cô xuất hiện đương nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của toàn hội trường.
Không ít người lén nghị luận sôi nổi, đây là không có chỗ dựa phải trở về tìm ba mẹ sao?
Thẩm Đường cầm ly nước, chậm rãi ung dung uống rượu đỏ nhạt vào miệng, cúi đầu nói chuyện với Ôn Địch về việc mở công ty, không rảnh bận tâm lời đàm tiếu của người khác.
Đột nhiên ồn ào một trận.
Thẩm Đường và Ôn Địch cùng ngẩng đầu, Tưởng Thành Duật đi chung với chú rể, vừa nói chuyện vừa đi về hướng bên này.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tưởng Thành Duật thay đổi vị trí với Hoắc Đằng, vị trí của anh bên bàn dành cho các ông chủ kinh doanh lại nhường cho Hoắc Đằng ngồi, còn anh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đường.