Tôi cứ ngồi ngây ngẩn ở đó, rồi một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Văn Ý, là em sao?”
Tôi bước ngay đến ngồi trước mặt anh nói : “Là em, em ở ngay đây. Anh thấy sao rồi? Văn Thông.” Tôi xem thử trán anh, vẫn còn chút nóng.
“Xin lỗi em, hôm nay anh không thể nào ăn cơm cùng em được rồi.” Giọng anh yếu ớt.
“Anh lại nữa rồi, sao lúc nào cũng xin lỗi em vậy ? lẽ nào chúng ta lại xa lạ đến thế?” tôi nói mà nước mắt cũng chảy ra rồi.
“Đừng khóc, ngoan nào, thấy em khóc anh càng khó chịu.” Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi.
“Nhưng thấy anh sinh bệnh em rất đau lòng.”
“Lần sau anh sẽ chú ý, không để bản thân bị sao nữa được không ? ngoan nào bảo bối.”
Anh vừa gọi tôi là gì? Bảo bối của anh ư? Nghe thấy xưng hô như vậy tôi càng khóc nhiều hơn, vừa nhìn thẳng vào anh.
Anh thấy tôi khóc dầm dề như vậy càng khẩn trương không nói nên lời, chân tay rối loạn định cố gắng vịn vào giường để ngồi dậy.
Tôi vội giữ anh trở lại, cấp thiết nói: “Anh muốn làm gì, mau nằm xuống.”
“Nếu em không muốn anh gọi em như vậy, anh sẽ thu hồi lại.” Giọng anh rất nhỏ.
“Tại sao chứ, đương nhiên là em thích,nhưng không phải trước đây muốn em làm em gái anh còn gì?” Nhớ lại lần trước anh ở nhà tôi nói ra lời đó, tôi lại bắt đầu thấy giận.
Anh bị lời tôi nói ra chặn họng, cứ ngây ra nhìn tôi.
“Chỉ cần nghĩ đến lần trước anh nói thế, em lại không vui.” Tôi càu nhàu.
“Nhưng em so với anh trẻ hơn rất nhiều.” Anh cẩn thận đáp lời.
“Một người nửa tây nửa ta nhưng anh mà cũng quan tâm đến vấn đề tuổi tác sao, hơn nữa bây giờ đã là thời đại nào rồi?”
“……..”
“Dù gì thì em cũng không thích làm em gái của anh, càng nói càng không vui, em không để ý đến anh nữa.”Nói xong tôi cũng đứng lên luôn.
“Đừng đi.” Anh vươn tay kéo tôi lại.
Tôi nhìn anh, vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì. Nhưng đã trông thấy anh cười, chầm chậm nói: “Không làm em gái, thì cũng không nên bỏ anh bệnh nhân này lại chứ, bảo bối.”
Ôi trời ạ, tôi đang làm gì chứ, chẳng hiểu chuyện chút nào, anh vẫn còn đang sốt, vậy mà tôi còn giẫn dỗi với anh, tôi như vậy làm sao có tư cách yêu cầu làm bạn gái người ta chứ.
“Xin lỗi, là em sai, anh đang ốm đau mà em còn tức giận với anh.” Tôi cúi gằm đầu.
“Nào, lại đây bảo bối, ngồi ở bên anh được chứ?”
“Um.” Tôi ngoan ngoãn đến bên anh ngồi.
“Để em phải tức giận lâu như vậy, em có thể trừng phạt anh, anh không dám nói xin lỗi với em nữa, em cũng không được nói những lời như vậy với anh, được không nào.
“Vâng, em thích anh gọi em là bảo bối.” Tôi lại cười lên, nhỏ nhẹ nói. Vừa khóc lại vừa cười, đúng là mất mặt quá.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của chăm chú của tôi, anh hình như có chút ngại ngùng, nhìm chằm chằm vào tôi, sau cùng cười và nói: “Em thích là tốt rồi.”
Nghe anh nói như vậy, tất cả những cảm xúc bị dồn nén tích tụ lại trong tôi đều được giải tỏa, cảm thấy dễ chịu vô cùng. Tôi nhìn gương mặt vì mà phát sốt mà ửng hồng của anh, chân thành nói: “Em vẫn nên gọi bác sĩ Lưu đến xem cho anh thì hơn, nếu không thì đi bệnh viện nhé, anh chọn đi?”
“Anh không muốn đến bệnh viện.”Anh lập tức đáp lại.
Tôi gật đầu, đi ra ngoài gọi điện cho bác sĩ Lưu, phiền ông đến đây một chuyến. Tôi đem tất cả những gì tôi biết về tình trạng của Lương Văn Thông hiện giờ nói sơ qua cho ông ấy, còn về tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không nắm rõ. Ngắt điện thoại, tôi lại gọi sang nhà mình, người nghe là mẹ tôi.
“Con gái à, sao vẫn chưa về nhà, tan làm được khá lâu rồi, hôm nay có về nhà ăn không?” Mẹ hỏi liên tiếp mấy câu liền.
“Mẹ ơi, con bây giờ đang ở bên nhà Lương Văn Thông, anh ấy vừa mới từ Bắc Kinh về liền phát sốt, bây giờ còn đang nằm trên giường. Con vừa gọi cho Dr.Lau đến khám cho anh ấy rồi, mẹ à, mẹ có thể nhờ má Lâm nấu cho anh ấy chút cháo không, con nghĩ anh ấy bây giờ chắc không có khẩu vị gì.”
“Được rồi, con đừng lo, mẹ đi nấu ngay bây giờ, lát nữa sẽ mang sang.”
“Vâng.”
Bỏ điện thoại xuống, lúc này tôi mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ phòng khách nhà anh. Gian phòng rất lớn, không có quá nhiều đồ trang trí, rất ngăn nắp sạch sẽ. Nhưng cũng rất sáng tạo, mới mẻ. Có hai màu đen và trắng, đồ dùng màu đen, sô pha màu trắng, chút màu sắc duy nhất có ở đây là chiếc gối đệm để trên ghế sô pha, là màu hồng đào mà tôi yêu thích.
Cốc ở đâu nhỉ? Nên rót cho anh một chút nước ấm, người đang ốm nên uống nhiều nước. Tôi lật tìm khắp nơi, không biết nhà mình còn không nhỉ? Nếu thật không thấy thì chạy sang nhà lấy vậy, tôi tính.
“Bảo bối, em đang tìm gì vậy?” Lương Văn Thông mệt mỏi nói, âm lượng không lớn, nhưng bỗng nhiên vang lên trong phòng khách làm tôi rùng mình.
“Sao anh lại ra đây?”Anh ngồi trên xe lăn, trên người mặc bộ đồ ngủ màu lam đậm, chân trần lộ ra đôi chân không chút sức sống làm người ta đau lòng.
“Em ở ngoài lâu quá, anh ra xem thế nào.”
“Em đang tìm cốc, ở đây có nước ấm không?”
“Cốc và nước đều ở trong bếp.” Anh đẩy xe vào trong bếp , tôi liền gọi anh lại, “Văn Thông anh ở đây nghỉ đi, em đi lấy là được.” Tôi nói rồi đi theo hướng anh chỉ.
Khi tôi lấy nước xong quay lại, thấy anh đang lấy tay trái nắn bóp nơi thắt lưng.
“Eo anh có đau lắm không?” Tôi hỏi nhỏ.
“Vẫn ổn, chỉ là hơi tê thôi.”
“Anh nên quay về giường và nằm nghỉ đi thôi.”
“Anh muốn ngồi một chút, cứ nằm suốt càng cảm thấy người vô lực.”
“Vậy anh ngồi dựa vào sô pha nhé.” Tôi đặt cốc nước lên trên bàn trà cạnh sô pha, rồi xếp hai chiếc gối hồng đào sang một bên. Văn Thông đẩy xe lại đây, điều chỉnh lại một chút rồi chuyển người lên sô pha, động tác của anh chậm hơn trước, chắc do sinh bệnh nên tay không có lực. Tôi dìu anh đến chỗ đệm vừa kê, đang muốn giúp anh nâng hai chân lên, anh ngay lập tức ngăn lại : “Bảo bối à, để tự anh làm là được rồi.”
Tôi ngừng lại, đứng bên nhìn anh dùng tay nâng hai chân để lên sopha. Hai bắp đùi anh vẫn còn chút sức sống, nhưng từ đầu gối trở xuống hoàn toàn bất động. Nhấc phần đùi lên thì phần dưới đầu gối cũng lay động theo. Rõ ràng phần mắt cá chân anh không còn tác dụng gì nữa.
“Có phải chúng rất xấu xí không?” Anh nhìn vào đôi chân của mình.
“Chúng trông thật gầy gò, em có thể sờ một chút không?” Tôi thận trọng hỏi.
Anh nhìn tôi một hồi, tôi chột dạ phải chăng mình không nên nêu ra một yêu cầu vô lý như vậy, vội vàng nói: “Em xin lỗi, em vô lý quá rồi, anh cứ coi như em chưa nói gì.” Tôi muốn trốn ngay sang sopha bên cạnh.
“Bảo bối, em thực sự không cần nói xin lỗi với anh đâu, anh chỉ sợ em cảm thấy chúng quá xâu xí thôi.”
Anh kéo lấy tay tôi, thấp giọng nói tiếp: “Nếu em không cảm thấy chúng xấu xí thì tùy ý em kiểm tra đấy.”
“Chúng không hề xấu xí chút nào, chỉ do thiếu vận động nên mới gầy như vậy thôi.” Tôi nhẹ nhàng lấy tay xoa bóp chân phải của anh, mắt cá chân bên phải và mắt cá chân bên trái của anh có hơi khác nhau, “Có phải bị gãy lúc em đi thực tập không ? Đau lắm phải không?” Tôi hỏi.
“Không đau chút nào, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn không có chút tri giác nào, cho nên nếu không nhìn thấy mắt cá chân sưng lên, anh cũng không biết là nó đã gãy rồi.”
Anh nói, đến cả xương bị gãy cũng không có cảm giác , tim tôi như bị dao đâm đau đớn. Tôi quay đầu sang nơi khác tránh ánh nhìn của anh, nhưng nước mắt đã tí tách rơi trên chân đùi của anh rồi.
Anh biết tôi đang khóc, liền kéo người tôi sang phía anh, xoay mặt tôi lại, lấy khăn giấy trên bàn lau đi nước mắt của tôi, dịu dàng nói: “Bảo bối, đừng khóc nữa, chúng chẳng hề thấy đau, nhưng em khóc là anh cảm thấy đau lắm.”
“Đau ư, vậy giờ anh đau ở đâu?” Tôi căng thẳng hỏi.
“Đồ ngốc, tim anh đau, nhìn thấy em khóc, tim anh lại đau.”Anh dùng lực ôm tôi vào lòng.
Lúc đầu người tôi còn hơi cứng ngắc, về sau tôi cũng vươn tay ôm lấy cổ anh, cơ thể cũng trở nên mềm mại, chui vào trong vòng ôm của anh. Ấm áp quá, tôi cũng quên luôn vấn đề nhiệt độ này là do anh bị sốt mà có. Tôi say mê hơi ấm của anh, vùi mặt mình vào bên cổ anh.
Một hồi chuông cửa vang lên phá vỡ cái ôm trong im lặng của chúng tôi, tôi vội thả lỏng tay, đứng dậy: “Chắc là bác sĩ Lưu đến rồi, anh ngồi yên, em đi mở cửa.”
Quả nhiên là bác sĩ Lưu, một người đàn ông ngoài 50 tuổi, tay nghề của ông rất giỏi, là bác sĩ của gia đình tôi đã rất nhiều năm rồi, có thể nói rằng ông nhìn tôi lớn lên, đối xử với tôi tốt như với con gái của mình vậy.
“Joyce, bạn của cháu thế nào rồi?” Bác sĩ Lưu hỏi.
“Anh ấy vừa từ Bắc Kinh về liền phát sốt, cháu nghe trợ lý anh ấy nói thắt lưng anh ấy có lúc đau rất nghiêm trọng.”
“Để ta xem thế nào.”
Tôi mời ông đến trước Lương Văn Thông, giới thiệu hai người sơ qua với nhau.
“Văn Thông, vị này là bác sĩ Lưu.”
“Chú Lưu, đây là anh Lương Văn Thông.”
Trong khi hai người họ bắt tay, bác sĩ Lưu nói: “Anh Lương đây và Lương Văn Trí là..?” khi chú Lưu còn đang đoán thì Văn Thông đã trả lời: “Anh ấy là anh trai cháu, hai người quen nhau sao?”
“Tôi cũng là bác sĩ của gia đình cậu ấy, cũng rất yêu quý Bàng Bàng dễ thương.”
“Đúng nhỉ, cháu quên mất việc này rồi.” Tôi đứng một bên nói.
“Lương tiên sinh, để tôi vào trong khám giúp anh.”
“Vâng, bác sĩ cứ gọi Thomas là được.” Vừa nói anh vừa nhấc hai chân xuống nền, kéo xe lăn lại, ngồi lên đó, lại để chân lên bàn đạp.
Tôi còn đang nghĩ xem có nên cùng đi vào hay không, thì nghe anh nói: “Văn Ý, em cũng theo vào đi, miễn cho ngồi ngoài lại càng lo lắng.”
Anh đã nói vậy, tôi liền thuận lý thành chương đi theo vào phòng ngủ của anh.
Bác sĩ Lưu giúp anh đẩy xe vào đến giường, để anh nằm lên, cho anh ngậm nhiệt kế trong miệng, sau một lúc lấy ra kiểm tra: “Thomas, cậu vẫn còn hơi sốt nhẹ, hôm nay mới bắt đầu sốt đúng không?”
“Một tuần trước đã có dấu hiệu sốt, khi tôi đến Bắc Kinh công tác, truyền nước 3 ngày thì khỏi, nhưng có lẽ do tối hôm qua bận đến tối muộn, có uống một chút rượu, ngồi trong phòng bật điều hòa nên bị nhiễm lạnh, sáng sớm hôm nay lại bắt đầu nóng sốt.”
“Cậu cần chú ý hơn, không nên quá lao lực, tuyệt đối không được uống rượu.”
“Vâng, về sau cháu sẽ chú ý.” Anh vừa nói vừa nhìn tôi, xoa dịu những bất mãn trong tôi.
“Tôi sẽ tiêm cho cậu một liều thuốc hạ sốt,rồi kê thêm ít thuốc, cậu phải uống thật nhiều nước, sẽ hạ sốt nhanh thôi. Thắt lưng của cậu sao lại đau? đau như thế nào?”
“Là do cả tuần nay tôi thường xuyên bước đi, ít nghỉ ngơi nên mới như vậy.” Giọng của Văn Thông rất nhỏ, còn căng thẳng nhìn tôi một cái.
“Cậu có thể cho tôi biết những điều liên quan đến tình trạng chân của cậu không?” Bác sĩ Lưu hỏi.
“Cháu bị gãy đốt sống L3, phần dưới đầu gối hoàn toàn bị mất cảm giác. Trải qua 3 cuộc phẫu thuật, đã cố định lại.” Anh nói ra những từ chuyên ngành mà tôi không hiểu.
“Trừ phần dưới đầu gối ra, còn những phần khác thì sao?” Ông tiếp tục hỏi.
“Bên bắp đùi cũng không có cảm giác gì, sau lưng tê liệt nhiều hơn đằng trước, sau đùi cảm giác không rõ ràng, mặt trên đùi vẫn còn chút cảm giác. Sau vài năm phục hồi, cơ năng ở đùi đã hồi phục rất nhiều, có thể chuyển động đùi trên để di chuyển bắp chân phía dưới, mang khung gắn với mắt cá chân để cố định hai bàn chân. Dùng nạng tôi có thể đi được kha khá.”
“Có thể xem qua tình hình chân của cậu không?”
“Vâng, có thể.”Khi sắp vén ống quần lên, anh nhìn sang tôi. Tôi gật đầu lại tỏ ý muốn nhìn thấy.
Khi đã nhìn thấy rồi, tôi bị chúng làm cho giật mình, tôi chưa nhìn thấy đôi chân như vậy bao giờ.
Bắp đùi của anh vẫn còn có chút da thịt, nhưng nhìn xuống dưới, chỉ có thể dùng da bọc xương để hình dung, không có một chút cơ thịt nào, chẳng khác mấy so với cánh tay của anh, đôi chân như vậy sao có thể bước đi được chứ. Nhìn chúng tôi mới thực sự hiểu được Văn Thông bước đi khó khăn như thế nào, tôi cố gắng ép nước mắt mình trở lại, không cho nó chảy ra ngoài.
Bác sĩ Lưu giúp anh xoay người nằm sấp xuống giường, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những vết mổ hiện rõ trên eo anh. Vì da anh rất trắng, nên vết sẹo càng nổi bật hơn.
Bác sĩ Lưu kiểm tra tình trạng của anh, rồi nói: “Vài ngày tới, tốt nhất là cậu nên nằm trên giường nghỉ ngơi, giảm nhẹ sức ép lên eo, cậu có dầu xoa bóp không, nên xoa bóp ở vị trí eo và bắp đùi, hiện giờ các cơ ở những phần nay đang ở trong trạng thái căng thẳng. Nên đi tất vào, không được để chân trần, chú ý giữ ấm đôi chân, để lạnh sẽ dẫn đến co giật. Những điều này chắc không cần nói nhiều cậu cũng biết, chỉ là có làm hay không thôi. Đúng không, Thomas.”
“Vâng, cháu chắc chắn sẽ làm được.”
Bác sĩ tiêm thuốc cho anh. Kê đơn thuốc, đưa cho tôi và nói: “Joyce, cháu nhờ ai đó đi mua thuốc đi.”
“Để lái xe đi là được rồi.” Văn Thông nằm trên giường nói.
“Được rồi, vậy chú đi trước, có gì thì gọi ngay nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Anh nói rồi định đứng lên, như muốn xuống giường.
“Cậu không được xuống, nghỉ ngơi cho tốt, để Joyce tiễn tôi là được.”
Tôi mấp máy với anh hai chữ “đợi em”, rồi cùng bác sĩ Lưu đi ra ngoài.