Một giờ trưa nay, tôi lại hẹn vài người bạn cùng đến ăn trưa, tại nhà hàng ở tầng hai The Landmark khu Trung Hoàn. Không ngờ đến, đường hôm nay lại ùn tắc như thế, xe mắc kẹt ở đường Hoàng Hậu không nhúc nhích được. Đã 1:20 rồi, cuối cùng tôi yêu cầu lái xe dừng thả tôi xuống ở trụ sở chính ngân hàng HSBC. Tôi đành đi bộ đến Landmark. Đúng thật là, tôi mang giày cao gót làm gì chứ, gót giày lại còn rất nhọn nữa, tôi có muốn bước nhanh hơn cũng không bước nổi. Chỉ biết rằng, chắc chắn sẽ đến muộn,lại bị mấy đứa bạn mắng cho mà xem.
“Joyce, bọn này ở đây.”Vừa mới bước đến cửa nhà hàng, tôi liền nghe thấy Sally đang gọi tôi. “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi. Hôm nay tắc đường ghê quá, để mọi người phải đợi lâu rồi.”Tôi thành thật xin lỗi.
“Em ấy à, chị thấy không phải là vì tắc đường, chúa lề mề như em mà đúng giờ được thì chị cảm ơn trời đất.” Sally to mồm nói.
“Xin chị đấy Sally, có thể nói nhỏ tý được không, chị định cho tất cả mọi người đều nghe thấy hết à?” tôi chắp tay với Sally nhỏ nhẹ cầu xin, xong kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống. Bốn đứa bạn thân bọn tôi bắt đầu vui đùa, ba người họ là bạn chơi thân với tôi từ nhỏ đến lớn, tôi là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Từ khi tôi từ Mỹ trở về, trong suốt một tháng hầu như tuần nào chúng tôi cũng gặp nhau. Ba người đều làm việc ở gần đây. Cái đứa vô công rỗi việc là tôi đây chỉ đành chiều theo mọi người, hẹn gặp ở đây thôi. Cả ba người đều có bạn trai hết rồi, chỉ có tôi đến nay vẫn một mình lẻ bóng. Cứ mỗi lần nhìn thấy tôi, dáng vẻ bọn họ cứ như là muốn lập tức giới thiệu ngay cho tôi một người, để tôi kết thúc cái cuộc sống độc thân này. “Joyce chị không tin là trong 4 năm ở Mỹ, em chẳng lẽ không gặp được người nào thích hợp?” Grace, chị cả của bọn tôi nói.
“Em đã nói với các chị rất nhiều lần rồi, không có là không có mà.” Tôi bất lực nói. Tôi bị vây kích đến mức muốn chạy rồi.
“Này, có nhìn thấy trai đẹp ở đối diện ở chúng ta không, từ lúc Joyce bước vào là cứ nhìn sang đây suốt, Joyce này, có phải anh ta nhắm em rồi không?” Nancy,người cẩn thận nhất trong bốn người nhỏ giọng nói.
“Ở đâu, là người nào?” Sally hỏi to.
“Chính là người ngồi bàn đối diện tao ấy, da trắng, hình như là con lai, còn đeo kính gọng vuông màu đen nữa.”Nancy miêu tả.
Tôi ngồi đối diện Nancy, vậy nên tôi đang quay lưng lại với người mà họ đang nói. Nhưng sau khi nghe cô ấy miêu tả, lại cảm thấy hình như tôi đã gặp người này ở đâu đó rồi? Tôi kìm không được quay đầu lại nhìn.
Khi tôi bắt gặp ánh mắt của anh, anh cười với tôi trước, đây chẳng phải là Lương Văn Thông sao? Ngồi cạnh anh còn có hai gã khác, đều mặc âu phục, hình như vừa mới từ công ty đến đây dùng cơm. Tôi cùng cười đáp lại anh.
“Mọi người nhìn xem,anh ta đang cười với em đấy, Joyce à.”Nancy nói. Tôi vội vàng quay người lại nói với họ: “Đừng tò mò nhiều nữa, em đã từng có duyên gặp mặt anh ấy một lần.” “À, anh ta đẹp trai thật đấy.”Sally nói. Grace liên tục gật đầu tán đồng. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ba người họ, tôi lại quay đầu nhìn. Hình dáng Lương Văn Thông tiến vào trong mắt, anh không biết lấy từ đâu ra hai chiếc nạng màu xanh lam, hai tay chống nạng, khó khăn đứng lên. Thấy mình đã đứng vững, liền gật đầu với hai người ngồi cùng bàn. Sau đó di chuyển nạng, bước về phía này. Anh đứng lên thực sự rất cao, dùng mắt ước lượng cũng cao khoảng 1m85. Anh bước đi rất tốn sức, tôi thấy anh đưa nạng bên phải lên trước, cơ thể hơi nghiêng sang phải, sau đó dùng hông chuyển động chân trái, chân trái nhấc lên cao hơn so với người bình thường, trợ sức giúp đưa người về phía trước. Rồi tiếp tục nhấc nạng bên trái lên trước, đồng thời di chuyển chân phải. Xem ra, bắp đùi và đầu gối anh vẫn còn hơi cử động được, nhưng mắt cá chân thì không có chút sức lực nào. Vì vậy, khi bước đi cần chú ý từng bước chân, bước thật chậm, chắc chắn từng bước. Sự cân bằng và trọng lượng của cơ thể tất cả đều dựa vào tay anh. Tuy vậy, anh bước đi vẫn khá vững vàng. Nhìn anh khó khăn để bước sang đây, tôi liếc sang mọi người rồi bước đến dìu anh. Chỉ vài bước chân đã bước đến trước mặt anh. Anh cúi đầu, nhìn chân đã đứng vững mới ngửa mắt lên nhìn tôi, cười nói: “Anh rất vui vì hôm nay có thể gặp em ở đây, em khỏe chứ?”
“Em vẫn khỏe.”Tôi cười đáp lại. Thấy mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi, khẽ giật nhẹ anh ý bảo ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Anh hiểu ngay ý của tôi, từ từ ngồi xuống: “Joyce, gặp được em thật sự rất vui, bạn anh ở Hồng Kông không nhiều lắm.”
“Em cũng không ngờ là sẽ gặp anh ở đây.” Tôi nói nhỏ .
“Đây là danh thiếp của anh, trên đó có ghi số điện thoại, nếu như em không cảm thấy anh phiền phức, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”Anh có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Em sao có thể cảm thấy anh phiền được, cảm giác cô độc khi đến một nơi xa lạ, em đã sâu sắc cảm nhận khi ở Mỹ. Em cũng đưa số điện thoại cho anh, có thời gian thì gọi cho em nhé. Em thấy anh có vẻ là một người rất bận rộn, một tháng này anh hẳn đã rất vất vả, anh so với lúc em gặp trên máy bay gầy hơn rất nhiều.” Tôi nghiêm túc nói.
“Uhm, anh bận sắp điên luôn rồi, có quá nhiều công việc phải tiếp nhận. Có điều Joyce à, em một tháng này xem ra trải qua rất vui vẻ, em không gầy giống như lúc anh gặp em trên máy bay nữa, trông rất có tinh thần, đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon đúng không.”
“Ồ, anh không phải đang nói em béo lên chứ.” Tôi cố ý ra vẻ căng thẳng.( Thật kỳ lạ, con người không thích nói chuyện với người lạ như tôi, mỗi lần gặp anh lại rất hòa hợp, nói cũng nhiều hơn.)
“Em tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé, em một chút cũng không béo, như thế này lại càng đẹp, thật đấy!” Chắc anh lo tôi sợ béo, lại áp dụng những phương pháp giảm béo đáng sợ.
“Anh yên tâm đi, em sẽ không giảm béo đâu, em rất thích ăn mà. Cả tháng nay, em suốt ngày chạy đi tìm đồ ăn ngon thôi.”
“Nếu như em không chê đi với người tàn tật như anh phiền phức, anh rất hy vọng em có thể dẫn anh đi ăn những đồ ăn ngon đó.” Anh hỏi dò. Tôi nhìn anh không biết phải nói gì nữa.
“Em đừng để ý nhé, anh đùa đấy, được rồi, mau đi ăn đi với bạn đi, họ đợi em rất lâu rồi, vua lề mề ạ.”
“Vua lề mề gì chứ.” Tôi thở hắt đứng lên. Lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu “Em chưa từng chê anh.” Giọng nói rất nhỏ, nhưng tôi biết anh nhất định đã nghe thấy.
Anh cũng nhấc nạng đứng lên, nói: “Anh phải quay về phòng làm việc đây, anh sẽ gọi cho em.” Tôi gật đầu rồi quay đi.
“Joyce, hai người quen nhau à, anh ta đẹp trai quá, nhưng đáng tiếc là, phải dùng nạng để bước đi.” Nancy đáng tiếc nói.
“Thật đáng tiếc.” Grace nói. “Em gặp anh ta ở đâu đấy?” Sally hỏi. Tôi liền kể quá trình ngồi máy bay trở về và gặp anh cho các cô ấy. Trong khi tôi kể, anh dùng nạng cùng các bạn anh từ từ bước vào thang máy. Hình như sợ mình đi quá chậm, tôi thấy anh cười nói với hai người bạn điều gì đó, một trong hai người đấm nhẹ anh một cái, rồi hai người họ rời đi trước. Anh dùng nạng từ từ bước đi, có chút tốn sức nhưng bước đi rất kiên định. Một số người đi đường nhìn thấy anh như vậy, bước qua rồi nhưng còn quay lại nhìn anh. Anh hình như đã rất quen, tiếp tục bước về trước. Tôi nhìn thấy, tim có cảm giác bị bóp chặt, tôi không nói tiếp được nữa.
Có phải anh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của tôi, nên anh dừng lại, khó khăn xoay người, đón lấy ánh mắt tôi, gật nhẹ đầu. Tôi cũng không suy nghĩ, gật đầu với anh. Anh cười nhẹ, quay người, tiếp tục bước đi. Cảm giác kỳ lạ một tháng trước lại ùa về.