Mục lục
Người Yêu Chí Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 13

Tôi ngồi trong góc, ánh đèn tối nên không dễ bị người ta nhìn thấy, thấy Mộng Thu bị mấy tên lưu manh bao vây, trong tay bọn họ đều đang cầm gậy.

Chỉ cần nhìn đã biết bọn họ đến đây để kiếm chuyện, Mộng Thu cũng vẫn bình tĩnh, nhìn bọn họ nói: “Mọi người đến đây để gây chuyện hay để tìm thú vui?”

“Tôi đến đây để kiếm chuyện, mấy em, có thời gian thì chơi đùa với mấy anh đây chút?” Tên cầm đầu nói, cười xấu xa vươn tay sờ vào mặt Mộng Thu.

“Keng!” Cái móng lợn kia vẫn chưa chạm được vào Mộng Thu thì tôi đã ném ly nước hoa quả trong tay qua đó.

Đột nhiên bị đập trúng tay, tên lưu manh ôm tay hét lớn: “Ai ném vào ông?”

“Tôi!” Tôi đứng dậy, bước về phía bọn họ, nhìn Mộng Thu, cô ấy lo lắng nhìn tôi nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”

Tôi cạn lời, xem ra cô ấy tưởng rằng tôi đã rời đi rồi.

Tôi trợn mắt với cô ấy, nói: “Không ở đây thì tớ ở đâu?”

“Ngốc!” Mộng Thu ném cho tôi một chữ, rồi kéo tôi ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa đánh nhau, cậu nhớ tìm cơ hội mà chuồn đi.”

Biết cô ấy lo cho tôi, tôi không nói nhiều, chỉ nhìn tên lưu manh vừa bị tôi đập trúng, nói: “Mấy tên đàn ông con trai bắt nạt một cô gái, vậy cũng được sao?”

“Sao lại không thích hợp?” Tên côn đồ mới bị đánh hỏi, rồi nhìn tôi cười xấu xa: “Lúc nãy là cô đã đánh ông đây đúng không?”

Tôi gật đầu đáp: “Tôi chỉ bất cẩn đánh trúng thôi, xin lỗi nhé.”

“Mẹ kiếp! Cô chán sống rồi à?” Dứt lời, tên côn đồ giơ gậy trong tay lên vung về phía tôi, tôi và Mộng Thu cùng né tránh, rồi nhặt chai bia bên cạnh lên đập về phía anh ta.

Mấy người đứng im kia vốn định xem náo nhiệt, nhưng thấy tôi và Mộng Thu đánh trả lại, thì nhất thời cầm gậy gỗ trong tay lên đánh về phía chúng tôi.

Tôi và Mộng Thu cũng biết chút quyền cước, nên không bị thua thiệt khi đối phó với mấy tên côn đồ này, lúc cảnh sát tới thì bọn họ đều bị thương, cũng may là không nghiêm trọng, rồi tất cả đều bị dẫn về đồn.

Giờ tôi đang bị lấy khẩu cung ở đồn cảnh sát, mặc dù tôi và Mộng Thu đều là người bị hại, nhưng dù gì cũng tham gia đánh nhau, nên phải tìm người tới bảo lãnh.

Mộng Thu là trẻ mồ côi, ở Thuận Thành này ngoài tôi ra thì chẳng còn người bạn nào khác, nên chỉ có thể trơ mắt đợi tôi tìm người tới bản lãnh.

Bình thường ngoài tới công ty thì tôi sẽ ở nhà họ Phó, cũng không giỏi giao tiếp, nên về cơ bản cũng không có nhiều bạn, tôi ngẫm nghĩ nửa ngày, rồi dứt khoát làm liều gọi cho Trình Quyết Phong.

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã được kết nối, nhưng người ở đầu bên kia không lên tiếng, tôi hơi lúng túng nói: “Bác sĩ Trình, thật ngại quá, tôi có chút chuyện phải làm phiền anh, anh có thể giúp tôi được không? Tôi đã xảy ra chút chuyện, giờ đang ở đồn cảnh sát, anh có thể tới đây một chuyến không?”

Thấy đầu bên kia vẫn không có phản ứng gì, tôi ngừng lại một lát, thật sự bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Trình, làm phiền anh đấy.”

Một lúc sau, đầu bên kia mới vang lên hai chữ lạnh lẽo: “Thẩm Mai Trang!”

Là tiếng của… Phó Kiến Hưng!

Sao anh lại nghe điện thoại của Trình Quyết Phong?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK