• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

“Vậy các anh cảnh sát nên đi bắt trộm chứ đem tôi nhốt ở nơi này có tác dụng gì”

Nghe đến đó, Lư Minh Tuấn tự tin nói chuyện cùng cảnh sát, hơn nữa trong nháy mắt trước khi cậu ta mở miệng nói, cậu ta tự cho mình là đúng kín kẽ khẽ thở dài, nhưng không may vẫn bị Lục Ly phát hiện.

Lục Ly nhún vai, “Nhưng mà rất đáng tiếc, đó chỉ là những hoài nghi ban đầu, sáu khi phát hiện cửa chính, cửa sổ không có dấu hiệu cậy phá không thể xảy ra trường hơp đột nhập, chỉ có thể là do người quen gây án.”

Lư Minh Tuấn biểu tình lại thay đổi.

“ Hơn nữa người này phải là người mà Lư Huy Tuấn vô cùng quen thuộc, hung thủ ở trước mặt, ông ấy không có chút ý thức phòng bị. Nhưng mà từ hàng xóm cho biết, lúc còn sống Lư Huy Dương không có nhiều bạn bè, là người rất tiết kiệm. Chính vì để nuôi con trai ăn học, sau khi tan làm cũng không cùng ai giao lưu, lúc nào cũng một thân một mình.”

“Theo báo cáo pháp y đưa tới, thời gian tử vong của Lư Huy Dương là ngày 7/8 khoảng từ 11h sáng đến đầu buổi chiều, mà mấy ngày này vừa vặn là lúc cậu trở về nhà, theo lý mà nói kẻ tình nghi lớn nhất chính là cậu.”

“Nói hươu nói vượn!Buổi sáng ngày 7/8 tôi đã trở lại trường học! Hơn nữa đó chính là bố tôi, làm sao tôi có thể gϊếŧ hại ông ấy?” Lư Minh Tuấn giảo biện nói.

Đứng một bên Lương Minh Đạt nói, “Tại sao lại không thể? Không phải là cậu trộm tiền mặt cùng thẻ ngân hàng của bố cậu mang đi sao!? Biết bố mình chết xong, ở hiện trường vụ án giả bộ thương tâm mà một giọt nước mắt cũng không rơi được! Không nói đến bây giờ cậu mặc kệ thi thể của bố mình ở đây, không quan tâm là ông ấy tự sát hay bị mưu sát, cứ như vậy muốn đi ngay?”

Lương Minh Đạt cầm hồ sơ ghi chép khẩu cung lên, “Ở đây, còn có lời khai của một tiểu thương, Cùng buổi sáng ngày 7, cậu cố ý kể với họ rằng mình sẽ đưa bố đi du lịch. Nhưng hiện tại cậu lại nói buổi sáng hôm đó cậu đã về trường, xin hỏi, đâu mới là lời nói thật?”

“Tôi……!”

“Đừng giảo biện, nhìn báo cáo xét nghiệm này đi, Phát hiện nước trong ly có chứa hợp chất benzen2nitro, là thành phần chủ yếu trong điều chế thuốc an thần. Ở trong dạ dày cùng khoang miệng của thi thể cũng phát hiện hợp chất này.”

“Chúng nghi ngờ, Trước khi chết nạn nhân bị chuốc uống thuốc an thần, làm ông ấy mất ý thức, sau đó gϊếŧ chết, lấy đi toàn bộ tài sản giá trị, sau đó rời khỏi hiện trường. Mà thời gian rời khỏi hiện trường trùng khớp với thời gian mà cậu cùng tiểu thương đó nói chuyện.” Lương Minh Đạt nói xong, Lục Ly tiếp theo bổ sung.

“Nhưng mà có điều chúng tôi không hiểu, rõ ràng đã hạ thuốc, muốn trộm gì thì trộm, nạn nhân hẳn là sẽ không phản kháng. Vì sao cậu còn tàn nhẫn gϊếŧ hại nạn nhân?”. Lương Minh Đạt phụ họa nói theo, hai người thập phần ăn y khai đao.

Vừa dứt lời, Lư Minh Tuấn cũng không biết bị câu nào chọc trúng, lập tức nổi giận lôi đình, đôi tay hung hăng đập lên bàn, nói, “Tôi không có tàn nhẫn sát hại! Tôi không phải là cố ý! Bố của tôi chết là ngoài ý muốn! Chính ông ấy cầm dao đâm tới, tôi thật sự không có biện pháp khác?”

“A..” Lục Ly bắt chéo chân, khóe miệng hơi hơi cười, phát ra một tiếng cảm thán, anh còn chưa thực tấn công đâu. Dựa vào những chứng cứ tìm được, cùng những suy đoán của bọn họ, sau đó nói cho Lư Minh Tuấn, cậu ta không kiên trì được, trực tiếp tuyên bố đầu hàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK