• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13.

Hợp đồng được ký ngay tại chỗ như thể Phương Cẩn Dục sợ tôi chạy mất vậy. Tần Tiêu lạnh như băng nhìn tôi, đợi tôi ký tên xong thì cũng chẳng nhìn thấy anh ta nữa.

Tôi đi xuống hầm xe, đột nhiên có một bàn tay kéo tôi vào góc. Tần Tiêu cúi đầu hôn xuống, tôi giữ đầu anh ta lại mắng: “Anh có bệnh phải đi trị, đừng có đến chỗ tôi phát điên!”

Anh ta trừng tôi, cắn răng nghiến lợi.

“Dư Mãn Mãn, đả kích đời này anh phải chịu đều nhờ em mang tặng.”

Anh ta cười lạnh, nghi ngờ hỏi tôi: “Không cho hôn à?”

“Sao vậy? Phương Cẩn Dục hôn lợi hại hơn anh à?”

Tôi cũng cười: “Đợi ly hôn rồi tôi sẽ tìm cậu ấy từ từ trải nghiệm, đến lúc đó tôi sẽ trả lời anh.”

Rất ít khi tôi thấy anh ta không kiên nhẫn như vậy. Tần Tiêu, mùi vị bị người khác hớt tay trên khó chịu lắm đúng không? Anh nên sớm biết chẳng có ai là một tay che trời được cả.

Tần Tiêu âm trầm ngắt lời tôi: “Em đã quậy đủ chưa! Chỉ vì anh ngắt ngang điện thoại em thôi mà nhất định phải ly hôn sao? Em không thể gửi cho anh thêm một tin nhắn nữa à? Dư Mãn Mãn, em cũng chỉ đang muốn trả đũa anh thôi, em muốn làm cho anh áy náy!”

“Được rồi, anh áy náy rồi, anh xin lỗi em, anh đảm bảo sau này sẽ không ngắt điện thoại của em nữa. Em còn muốn gì nữa chứ?”

Tôi nhìn mặt anh ta, đột nhiên cảm thấy Tần Tiêu chỉ biết diễn nhiều phim tình yêu như vậy chứ anh ta căn bản không hiểu tình yêu. Anh ta chỉ là thằng khốn ích kỉ biết đến bản thân, không biết tự nhìn nhận lại mình. Anh ta chỉ muốn người khác nhường từng bước một, thế giới này cứ như của anh ta vậy.

“Nói trắng ra thì em cũng vì Tô Dược. Những tin đồn đó là công việc của anh, em hiểu mà.”

Anh ta vẫn đang lải nhải không ngừng, tuyệt đối không thừa nhận chuyện bản thân đã ngoại tình rồi. Bộ dáng hèn hạ này của anh ta xấu thật đấy.

Người tôi yêu 5 năm, trong khoảnh khắc này hình tượng sụp đổ chỉ còn là một tên xấu xa. Tôi cắn môi, cảm thấy tiếc thay bản thân.

“Tần Tiêu, hay chúng ta chơi một trò chơi đi. Trong vòng một tháng, nếu anh không ngắt ngang điện thoại của tôi nữa thì tôi sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn.”

Biểu cảm anh ta dịu đi không ít, ánh mắt xuất hiện ý cười.

“Mãn Mãn, đây chẳng phải chuyện gì khó cả.”

Tôi giật giật khoé môi, không đáp lời. Đây đúng là chẳng phải chuyện khó gì nhưng mà Tần Tiêu, anh làm không được.

(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK