Xử lý vết thương xong Tần Tiêu trực tiếp mang tôi về nhà. Điện thoại anh ta reng liên tục, cuối cùng anh ta đành phải khoá máy.
Tôi nằm trên giường xoay lưng lại với anh ta, bình tĩnh nói: “Anh bận đi.”
Từ trước đến nay chưa từng được ở bên cạnh nhưng bây giờ hình như chẳng còn quan trọng nữa rồi.
“Ngủ đi.”
“…Sau này anh sẽ không ngắt điện thoại của em nữa đâu.”
Trong phòng chỉ còn sự trầm mặc, Tần Tiêu giúp tôi chỉnh lại góc chăn rồi ngồi dậy rời đi. Tôi thật sự mệt rồi, ngủ một giấc thẳng đến 9 giờ tối.
Lúc tỉnh lại Tần Tiêu vẫn còn ở nhà. Anh ta đang dựa vào khung cửa sổ trong phòng khách, hai tay nhét vào túi quần, miệng ngậm điếu thuốc. Bộ dạng côn đồ này cũng chỉ có tôi mới biết.
Phòng khách không mở đèn, đốm lửa trên điểu thuốc chập chờn trong bóng đêm.
“Đói chưa? Anh nấu chút cháo.”
Anh ta bước về phía tôi, thuận tay dập điếu thuốc đi. Tôi từ từ nắm chặt tay lại, cuối cùng lấy hết can đảm nói ra điều mình muốn nói: “Chúng ta, ly hôn đi.”
Bước chân Tần Tiêu ngừng lại, anh ta giống như nghe được chuyện cười mà cười cười. Anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi: “Lý do?”
Tôi buột miệng nói ra: “Tôi ghét anh.”
Anh ta đi đến trước mặt tôi, vén tóc tôi ra sau tai rồi đặt tay lên gò má tôi.
“Mãn Mãn, lúc kết hôn chúng ta nói, sinh lão bệnh tử đều không rời không bỏ. Đến cả sinh tử chúng ta còn không sợ thì ghét là cái thá gì chứ?”
“Vậy nên vợ ơi, lý do của em không đủ.”