Đến ngày thứ hai, Quỳnh Như gặp Vương thái y vừa xem bệnh xong tại địa lao.
Vương thái y nói tình huống của Tiểu Lâm Tử có chuyển biến tốt, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh.
Tới chiều, Họa Trúc thay Mộ Dung Dực chuyển lời, cửa cung không có người khả nghi ra vào, thời điểm người hắn phái tới nhà Tiểu Lâm Tử, trong nhà đã không còn bóng người, hỏi những người xung quanh, họ chỉ nói mấy năm trước đệ đệ Tiểu Lâm Tử đã đi nhà khác làm hạ nhân vẫn luôn không trở về, còn phụ mẫu hắn vài ngày trước có mấy người ăn mặc phú quý lại đây đón đi, hẳn là đi hưởng phúc, cũng không thấy quay trở lại.
Hắn lại phái người hỏi thăm đệ đệ Tiểu Lâm Tử, nhưng vẫn không tìm ra được, theo suy đoán của hắn chắc đã sớm không còn trên nhân thế hoặc khả năng lớn là đã rời đi.
Quỳnh Như gật đầu nói với Miêu Cúc, “Ngươi báo lại với hắn, truyền lời ra ngoài Mộ Dung tướng quân đã tìm được đệ đệ của Tiểu Lâm Tử, ngày mai chỉ chờ Tiểu Lâm tử vừa tỉnh sẽ buộc hắn nói ra người đứng phía sau màn, nếu không tính mạng của đệ đệ hắn sẽ không được bảo toàn.”
Miêu Cúc đáp vâng rồi rời đi.
Nàng lại quay qua nói với Họa Trúc, “Phái người theo dõi những người đang ở bạo thất, Tiểu Lâm Tử nhất định có đồng lõa.”
Họa Trúc lĩnh mệnh lui ra.
Dường như một ngày này toàn bộ hậu cung đều không còn bình yên, nửa đêm, Mộ Dung Dực phái người tới báo đã bắt được kẻ tình nghi.
Quỳnh Như liền bật dậy, mặc áo ngoài vào rồi vội vàng mang theo người tới địa lao.
Thời điểm nàng tới, Hoàng đế đã ở đó rồi.
Người bị bắt là một cấm quân, không phải cung nhân cũng không phải là đồng hương của Tiểu Lâm Tử.
Có người này, người phía sau màn sẽ nhanh chóng được tìm ra.
Sau đó là một màn tra khảo máu tanh, Quỳnh Như không dám nhìn nên lui ra ngoài chỉ chờ ở bên ngoài địa lao.
Không bao lâu sau Hoàng đế cũng đi ra, hắn chỉ nói Trương Bảo Toàn sẽ tra hỏi, rồi tiến đến ngự liễn.
Trước khi rời đi, hắn vươn tay về phía nàng nói, “Hoàng hậu, trở về cùng trẫm đi.”
Nàng do dự một chút, rồi vẫn nắm tay hắn cùng lên kiệu.Đêm càng khuya trời càng lạnh, lúc nãy nàng một lòng muốn bắt lấy người kia nên đi vội vội vàng vàng, bây giờ có thể buông lỏng được một chút, thì mới thấy không khí lạnh đang bao lấy mình.
Nàng cố gắng khắc chế không cho âm thanh răng va vào nhau phát ra, nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ ôm nàng, vào lúc nàng thẹn thùng nói với nàng, “Nàng là hoàng hậu của trẫm, Đế hậu tình thâm là may mắn của quốc gia, người khác nhìn thấy nên cao hứng mới đúng.” Thế nhưng đêm nay, có lẽ nàng đang là tội đồ trong mắt hắn, dù sao nàng đã không bảo vệ tốt Liễu chiêu nghi của hắn.
Một bàn tay ấm áp đột nhiên đè lên vai nàng, nàng quay đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn.
Hắn đang lo lắng việc ngoài ý muốn xảy ra với Liễu Tịch Nguyệt sao? Nàng nhịn không được duỗi tay vỗ nhẹ lên nếp nhăn giữa hai mày của hắn, “Lục Lang ~” nàng rất muốn nói, hắn đừng lo lắng, nàng sẽ tuân thủ hứa hẹn, bảo vệ người hắn muốn bảo vệ —— cho dù người này là tình địch của nàng.
Nhưng nàng không dám nói, nàng sợ hắn sẽ chất vấn vì sao nàng không phòng ngừa mọi việc trước khi nó xảy ra, vì sao lại phụ tín nhiệm của hắn.
Nàng rất muốn cãi lại là nàng không cố ý, thậm chí việc tuyển chọn thái giám cũng không thể tính là chức trách của Hoàng hậu, nhưng sự tình đã xảy ra, ai có thể biết những người ngày thường luôn tuân theo khuôn phép, ôn hòa vô hại thế nhưng lại muốn hại chết Liễu Tịch Nguyệt chứ?
Cuối cùng nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn lông mày của người trước mắt, thưở thiếu thời hắn như ánh mặt trời tỏa ra khiến người ta chói mắt, giờ đã qua ba mươi, trải qua bao nhiêu cuộc ám sát đoạt chính, hắn đã sớm hình thành thói quen quyết đoán sát phạt, trong mắt vẫn tràn đầy xuân phong ấm áp như cũ.
“Quỳnh nhi, hai ngày này vất vả cho nàng.” Hắn ôm nàng, vuốt ve cánh tay của nàng, thật ra hắn muốn nói xin lỗi với nàng, hắn biết việc tuyển chọn thái giám không liên quan đến nàng, hắn lại không nói đạo lý mà trách mắng nàng.
Nhưng nàng không phản bác, không khóc lóc kể lể, chỉ nhẫn nhịn thừa nhận những lời chỉ trích của hắn, dưới áp lực của hắn cố gắng tìm kiếm người đứng phía sau màn.
Ba chữ “Thực xin lỗi.” này cuối cùng cũng không thể nói ra khỏi miệng, hắn chỉ cố gắng ôm nàng chặt hơn.
Là đế vương, hắn không có thói quen nói xin lỗi.
Hắn vì nữ nhân khác chất vấn nàng, không phải nàng không cảm thấy ấm ức, nhưng chỉ vì câu nói này của hắn mà mọi ấm ức và không cam lòng của nàng bỗng biến mất không còn một mảnh.
Nàng lắc đầu cong mắt cười dựa vào vai hắn, đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng trở thành hoàng hậu trước mặt mọi người nàng lớn mật thân mật với hắn, lần đầu tiên nàng không hề ngượng ngùng chỉ muốn lắng nghe nhịp tim hắn, lồng ngực ấm áp của hắn mang lại cho nàng một ảo giác rằng bọn họ vẫn như cũ vẫn vô cùng ân ái, nàng phảng phất như đang ở trong mộng, nàng chỉ mong ngự liễn có thể đi chậm một chút, để cho giấc mộng này có thể dài hơn.
Chung quy, vẫn đi tới chính điện, nàng đứng dậy muốn xuống xe lại bị hắn kéo lại.
“Đêm nay bồi trẫm, được không?” Hắn hỏi.=====Lời tác giả:
Phá án quá đơn giản bởi vì đối thủ có nhược điểm, tuyệt đối không phải vì ta không thể viết thêm, ha ha.
Tình cảm vài chục năm của nam nữ chủ, nếu như chỉ vì việc đơn giản như vậy mà tan vỡ thì không thực tế.
Cặn bã hoàng đế mà bởi vì việc này mà xa lánh hoàng hậu cũng không hiện thực.
Cho nên để thêm mấy ngày ôn nhu nữa đi..
Danh Sách Chương: