Sau khi dùng xong bữa tối, Quỳnh Như đang kiếm tra Hữu Tề cùng Hữu Hoằng chuyện học hành, liền nghe thấy phía bên ngoài tuyên xướng “Hoàng thượng giá lâm”. Quỳnh Như không nghĩ tới hắn sẽ đến, liền đứng dậy nghênh đón hắn, hắn đỡ lấy nàng, rồi cùng nhau kiểm tra chuyện học hành của hai hoàng tử, sau mới cho hai vị hoàng tử rời đi.
Hắn cho lui tả hữu, ôn nhu nói, “Như thế nào không cao hứng? Chính là Tề Nhi Hoằng nhi chọc nàng sinh khí?”
“Không có, bọn nhỏ đều rất hiểu chuyện. Tề nhi, Hoằng nhi học hành cũng thập phần nghiêm túc. “Nàng rũ mắt đáp.
Hắn ôm nàng ngồi vào chính mình trên đùi, cảm giác được thân thể nàng cứng đờ, nhíu mày nói, “Kia chẳng lẽ là ở sinh khí trẫm?”
“Thần thiếp không dám. “Nàng vẫn như cũ cúi đầu.
Hắn nâng cằm nàng lên, trong giọng nói có vài phần bất đắc dĩ, “Cũng đã mười ngày, Quỳnh Nhi còn không chịu tha thứ cho trẫm sao?”
“Thiếp không có.
“Nàng nháy mắt, muốn cho chính mình ngữ khí có chút vui sướng, nhưng lời nói ra lại vẫn như cũ lạnh băng.
“Nếu thật sự không có, như thế nào đến bây giờ vẫn là không chịu gọi trẫm là Lục Lang?”
Nàng nghiêm túc nhìn hắn, trong ánh mắt hắn có nhàn nhạt sủng ái cùng chờ đợi, “Lục Lang ~” nàng thấp gọi, hốc mắt không khỏi phiếm hồng, trên đời này chưa từng có Lục Lang của nàng, nàng không nên cố chấp với cái xưng hô này.
Hắn không nghĩ tới nàng thế nhưng lại kêu hắn, “Quỳnh Nhi ~” Hắn ôm lấy nàng vui sướng vô cùng, môi liền hôn nàng, lại bị nàng ngăn cản ngừng lại.
“Thần thiếp mong ngài thăng Vương bảo lâm lên làm tài tử, di dời đến Thừa Hương điện, ngài cảm thấy như thế nào?” Quỳnh Như hỏi.
“Vương bảo lâm?” Hắn nhíu mày, có chút nhớ không nổi là ai.
“Vương bảo lâm trong Tím lan điện.” Hắn liền nữ nhân của chính mình đều không nhớ rõ…Nga ~ hắn nhớ rõ nữ tử kia, nhát gan giống con thỏ, ca vũ lại là không tồi, “Quỳnh Nhi như thế nào sẽ nhớ tới nàng?”
“Thiếp hôm nay ở Tím lan trong điện thấy nàng, nghĩ nàng cũng vào cung mấy tháng, lại chỉ thừa sủng một lần, Tím lan điện là Liễu chiêu nghi, không cần thiết lưu nàng ở nơi đó làm Liễu chiêu nghi không thoải mái, nàng dời đến Hứa chiêu viện trong cung vừa lúc cũng có thể nhiều người chiếu cố Bát hoàng tử.”
Nàng nói gì đó hắn đều đã nghe không vào, chỉ cảm thấy nàng lúc đóng lúc mở cái miệng nhỏ thật sự đẹp, “Kêu trẫm Lục Lang, trẫm liền đáp ứng ngươi.”
Nàng khó hiểu nhìn hắn, chuyện này cùng kêu hắn Lục Lang có quan hệ gì? Thôi, nàng nhận lời Vương bảo lâm, “Lục Lang ngô… “Hắn hôn lên nàng môi.
Nàng muốn chống cự, ngay sau đó nhớ tới, chính mình vẫn là Hoàng Hậu của hắn, nàng không có quyền cự tuyệt. Rũ xuống tay mặc hắn hôn, trong lòng mặc niệm “Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách… “Suy nghĩ phiêu đãng đến nơi xa, thân thể phản ứng lại như cũ. Nàng có thể khống chế chính mình không hề yêu hắn, lại khống chế không được thân thể của mình khi thân cận hắn mà không có phản ứng… Có lẽ thế sự chính là như vậy, ai quy định chỉ có yêu nhau mới có thể thân mật? Đã không có, nàng cũng nên quen.
Huống chi, hắn không yêu chính mình, nhưng sẽ đối chính mình có phản ứng?
Sau nụ hôn kết thúc, hắn đã thở hồng hộc, mà nàng… Nàng tựa hồ có điểm thất thần.”
Quỳnh Nhi, đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ đi. “Hắn thuận thế bế nàng lên.
Nàng lại bắt tay áo hắn nói, “Bệ hạ, Liễu chiêu nghi bị thương, bệ hạ hôm nay nên đến an ủi nàng.”
“Nàng chỉ là bị thương ngoài da, không đáng ngại. Trẫm đáp ứng rồi ngươi, muốn bồi ngươi một tháng, trẫm sẽ không nuốt lời. “Hắn nhẹ sờ nhẹ gương mặt nàng nói.
“Tương lai còn dài, thiếp minh bạch ngài tâm ý. Rốt cuộc trong cung trừ bỏ thần thiếp còn có nhiều nữ tử khác, thần thiếp không thể độc chiếm ngài.”
Nàng cúi đầu lời nói nhỏ nhẹ, tư thế càng giống bất đắc dĩ, “Quỳnh Nhi không cần như vậy hiểu chuyện, nàng biết trẫm là thật sự muốn ở lại bồi nàng Nàng là Hoàng Hậu, nếu muốn độc chiếm, người khác cũng không thể nói cái gì.”
“Bệ hạ nói như vậy, sẽ làm liễu muội muội bị thương tâm, thần thiếp làm như vậy, cũng sẽ làm cung phi thương tâm.” Nàng không hiểu hắn, hắn ái chính là người khác, hiện giờ lại tới cổ vũ nàng độc chiếm chính mình? Hắn muốn làm cái gì?
“Trẫm không nghĩ đi, trẫm muốn lưu lại bồi ngươi. “Hắn cũng không biết làm sao vậy, 10 ngày ngày sau ngày cùng nàng sớm bên kề cạnh, nhưng dường như như thế nào cũng không đủ, chỉ nghĩ thời thời khắc khắc ở bên người nàng, cho dù bên người có nữ tử khác, tâm vẫn là nhịn không được bay đến trên người nàng, chỉ có ở bên người nàng, hắn mới cảm thấy an tâm.
“Lục Lang, thiếp minh cảm giác phòng trông gối chiếc, ngài đã bồi ta 10 ngày, thiếp trong lòng cảm kích, hôm nay ngài nếu còn ngủ lại ở chỗ này, chỉ sợ trong cung bọn muội muội đều sẽ tâm sinh bất mãn. Lục Lang, liền tính không bận tâm cung phi khác, nhưng Liễu chiêu nghi, nàng chịu thương ngài còn không bồi nàng, nàng trong lòng sẽ nhiều khổ sở?” Quỳnh Như đẩy hắn nói.
Nàng rốt cuộc chủ động kêu hắn Lục Lang! Chính là nàng đang nói chuyện hào phóng khéo léo, đến hắn lỗ tai, vì cái gì như cách biệt? “Chúng ta là phu thê, trẫm bồi nàng cũng là lẽ thường, chẳng lẽ nàng không nghĩ muốn trẫm ngày ngày bồi nàng sao?”
Nàng rất muốn trả lời hắn, nàng không nghĩ… Chính là nàng không thể nói như vậy. Nàng thở dài, hắn nên chú ý là Liễu chiêu nghi trong lòng sẽ khổ sở sao?
“Thiếp không phải không nghĩ, chỉ là… Chỉ là, Liễu chiêu nghi nàng càng cần ngài hơn.”
Không biết sao, nàng như thế hiền tuệ, thế nhưng làm hắn có chút khổ sở, phảng phất hắn là cái có thể là một vật ngoài thân có thể vứt bỏ… “Kia… Trẫm ngày mai tới bồi ngươi, hảo sao?”
“Hảo.” Tới rồi ngày mai, nàng sẽ tự nghĩ đến biện pháp làm hắn đi cung của cung phi khác.
Quỳnh Như cung tiễn hắn, thở phào nhẹ nhõm, tuy nói phu thê thân mật là thiên đạo lẽ thường, nhưng nàng tưởng vẫn là tận lực trốn tránh, nàng chưa chuẩn bị tốt để không trầm luân trong ôn nhu của hắn, chính là nàng cũng không biết thân thể của mình có phải hay không chuẩn bị tốt.
Ngày thứ hai hạ triều, hắn liền nghe nói Hoàng Hậu thân mình không khoẻ, “Thái y nhưng đã đi xem qua?” Hoàng đế lập tức tiến đến lập chính điện.
“Xem qua, nói là cảm nhiễm phong hàn, đã kê dược.” Trương bảo toàn trả lời.
Tới rồi lập chính điện, hắn trực tiếp vào Hoàng Hậu tẩm điện, lại thấy nàng đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hắn nhẹ nhàng đến gần, chỉ thấy nàng sắc mặt đỏ lên, sờ cái trán, càng là nóng đến kinh người.
Nàng ở hắn sờ cái trán khi bừng tỉnh, trợn mắt lại thấy trong mắt hắn lo lắng.
“Bệ hạ ~” nàng đứng dậy dục hành lễ, lại bị hắn cản lại.
“Nàng cảm nhiễm phong hàn, phải hảo hảo nghỉ ngơi.”
Nàng nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói, “Thần thiếp có chút mệt mỏi.”
“Nàng trước ngủ một lát, trẫm ở chỗ này phê một lát tấu chương, bồi nàngi.” Hắn vừa nói vừa cho nàng chỉnh lại chăn.
Nàng quay đầu đã ngủ.
Trong mộng, nàng nhảy Hồ Toàn Vũ, có mông lung thân ảnh bên cạnh nàng thổi sáo Khương, tiếng sáo du dương, nàng theo gió chuyển tới giữa không trung, thanh âm ôn nhu của người nọ truyền đến, “Quỳnh Nhi không sợ, ta tiếp theo nàng.”
Nàng không có do dự nhảy xuống.
Hắn không có tiếp được, cái kia thân ảnh đã không biết đi nào đó. Nàng rơi vào vực sâu, thực lạnh, nàng nhịn không được phát run. Nàng tưởng kêu nhưng kêu không ra, muốn khóc lại rơi không ra nước mắt, chỉ có thể ôm chính mình không ngừng run rẩy.
“Quỳnh Nhi không sợ, trẫm ở bên người, Quỳnh Nhi không sợ…” Cái kia ôn nhu thanh âm rất xa, nghe không rõ ràng, nàng muốn đuổi theo nhưng lại không động đậy.
Nàng toàn thân phát run, sau lại không biết là ai ở nàng sau lưng thả đôi hỏa, ấm áp.
Nàng lần thứ hai nặng nề ngủ.
Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng nhẹ xoa nàng lạnh băng tay chân, trong miệng không ngừng kêu “Quỳnh Nhi không sợ”.
Hắn không biết, đây là một hồi tự đạo tự diễn phong hàn.
Nếu là hắn đã biết, sẽ như thế nào trách phạt nàng? Trong mộng Quỳnh Như ẩn ẩn có chút sầu lo, lại không sức lực nghĩ nhiều.
Danh Sách Chương: