• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiệu Khiêm? Anh nói cái gì vậy?”

Đồng Tinh Nguyệt không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.

Đồng Khiết?

Buổi tối, hắn lái xe một mạch đến đây, không phải vì muốn gặp cô ta, mà là vì Đồng Khiết, tìm Đồng Khiết?

Không đợi Đồng Tinh Nguyệt trả lời, Mạc Thiệu Khiêm đã đi thẳng vào phòng khách.

Thế nhưng phòng khách lại trống trơn!

Đồng gia có ba gian phòng, một là phòng ngủ chính, một là phòng ngủ phụ, còn lại…

Nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm dừng lại trước một căn phòng, Đồng Tinh Nguyện vội vàng tiến lên:

“Thiệu Khiêm, đây là phòng để đồ của em, anh có muốn vào xem một chút không?”

Mạc Thiệu Khiêm không trả lời nhưng lại liếc nhìn cô ta, nói:

“Tinh Nguyệt, Đồng gia của em chỉ có ba phòng?”

Đồng Tinh Nguyệt không biết vì sao hắn lại hỏi nhưng vẫn vội vàng gật đầu:

"Vâng."

Đúng thật là có ba phòng!

Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm tối sầm lại:

"Ba mẹ em ở một phòng, em ở một phòng, phòng cuối cùng cũng bị em biến thành phòng chứa đồ đúng không?"

Đồng Tinh Nguyệt vẫn không hiểu lắm những gì hắn muốn biết:

"Vâng. Thiệu Khiêm, có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng khó coi, hắn gằn từng chữ nói:

"Vậy Đồng Khiết sẽ ở nơi nào?"

Khi hắn còn nhỏ, ba mẹ rất hay cãi vã, hễ ba làm mẹ giận một chút là mẹ lại cuốn gói về nhà ngoại.

Cho dù đó là một gia đình khác, hắn tin rằng cũng sẽ giống như vậy.

Con gái bị uỷ khuất sẽ về nhà, chẳng phải luôn như vậy sao?

Hắn và Đồng Khiết đã kết hôn được ba năm, trong ba năm qua, vì sự thờ ơ và những lời lẽ cay nghiệt của hắn, Đồng Khiết đã chịu rất nhiều tổn thương, cũng nhiều lần mang theo hành lý bỏ đi.

Hắn luôn nghĩ cô trở về nhà mẹ đẻ.

Nhưng bây giờ xem ra, từ khi mẹ cô qua đời, trong nhà họ Đồng đã không còn bất kỳ chỗ nào dành cho cô nữa.

Gia đình mà cô xây cùng hắn là mái ấm duy nhất mà cô có.

Nhưng hắn lại đuổi cô đi không biết bao nhiêu lần.

Có lẽ những lúc như vậy cô lại quên mất, thậm chí cô còn không có một gia đình để quay trở về.

“Tinh Nguyệt”

Khi Đồng Tinh Nguyệt vẫn còn sững sờ, Mạc Thiệu Khiêm lại nhìn cô thật sâu:

"Trước kia em nói với tôi, rằng em và mẹ ở Đồng gia lẻ loi hiu quạnh, chịu rất nhiều uỷ khuất. Đồng Khiết cho là vì em mà mẹ mình mới mất, nên luôn lấy thân phận đại tiểu thư gây khó dễ cho em, hiện tại anh hỏi em một lần nữa, đây có phải là thật không?”

Nếu là thật, trong nhà này Đồng Khiết làm sao có thể không có lấy một căn phòng nào!

Đáng lý ra hắn phải sớm nhận ra.

Ngoài mặt, cô ấy luôn tỏ ra kiêu ngạo và độc đoán, thế nhưng cho dù chỉ là một con bướm nhỏ vô tình bay vào nhà, cô ấy cũng liền cẩn thận mở cửa sổ cho nó bay ra thì lấy đâu ra tâm tư độc ác.

“Thiệu Khiêm, đó là sự thật. Em không nói dối. Đồng Khiết thật sự đã bắt nạt em. Cô ta không chỉ bắt nạt em mà còn bắt nạt cả mẹ em. Cô ta thậm chí còn muốn cướp đi người mà em thích. Cô ta…”

Đồng Tinh Nguyệt càng gấp gáp giải thích, sự hoảng loạn của cô ta càng lộ rõ.

Mạc Thiệu Khiêm không muốn nghe nữa, hắn thất vọng nhìn cô ta rồi quay người bỏ đi.

"Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm!"

Đồng Tinh Nguyệt vội vàng ra ngoài đuổi theo hắn, nhưng Mạc Thiệu Khiêm đã không còn thấy đâu nữa.

Mạc Thiệu Khiêm lái xe rất nhanh.

Ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.

Là tức giận vì cả Mạc gia lẫn Đồng gia không thể tìm thấy Đổng Khiết, hay tức giận vì hắn đã quá ngu ngốc trong suốt những năm qua.

Hoặc, có thể, cả hai.

Đạp mạnh chân ga đến mức tối đa, chiếc xe lao vun vút trong đêm, hắn không biết bản thân đã lái bao lâu rồi mới dừng xe lại ở ven đường mà gọi một cuộc điện thoại.

"Tìm người cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK