"Cô mở miệng ra cứ nói yêu tôi, vậy mà lúc tôi bị mù thì cô biến mất, lúc không có tôi ở bên cạnh lại muốn phản bội tôi."
"Đúng là người phụ nữ lòng lang dạ sói, một con quỷ xấu xa với trái tim đầy rắn và bọ cạp."
"Thật buồn cười, hôm nay mới nhìn rõ cô rồi, cũng phát hiện mình đã yêu Đồng Khiết từ lâu rồi."
Mạc Thiệu Khiêm tự cười nhạo bản thân, mặc kệ Đồng Tinh Nguyệt đang nằm trên mặt đất như một con chó ch.ết, xoay người rời khỏi đó.
Càng muốn hiểu rõ mọi chuyện, hắn càng đau khổ, tự trách mình, hối hận.
Chính hắn đã tự tay đẩy Đồng Khiết xa khỏi mình và không ngừng làm tổn thương cô. Hắn không thể tha thứ cho mình trong suốt quãng đời còn lại.
Đồng Tinh Nguyệt ôm chặt lấy cơ thể, cuộn tròn thành một quả bóng.
Những lời của Mạc Thiệu Khiêm trước khi rời đi, cũng như những lời của Ngôn Thuần, khiến cô ta vô cùng hoang mang và sợ hãi!
Nỗi sợ hãi lan rộng làm cô ta muốn phát điên.
Mạc Thiệu Khiêm một tay che trời ở Vĩnh Thành, quyết định số phận của người khác.
Hắn muốn đẩy ai vào địa ngục, chắc chắn người đó không thể chống cự!
Còn có cả Ngôn Thuần, nhìn xem anh ta là ai chứ?
Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy đầu óc đình trệ, máu trong người như đông lại.
Cô ta từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, chỉ cần ngoắc tay, nam nhân sẽ lần lượt vây sát gần.
Đồng Tinh Nguyệt không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lật tẩy và bị phản ứng dữ dội, cô ta không thể tin được!
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy hối hận.
Nếu cô ta được làm lại từ đầu, có lẽ sẽ không chọc đến Đồng Khiết.
…
Mạc Thiệu Khiêm gặp Ngôn Thuần ngoài hành lang.
Anh lười biếng dựa vào lan can, nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Anh có dùng bộ dạng này khi ở bên cạnh Đồng Khiết không?”
Mạc Thiệu Khiêm bước tới, lấy ra một điếu thuốc và bắt đầu rít.
Hắn nghiện thuốc lá ngày càng nặng, chỉ có sự phụ thuộc và nghiện ngập thứ này mới có thể khiến hắn tạm thời quên đi cơn đau.
“Không có, tôi rất biết cách làm hài lòng khi ở bên cạnh cô ấy.” Ngôn Thuần cong khóe môi, trên mặt hiện lên thật sâu ý nghĩ, “Lúc đầu tính tình tôi vốn không tốt, nhưng Đồng Khiết nói thích nhìn thấy tôi cười, tôi liền cười thường xuyên hơn.”
Mạc Thiệu Khiêm im lặng không nói gì.
Lòng ghen tị bùng cháy trong người hắn.
Đồng Khiết vốn thuộc về hắn, nhưng đôi khi lại bị những người đàn ông khác thèm muốn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ngôn Thuần với vẻ mặt không mấy thiện cảm, đột nhiên hắn vung tay đấm anh một cái thật đau, nhưng anh đã chống lại được.
"Anh định làm gì? Đồng gia cùng Đồng Tinh Nguyệt định sẽ giải quyết như thế nào?"
"Anh không có chủ ý gì sao? Tại sao còn hỏi tôi? Đương nhiên, tôi sẽ trả thù, theo cách riêng của mình, và sẽ không can thiệp vào cách làm của anh."
Sau khi Ngôn Thuần nói xong, anh ném một thứ gì đó vào Mạc Thiệu Khiêm, một tia sáng bạc lóe lên trong không trung.
Mạc Thiệu Khiêm bắt lấy thứ đó, mở lòng bàn tay ra và nhìn.
Đó là chiếc nhẫn cưới của hắn và Đồng Khiết.
Mạc Thiệu Khiêm vô thức nhìn Ngôn Thuần, chỉ thấy anh vẫy tay, sau đó đút tay vào túi, từng bước đi xuống cầu thang và biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
Dù sao mục đích của anh đã đạt được rồi.
Hãy để Mạc Thiệu Khiêm hối hận cả đời đi!
...
Danh Sách Chương: