Sắc mặt của Lăng Lục Phong một chút cũng không tốt chút nào, vợ anh bị người khác ăn hiếp như vậy tất nhiên là không vui, nhờ vậy mà anh mới biết mẹ vợ anh cũng là người không tốt đẹp gì.
Tịch Nghiên nhìn anh, hai mắt có chút rưng rưng cảm động “ Ông xã em có thể tự giải quyết được anh đến đây làm gì ”.
Anh không muốn nghe cô nói, có thể tự giải quyết là để người khác đánh đến đỏ cả một bên má như vậy sao? cô trong tay anh, anh nâng như trứng, cầm trên tay còn sợ vỡ nhìn người khác đánh vợ mình sao anh chịu được chứ.
“ Chẳng phải tôi nói các người tránh xa cô ấy sao? ” Lăng Lục Phong nheo mắt đầy khó chịu.
Cao Dương có chút giật mình vì thái độ của anh, anh ta nhìn sang Tịch Nghiên, chẳng lẽ anh không biết chuyện anh ta nói với Tịch Nghiên sao, trông anh đối với anh ta lại vô cùng bình thản.
“ Lăng Tổng! là vợ anh đánh em trước ” Cố Hỷ giả vờ uất ức, nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Lục Phong.
Nhưng tiếc thật, anh là Lăng Lục Phong chứ không phải Cao Dương của cô ta mà có thể cảm động, tội nghiệp được, trong lòng anh từ trước đến nay đều chỉ có một mình Tịch Nghiên.
“ Đúng đó, cậu đừng có mà ăn nói bừa bãi, là A Nghiên đánh con Hỷ Hỷ trước ” Mẹ cô cũng chen ngang vào câu truyện mà lên tiếng bênh vực Cố Hỷ.
Anh nhìn bà ta, ánh mắt sắc bén như muốn nhai tươi nuốt sống bà ta vậy khiến bà ta có chút sợ hãi mà không nói nữa. Tịch Nghiên lay lay tay anh không muốn làm lớn chuyện cô chỉ muốn mua một ít đồ về nấu cơm, dù sao buổi đấu giá cũng có bọn họ đến hôm đó làm họ tức chết cũng chưa muộn.
Cúi đầu nhìn cô không muốn gây sự, nhưng anh nhìn vào một bên má đỏ ửng của cô thì liền đau lòng không chịu được.
“ Lời Lăng Lục Phong tôi nói các ngươi không nghe lọt vào tai? tôi chỉ nói đúng một lần, còn chuyện này chưa xong đâu ” Anh chiều theo ý cô không muốn đôi co nữa, liền lên tiếng cảnh cáo.
Lời nói của anh lạnh đến mức khiến Cao Dương cũng sắp đứng không vững, ánh mắt anh nhìn anh ta cũng toát ra sự lạnh lẽo vô cùng.
Nếu đem anh trai của Lăng Lục Phong ra so với anh thì Lăng Duật tàn ác chín, thì Lăng Lục Phong cũng chẳng thua kém anh mình bao nhiêu. Ở Vũ Hạ này Lăng Lục Phong đã như vậy Lăng Gia còn có tiếng nói dữ dội hơn.
Chỉ là ba mẹ anh có chút kính tiếng, ra ngoài cũng không nói có hai người con trai giỏi là Lăng Lục Phong với Lăng Duật, không phô trương lại còn cực kỳ thích đi du lịch.
“ Chồng! Chúng ta về nhà được không? về nhà em nấu cơm cho anh nhé ” Tịch Nghiên nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.
Cả trái tim của anh liền mềm nhũn khi nghe cô nói.
Lăng Lục Phong dùng lực tay đang vòng qua eo cô, cẩn thận nhấc cô lên một chút, anh lên cúi đầu hôn lên môi cô một cách vô cùng dịu dàng, anh còn đưa mắt liếc nhìn Cao Dương.
Anh ta chính là người sai trong chính chuyện tình của anh ta và cô, nếu anh ta kiềm chế được, nếu anh ta có đủ lý trí thì bây giờ anh ta đã không cần chứng kiến người cùng anh ta từ lúc không có gì đến lúc có tất cả lại đang ở bên cạnh người khác.
Nếu anh ta không ngoại tình với Cố Hỷ có lẽ anh ta cũng đã không đánh mất Tịch Nghiên.
Sau khi Lăng Lục Phong cùng Tịch Nghiên rời đi, anh ta vẫn nhìn theo Tịch Nghiên khiến Cố Hỷ tức muốn điên hết lên, cô ta dậm chân mấy cái tức giận rời đi.
Mẹ cô vậy mà cũng vội chạy theo an ủi Cố Hỷ, còn Cao Dương đi đến ga xe lái xe về Cao Tịch.
Lăng Lục Phong lái xe về nhà, cả một đoạn đường cũng thèm nói chuyện với cô, anh chính là đang tức giận khi cô lại để bản thân mình bị thương. Tịch Nghiên cũng không dám nhìn lấy anh, cô không nói trước với anh là sẽ ra ngoài, còn bị anh bắt gặp trong tình trạng như vậy nữa.
Về đến biệt thự anh mở cửa xe đi trước, Tịch Nghiên vội chạy theo năn nỉ anh, cô biết lúc này không nên bướng bỉnh “ Ông xã! Anh đừng giận nữa có được không ”.
Anh im lặng ngồi trên sofa nhìn cô, đang đứng trước mặt mình, cố gắng xin lỗi anh.
“ Nhé ông xã em sai rồi anh đừng giận ” Tịch Nghiên nhìn anh, nở nụ cười gượng với anh.
Lăng Lục Phong nhìn cô nheo mắt lại, anh có thể nhìn thấy được một bên má của cô đỏ ửng lên, đám người đó đã đánh bảo bối anh mạnh như thế nào chứ.
“ Lục Phong! ”.
Anh cứ nhìn cô không trả lời khiến hai hốc mắt của cô đột nhiên ửng đỏ, cúi mặt không nhìn lấy anh nữa, cô bị đánh đau như vậy, về nhà anh còn thái độ khó chịu như vậy với cô.
Tịch Nghiên tự lấy tay quẹt nước mắt trên má, lúc này Lăng Lục Phong mới nhận ra cô khóc rồi, cô vậy mà chơi trò nước mắt với anh.
Đúng là chết tiệt mà!
“ Tịch Nghiên! anh không giận vì em ra ngoài không nói, anh tức giận là vì em bị thương ” Lăng Lục Phong đứng bật dậy nâng mặt cô lên dịu dàng nói, còn hôn lên mắt cô một cái.
“ Hức...hức...Lục Phong ” Tịch Nghiên ở trong lòng anh nức nở.
Lăng Lục Phong lúc này còn lo lắng hơn cả khi nảy, cả đời anh không sợ gì cả chỉ sợ cô rơi nước mắt, đối với anh cô quan trọng biết bao nhiêu, anh chưa từng muốn cô phải rơi nước mắt.
“ Được rồi! được rồi! Anh không tức giận nữa, bà xã ngoan không khóc, chồng em nhìn đau lòng chết đi được ” Anh hôn lên khắp gương mặt của cô, khiến cô nhột đến mức vừa khóc vừa cười.
Cô vòng tay ôm lấy anh, dường như Lăng Lục Phong là người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho cô, nhiều năm như vậy cô tin tưởng Cao Dương đến phút cuối cùng vẫn bị Cao Dương phản bội, nếu để cô mở lòng tin tưởng ai lại càng khó.
Vậy nên cô chưa xác định được tình cảm, nhưng chắc chắn không để Lăng Lục Phong chịu thiệt.
Danh Sách Chương: