• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra, nghĩ lại, cái gọi là câu lạc bộ đấu tay đôi mà Lockhart tổ chức hồi đó, Snape sử dụng bùa chú gọn gàng dứt khoát đủ để chứng minh sức mạnh phi thường của y.

Khi Harry đấu tay đôi với Snape lần đầu tiên, thậm chí không kéo dài tới năm phút thì đã bị đối phương quật ngã.

"Potter, chống lại pháp thuật hắc ám cần phải kiên trì tập luyện bền bỉ, không thể lơ là dù chỉ một chút, cũng không cần nghĩ tới cái chủ nghĩa cơ hội, ngươi phải hiểu cái sự thông minh nhỏ xíu của ngươi không thể giúp ngươi đánh bại Chúa tể Hắc ám." (Edit: giáo sư người nói đúng ghê, Harry hông đánh bại được Voldy nhờ vào trí thông minh đâu mà nhờ vào sự may mắn tuyệt đối đó).

Bị Snape mỉa mai là việc không thể tránh khỏi, nhưng với thảm bại này, tự Harry cảm thấy tồi tệ chán nản hơn.

Từ việc sử dụng phép thuật đến kỹ năng chiến đấu... Trong mắt Snape, Harry không đáp ứng được yêu cầu gì.

Harry nghĩ trong mắt Snape cậu thật ngốc nghếch.

Bị Snape mắng một hồi lâu, lần đầu tiên Harry không cãi lại, thật lâu sau cậu nghẹn ngào hỏi Snape "Em có phải không thích hợp làm Chúa Cứu Thế đúng không?"

Snape sửng sốt một lúc, sau đó thật hiếm hoi không có có đả kích lòng tự trọng của Harry, trong mắt có vẻ khinh thường nhưng miệng không còn lạnh lùng như trước, xoay người an ủi cậu bé.

"Thật may là chưa kém đến mức không thể cứu vãn."

Harry ngạc nhiên ngước mắt lên, đôi mắt xanh lục mở to, như thể cậu vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin được.

Bộ dạng không tin đó làm Snape lập tức nhíu mày, nhưng y vẫn bày ra vẻ kiêu ngạo, thật lâu sau mới nói tiếp "Không ai phù hợp làm Chúa Cứu Thế như ngươi, đừng trưng ra cái bộ dáng ngu xuẩn như quỷ khổng lồ nữa".

Lúc ấy, Harry chỉ nhớ rõ chính mình cười ngửa tới ngửa lui, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ.

Cuối cùng, cái vẻ mềm mại dịu dàng hiếm có của lão già này lại bị cậu dễ dàng có được.

122

May mắn thay, Harry chưa bao giờ phát triển bất kỳ thói quen xấu nào, và tất nhiên, thói quen tốt cũng không được phát triển.

Việc huấn luyện đã có kết quả, nhưng Harry biết nếu cậu muốn cạnh tranh với Voldemort thì vẫn chưa đủ.

Nhìn Snape vẻ mặt nghiêm túc ở đối diện, Harry- muốn lười biếng – Potter xảo quyệt đảo một vòng đôi mắt to, dường như muốn chiếm được chỗ tốt nào đó.

"Giáo sư, làm thế nào mới được tính là đạt tiêu chuẩn?"

"Nửa giờ" Snape khịt mũi, giữa mày đều là khinh thường, "Nếu ngươi có thể chống đỡ ta nửa giờ thì ngươi có thể có được thứ mình muốn, dừng học hoặc sửa đổi một số nội quy của hầm. Ta sẽ đáp ứng những gì ngươi muốn. "

"Okie, nếu em cố gắng được nửa giờ, anh sẽ đáp ứng em một việc."

Harry nhếch mép được một tấc lại muốn tiến một thước, bóp méo nguyên bản lời nói của Snape, sau đó tùy tiện quyết định như vậy.

"Vậy được rồi, giáo sư, em muốn tuyên chiến với anh".

Snape cũng không quan tâm, y chỉ lạnh lùng nhướng mày, giơ đũa phép lên, nhếch mép cười với Harry.

"Hi vọng ngươi còn có cơ hội, để ta hứa với ngươi một điều."

123

Bốn năm sau . Chap mới luôn có tại _ TRUMtr uyen. ME _

"Đáng tiếc, cuối cùng em không thể đánh thắng được anh."

Nghe giọng nói của Harry dường như bất lực.

Snape dường như chợt nhớ ra điều gì đó "Ta nhớ lúc ngươi học năm sáu, ngươi liên tục thách đấu với ta, tại sao vậy?"

"Tuy rằng anh là một gián điệp hai mang xuất sắc, nhưng mà em phải nói là sau nhiều chuyện xảy ra như vậy cũng hoàn toàn không phải không có vấn đề để mà tìm hiểu".

Harry mỉm cười nhìn người đàn ông không bao giờ thể hiện cảm xúc trên mặt, được rồi có lẽ còn nên bỏ thêm một tính từ để hình dung nữa – vô cùng quyến rũ.

"Cho nên, ngươi muốn dò hỏi kế hoạch bí mật của ta và Dumbledore?" Thiếu niên dường như thở dài "Nếu lúc đó em có thể đánh thắng anh mà có thể biết trước những điều đó thì những chuyện tréo ngoe sau này đã không xảy ra..."

Vậy thì cậu sẽ không đau đớn khi chứng kiến ​​sự phản bội của đối phương, cũng sẽ không bất lực trước cái chết của y.

"Không đâu, chuyện gì xảy ra sẽ xảy ra thôi" Snape bình tĩnh nhìn Harry. "Sở dĩ ta hứa với ngươi ba mươi phút là bởi vì lúc đó ta biết ngươi sẽ không thành công."

Nói xong, Snape chưa từ bỏ ý định nói thêm vào "Hơn nữa, cho dù ngươi có thắng, ta cũng sẽ không nói sự thật."

124

"Không thể tin được là anh cũng chơi xấu, thật không biết xấu hổ."

Harry ngẩng đầu nhắm mắt lại, cuối cùng khóe môi cong lên, nhưng lại giận dỗi như một đứa trẻ "Severus là một lão già chuyên bắt nạt trẻ vị thành niên".

Snape cũng không tức giận, trong miệng còn châm ngòi thổi gió dường như muốn chống đối với Harry "Tôi gọi nó là trí tuệ của Slytherin."

"Là một con sư tử Gryffindor dũng cảm, em nghĩ mình nên tiếp tục thách thức cái ba mươi phút này".

Harry mở mắt. Đột nhiên ánh mắt sáng ngời như muốn thiêu đốt đôi mắt đen của Snape, trái tim dường như đập loạn, cố gắng kiềm chế tiếng tim đập mãnh liệt trong đêm tĩnh mịch.

"Giáo sư, anh đã nói, chỉ cần em thắng anh sẽ hứa với em một điều?"

Snape suy nghĩ một chút, hình như không có lý do chính đáng để từ chối, vì thế người đàn ông chân chính là Slytherin trưng ra một nụ cười giễu xem như trả lời.

"Sẽ theo đến cùng."

125

Phút thứ hai mươi bảy, Snape tước vũ khí của Harry thành công.

"Ngươi thua rồi."

Snape dùng cơ thể áp Harry vào tường, dùng tay trái nắm lấy hai tay Harry, tay phải cầm đũa phép chĩa vào cổ Harry. Y có vẻ rất vừa lòng với trạng thái ưu thế này.

Y tao nhã mở miệng bên tai Harry, hơi thở ấm áp phả vào tai Harry, khiến vành tai cậu bé ửng đỏ.

Không thiếu ái muội.

Thanh niên vô cùng không phục mà lắc lắc đầu, Harry cảm thấy hôm nay cậu đã chơi trò nghịch dại không biết bao nhiêu lần, không kém hơn lần này bao nhiêu, vì thế nên cậu quyết đoán cưỡng tình đoạt lý.

"Chưa chắc, lúc nãy chúng ta đã nói là 30 phút, hiện tại em vẫn còn đang đứng".

"Chẳng lẽ ngài Potter nghĩ là không cần đũa phép vẫn có thể kiên trì được ba phút cuối cùng sao?" Tất nhiên đối với vị bạn học Harry cưỡng tình đoạt lý này vô cùng khinh thường.

Thiếu niên cười đắc ý "Vậy cũng phải xem là dùng phương pháp gì".

Vừa nói vừa ngẩng đầu hôn lên môi người kia.

Từ từ liếm qua lỗ tai rồi thái dương, nhiệt độ giữa hai hơi thở ngày càng nóng lên trong đêm lạnh lẽo này.

126

"Ngươi đang câu dẫn ta sao, Potter." Giọng của Snape có chút khàn khàn, đôi mắt đen của y dường như cũng sâu hơn.

Harry nghiêm chỉnh lắc đầu "Không, là...."

"Nếu là như thế này thì ngươi thắng rồi, Potter."

Snape đơn giản buông tay Harry, khôi phục tự do cho cậu bé, Snape hôn lên môi Harry lần nữa

"Cậu bé của ta, em muốn gì nào?"

Trong phòng ngẫu nhiên nghe được âm thanh liếm mút ướt át làm người ta thấy đỏ mặt cùng với giọng nói mơ hồ trong phòng.

Giọng Harry có vẻ khàn khàn, giãy giụa, cùng một ít cảm xúc phức tạp.

"Giáo sư, hứa với em, hãy sống thật tốt... làm ơn" trả lời Harry chính là tiếng thở dài của Snape.

127

Đêm đó Harry yếu ớt trước nay chưa từng thấy nhưng Snape vẫn rời đi, không chọn ở lại.

Snape lạnh nhạt nhìn sư tử nhỏ, gương mặt lạnh nhạt. Sau một lúc thì đi ra ngoài, chỉ để lại hình ảnh áo choàng đen gợn sóng, để lại Harry thở dài nhẹ nhõm.

"Này, Severus, thoạt nhìn gần đây tình hình của cậu không ổn lắm, có phải ngài Potter xảy ra chuyện gì hay không?".

Lucius nhìn một lượt bộ dáng chật vật hiện tại của Snape mà trêu đùa.

Sự thật chứng minh...vị huynh trưởng Lucius đã nhìn ra được sự thật.

Tất nhiên giáo sư không được tự nhiên của chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận bản thân đối với Harry dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, ít nhất là bên ngoài tuyệt đối không chịu thừa nhận.

"Lucius, tôi biết trong đầu của anh chỉ còn dược làm đẹp, nhưng nếu anh còn nhớ mình là một Slytherin thì nên biết tôi tìm anh không phải vì thảo luận chúng ta cậu bé vàng của chúng ta!"

Snape chưa từng thẳng thắng đưa ra yêu cầu với Lucius mà không chọn cách vòng vo như trước "Tôi muốn các loại sách điều trị pháp thuật hắc ám của gia tộc Malfoy".

Lucius cười cao thâm khó đoán ngược lại mặt Snape tức khắc đen thui.

128

Thư viện nhà Malfoy

Từ lúc sống lại rồi nhìn thấy Harry, Snape vô cùng lo lắng, trải qua tối qua thì loại bất an này đã lên tới đỉnh điểm.

Thật sự là có nhiều điểm làm người khác nghi ngờ.

Rõ ràng y đã chết nhưng không biết vì sao lại sống lại; chiến tranh đã kết thúc, Harry vừa mới tiến vào thời kỳ pháp thuật cường đại nhất nhưng sinh mệnh lại suy nhược, nếu dựa vào tri thức có thể làm Snape cảm thấy nghi ngờ thì ngày hôm qua nghe được Harry nói mơ hồ như vậy càng làm Snape xác định Harry có chuyện lừa dối y.

Cụ thể là lừa dối việc gì thì Snape có thể đại khái đoán ra.

Snape ở thư viện nhà Malfoy nhanh chóng lật tài liệu trong tay, đôi mắt còn dính trên trang sách, nhưng suy nghĩ sớm đã bay tới nơi xa xôi nào đó, thậm chí gián điệp hai mang luôn luôn cảnh giác lại không có phát hiện có người đã từng mở cửa thư viện, sau khi phát hiện Snape thì lặng lẽ rời đi.

Ngoài cửa, một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lẽo, mái tóc vàng dài chấm vai hơi xơ xác, đủ thấy hàng ngày không được chăm sóc, biểu cảm dữ tợn, vặn vẹo. Đôi mắt dáng chặt vào vật trang trí trên cửa lớn của thư viện, như muốn đốt cháy nó vậy.

129

Tại một góc hẻm Knockturn, sáu người khoác áo choàng màu đen, màu sắc điển hình của phù thủy hắc ám.

Sáu người gần như dung nhập vào sự tối tăm của hẻm nhỏ, chỉ còn có thể nghe thấy tiếng nói rất nhỏ.

"Ngươi xác định ngươi nhìn thấy tên máu lai Snape kia chứ?" Một giọng nữ truyền đến, đánh vỡ cái góc tối tăm yên tĩnh, giống như là kinh ngạc mà không áp chế được âm thanh.

Azkaban cùng với chạy trốn đã làm khí chất quý tộc kiêu ngạo của họ, ngữ khí bây giờ chỉ còn châm chọc khinh thường, khiến người khác chán nản vô cùng.

"Snape là cái tên phản bội cái này đáng khinh, chúng ta sẽ không để hắn sống tốt" Tarla · Brown, một tử thần thực tử là gia chủ của gia tộc phụ thuộc vào Malfoy, gần như nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng.

Hắn vừa đi thái ấp Malfoy, lại ngoài ý muốn thấy được Snape "chết đi" đã lâu, việc này đủ để cho hắn khó chịu, dựa vào cái gì chủ nhân vĩ đại đã chết mà kẻ phản bội còn sống.

Loại kết quả này, bọn chúng quyết không chấp nhận..

130

Đường Bàn xoay vẫn hỗn loạn như cũ, ban đêm càng có nhiều thành phần bất hảo.

Ở một góc cuối hẻm có một nơi, mà nơi đó người nào đi qua đi lại cũng không nhìn thấy. Trong nhà trang trí đơn giản, màu đen và màu xanh lục là màu chủ đạo càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo của căn nhà.

Toàn bộ căn nhà chỉ có một chỗ ngoại lệ, chính là phòng ngủ.

Chăn bông màu đỏ tươi sáng hình như làm độ ấm căn phòng tăng lên, đây là phong cách Gryffindor điển hình, mái tóc rối tùy tiện rơi rớt xuống thái dương, che khuất vết sẹo hấp dẫn mắt người khác, thiếu niên nhỏ gầy nằm trên giường gần như bị chôn dưới chăn, lúc này Harry đang ngủ say.

Tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mà Harry lại rất rõ ràng, cùng Lucifer ký khế ước chỉ sợ đã bắt đầu có hiệu lực, thời gian ngủ của cậu càng ngày càng dài, mỗi ngày lúc rời giường đều có chút không khỏe..

Trừ khi là chính cậu tự tưởng tượng.

Âm thanh phá của ở dưới lầu phát ra, thiếu niên đột nhiên ngồi dậy, cầm lấy đũa phép ở đầu giường, nhìn động tác lưu loát không có ai tin cơ thể của Harry lúc này vô cùng mệt mỏi. Harry cảnh giác đi ra hành lang, vội vàng liếc mắt xuống phía dưới, sáu phù thủy hắc ám đang cảnh giác nhìn xung quanh.

Thiếu niên đi về phía tủ đựng đồ, muốn lấy áo tàng hình.

Hiện tại đối với tình huống của cậu......

Nói thật, đối phó với sáu người, thật đúng là không có nắm chắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK