EDITOR: ALISIA
BETA: DÂU
- o0o-
071
Trong đêm đen, người đàn ông có dáng người vô cùng cao lớn làm người khác cảm thấy bị chế phục, ép Harry tới không thở được.
Snape luôn khiến người ta không khỏi sợ hãi, loại sợ hãi này có khả năng là do uy lực lúc dạy độc dược, cũng có thể là vì khí thế khủng khiếp tới từ chính bản thân của y.
Tóm lại, không thể nào làm người khác thích.
"Potter! Nếu cái mà mi tín nhiệm chỉ là mấy cái thương hại ngu ngốc đó, vậy ta thà rằng mi không tín nhiệm ta!"
Sắc mặt Snape lạnh lẽo, y phẫn nộ gầm nhẹ lên, âm thanh đó như một tiếng sấm, nổ tung bên tai thiếu niên, khiến người khác cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Em không có......"
Harry sợ hãi lắc đầu, nhưng cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Ở trong mắt Harry, Snape giống như một cái 'tôi' khác, thời thơ ấu đau khổ, không ai quan tâm, cô độc, có thiên phú trời cho, tâm lí kiêu căng nhưng lại xen một chút tự ti kì lạ, cho nên cậu cũng hiểu, cảm tình của người đàn ông này có bao nhiêu trân quý.
Đó tuyệt không phải là thương hại, mà là đồng cảm. . Ngôn Tình Sắc
Cuối cùng buổi học hỗn loạn đó kết thúc bằng một phương thức không thể tưởng tượng nổi.
072
Harry hôn lên môi ai đó.
Trên thực tế, cái đó không thể xem như hôn môi, nhiều nhất chỉ như phát bực nên cắn thôi.
Không có tí xíu quan hệ gì tới tình cảm.
Hôn xong, Snape nhẹ nhàng nhíu mày nhìn Harry, không rõ tại sao đột nhiên Harry lại làm vậy.
Chỉ có Harry đứng ở tại chỗ, nghiêm túc dò hỏi bên tai y, "Vì sao vừa nãy không quăng em ra ngoài?"
Nếp nhăn giữa mày của Snape ngày càng sâu, y lạnh lẽo mở miệng, "Vì sao ta phải ném mi ra ngoài? Vì mi có mấy hành động ấu trĩ giống như quỷ khổng lồ, hay vì sự ngu xuẩn......"
Cuối cùng, Harry thô bạo ngắt lời Snape, thực tế ngay lúc đó cậu gần như là phẫn nộ rống lớn.
"Thầy chẳng lẽ không biết sao? Không phải em tin thầy, giáo sư, mà là thầy phải tin tưởng em!"
Snape đột nhiên sửng sốt.
"My trust...probably the only thing I can give back to you." (Lòng tin của em...có lẽ là thứ duy nhất em có thể trao cho thầy).
[Edit: dịch có vẻ là không hợp lý lắm, nhưng mà chuyển từ tiếng Trung sang tiếng anh thì lại là "I can...to you" chứ không phải là "You can....to me"]
Đôi mắt xanh ngọc của cậu bé vô cùng sạch sẽ, trong sáng và không có một chút thương hại nào.
Chỉ là, cái người đàn ông không được tự nhiên kia lại cứng người lại, vẻ kinh ngạc hiện trên gương mặt, dường như y đã nghe được sự kiện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
073
Có lẽ do sự việc hôn môi quá ái muội, hai người bắt đầu một đoạn quan hệ gần như quỷ dị.
Quan hệ cũ bị phá vỡ, quan hệ mới chưa kịp phát sinh —— cái này đại khái là nguyên nhân hiện tại làm cho Harry và Snape xấu hổ.
Dù là Harry hay Snape, cả hai đều không muốn tạo ra rắc rối, nhưng mối quan hệ của họ luôn song hành với điều đó, cùng nhau đi trên con đường không có hồi kết.
Có lẽ là hơn cả tình thầy trò nhưng cũng không phải là tình nhân.
Có thể là do Harry vẫn còn trẻ, chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, thậm chí khi có tình cảm mờ nhạt với Cho Chang, cũng không thể phát triển được hơn nữa.
Chúa Cứu Thế thì áy náy nhiều hơn là chán ghét Snape, bởi vì một cái hôn mà thay đổi tâm tình khi nhìn thấy giáo sư, cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng là...... Chúa Cứu Thế Gryffindor và xà vương Slytherin, vẫn là rất kỳ quái.
Chỉ là bất luận như thế nào, kiểu hòa hợp kỳ lạ này vẫn tiếp diễn trong một thời gian dài.
Ít nhất nó cũng mất nhiều thời gian hơn Harry nghĩ.
074
Bốn năm sau
Harry nép vào góc tường, tập trung theo dõi những kẻ đột nhập đang "nghênh ngang vào nhà".
Chủ nhân căn nhà đã hạ bùa chống độn thổ, cho nên phải đi ra tới cửa mới có thể độn thổ, người thanh niên lắc đầu, không thể tin được vì chính cậu đề phòng ngược lại làm cho chính mình rơi vào nguy hiểm (Edit: đoạn này không đồng ý với tác giả. Người hạ chú thì phải tự thu lại được pháp thuật của mình chứ nhỉ?)
Tuy có chút phức tạp nhưng cũng may là vẫn còn chưa đến đường cùng. Harry kiểm tra lại xem đã trùm kỹ áo tàng hình chưa rồi nhanh chóng nhích đến cửa, nhẹ nhàng mở cánh cửa bị mấy kẻ đột nhập đóng lại lúc nãy.
Vài màu sắc khác nhau hiện lên làm Harry trở tay không kịp.
Ngoài cửa có người mai phục, hơn nữa thực sự.... mấy kẻ kia biết rõ Harry có áo tàng hình chỉ chờ cậu mở cửa tự chui đầu vào rọ.
Harry cắn môi, tất nhiên cậu không có khả năng tránh được hết, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, cậu nhanh nhẹn tránh được bùa hôn mê và bùa hóa đá, sau đó bất đắc dĩ nhận vài ác chú.
Liếc mắt một vòng, trong ngoài có hơn ba mươi thần sáng vây bắt mình. Harry cười mỉa, xem ra cậu đã bị bọn Bộ Pháp thuật theo dõi, bọn chúng dám dòm ngó cậu.
Đám thần sáng gần như cùng tấn công, bọn chúng quả thật không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
075
Nhưng mà, mấy cái ác chú thật đúng là......
"Hừ......"
Harry nén âm thanh đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng, vốn định độn thổ đi, lại chợt nhớ đũa phép của mình có bị bộ pháp thuật giám sát, thừa cơ hội thần sáng đi đến chỗ cậu vừa đứng lúc nãy kiểm tra thì nhanh chóng ra tay đánh bại hai thần sáng, cướp lấy đũa phép của chúng.
Bởi vì yêu cầu nghề nghiệp, lúc đặc biệt thần sáng có thể sử dụng lời nguyền không thể tha thứ, nhưng mà bất cứ một thần sáng nào đã qua huấn luyện cũng sẽ có một đũa phép không đăng ký, nếu không thì tiền bồi thường cùng chi phí kiện tụng có thể làm họ phải táng gia bại sản đó.
Harry đánh bại hai gã thần sáng cẩn thận, mấy động tác theo thói quen kia đủ để nhìn ra hai người này không phải loại đầu đất chỉ biết xông lên phía trên.
Đoạt lấy đũa phép của hai người, theo thói quen cậu định dùng thử một bùa phản theo dõi và bùa ảo ảnh.
Quả thật đều không có ấn ký dò xét của bộ pháp thuật, lúc độn thổ phải luôn giữ đầu óc trống rỗng, đây là tối kỵ khi sử dụng pháp thuật này.
Harry suy nghĩ nhiều lắm, không biết kẻ phản bội kia có phải là bạn bè của mình không, hiện tại không thể tin bạn bè của mình được, Hogwarts lắm người nhiều miệng, hơn nữa ở đó người biết cậu quá nhiều. Hermione và Ron chắc đang bị Bộ Pháp thuật khống chế, đi tìm bọn họ chỉ có thể là chui đầu vô lưới.
Cho nên, trong nháy mặt khi độn thổ, trong đầu Harry lại chỉ nghĩ được một nơi an toàn.
HẾT CHƯƠNG 8.1
Danh Sách Chương: