Mục lục
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Dạ Nguyệt Tu Kiệt vài kẻ đó cũng không thể làm gì hắn, dù sao cũng là hắn cũng là một thân võ công cao cường. Chỉ tiếc, dù sao kẻ thù của Dạ Nguyệt sơn trang cũng không chỉ có một. Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang đánh hăng hái liền thấy có ám khí, vừa mới tránh được một chút liền có thêm một đợt ám khí khác. Dù sao Dạ Nguyệt Tu Kiệt cũng không phải thần thánh, không lâu sau liền có chút chật vật. Một bên ám khí, một bên có kẻ phối hợp với ám khí đánh tới, dù sao tên Dạ Nguyệt Tu Kiệt đó với cô cũng có một chút tình huynh đệ. Nhã Tịnh mạnh mẽ chạy tới tìm những kẻ phóng ám khí, nhưng biết bản thân không thể đấu lại chúng. Mắt thấy mấy kẻ áo đen kia thấy nàng chạy tới muốn tung ám khí về phía nàng, Nhã Tịnh đem đao tính múa vài đường khiến bọn chúng lác mắt nào ngờ. Một tên bị thương cầm lấy chân nàng kéo một cái, Nhã Tịnh lập tức đo đất đồng thời tránh khỏi đám ám khí. Nàng cũng muốn tránh, nhưng lại không muốn tránh kiểu này. Quay lại đạp cái tay giữ chân nàng, Nhã Tịnh thở hắt.

-"Đại ca, đang trên chiến trận đừng cản chân ta, nếu không ta tiễn huynh sang thế giới bên kia luôn đấy!"

Tên đó nghe xong liền buông tay nắm chân nàng ra, mặc cho vết thương đang phun máu. Lúc này Lang Minh Triết cũng đã đánh ra xa, không thấy hình dáng hắn!

Nàng lao vào chiến, nhờ gió đem nhuyễn cân tán phát tán theo gió, đám áo đen không biết có bị dính hay không.

-"Dạ Nguyệt Tu Kiệt mau chóng đấu nhanh đi, ta không kéo dài thời gian được đâu!"

Nhưng là nàng bứt dây động rừng sớm quá rồi, những kẻ sử dụng ám khí không chỉ riêng đám mà nàng phát hiện ra. Phía trước hắn phóng ra một đám phi tiêu, Dạ Nguyệt Tu Kiệt tránh né được không ngờ lại bị thương. Nhìn thấy vậy, Nhã Tịnh không thể không nhanh chóng chiến đấu cùng đám áo đen kia. Cũng may bọn chúng chỉ thiên về ám sát nên không quá giỏi đánh trực diện, nhanh chóng bọn chúng bị nàng xử. Dạ Nguyệt Tu Kiệt bên kia cũng lâm vào thế bí, hắn càng đánh máu huyết lưu thông càng nhanh, chất độc từ phi tiêu càng nhanh chóng lan truyền trong máu hắn. Mắt thấy không ổn Nhã Tịnh vội chạy tới đỡ đòn giúp cho Dạ Nguyệt Tu Kiệt. Nói về xử đẹp mấy tên cấp tướng còn ổn, nhưng bây giờ nàng chưa đạt trình độ lấy một địch mười, tóm Dạ Nguyệt Tu Kiệt nàng tung nhuyễn cân tán ra rồi nhân lúc bọn chúng hỗn loạn bỏ chạy. Chậc, nàng cứ ngỡ việc chạy tới vách núi chỉ có nhóm nam nữ chính mới dính phải, nào ngờ một cái người xuyên không tới như nàng cũng dính.

Nhìn vách đá sâu thẳm, nàng không chắc nếu nàng nhảy xuống có được may mắn như phim kiếm hiệp không, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng nắm chặt tay mình không buông trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả.

-"Ngươi chạy trước đi, ta vẫn còn có thể giữ chân bọn chúng!"

-"Nói lời nhảm nhỉ! Ta cũng là nhờ ngươi cưu mang lúc đó nên mới có thể được như bây giờ, nếu ta nghe lời bỏ ngươi lại khác gì ngươi nộp mạng? Khác gì ta đây có ơn không báo? Đám người kia bị ta hất nhuyễn cân tán vào người, hẳn đã mất sức, lúc đó ta thấy không ít lính của chúng ta tấn công chúng. Mạng chúng e rằng khó giữ, chỉ là đám người sử dụng ám khí kia hẳn không ít. Cũng may bọn chúng không quá giỏi đánh trực diện, ta có thể xử bọn chúng, ngươi chọn một chỗ khuất trốn đi!"

Chỉ là lời nàng chưa kịp nói xong, một loạt phi tiêu đã hướng về phía nàng đánh tới, ngay lập tức Nhã Tịnh đem Dạ Nguyệt Tu Kiệt thủ hộ sau lưng rút kiếm đánh lạc phi tiêu.

-"Khá hay cho tên tiểu tử nhà ngươi, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thân thủ không tệ! Có thể đánh với binh của ta mà không bị thương, tốt đấy!"

Một tên ái nam ái nữ từ sau đám áo đen đi ra, là phó trang trủ của Bắc Tuyệt sơn trang. Nàng chậc một tiếng nhếch môi cười.

-"Đó là ngươi khinh địch, cho những kẻ yếu ớt đấu với ta, nào phải do ta? Một kẻ như ta đám người cũng không thể đánh được, ha! Đều là những kẻ vô dụng mà thôi!"

Tên kia nghe xong nàng nói liền đen mặt, ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

-"Vậy để xem, hôm nay ai mới là kẻ vô dụng!"

Nàng thấy đám áo đen lao lên cũng bắt đầu tham chiến, dù sao miệng nàng cũng rảnh, không ngại đôi co với tên ẻo lả kia.

-"ay yo! Ta nghĩ ngươi biết, ta chỉ là tùy tùng nhỏ của Dạ Nguyệt sơn trang, cũng biết ta là hầu cận của Tứ vương gia, một kẻ làm công như ta mà ngươi lại phải cho nhiều người tới áp chế ta như vậy, không phải do các ngươi không có năng lực thì có do ai đâu? Ta nói trúng tim đen, các ngươi lại tự ái! Chậc, loài người đúng là khó chiều!"

-"Ngươi câm miệng lại!'

Có vẻ tên ẻo lả ấy đã tức giận thật rồi liền lao lên chiến, đúng là cái miệng vạ cái thân! Nàng tuy sợ nhưng vẫn không ngăn được cái miệng nói linh tinh bát nháo! Kết quả giờ ngay cả tên ẻo lả kia cũng tham chiến, nàng khó mà làm gì được. Nhuyễn cân tán lúc nãy cũng đã phát tán hết, nàng không biết tiếp theo phải làm sao!

Một đao xoẹt qua vai, nàng đau nhức nhưng cố đứng vững hạ thêm một tên. Lại một đao qua đùi, máu nhanh chóng tuôn ướt đẫm y phục nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt lúc này đã mất sức tại một góc, tay hắn nắm chặt kiếm nhưng không thể cử động thêm!

Thêm nửa canh giờ, nàng vết thương đầy mình nhưng vẫn đứng đó, bỗng một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

-"Các ngươi dám làm hắn bị thươ? Vậy hôm nay nạp mạng đi!"

-"Tứ vương gia!"

Chỉ thấy Lang Minh Triết mặt than đi tới, rút kiếm ra nhanh chóng hạ từng kẻ một.

-"Tay nào làm hắn bị thương? Chặt!"

Lang Minh Triết vừa nói, vừa đem đao hạ thủ vô tình chặt đi tay của từng kẻ một. Nhìn nàng vất vả đối phó bọn chúng như nào, vậy mà Lang Minh Triết lại nhẹ nhàng xử trí như vậy, nàng liền ném đao xuống. Lòng tự tôn của nàng bị dẫm nát rồi!

Lang Minh Triết ném cho nàng một lọ đan dược, không nói nhiều, nhưng theo nàng nghĩ đó là đan dược trị thương.

-"Đan dược này có thể giải trừ độc tính của loại ám khí nơi này không?"

Nàng nhanh chóng hỏi thêm, chỉ thấy Lang Minh Triết gật đầu, hai chân nhỏ của nàng nhanh chóng chạy tới bên Dạ Nguyệt Tu Kiệt đút thuốc cho hắn! Vừa đang tính đỡ Dạ Nguyệt Tu Kiệt dậy để chạy trốn, nào ngờ nàng vừa mới đỡ hắn lên một tên áo đen lại bay tới va vào người nàng, vì sức va quá lớn, nàng hướng về phía vực sâu ngã xuống, nhưng may nàng nhanh nhẹn xoay người ẩn Dạ Nguyệt Tu Kiệt ra khỏi mình nên hắn có thể ngã ở trên bờ còn nàng một mình rơi xuống vực.

Vậy mà trong đầu nàng chỉ còn lại câu "toang!" xin lỗi ông trời vì đã lãng phí cơ hội sống lại này, xin lỗi phụ mẫu vì nữ nhi chưa một lần trả công lao nuôi dưỡng. Xin lỗi thân chủ, tôi kéo cô đi chết rồi! Nước mắt nàng theo gió bay bay khắp chốn nhân gian.

Chỉ nghe "Bịch!" một cái, nàng rơi phải một vách đá không xa, cũng không hiểu sao nơi đó có lá vàng khá dày, nhưng nàng nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.

-"Ha, như phim vậy!"

Vừa nói xong nàng liền ngất lịm! Khi nàng tỉnh lại lần nữa đã thấy mình ở trong một túp lều, thấy nơi này quen thuộc nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

-"Không cậy mạnh nữa sao?"

Nhã Tịnh nghe chất giọng quen thuộc vang lên liền thấy an tâm tới kì lạ.

-"Tứ vương gia, ngài ghen sao?".

-"Còn nàng thì sao? Nàng thích Dạ Nguyệt Tu Kiệt kia? Nếu thật lòng, ta có thể thành toàn cho nàng, ở lại đây bên hắn!"

-"Vương gia từ bao giờ thích nói lời lảm nhảm như vậy rồi? Việc ta không qua khỏi, tới lúc tung ra rồi!"

Sau vụ việc lần này, nàng tin Tứ vương gia hẳn đã có chút hảo cảm với nàng. Vì mối hận của thân thể này, nào có thể để tư tình chắn lối? Huống chi nàng và Dạ Nguyệt Tu Kiệt là thực sự trong sạch, không có chút tình cảm. Ngay cả mơ Dạ Nguyệt Tu Kiệt hẳn cũng không thể ngờ nàng là nữ nhân, lấy đâu ra tư tình hắn nói?

Nhìn trong ánh mắt nàng hoàn toàn trong sáng không có lấy tia xao động, Lang Minh Triết lại không nhìn thấu được nàng. Toàn bộ quá trình nàng ngã xuống vực hắn đều trông thấy, rõ ràng nàng đang đứng trước Dạ Nguyệt Tu Kiệt nếu nàng buông hắn ra xoay người hoàn toàn có thể an toàn. Vậy mà nàng lại chọn cách cứu tên đó để bản thân rơi xuống vực trong tình trạng bị thương rất nặng. Nếu không phải hắn cứu nàng kịp thời chỉ sợ ngay cả một hơi tàn của nàng cũng không lưu lại được. Vốn nghĩ nàng có tình cảm sâu đậm với Dạ Nguyệt Tu Kiệt nào ngờ nàng thật sự không có tình cảm với hắn. Hi sinh vào chốn nguy hiểm như vậy, rốt cuộc nàng vì gì đây?

Dạ Nguyệt Tu Kiệt bên kia lại còn lo lắng tới mức đứng ngồi không yên, nghe thấy tin quân y bước ra liền vội chạy tới lều Tứ vương gia. Chỉ tiếc vừa chạy tới liền bị chặn ở cửa.

-"Tránh ra! Ta muốn vào gặp Tứ vương gia!"

-"Dạ công tử xin người thứ lỗi cho tiểu nhân! Chỉ là Tứ vương gia có dặn không có sự đồng ý của người không ai được vào trong!*

Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thể hét lên.

-"Tứ vương gia, thần là Dạ Nguyệt Tu Kiệt có chuyện cần cầu kiến!"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt phá lệ ngoan ngoãn, hắn muốn vào xem Hào Kiện bây giờ ra sao. Mạng hắn lần này cũng nhờ ơn Hào Kiện, chỉ là hắn vừa nói xong lại có một quân y già bước ra vẻ mặt khó nói.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt hai mắt liền sáng lên tóm quân y kia qua một bên.

-"Hào Kiện hắn sao rồi?"

Vị quân y kia cũng rất thành thật mà trả lời.

-"Vị công tử ấy đã bị hủy dung, mất máu quá nhiều cộng thêm nội thương, xương bị vỡ vụn. Khó mà qua khỏi!"

Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe vậy trái tim như vụn vỡ vội chạy lại lều Tứ vương gia gào lên.

-"Tứ vương gia cho ta gặp Hào Kiện làm ơn! Ta có quen rất nhiều y sĩ nổi danh họ có thể cứu chữa cho hắn, làm ơn, để ta mang hắn đi!"

Lang Minh Triết nghe Dạ Nguyệt Tu Kiệt bên ngoài gào lên, mắt lại đưa qua nhìn nàng.

-"Nàng nói xem, hắn vì nàng biết bao nhiêu! Lo lắng cho nàng tới vậy, nàng không cảm động sao?"

Áp chế xúc động trong lòng, mớ tình cảm này là nàng nợ hắn. Chờ sau khi nàng trả xong thù thân, có thể sống tại một thân phận khác. Thân phận của chính nàng, mối ân tình này nàng sẽ trả cho hắn. Chỉ là giờ chưa phải lúc.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK