"Cạch cạch!"
Lang Minh Triết gõ cửa phòng tâm, Nhã Tịnh đang thả mình trong dòng nước mát khẽ nhíu mày.
- Phu quân, ta đang tắm. Người cần gì sao?
Lang Minh Triết nghe vậy có chút ngại ngùng, tay hắn cũng đã cuống cả lên.
- Ta cũng muốn tắm, chúng ta tiết kiệm nước một chút. Tắm chung đi, dù sao đều là phu thê cả. Ta cũng không chê nàng!
Nhã Tịnh nghe xong, nàng cũng ngơ ra rồi! Hắn không chê nhưng nàng chê có được không?
- Phu quân chàng lại đùa rồi, ta có thể gánh thêm nước về. Chúng ta vẫn là phân chia nhau ra mà tắm, hơn nữa ta cũng tắm xong rồi! Ra ngay đây, chàng đợi một chút!
Nhã Tịnh chẳng còn tâm trạng thả lỏng vội đứng dậy mặc y phục, nàng không ngờ tới Lang Minh Triết còn một mặt như vậy. Có chút kinh ngạc nhưng rất mau được nàng che đi.
- Vương gia, ta tắm xong rồi! Người vào tắm đi!
Nhã Tịnh vội vã trở về phòng, Lang Minh Triết có chút thất vọng.
Về tới phòng, Nhã Tịnh vừa nằm lên chiếc giường liền có cảm giác bị hụt.
"Rầm" chiếc giường được Lang Minh Triết cất công sửa đổi bị sập không thương tiếc. Nàng giờ đây thật lòng muốn đấm hắn một trận, không kìm được tức giận Nhã Tịnh gào lên.
- Tên họ Liễu kia ta phải giết ngươi!!!!!
Trong một ngày từ này đã vang lên hai lần rồi! Hàng xóm xung quanh đều bày ra bộ dáng hóng hớt, dù sao nơi đây nhàm chán như vậy. Có chuyện vui không xem cũng thật uổng phí.
Lang Minh Triết nghe xong liền có chút chột dạ, chuyện gì cũng phải từ từ không phải sao?
Đêm hôm đó Lang Minh Triết cùng Nhã Tịnh đành cắn răng lấy vài tấm ván gỗ lót đệm lên thành chỗ ngủ. Đêm đó Nhã Tịnh quả nhiên sốt cao, Lang Minh Triết chỉ có thể túc trực thay khăn mát cho nàng. Sớm hôm sau, Nhã Tịnh đã thôi sốt. Lúc này Lang Minh Triết mới an tâm đi nấu cháo cho nàng, khi Nhã Tịnh mơ màng mơ thấy bản thân bị đâm một nhát kiếm nơi ngực. Rất đau! Rất đau! Nàng một thân hồng y rơi xuống trong khu vườn đầy hoa, đưa tay ra cầu cứu nhưng không ai thấy nàng!
Giật mình tỉnh lại, Nhã Tịnh thấy Lang Minh Triết đang ngủ gật bên bếp.
- Phu quân!
Nghe tiếng gọi của nàng, Lang Minh Triết vội tỉnh lại chạy tới chỗ Nhã Tịnh sờ lên chán nàng.
- Sao vậy? Nàng có khát nước không? Ta nấu cháo kia rồi, nàng ăn chút nhé?
Không nhõng nhẽo, dù đang ôm miệng nhạt nhẽo nhưng nàng hiểu không ăn không khỏe được.
- Được, chàng lấy giúp ta một bát cháo nóng. Đa tạ!
Lời nói tới bảy phần khách khí, Lang Minh Triết hiểu lo lắng của nàng. Hắn lại làm như không có gì mà cười.
- Không cần đa tạ ta, đây là chuyện ta nên làm!
Nhã Tịnh chẳng buồn đáp lời lại nữa, giấc mơ cứ quẩn quanh trong đại não của nàng.
- Người sẽ giết ta sao?
Bất ngờ hỏi, Lang Minh Triết động tác cũng ngưng lại. Hắn không biết nên trả lời nàng như nào, đành mỉm cười dùng giọng điệu trầm ổn trả lời nàng.
- Ta sẽ không bao giờ làm vậy!
- Bởi vì ta có giá trị nhỉ?
Nhã Tịnh khẽ cười, hắn không dùng giọng điệu chắc chắn. Có lẽ hắn còn bấp bênh!
Nhã Tịnh đoán không sai, hắn giao động rồi, không muốn thương tổn nàng. Nhưng vì đại cục, đó là điều khó tránh.
- Chúng ta bây giờ không nhắc điều này, chúng ta đang du sơn ngoạn thủy!
Lảng tránh vấn đề này, Lang Minh Triết lấy xong cháo liền lại gần đưa tay đo nhiệt độ trán nàng đã đỡ hơn.
- Được rồi, ăn chao đi kẻo nguội!
Nhìn bát cháo nghi ngút trước mặt, Nhã Tịnh nén khó chịu nơi đáy lòng ăn từng muỗng một.
Cuối cùng Lang Minh Triết xắn tay dọn dẹp, cùng sửa lại mọi thứ. Hai người tới mới được hai ngày, còn chưa đi chào hỏi hàng xóm mà nàng đã ốm rồi! Nhã Tịnh có chút mệt mỏi thiếp đi, lần nữa tỉnh lại trời đã về đêm. Nàng đã thôi sốt, nhìn Lang Minh Triết trước mặt nàng suy tư.
Nếu hắn không phải Tứ vương gia, nàng không phải con của Tướng quân thì thật tốt!
Nhưng nếu như vậy họ có thể gặp nhau sao? Đưa tay chạm tới sống mũi cao thẳng của Lang Minh Triết, trái tim nàng đập bồi hồi. Hình như Nhã Tịnh nàng xong rồi!
Lang Minh Triết đưa tay tóm lấy eo nàng kéo sát lại bên hắn.
- Nàng nên nghỉ thêm, giờ mới canh tí.
Nhã Tịnh bị bắt tại trận có chút ngượng ngùng muốn quay đi nhưng không thể. Lang Minh Triết ôm cứng nàng trong lòng hắn, Nhã Tịnh cũng mềm lòng để hắn ôm mà ngủ sâu.
Sớm hôm sau Nhã Tịnh làm chút đồ ăn chia cho vài nhà cạnh mình, Lang Minh Triết thấy nàng bận rộn liền giúp một tay. Rất mau nàng cùng hắn đi chào mọi người.
- Xin chào, muội họ Liễu, tỷ có thể gọi muội là Liễu muội! Bên cạnh là phu quân của ta. Thật ngại quá, đã dọn tới đây ít ngày mà bây giờ mới có thể chào hỏi mọi người!
Nhị Thẩm vừa thấy nàng đem đồ tới vẻ mặt liền niềm nở, dù sao có thêm người cũng rất vui.
- Được, muội có thể gọi ta là Nhị thẩm như bao người! Muội vào nhà chơi đã!
- Vậy làm phiền tỷ quá, mội còn cần đi tới một số nơi!
Vội từ chối lời mời thiện ý, Nhã Tịnh cũng không phải cố tình! Chỉ là còn nhiều nhà nữa nàng chưa đi chào hỏi. Dắt Lang Minh Triết rời đi trong sự tiếc nuối của mọi người, Lang Minh Triết trong lòng có chút vui mừng.
- Nàng ghen sao?
- Không phải, mà thực ra chúng ta không có thời gian thật! Ta mới thấy nơi đây nhìn qua có vẻ ít người, nhưng nếu cứ đi một nhà rồi ngồi lại một lúc chỉ sợ tới giờ cơm trưa sẽ không kịp mất! Hay chúng ta tách ra?
Lang Minh Triết vừa nghe vậy liền từ chối.
- Không cần, chúng ta cứ đi cùng nhau vậy đi. Nàng không cần lo lắng ngồi lại nữa, ta cũng sẽ không hỏi!
Nhã Tịnh nghe vậy liền mỉm cười, đúng là thật muốn xoa đầu hắn.
Lang Minh Triết ôn nhu khoác thêm áo cho nàng, Nhã Tịnh cùng nắm lấy tay hắn.
- Nàng nói xem, tay nàng nhỏ như vậy có thể cầm được bao nhiêu hạt đậu?
Lang Minh Triết đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, lần đầu tiên hắn hỏi.
- Ta cũng không biết nữa!
Đem tay nàng duỗi ra, Lang Minh Triết đem bàn tay to lớn của hắn lần nữa bao trùm đôi tay nhỏ của nàng mà mỉm cười.
- Vừa hay để ta nắm!
Nhã Tịnh không trả lời, cuối cùng khi hai người tặng quà xong về tới nhà liền có chút mệt mỏi.
- Phu nhân, nàng có mệt không?
Lang Minh Triết vừa vào nhà liền hỏi nàng, Nhã Tịnh lắc đầu.
- Ta không sao, chàng mệt cứ nghỉ đi. Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn!
Nàng mỉm cười xoay người xuống bếp, Nhã Tịnh vừa đi Lang Minh Triết liền uể oải lười biếng uống trà. Quả thực lần này lựa chọn ngưng công việc là không sai, nhìn thấy nàng như có một diện mạo mới khiến Lang Minh Triết vui vẻ.
Bữa trưa nhanh chóng được dọn lên, Lang Minh Triết xuýt nữa thì quên thân phận cao quý của mình cùng nàng chìm đắm trong hạnh phúc đong đầy này.
Nhã Tịnh rất mau chóng làm quen được Nhị thẩm cùng Tam thẩm. Ba người thường đi giặt cùng nhau, thậm chí còn cùng nhau gội đầu, chơi đùa. Nhã Tịnh như trẻ ra rất nhiều tuổi khi được cưng chiều như vậy, Lang Minh Triết cũng thoải mái hơn. Hắn thường chơi cờ cùng trưởng thôn và một số người khác.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Nhã Tịnh đánh mùi được sự lạ thường nơi thôn sơn này.
- Nàng không cần bận tâm! Chúng ta chỉ du ngoạn thôi.
Nhã Tịnh nhìn trăng trên cao, hôm nay là ngày trăng tròn rất đẹp! Lang Minh Triết ôm lấy nàng trong lòng.
Nhã Tịnh nhìn hắn không can dự có chút ngoài dự đoán, trong lòng nàng không khỏi xẹt qua ấm áp nhẹ nhõm.
Có vẻ như hắn nói thật, nàng khẽ cười tựa vào lòng của hắn.
Cuối cùng cũng tới ngày rời đi, Lang Minh Triết để nàng đi trước, hắn sẽ cưỡi ngựa theo sau. Bởi lẽ vẫn còn một chút đồ đạc mà hai người chưa dọn xong. Nàng gật đầu, mỉm cười lên xe ngựa rời đi. Trước khi đi còn không quên tạm biệt Nhị thẩm cùng Tam thẩm, hai người họ khóc tới tê tâm liệt phế. Nhã Tịnh cũng có chút bùi ngùi, nhưng thời gian khó mà có thể chậm trễ.
- Không sao đâu, ta sau này nhất định sẽ quay lại xem mọi người!
Nàng mỉm cười gật đầu rời đi, Nhã Tịnh tiếc nuối trầm ngâm trên xe ngựa dần rời xa thôn nhỏ. Y phục trên người nàng cũng là do Tam thẩm và Nhị thẩm tặng. Còn nhớ Tam thẩm và Nhị thẩm rất thích nghe chuyện của nàng và Lang Minh Triết.
- Hai người sao có thể tới được với nhau vậy? Lúc trước ta thấy hai người như vậy, không dám hỏi sợ làm phiền.
Nhị thẩm hiền từ dạy nàng thêu hoa, Nhã Tịnh suy nghĩ đôi chút rồi bắt đầu kể.
- Ta cùng chàng thật ra nói có duyên cũng chính là duyên phận rất lớn, khi đó ta là nha hoàn cho phủ khác. Tiểu thư nơi đó chê chàng không muốn gả, ta thay tiểu thư gả tới. Không ngờ tình lại thành thật, nhưng cùng lúc đó vị tiểu thư kia lại giở tính! Nàng ta đã đi kiếm người nói ra mọi chuyện, cũng muốn chàng hưu ta. Chàng không chịu, chúng ta bị hai bên chèn ép nên đành hẹn nhau bỏ đi! Chúng ta lang thang cùng nhau đã rất lâu, cuối cùng thấy nơi đây quang cảnh bình yên đẹp đẽ nên dừng tại nơi này nghỉ chân một tháng. Sợ người của hai bên kia tìm tới, một tháng sau chúng ta phải rời đi rồi!
Tam thẩm nghe vậy liền vỗ đùi.
- Ta nói mà, từ y phục hai người liền nhìn ra thân phận khác nhau. Có tiểu thư nào mà tay trai sần như ngươi không chứ, chưa nói tới ngươi cũng chịu khổ rất tốt! Đáng tiếc thật, hay ngươi ở đây thêm đi? Ta đảm bảo, kẻ nào muốn gây khó dễ cho ngươi ta sẽ xử lý chúng! Phải để cho chúng biết, người dân nơi này không dễ bị bắt nạt! Ta bảo vệ muội!
Nhã Tịnh có dòng nước ấm chảy qua, đáng tiếc nàng không thể ở nơi này lâu. Ngưng tay thêu khăn, Nhã Tịnh cảm kích nhìn tới hai vị tỷ tỷ trước mắt mà đa tạ. Hai người cũng chỉ mỉm cười vỗ về nàng. Bao nhiêu khung cảnh vui vẻ xẹt qua đáy mắt nàng, trong lòng nàng có vẻ như đã không ít vết thương được khép lại. Nơi đây vẫn còn nhiều người tốt tới thế, há cần vì một số người mà đau lòng?
Lang Minh Triết trở lại khi trời đã tối muộn, tuy hắn đã tắm nhưng Nhã Tịnh ngửi ra thoang thoảng mùi máu.
- Có chuyện gì sao?
Nàng nhìn Lang Minh Triết đang từng bước đi tới, hắn mỉm cười xoa đầu nàng.
- Không có gì, chỉ là chúng ta có một số kẻ theo đuôi. Ta đã xử lý chúng rồi!
Nhã Tịnh nàng trong lòng liền nghi hoặc.
- Sao có thể? Một tháng chúng ta ở đó cũng không có ai tới làm phiền!
- Lúc trước có nhưng được quân của ta cản lại dưới núi nên nàng không biết. Hôm nay ta đã điều đi bảo vệ nàng cả nên đành tự xử lý!
Nhã Tịnh có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng xét theo thái độ của hắn trong tháng này. Nhã Tịnh đành thử tin tưởng Lang Minh Triết.
Danh Sách Chương: