Chú Minh muốn nói gì lại thôi, về tới nhà nói với Nhạc Dao: "Ngài cũng đừng khó chịu, đợi thủ trưởng về hẵng nói. Thủ trưởng có biện pháp."
Nhạc Dao trong lòng nói đợi anh ta về thì vẫn là thiếu nợ ân tình. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn ỉu xìu gật đầu: "Hôm nay làm phiền chú Minh rồi ạ, cháu về nhà trước."
Chú Minh nói: "Ngài có việc gì cần cứ gọi tôi trước."
Nhạc Dao xắn tay áo, đóng cửa rồi lấy đồ ăn ra ngoài, bắt đầu rửa rau. Cậu cắt đôi quả cà, cầm thịt đi rã đông. Cậu chưa biêt Tục Nghiêu về lúc nào nên chưa vội đem ra nấu, đứng một bên chậm rãi bóc hành tỏi. Lột xong cậu do dự không biết có nên gọi cho Tục Nghiêu không, nghĩ thế nào lại gọi cho Nhạc Phỉ Sơn.
"Nhạc Dao đấy à?" Nhạc Phỉ Sơn nhanh chóng nhận cuộc gọi, "Mày còn nhớ mà gọi điện về cho cha?"
"Sao lại không ạ, con chỉ muốn hỏi mấy hôm nay cha như thế nào thôi."
"... Cũng ổn." Nhạc Phỉ Sơn bất ngờ, bất ngờ xong lại thấy hơi dao động, "Mẹ con hôm nay té xuống phải đi viện. Con thì sao, tới Hua tinh rồi nhỉ? Có quen không?"
"Con ấy ạ, cũng ổn. Nhưng giá cả hơi đắt đỏ, cha xem có thể..." Nhạc Dao cắn răng kiên trì, "Cha có thể cho con thêm 3 triệu không ạ? 3 triệu không được thì 2 triệu 3 cũng được ạ."
"Nhạc Dao!" Nhạc Phỉ Sơn hét ầm lên làm Nhạc Dao bị giật mình, "Mày tìm cha chẳng còn chuyện gì khác hả? Mẹ của mày nằm viện mày mặc kệ, chỉ chăm chăm vòi tiền! Mày còn có tim phổi không!"
"Con đảm bảo đây là lần cuối!" Nhạc Dao nói, "Đây là tiền con nợ 3 tháng trước, không trả sẽ bị ảnh hưởng muốn ngồi phi thuyền cũng không được, cha giúp con một lần thôi."
"Giúp cái gì mà giúp! Mày lúc nào cũng lần cuối, bao nhiêu cái lần cuối rồi? Toàn là thói quen bị mẹ mày dạy hư!" Nhạc Phỉ Sơn nói, "Tiền không có, chính mày tự mình xoay xở đi."
"Tút tút tút..."
Nhạc Phỉ Sơn ngắt cuộc gọi.
Tục Nghiêu hết bận thì trời đã tối đen, về tới nhà thì nghe tiếng lạch cạch, âm thanh lần này có hơi lớn. Anh mở cửa đi vào thì thấy Nhạc Dao đang cầm con dao băm thịt, tư thế kia không giống băm thịt mà giống băm người hơn.
Không phát hiện anh quay về? Cảnh giác thật kém.
Tục Nghiêu cởi áo khoác nhẹ nhàng đi tới sau lưng Nhạc Dao, đột nhiên giữ tay cầm dao của cậu rồi bịt mắt cậu lại. Anh đè thấp giọng, ngữ khí hung ác: "Không được nhúc nhích! Cướp đây!"
Cảm giác ấm nóng làm Nhạc Dao sợ hãi, cả người cứng đờ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Tục Nghiêu mới bình tĩnh lại. Cậu thả dao ra đổi thành nắm đấm, hầm hừ nói: "Giết đi! Giết xong có thể kế thừa tài sản kếch xù!"
Bố mày đây!
Tục Nghiêu liên lạc với chú Minh thì biết Nhạc Dao mua đồ ăn 110 đồng cũng không trả được. Anh lấy máy truyền tin đặc thù tra tài khoản của Nhạc Dao thì biết Nhạc Dao còn nợ một khoản vay.
Chậc chậc, cục cưng nhỏ đáng thương.
Tục Nghiêu ghim Nhạc Dao lại hít một hơi: "Em yêu, sao em lại giận dỗi thành dạng này rồi, ai chọc em cáu?"
Nhạc Dao giọng nói bực bội: "Tự tôi làm mình cáu."
Chẳng phải cậu thì cũng tính sạch lên đầu cậu rồi. Nhạc Dao nghĩ tới cục nợ 2 triệu thì muốn xoay dao nằm ngang, tự xiên cho mình mấy cái.
Tục Nghiêu cười cười: "Em nấu nướng xong xuôi đi, tôi đi tắm đã, tẹo nữa có gì thì nói sau."
Ở bên ngoài cả ngày mùi mồ hơi hơi nồng, Nhạc Dao cảm thấy áp lực trong không khí càng lớn. Cậu gật gật đầu, sau đó tiếp tục làm đậu que xào thịt rọi. Đồ ăn tối nay là cà tím nướng, đậu que xào thịt, còn có salad cà chua. Chỉ là món ăn bình thường mỗi ngày, thế nhưng món nào cậu cũng chăm chút từng tí một.
Sao lại không chăm chút? Đồ ăn đi vay tiền chú Minh đấy.
Nhạc Dao uất ức muốn chết, cậu chẳng biết làm thế nào mới kiếm được 2 triệu nhanh chóng. 2 triệu này so với 2 triệu trên Địa cầu năm 2019 không khác mấy, người bình thường phải đi làm bục mặt mới kiếm ra, cậu phải xoay thế nào trong nửa tháng?
Nêm nếm đồ ăn trong nồi xong, Nhạc Dao đi nhặt quần áo Tục Nghiêu vứt ra lên, còn có cái quần sáng Tục Nghiêu thay bị cậu chà đạp. Cậu nhìn phòng ốc bừa bộn thì càng bực, không thể nhịn nổi. Cậu đem quần áo xếp gọn để ở cửa nhà vệ sinh.
Tục Nghiêu đi ra nhìn thấy thì hỏi Nhạc Dao: "Xếp ở đây làm gì?"
Nhạc Dao trả lời: "Không biết trong túi anh có để gì không, anh lấy ra hết đi đã."
Tục Nghiêu hơi kinh ngạc: "Em giúp tôi giặt đồ?"
Nhạc Dao buồn bực: "Chỉ ném đồ vào máy giặt mà thôi. Còn nữa, hôm nay đi chợ tôi vay chú Minh 110 đồng, anh thuận tiện thì trả người ta đi."
Nói xong cậu chui vào bếp, nghĩ ngợi xem có nên vay tiền Tục Nghiêu trả nợ không.
Trong vòng 15 ngày không trả nợ sẽ ảnh hưởng tới quyền lợi, muốn ngồi phi thuyền hay mua đồ gì đắt đỏ đều cần giấy xác nhận, rất phiền phức. Nhưng đi vay, cậu lớn từng ấy tuổi chưa từng phải vay ai cái gì.
Nhạc Dao dọn đồ ăn lên bàn, lúc dùng bữa hơi mất tập trung. Một miếng đậu đũa cậu cắn ba cái ăn chưa hết. Trái lại, Tục Nghiêu ăn uống vui vẻ, nửa trái cà gắp vào bát liền không thấy tăm hơi.
Tốc độ ăn cơm của Sư đoàn trưởng Tục là sự khẳng định tốt nhất đối với trình độ nấu nướng của Nhạc Dao. Ăn xong anh đặt đũa xuống: "Lần sau làm nhiều nữa đi, ăn chưa đã."
Nhiều thế còn chưa đủ? Cái đồ thùng cơm nhà anh!
Nhạc Dao nhìn bàn ăn chỉ còn nửa quả cà nướng, ngậm đũa suy nghĩ rồi nói: "Thêm cũng được nhưng công bằng thì tiền ăn anh chi, tôi bỏ công nấu."
Tục Nghiêu sảng khoái: "Không thành vấn đề. Tẹo nữa chuyển khoản tiền sinh hoạt cho em."
Nhạc Dao gật đầu, lời ngỏ vay tiền đảo đi đảo lại vẫn không dám nói. Cậu ăn nốt nửa trái cà, thu dọn đơn giản rồi bỏ quần áo của Tục Nghiêu vào máy giặt.
Tục Nghiêu ăn no tám phần nhìn vợ nhỏ bận rộn cảm thấy khá vui mắt. Anh cầm máy truyền tin, đoán già đoán non xem Nhạc Dao có hỏi vay tiền không, thế nhưng chờ mãi chẳng thấy cậu mở lời, ngược lại đập vào mắt anh là căn nhà giấy màu mè sặc sỡ.
"Nhạc Dao Dao, em muốn nuôi cún à?" Tục Nghiêu hỏi, "Đây là cái gì?"
"Nuôi cún? Tôi còn chẳng nuôi nổi chính mình, nghĩ gì đi đèo bòng thêm con cún?" Nhạc Dao đến gần thì biết Nhạc Nghiêu hỏi cái gì, khóe miệng giật giật, "Không phải ổ chó!"
Cũng may Kỷ Phong Vũ chưa tới, nếu không người này không đơn giản bị "xe cán" đâu.
"Không phải ổ chó thì là cái gì?" Tục Nghiêu hỏi tiếp, "Ổ mèo hả?"
"Cũng không phải." Nhạc Dao nói, "Cái này... À, anh coi nó như căn phòng trút bầu tâm sự. Tôi làm để kể hết phiền muộn, kể xong thì mang đốt, coi như chưa có chuyện gì."
"Thần kỳ như vậy?" Tục Nghiêu nghiễm nhiên bày ra bộ dạng đùa cợt trẻ nhỏ.
"Đương nhiên rồi!" Nhạc Dao kiên trì nói mò, để có cái cớ hợp lý đốt "biệt thự" cho bạn tốt thì cậu phải liều mạng, "Thế nhưng tôi không biết đốt ở đâu mới thích hợp, anh chỉ cho tôi được không?"
Tục Nghiêu khoanh tay xem xét nửa ngày, nhìn ánh mắt Nhạc Dao không hề mang theo chút nịnh nọt nào thì muốn hóa thành con sói giật cà rốt từ tay thỏ con, ma xui quỷ khiến xoa nhẹ đầu Nhạc Dao: "Chờ tôi mặc áo khoác rồi sẽ đưa em ra ngoài."
Nhạc Dao cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên từ lúc rời khỏi nhà lạnh: "Vâng."
Tục Nghiêu lấy quần áo bình thường từ trong tủ, thấy Nhạc Dao ánh mắt tha thiết mong chờ không khỏi cười hỏi: "Còn chưa ra ngoài? Em còn muốn nhìn "cá" ngày hôm qua chưa ăn được to thế nào hả?"
Nhạc Dao nghe rõ ràng, lỗ tai đỏ ửng ôm chặt nhà giấy chạy ra ngoài.
Tục Nghiêu thay đồ xong thì phi hành khí cũng đã đậu bên ngoài. Chú Minh và Yến Kiệt nghe thấy âm thanh cũng đi ra nhìn, chú Minh hỏi: "Thủ trưởng muốn ra ngoài ạ?"
Tục Nghiêu châm điếu thuốc cười cười: "Ừm, ra ngoài đi dạo với vợ nhỏ."
Chú Minh: "..."
Yến Kiệt: "..."
Nhạc Dao ôm "nhà trút giận" của cậu lên phi hành khí, niệm đi niệm lại trong lòng: Không được cáu! Không cáu!
Nhạc Dao không biết Tục Nghiêu đưa cậu đi đâu, cậu ôm "biệt thự" nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài đặc biệt tối tăm, khu sinh hoạt cũng có rất ít đốm sáng. Phi hành khí chậm rãi tăng tốc, Nhạc Nghiêu định vị một điểm trên bản đồ, Nhạc Dao để ý đó là một nơi ven bờ biển.
Thực tế nó đúng là một nơi ven biển. Tục Nghiêu sau khi hạ cánh thì biến đổi phi hành khí thành vật chiếu sáng. Nhạc Dao nhìn thấy bên dưới chân cậu là bãi cát, bên cạnh là một bìa rừng, vì quá xa và ánh sáng không đủ nên không thấy rõ. Sóng nối sóng, gió nối gió ào ào.
Tục Nghiêu: "Em đốt đi."
Nhạc Dao: "Cho tôi mượn bật lửa được không?"
Cậu cũng mang theo bật lửa, nhưng cậu thấy bật lửa lúc Nhạc Nghiêu châm thuốc có vẻ tốt hơn.
Nhạc Nghiêu thoải mái đưa bật lửa cho Nhạc Dao, Nhạc Dao nhận lấy ôm nhà giấy tới chỗ xa hơn, ngồi chồm hỗm viết cái gì đó trên cát.
Tục Nghiêu hiếu kì tới nhìn, tới gần mới biết Nhạc Dao viết cái gì anh không hiểu lắm. Giống chữ viết nhưng bên ngoài lại ngoằn ngoèo một đống nữa? Cong rồi lại cong y như mì ăn liền?
Nhạc Dao viết rất nhanh, một lúc liền viết xong thông tin của Kỷ Phong Vũ với vẽ xong phù chú, vẽ xong đủ để người nhìn xong cũng ngu theo luôn. Vẽ xong cậu châm lửa đốt "biệt thự", chưa được bao lâu thì gió thổi tro của "biệt thự" cũng chẳng sót lại.
Tục Nghiêu hỏi: "Vậy là xong rồi?"
Nhạc Dao gật đầu: "Ừm, thế là được rồi."
Cùng lúc đó, ở khu mồ mả Kỷ Phong Vũ nhận được một biệt thự khá lớn gửi từ dương gian. Dương gian đã bao lâu chưa có đồ gửi xuống, họ hàng hang hốc quỷ đều tò mò ra nhìn một cái.
Bọn họ phát hiện biệt thự này cũng đủ lợi hại, một tòa ba tầng chính diện có một nhãn hiệu hoàn chỉnh, bên ngoài viết: Vừa thơm vừa giòn, dư vị vô tận!
Phía bên trên là dao cạo râu, bên cạnh dao cạo râu viết: Sạch không tì vết!
Còn có dầu gội đầu: Sạch, nuôi dưỡng, một bước chính xác!
Mặt bên còn quá đáng nữa, là kẹo m.út. Trên bao bì viết: Mlem mlem mlem! Ngọt ngọt ngọt!
Bên phải là "áo mưa": Trải nghiệm kho.ái cảm tới từ linh hồn, mang cho bạn sự an toàn và hưởng thụ!
Kỷ Phong Vũ: "..."
Thời khắc này Kỷ Phong Vũ biết, Nhạc Dao quả nhiên là anh – em – tốt của gã...
Đêm đó, Kỷ Phong Vũ mang theo mấy con quỷ bạn tốt cùng dọn vào ở trong biệt thự. Tuy biệt thự này có hơi ba chấm nhưng nó có thể che mưa chắn gió cho họ, hơn nữa đi vào trong bọn họ có thể tương tác với đồ vật.
Giống như nhang vòng nè, còn có bài poker, mạt chược với mấy thứ đồ ăn uống giải trí nữa. Những thứ này với họ khá khan hiếm. Hết cách, sinh mệnh của quỷ dài vô tận, bọn họ cũng thấy chán, cũng cần cái để chơi chứ.
Thời điểm Nhạc Dao và Tục Nghiêu quay về, trong phòng nhiều hơn ba người anh em quỷ. Một người đương nhiên là Kỷ Phong Vũ, hai người còn lại là Tống Hòa chết năm 32 tuổi, cao lớn vạm vỡ còn để đầu trọc trông hơi giống đồ tể. Khi còn sống anh ta mở siêu thị, nghe nói khi ấy làm ăn rất tốt.
Một người khác là Vương Phi Hiệp chết năm 28 tuổi, lúc còn sống bán tôm hùm đất xào cay. Người này và Tống Hòa có hình tượng trái ngược nhau. Tống Hòa cao lớn vạm vỡ, Vương Phi Hiệp thì gầy như cọng giá.
Hai người này chết muộn hơn Kỷ Phong Vũ hai mấy năm, dù Kỳ Phong Vũ trông trẻ nhưng bọn họ vẫn coi nhau như anh em.
Nhạc Dao nghe Kỳ Phong Vũ giới thiệu xong thì nói với Tục Nghiêu: "Tôi đi vệ sinh đã."
Tục Nghiêu cũng vừa lúc có việc cần xem xét nên chỉ "Ừ" một tiếng. Anh cũng không biết vợ nhỏ vừa mới vào nhà vệ sinh đã điên cuồng cùng "quỷ nam bên ngoài" điên cuồng "trò chuyện"!
Tục Nghiêu không nghe được bọn Kỷ Phong Vũ nói chuyện nên dĩ nhiên là không cần giấu giấu diếm diếm, bọn họ đều nói thẳng với Nhạc Dao. Nhạc Dao sợ Tục Nghiêu nên viết bằng đầu ngón tay trên nền gạch.
Nhạc Dao: Nhận được nhà chưa?
Kỷ Phong Vũ: "Chú mày nói ra còn không ngượng mồm? Lấy hộp giấy làm phòng ở, còn là anh em nữa không?"
Nhạc Dao: Có là tốt lắm rồi, cứ ở tạm đi đã. Chủ nhân cũ thân thể này vay tiền chưa trả, tiền trong tài khoản đều bị trừ sạch rồi, còn nợ nhiều lắm nên tôi vẫn đang lo nè. Mấy người có phương pháp kiếm tiền nào không? Không có tiền thì tôi cũng chẳng có cách nào mua đồ cúng cho các người.
Kỷ Phong Vũ: "Tức là còn lâu mới có nhà mới chứ gì?"
Nhạc Dao nhọc lòng phí lời, thằng nào nói Omega không tiết tháo! Ông đây là Omega đúng không? Cho mày ở cái phòng không trinh tiết!
Tống Hòa hỏi: "Người anh em Tiểu Nhạc nợ nhiều hay ít?"
Nhạc Dao: 2 triệu 3
Vương Phi Hiệp: "Hơi nhiều."
Nhạc Dao: "..."
Hơi nhiều con khỉ, là rất nhiều!
Kỷ Phong Vũ: "Nhạc gia mặc kệ cậu?"
Nhạc Dao: Một lời khó nói hết. Trong nhà có mẹ kế lòng dạ rắn rết.