Có người dùng tiếng Hoa bập bẹ hỏi xem tại sao lại phải làm vậy, những kẻ này trả lời: "Đương nhiên là quỳ lạy Diêm Quân rồi! Mấy người còn đứng sừng sững như vậy làm cái gì? Còn không mau quỳ xuống cúng bái!"
Binh lính Phi Lang: "..."
Chả hiểu kiểu gì. Quỳ cái con khỉ gì mà quỳ? Sếp bọn tôi còn không cho bọn tôi quỳ ấy.
Người lính này vừa suy nghĩ vậy xong quay người lại thấy Tục Nghiêu, điều làm cho anh càng giật mình hơn là khi thủ trưởng của họ vừa đặt chân xuống khỏi phi hành khí, những vong linh dân thường này đều đổi hướng quỳ mọp về phía anh!
"Tham kiến Diêm Quân."
Vạn linh quỳ lạy, thanh thế hùng vĩ, kinh sợ tám phương!
Phù ấn trong lòng bàn tay Tục Nghiêu chiếu ra kim quang chói lòa, anh hạ tay trái theo bản năng. Theo động tác của anh, chỉ có 2 3s trôi qua, chu vi xung quanh bệnh viện đều được chiếu sáng rực rỡ.
"Thủ trưởng?"
Binh lính sư đoàn Phi Lang như lạc vào cõi mơ. Tuy bọn họ là vong linh, thấy nhiều chuyện kì quái nhưng ai mà nghĩ cấp trên nhà họ lại là đối tượng hàng vạn vong linh quỳ lạy! Chẳng phải đây là đãi ngộ tương đương với ông lớn cõi âm hả?!
"Yên lặng, đừng làm ảnh hưởng tới thái thái nhà ta đang nghỉ ngơi." Thanh âm trầm thấp mạnh mẽ của Tục Nghiêu truyền tới, người đã đi vào trong. Quần chúng vong linh tự giác cách xa hơn 10m.
Binh sĩ Phi Lang: "..."
Có người hiếu kì chọt chọt một kẻ mặc quần áo có phong cách không sai biệt lắm với bọn họ: "Các người quỳ lạy cái gì vậy? Thủ trưởng còn chưa có quay lại mà."
Người kia trả lời: "Đương nhiên là quỳ lạy dưới ấn Diêm Vương. Chỗ kia kìa, anh không thấy hả?"
Hắn ta chỉ vào một chỗ trong bệnh viện đang lóe lên kim quang, có thể thấy một phù ấn nho nhỏ: "Ấn Diêm Vương là pháp ấn của Diêm Quân, thấy pháp ấn tương đương thấy bản quân, đương nhiên phải quỳ."
Binh sĩ Phi Lang hỏi: "Sao phải quỳ?"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt như đang nói "Mày bị ngu à?"
Sau đó có một ông anh vong linh đứng ra giải thích: "Diêm Quân là thiên tử của Ngũ Điện Diêm La, tại cõi âm tương đương vua của cõi dương, chú em quỳ hay không quỳ?"
Binh sĩ Phi Lang trả lời: "Người dương gian bọn tôi không quỳ trước bậc đế vương."
Người dân: "..."
Ông nói gà bà nói vịt, lệch pha nhưng vẫn cố nói!
Sau khi đám người Sarna và Vạn Đắc Khánh rời đi, trong viện sẽ không gia tăng bệnh nhân, dù sao cũng khá hơn chứ không rối ren như trước. Tục Nghiêu xuyên qua khu chữa bệnh, đi thẳng vào khu vực đặc biệt.
Nhạc Dao vẫn nằm trên giường bệnh. Cậu vẫn chưa tỉnh, đang được cắm kim truyền dịch. Tục Nghiêu cẩn thận nắm lấy tay cậu, giúp Nhạc Dao vuốt lại tóc tai tán loạn, nhỏ giọng nói với viện trưởng Lưu đứng cạnh: "Đại khái khoảng bao lâu nữa em ấy có thể tỉnh ạ?"
Viện trưởng Lưu trả lời: "Qua chừng hơn nửa canh giờ nữa hiệu lực của thuốc sẽ hết ạ. Phu nhân cũng có thể sẽ ngủ thẳng tới ngày mai, dù sao cũng tối rồi, hơn nữa vừa mổ xong thân thể sẽ không được tốt cho lắm."
Tục Nghiêu lại hỏi: "Đám nhóc đâu rồi?"
Viện trưởng Lưu khi nhắc tới chuyện này không khỏi kích động: "Tốt! Cực kì tốt! Nói ra thì khó tin lắm, thân thể các bé tuy rất nhỏ nhưng phát d.ục không sai chút nào. Các bé có thể tự hô hấp, chức năng tim phổi không vấn đề, chỉ số khác cũng rất tốt. Khoảng thời gian sắp tới chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc sẽ không để lại ảnh hưởng gì, giống y như trẻ con sinh đủ tháng. Thủ trưởng nhanh tới xem chứ? Ở cách vách tôi. Lão thủ trưởng và lão phu nhân cũng đang ở đó ạ."
Trời vừa tối hai cụ đã tới ngay như hẹn trước, ai nghĩ con dâu không có nhà! Đã ở viện rồi! Việc này dọa bọn họ một phen, dùng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện. Sau đó thì được gặp cả con dâu cùng cháu nội.
Tuy nhỏ bé nhưng chẳng có gì ngăn nổi tình yêu đong đầy.
Hai người xác nhận Nhạc Dao không gặp vấn đề gì thì sang thăm cháu trai cháu gái, đã nhìn được một lúc rồi. Bọn họ cũng không dám tới quá gần, dù sao âm khí cũng khá nặng, lo sợ sẽ ảnh hưởng không tốt tới em bé.
Tục Nghiêu tiến vào, hai cụ đã bắt đầu nghĩ xem nên đặt tên cháu là gì rồi. Tục mama bay tới bên cạnh: "Tục Nghiêu mau tới xem mấy nhóc đi con, đáng yêu lắm!"
Tục Nghiêu tới cạnh lồng giữ nhiệt nhìn, cảm giác hai cụ nhà mình đúng là trợn mắt nói điêu. Con trai con gái của anh chẳng có chỗ nào dính với chữ "đáng yêu", khen "đáng yêu" được thì đúng là dối lòng. Một đám nhỏ nhỏ hồng hồng, da mỏng tới mức tơ máu cũng có thể thấy, giống y như chim non không lông mới phá vỏ chui ra. Tuy anh cũng thích lắm.
"Chúng nó nhỏ như vậy thì ăn cái gì bây giờ?" Tục Nghiêu không khỏi lo lắng.
"Giai đoạn đầu sẽ dùng dịch dinh dưỡng, lớn hơn một chút sẽ cho các bé uống sữa." Viện trưởng Lưu cũng đi vào theo, nghe vậy thì đáp, "Xin ngài yên tâm, kế hoạch nuôi dưỡng giai đoạn đầu chúng tôi đã vạch ra hết rồi ạ."
"Được rồi. Cần mua gì cứ trực tiếp thông báo cho Leslie." Tục Nghiêu nói, "Còn nữa, chốc nữa sẽ có chút chấn động, để lồng giữ nhiệt và giường ở trạng thái lơ lửng, đừng làm họ sợ."
"Chấn động?"
"Qua hai canh giờ nữa sẽ có quân đội Sarna tiến công từ trái phải, tôi để Yến Kiệt mang hết đi giúp đỡ Sư đoàn phó Đường, cho nên sẽ ảnh hưởng tới trụ sở."
Viện trưởng Lưu: "..."
Ngài đùa à? Đây là tiếng người sao?!
Tục papa cau mày: "Thế bên này tính sao?"
Tục Nghiêu nói: "Con để bọn họ lên chuyển vật tư trước."
Tục mama lên tiếng: "Trên tay con là thứ gì?"
Bà chú ý, trên tay con trai mình hình như có thứ gì màu vàng.
Phù văn lóe lên, chân Tục mama mềm nhũn, Tục papa nhanh nhẹn tới đỡ người mới tránh được một kiếp quỳ xuống đất.
Tục papa tới đỡ vợ cũng cảm thấy một loại uy áp kì lạ, cực kì tốn sức mới nhịn nổi không quỳ xuống. Ông đột nhiên nghĩ tới đám vong linh quỳ lạy bên ngoài, hỏi Tục Nghiêu: "Con trai, kẻ đám vong linh ngoài kia đang quỳ bái không phải con chứ?"
Tục Nghiêu không lên tiếng. Kim quang di chuyển trong lòng bàn tay, kí ức dời non lấp biển xa lạ ùa về.
Kẻ các vong linh bên ngoài đang bái lạy là anh, không sai. Nhưng anh là ai? Ngũ Điện Diêm La thiên tử?
Cũng không đúng.
Trên tay anh là pháp ấn của Diêm Vương, thế nhưng anh không thật sự là Diêm Vương.
Còn chuyện rốt cuộc là ai...
Viện trưởng Lưu thấy mắt lãnh đạo nháy mắt ánh lên vẻ lúng túng, bỏ lại câu "Chăm sóc Nhạc Dao cho tốt", rời đi không ngoảnh lại.
Dân chúng vong linh vẫn còn bên ngoài, càng ngày càng tụ tập đông hơn. Tục Nghiêu ra ngoài bọn
họ cũng không quỳ nữa, thế nhưng đều nhìn Tục Nghiêu. Tống Hòa và Bối Hồng Lợi cùng binh sĩ vong linh trấn ở cửa bệnh viện, ước chừng như thể đề phòng có kẻ sinh sự.
Bọn họ thấy Tục Nghiêu đi ra thì tới đón trước.
Tống Hòa dường như muốn nói gì, thế nhưng không lên tiếng mà lại lùi về sau tầm hai bước.
Không biết phải nói sao, rõ ràng vẫn là người kia nhưng áp lực gia tăng gấp bội. Tục Nghiêu hiện tại làm người ta rất muốn cúi đầu xuống, thậm chí còn muốn quỳ mọp luôn xuống đất.
Vẫn là Bối Hồng Lợi lên tiếng: "Tiểu Nhạc tiên sinh sao rồi Sư đoàn trưởng Tục?"
Bọn họ đều biết Nhạc Dao đang ở trong bệnh viện, vướng phải việc người bị thương dễ dàng nhiễm âm khí nên mới không vào.
"Vẫn chưa tỉnh." Tục Nghiêu trả lời, "Nhưng tình trạng cũng coi như ổn định rồi."
"Thưa thủ trưởng, đã an bài thủ vệ cho đoàn khảo sát ở phụ cận theo chỉ thị của ngài, trước mắt mọi thứ đều ổn." Binh sĩ vong linh nói, "Thế nhưng người nơi này ngày càng nhiều, còn nói chuyện chúng ta nghe không hiểu, có muốn khuyên họ rời đi không ạ?"
"Không cần, có chuyện vừa vặn tôi cần họ hỗ trợ." Tục Nghiêu nhìn không hết đầu các vong linh, "Anh Tống, anh Bối từng đánh giặc chưa?"
Tống Hòa: "... Đã từng đi lính, không đánh giặc."
Bối Hồng Lợi: "Từng giết người, không đánh giặc. Sư đoàn trưởng Tục hỏi cái này làm gì?"
"Muốn nhờ hai vị giúp một chuyện." Tục Nghiêu nâng máy truyền tin trên cổ tay lên, "Khoảng chừng 1h sau sẽ có một đội quân thú nhân Sarna đến Hua tinh. Đương nhiên bọn chúng sẽ không ngu dốt tới mức hạ cánh xuống mặt đất, thế nhưng rất có thể sẽ công kích từ khoảng cách xa. Vì Vodape rơi vào tình trạng khẩn cấp thế nên tôi đã điều gần hết quân số qua rồi, nơi này phải dựa vào chính chúng ta giải quyết."
"Anh... Ngài muốn chúng tôi đi đối phó với hai đội thú nhân kia?" Tống Hòa hỏi.
"Gọi là đối phó thì không đúng, gọi là điều khiển thì đúng hơn." Tục Nghiêu nói, "Phi Lang dù có quân đoàn vong linh, thế nhưng số lần bọn họ dùng hình thái vong linh thực chiến với con người sống gần như là số 0. Nhập xác, điều khiển, mê hoặc này nọ bọn họ kém xa mọi người, vậy nên muốn nhờ vả hai vị một chuyện, chính là điều khiển thú nhân chuyển hướng Vodape."
"Sư đoàn trưởng Tục muốn bọn chúng tự tay đánh người nhà mình?" Bối Hồng Lợi hỏi.
"Không sai. Sở dĩ muốn ra tay với chúng vì chúng ta có cổng Hải Toàn. Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất tới Vodape, bọn chúng sẽ trở tay không kịp."
"Nhưng có hai chúng tôi thì không đủ." Tống Hòa nói.
"Vong linh ở nơi này mọi người cũng có thể dẫn theo."
Tục Nghiêu nói xong dùng ngón giữa vẽ một phù văn trong không khí, bên trên phù chú làm động tác thi triển, phù văn từ một biến thành ba. Tục Nghiêu vỗ vỗ phù văn tới chỗ Tống Hòa và Bối Hồng Lợi, còn có trên người vị binh sĩ Phi Lang kia. Làm xong, vạn vong linh cũng cúi đầu trước họ.
Mẹ tôi ơi, cái này quá kí.ch thích rồi!
Tống Hòa thử gọi vong linh bên cạnh: "Vị này theo tôi đi."
Sau đó anh cấp tốc bay lên không trung, vong linh kia cũng đi theo. Một đội ngũ vong linh dài dằng dặc bay lên, nối đuôi nhau y như một con rồng lớn phá tầng mây! Dàn trận thế này, đừng nói là hai đội thú nhân, chấp nguyên hai cái tinh cầu đầy thú nhân cũng được, có thể đánh cược một phen ngon ơ!
So sánh với chuyện này, tình cản của Vạn Đắc Khánh và đám thú nhân tại Vodape không được tốt lắm. Vạn Đắc Khánh lần nhứ N bị đám thú nhân xỉ vả, gã phẫn nộ nhìn tướng lĩnh thú nhân: "Sắt Tạp! Mày mù à! Sao lại công kích tao!"
Tướng lĩnh thú nhân vừa tức vừa giận: "Tao biết thế đ** nào được nó nổi điên cái gì!"
Rõ ràng lúc mới tới còn khá tốt, chừng 10" trước chẳng biết tại sao, luôn có mấy người thất thường như vậy! Đột nhiên nổi điên rồi đánh quân mình! Bọn chúng đã xử xong ba người bên mình rồi. Nếu như người bình thường thì chẳng nói làm gì, nhưng đều là sĩ quan chỉ huy!
"Chẳng phải mày kêu đã bố trí hai đội ngũ ở Pháo đài Quang Minh, có thể đề phòng toàn bộ người Phi Lang tới đây sao? Nói tao nghe thế này là như thế nào?"
Lãnh đạo trung cấp tại Sư đoàn Phi Lang đều có mặt, còn có Sư đoàn phó Đường. Ngoại trừ Tục Nghiêu không tới, Vạn Đắc Khánh nghi ngờ Sư đoàn Phi Lang đã điều toàn bộ lực lượng tới đây rồi! Chẳng phải đã nói có người kiềm chế quan binh tại Hua tinh sao? Kiềm cái rắm!
"Mày còn không biết xấu hổ nói tao? Nếu như vợ Tục Nghiêu không được giải cứu, chúng ta sẽ không bị động thế này!" Sắt Tạp hừ một tiếng, "Tao đã lệnh cho người ở Pháo đài Quang Minh tức tốc tới Hua tinh rồi. Tao không tin lúc ấy Tục Nghiêu còn chống đỡ nổi! Chỉ cần bọn chúng điều binh, chúng ta dư sức chống trả nơi này."
"Hi vọng vậy." Vạn Đắc Khánh càng đánh mặt càng đen, còn suy xét đầu hàng. Trước kia gã muốn nửa quyền sở hữu Hua tinh nên mới dấn thân, nghĩ tới vẫn thấy chấn động! Bọn chúng cho rằng đã giải quyết được quân đoàn vong linh, thế nhưng không. Cái kĩ năng không phân biệt nổi địch ta kia, bọn chúng chưa hề nghĩ tới!
Binh sĩ Yến Kiệt mang tới không biết làm thế nào để nhập xác, thế nhưng nơi này có lão Dung Quý còn có Kỷ Phong Vũ. Năng lực Kỷ Phong Vũ không quá cường đại, thế nhưng lão quỷ già họ Dung kia vừa mới ra tay đã lột của đối phương một lớp da! Năng lực học tập của người trẻ tuổi rất nhanh, hơn nữa bọn họ còn không chịu công kích vật lí, tùy tiện dằn vặt tùy tiện thử nghiệm. Chỉ sợ bọn họ không thể khống chế đối phương chém giết nhau, chỉ có thể khống chế đối phương đứng yên, cái này đã là đòn chí mạng giáng vào quân đội thú nhân.
Dường Diệp từ khi đặt chân tới Vodape chưa từng nghỉ ngơi, hôm nay cuối cùng cũng có thể không cần nhúng tay. Vong linh Yến Kiệt dẫn tới, còn có lão Dung và Kỷ Phong Vũ được Nhạc Dao phái tới từ trước đều cực kì ra sức. Anh nắm tay Yến Kiệt: "Chú em thử hỏi Tục ca xem phía bên kia chống đỡ nổi không, nếu không thì chú dẫn người quay lại đi."
Yến Kiệt nói: "Trước đấy tôi cũng đâu muốn dẫn hết quân tới, thế nhưng đây là ý Tục ca. Chờ tôi hỏi lại."
Kết nối toàn tức được mở ra. Tục Nghiêu nhận, anh đã quay về phòng bệnh, yên vị bên cạnh Nhạc Dao.
Đường Diệp còn nghĩ người anh em của mình đang như nước sôi lửa bỏng cơ? Kết quả bật lên thì thấy cái khung cảnh yên bình muốn đấm cho vài phát này!
Yến Kiệt kinh ngạc: "Hai đoàn quân Sarna rất nhanh sẽ tới chỗ anh nhỉ Tục ca? Anh đây..."
Tục Nghiêu nói: "Không tới, chúng nó lập tức xuất phát đi Vodape rồi."
Yến Kiệt: "What?"
Tục Nghiêu: "Chốc nữa chuẩn bị đón tiếp, có bất ngờ lớn."
Đường Diệp nhìn chằm chằm phía sau Tục Nghiêu một lúc lâu: "Tục Nghiêu, phía sau lưng chú em là cái gì?"
Tục Nghiêu quay đầu: "Con trai con gái của tôi."
Đường Diệp: "..."
Yến Kiệt: "..."
Tục Nghiêu nói xong thì có cảm giác Nhạc Dao giật giật. Anh quay đầu lại, quả nhiên Nhạc Dao đã tỉnh rồi.
Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Cảm giác thế nào? Vết thương còn đau không?"
Nhạc Dao trả lời: "Em không đau."
Cậu nghĩ tới mình bị thương lúc nào thì giật mình: "Các con đâu rồi?"
Thấy Nhạc Dao muốn gồng mình ngồi dậy, Tục Nghiêu vội ấn người lại: "Ở đây ở đây, em đừng nóng vội. Yên tâm, các con rất tốt. Tuy bé nhỏ nhưng đều khỏe mạnh. Viện trưởng Lưu nói chỉ cần chăm sóc cẩn thận, bọn chúng sẽ không khác gì những đứa trẻ sinh đủ tháng."
Nhạc Dao: "Thật hả?"
Tục Nghiêu: "Thật mà. Không tin em ra mà xem?"
Lồng giữ nhiệt lơ lửng trôi tới, trôi cực kì vững vàng, bọn nhóc bên trong không hề cảm nhận được chuyển động.
Nhạc Dao nhìn thấy ba dáng hình bé nhỏ. Bọn chúng nhắm chặt mắt, tay siết thành quả đấm, miệng thỉnh thoảng chóp chép. Nhỏ bé tới vậy, nhỏ tới mức một bàn tay của Tục Nghiêu cũng có thể nắm lấy, cậu không dám chạm vào.
Tục Nghiêu nói: "Hai nam một nữ, đều là Alpha. Vất vả cho em rồi."
Nhạc Dao: "..."
Nhạc Dao cảm thấy hơi nóng trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn Tục Nghiêu đang nắm chặt tay mình: "Anh..."
Tục Nghiêu ngắt đường truyền, mở lòng bàn tay cho Nhạc Dao xem pháp ấn, cười cười thì thầm bên tai cậu: "Cục cưng bé nhỏ, em còn nhớ tôi là ai không?"
Đối với hai người con cũng có rồi, hỏi chuyện này có chút kì quặc. Nhạc Dao nghe xong thì lại rơi vào trầm tư.
Tục Nghiêu có năng lực khác hẳn với người bình thường, cũng cực kì đẹp trai. Người này còn có thể lấy ngón tay làm bút vẽ, tự mình mang theo linh lực.
Mà bọn họ có qua lại với nhau từ khi nào ấy nhỉ...
Nhạc Dao dùng kí ức của cả hai đời nghĩ cũng không ra. Cậu chỉ nhớ rõ Tục Nghiêu là bạn đời kiếp này của cậu, là cha của con cậu. Còn thân phận của anh, chẳng lẽ là Diêm Vương hàng thật giá thật?!
Pháp ấn kia cậu từng thấy ở chỗ sư phụ rồi, cậu biết đấy là pháp ấn của Diêm Vương. Sao có thể?
Nhạc Dao nghiêm túc nhìn chồng: "Ý anh là, trừ kiếp này thì chúng ta cũng từng gặp nhau ở một kiếp khác rồi ấy hả?"
Tục Nghiêu: "Ừ."
Nhạc Dao: "Cơ mà tại sao một chút ấn tượng nhỏ em cũng không có? Là chúng ta ở một thế giới khác sao?"
Tục Nghiêu nghĩ một lúc: "Em chưa gả đi, thế nhưng trong lòng chúng ta đã thừa nhận nhau rồi."
Nhạc Dao: "... Anh đùa em à? Sau đó chúng ta tại sao lại không về chung một nhà?"
Tục Nghiêu ôm lấy Nhạc Dao, không lên tiếng.