• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Trạch đảo mắt nhìn bốn phía, “Chủ nhân hình như rất thích đồ làm bằng ngọc.” Đại sảnh Lang phủ treo trang sức bằng ngọc dùng thủ pháp chạm rỗng khắc hình con Lân - đúng là tinh phẩm từ thời Chiến quốc, từ đó có thể thấy được tài lực và sức ảnh hưởng của Lang phủ, Ôn Trạch nhìn vân đạm khinh phong, sắc mặt không chút biến đổi, không ngờ lại là hậu duệ của hoàng tộc.

“Nếu là tôi thì chỉ cần treo một cây đèn Trản Vân Văn ngọc là đủ rồi, ngọc không phải là để khoe ra, nó là một loại duyên phận, trên đời này có thể có hai viên kim cương giống nhau, nhưng căn bản là sẽ không thể có hai viên ngọc giống nhau.” Ôn Trạch nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trên tay, ánh mắt sâu thẳm, “Khi người ta lần đầu nhìn thấy một viên ngọc, trái tim sẽ mách bảo cho họ biết nó có phải thứ thuộc về họ hay không, bất kể đắt hay rẻ, xấu hay đẹp, chỉ cần liếc mắt một cái đó chính là duyên phận.”

“Tìm ôn nhu bên trong sự hào nhoáng, con người không phải cũng thế sao?”

Ánh mắt hắn sáng lên, “Năm đó khi cha tôi đặt tên cho tôi cũng mang theo hàm ý như vậy, không thể ngờ được là Liễu tiểu thư có thể hiểu rõ ràng như vậy.”

Tôi nhấp một ngụm rượu, cảm giác nóng cháy từ cổ họng lan dần xuống, một mùi vị cay nồng xộc lên, “Ôn tiên sinh có thể đi làm nhà văn được đấy, tôi chỉ là phàm phu tục tử, vẫn thích thứ gì có giá trị thực tế hơn. Tôi bị muộn rồi, có lẽ Phí thiếu gia đã tới bữa tiệc, tôi còn phải đi làm tròn trách nhiệm của mình.” Câu nói của tôi hơi vô lễ.

“Trên phương diện đồ ngọc, Liễu tiểu thư chắc là thích Ngọc Hàm Thiền phải không, ngậm ở trong miệng, trắng như đôi cánh thiên thần, giống như tín hiệu tái sinh.” Giọng điệu chắc chắn của Ôn Trạch truyền tới từ phía sau là tôi hơi dừng chân. Hắn đi lên phía trước, “Tôi đã đoán đúng rồi phải không?” Ánh mắt hắn cô đọng thâm trầm, tôi chợt lâm vào tự hỏi nhưng vẫn không tìm ra được từ nào để trả lời. Đứng im nhìn hắn vài giây.

“Khả năng của Ôn tiên sinh thật tốt, trợ lý này của tôi bình thường không thích để ý đến người khác đâu.” Âm thanh chậm rãi của Phí Như Phong truyền đến, tôi lập tức xoay người, động tác nhanh như vậy chính là biểu hiện của việc có tật giật mình, Phí Như Phong cười nửa miệng, ánh mắt tối như đáy vực. Muốn chết! Tôi bước lên đón: “Đang nghĩ lão già đáng chết kia còn quấn lấy anh thật lâu chứ, thả anh đi nhanh vậy sao?” Tôi vô cùng thân thiết vuốt ve áo hắn.

“Bảo bối như em ở đây sao tôi có thể không tới thật nhanh chứ?” Một cánh tay hắn vòng qua ôm lấy eo tôi, cúi xuống trao một nụ hôn.

Ra đường gặp quỷ! Trong lòng tôi kêu lên sợ hãi, bởi vì không hiểu sao tôi lại hơi cúi mặt để nụ hôn của hắn rơi lên mũi tôi, ánh mắt của tôi và hắn nhìn nhau trong 5 giây, sau đó hắn lập tức trở nên bình thản.

“Từ lâu đã nghe danh Ôn tiên sinh có thể hô mưa gọi gió ở thị trường chính khoán Mỹ, là một nhân vật lớn điển hình, hôm nay vừa gặp quả nhiên là khí độ phi phàm.”

Ôn Trạch cùng hắn bắt tay “Phí tiên sinh nổi tiếng là người kinh doanh giỏi nhất Bản thành, có thể làm quen với ngài chính là vinh hạnh của tôi, nếu có thời gian mong ngài chỉ bảo nhiều hơn.”

Hai người đối đáp khéo léo, phong độ có thừa, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy hoảng hốt, một kẻ lúc nóng lúc lạnh, một kẻ ôn nhu như ngọc, đứng cùng một chỗ thật sự là không phân cao thấp, vô cùng đáng xem. Xung quanh đã có rất nhiều người nhìn về đây.

Phí Như Phong nâng tay tôi lên “Xin lỗi không thể bồi tiếp lâu hơn, chúng tôi nên tới chào hỏi chủ nhân bữa tiệc trước.”

“Xin mời tự nhiên.”

Lang Nhất Phàm vừa nhìn thấy Phí Như Phong lập tức nắm lấy vai hắn “Tới tới tới, ta đang tìm cháu đây, Tiểu Nhã vừa từ Paris về, luôn miệng kêu buồn khiến ta nghe muốn to cả đầu luôn, ta nhớ rõ cháu đã từng ở Paris một thời gian mà, hai người nhất định có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau.”

Vẻ đẹp của Lang Nhã như ánh sáng chiếu ra xung quanh. Một bộ váy màu lam đậm, trên cổ tay có mang chiếc lắc hình con bướm tinh xảo hiếm có, xinh đẹp quý phái hơn người!

Phí Như Phong vô cùng phong độ nâng bàn tay nhỏ bé của Lang Nhã khẽ hôn lên, tôi có thể cảm nhận được trái tim Lang Nhã đang kịch liệt nhảy nhót, Phí Như Phong mặc tây trang xanh ngọc thật sự là quá chói mắt! Khi hắn buông tay nàng ra ngẩng đầu lên, ánh mắt của Lang Nhã sáng lóe kinh người, nụ cười càng thêm quyến rũ:

“Tôi nghe cha nói anh cũng từng đi du học ở Paris, tôi có phải nên gọi anh một tiếng học trưởng không?” Ánh mắt liếc về phía Phí Như Phong quyến rũ tới mức có thể làm người ta mềm nhũn, không biết Phí Như Phong có bị tác động hay không, nhưng mà hắn phá lệ bỏ qua tôi, nhanh chóng cùng Lang Nhã khiêu vũ.

Bước nhảy của Phí Như Phong và Lang Nhã đều là hạng nhất,hai người nhẹ nhàng xoay tròn, hợp nhau đến không gì hơn được. Lang Nhất Phàm cười tới mãn nguyện, ở nơi này ai mà không muốn có được con rùa vàng Phí Như Phong, bây giờ nhìn thấy con gái có cơ hội tranh đoạt, đúng là chuyện đáng mừng. Hắn quay đầu nhìn tôi: “Làm người nên tự biết mình là ai, mình hợp với nơi như thế nào phải nhìn cho thật rõ!” Không thẹn là chính khách xuất sắc, nói năng thật hàm súc.

Tôi dùng một ít đồ ăn rồi đi tới sau hoa viên, ánh trăng trên cao tỏa ra những tia sáng xinh đẹp, phong cách hoa viên hé lộ vẻ chói mắt quyền quý của chủ nhân. Tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao, lấp lánh lấp lánh, những ngôi sao lập lòe làm cho ánh mắt người ta cảm thấy mờ mịt.

“Thật đáng thương, lại trở thành vật hy sinh cho cuộc chiến của hai người.” Khí thế cuồng dã quen thuộc ập đến.

“La Uy.” Từ sau đêm ở câu lạc bộ Duy Khắc Đa, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại hắn, tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không thốt ra được, vô số điều muốn nói ra nhưng khi nhìn đến ánh mắt và giọng nói mỉa mai của hắn, tôi lại không thể nói được điều gì.

“Cô muốn được giúp đỡ sao.” Trên mặt La Uy tràn đầy chán ghét, “Trò mèo vờn chuột của hai người còn muốn kéo theo liên lụy bao nhiêu người vào nữa, hủy hoại mình tôi còn chưa đủ sao?” Hắn hung hăng uống cạn rượn trong chén, sắc mặt trở nên tàn nhẫn. Dạ dày tôi khẽ co rút, tôi há miệng hút vào một hơi.

“La Uy, Phó công tử đang chờ ngươi!” Ánh mắt của Giang Nặc tà ác khác thường, La Uy và hắn cùng nhau rời khỏi.

Vì sao La Uy lại đi chung với Giang Nặc? Vì sao hắn lại dùng XG để phục kích tôi? Ngay từ đầu hắn đã quen biết Giang Nặc? Vậy Phí Như Phong thì sao? Trong việc này La Uy có vai trò gì? Hắn nói tôi đã hủy hoại hắn là sao? Vô số câu hỏi làm đầu óc tôi choáng váng.

“Bất kể tôi để em ở đâu em cũng có khả năng trêu chọc những người không được phép ở cùng.” Thanh âm trầm thấp của Phí Như Phong cắt ngang dòng suy tư của tôi, gương mặt gần như vô tình của hắn dưới ánh trăng làm cho tôi kinh nghi, cuối cùng hắn là loại người gì, trái tim phải lạnh lùng tới cỡ nào mới có thể đem việc giam giữ người khác ra làm trò chơi. Ánh sáng trong mắt hắn đột nhiên biến mất, tối tăm như muốn cắn nuốt người đối diện, cánh tay hắn bắt đầu siết lại “Tôi rất đáng sợ sao, rất tốt, em tốt nhất là đừng làm cho tôi phải tức giận.”

Chú thích:

Trang sức chạm rỗng ly hổ hợp: Chả hiểu là cái gì dịch thoáng là ngọc chạm hình con Lân

Ngọc hàm thiền: không biết có phải là ngọc hình con cóc ngậm tiền không nữa, thôi cứ hiểu tạm là vậy đi.

Hàm súc: Lời ít ý nhiều

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK