• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát từ xa chạy lại.

Nước X, một con tàu đánh cá cũ kỹ

Đáy khoang thuyền có một vách kép, vách kép này vô cùng kín đáo, bên trong có 10 người, người bên trong chỉ có thể nằm úp hoặc ngửa, không thể nghiêng người, càng không thể lật mình, trong vách kép không có thiết bị thông gió, không có dụng cụ vệ sinh, chỉ có một hai lỗ đẩy khí, mùi thơm và hôi lẫn lộn với tiếng rên rỉ trong bóng đêm mãnh liệt.

Mặt Tang Lỗ Tư không chút thay đổi nhìn vài vị khách nhập cư trái phép, “Người thứ ba bên trái đã không ổn, xử lý đi.” Thời tiết quá nóng, không phải ai cũng chịu được đến đích, lần này đi chỉ sợ là sẽ tổn thất một chút rồi, trong lòng Tang Lỗ Tư hơi không vui, tính toán xuống một cảng buôn lậu chút hàng hóa để bù vào. hắn thật sự phiền chán nhóm người bí quá hóa liều này. Ánh mắt hắn quét đi, đến một người ở góc tường, giống như cảm ứng được ánh mắt hắn mà quay đầu lại, gương mặt người này bị bộ râu màu đen che đậy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, sắc mặt người này vàng như nến, ánh mắt cũng rất mông lung, cảm giác nào đó chảy ra từ đáy lòng Tang Lỗ Tư, hắn đóng cửa sổ bé xíu lại.

“Thuyền trưởng có phải muốn dừng ở cảng nào để bổ sung hàng hóa không?” Tang Cơ nhìn biểu hiện của anh cả, vô cùng cẩn thận nói.

“Ừ!”

Tang Lỗ Tư trở về phòng, phòng hắn so với vách kép đúng là một trời một vực, sáng ngời, thoải mái, không khí vui vẻ mang theo hơi thở của đại dương, hương vị này khiến hắn ngủ yên.

Tang Lỗ Tư sinh ra ở một đảo nhỏ bần cùng của nước X, người dân ở trên đảo đó đa số chỉ dựa vào đánh cá mà sống, từ khi Tang Lỗ Tư còn rất nhỏ đã biết được thời điểm đói khát phải đi liếm một ít muối trên tường đất, khi hắn ở tuổi có thể loạng choạng đến trường sẽ đi ra biển kiếm một chút đồ ăn lưu lại, hắn quen thuộc biển rộng, sau khi lớn lên hắn lợi dụng biển khơi để thu hoạch rất nhiều thứ hắn muốn, nay hắn đã có được nhiều lắm, nhiều đến mức hắn chẳng còn cảm giác nữa rồi, nhưng mà hôm nay, nhìn thấy ánh mắt người đó, hắn đột nhiên có chút không hiểu, nói không nên lời… Cái đó, không phải tò mò, bởi vì hắn chỉ cần dựa vào ánh mắt là có thể biết người này mới từ trong ngục giam ra, hắn thậm chí có thể khẳng định rằng quần áo người đó che đậy là da thịt tràn ngập vết roi, loại xúc giác này chỉ có phạm nhân trong ngục giam mới có thể toát ra.

Tiếng ồn ào ngoài phòng truyền đến, hắn mở cửa ra, “Xảy ra chuyện gì?”

“Thuyền trưởng, là Tang Cơ trong vách kép.” Tiểu Ngũ trả lời

Chắc là Tang Cơ lại nhìn trúng người đàn bà nào nhập cư trái phép, nảy sinh thú tính rồi, bình thường Tang Lỗ Tư sẽ không quản những chuyện như vậy, nhưng hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy nhàm chán, hắn đi về phía vách kép, không để ý đến Tiểu Ngũ đang há hốc miệng phía sau.

Trong vách kép, Tang Cơ đang dẵm lên đầu một người “Lão tử muốn thứ đó là để mắt mày” Cơ mặt hắn nảy lên,

Người bị dẵm dưới đất kiên trì trầm mặc.

“Lấy ra cho lão tử, nếu không lão tử chặt đầu mày ném xuống biển.” Chân hắn thêm dùng sức, người bị dẵm yếu ớt thở, nhất định là rất thống khổ, người bên cạnh câm như hến, lui vào co rúm thành một đống, chỉ sợ phát ra chút xíu tiếng động.

Trầm mặc, người bị dẵm dưới chân, dường như ngất đi, Tang Cơ giận dữ điên cuồng, hắn nâng chân, trong mát là ánh sáng chết chóc.

“Dừng tay!” Tang Lỗ Tư cảm giác mắt mình hơi nheo lại

“Thuyền trưởng!” Chân Tang Cơ giơ lên không trung, vẻ mặt hơi ngố ra.

Người bị dẵm lúc nãy giãy dụa đứng lên, tựa vào tường, lưng hắn vươn thẳng, không cần biết ở hoàn cảnh nào, người như vậy cũng sẽ không đánh mất tôn nghiêm của mình, giữa tay hắn nắm một con dấu được gắn từ những mảnh nhỏ.

“Thuyền trưởng, con dấu này là vô giá đấy!” Tang Cơ tham lam mở miệng.

Nháy mắt, Tang Lỗ Tư cũng nảy ra suy nghĩ chiếm lấy, rồi sau đó hắn nhìn thấy con dấu bị nắm chặt giữa tay người kia, giống như sắp khảm vào tay người đó, máu từ bàn tay chảy ra, người đó vẫn bình tĩnh nhìn Tang Lỗ Tư.

Tang Lỗ Tư đột nhiên hiểu được cảm giác của chính mình, người đàn ông tuổi không còn ít này, trong mắt có sự cố chấp quá quen thuộc, giống như hắn đã nhìn thấy chính mình trong gương vô số lần.

“Đừng động đến hắn.” Tang Lỗ Tư dặn dò thuộc hạ.

Vài ngày yên ổn, đến cảng tiếp theo, tiếp thêm đồ ăn nuốc uống và liên hệ hàng hóa buôn lậu, thuyền cần phải buông neo cập bờ mười mấy tiếng, theo lệ thường, Tang Lỗ Tư đi gặp người bạn cũ Đừng Ni Áo, cũng tiện thể đem theo chút quà cho hắn.

“Lỗ Tư” Đừng Ni Áo vui vẻ ôm hắn.

“Có chuyện lớn xảy ra sao?” Tang Lỗ Tư cảm giác được không khí cứng ngắc.

“Có người chạy trốn từ trại giam Mã Lạc bên kia, đó là người mà Đan tướng quân đặc biệt chú ý,” Đừng Ni Áo thở dài, “Anh giúp tôi để ý, xem có tin tức người này không nhé.” Đừng Ni Áo lấy ra ảnh truy nã, trên ảnh chụp hai mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng tắp, toàn thân tản ra khí chất cao quý. Tang Lỗ Tư bình tĩnh tự nhiên xem xong, “Người phương Đông, đã phạm tội gì mà có thể gây ra động tĩnh lớn vậy?”

“Nghe nói là làm mất cái gì đó của Tướng quân.” Đừng Ni Áo hạ giọng.

Ở nước X đắc tội với Đan tướng quân đúng là chẳng khác gì vị Diêm Vương điểm tên.

Tang Lỗ Tư cùng Đừng Ni Áo uống chén rượu như thường rồi mới về thuyền.

“Đem người cầm con dấu kia tới đây.” Lúc nói chuyện mặ hắn mang theo nụ cười khiến Tiểu Ngũ thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng chạy đi.

Người được đưa tới trước mặt hắn, mùi hôi thối của việc lâu ngày không tắm làm người ta nín thở.

“Ông tên gì?”

“Đường Hằng Xa.”

“Rất can đảm.” Tang Lỗ Tư tán thưởng, “Theo quy định cũ, chúng tôi sẽ không hỏi lai lịch của người nhập cư trái phép, cũng chẳng quan tâm hắn đã phạm phải tội ác ngập trời gì, nhưng ông thật kém may mắn, đã đắc tội với người mà ai cũng chẳng dám chống lại.”

“Cậu có thể mang xác tôi đi, nhưng xin đưa tôi trở về một lần, để tôi liếc nhìn hắn một cái.” Giọng Đường Hằng Xa.

“Người yêu của ông?”

“không, kẻ thù!” Ánh mắt Đường Hằng Xa chậm rãi nổi lên tia bi ai, “một kẻ thủ chỉ muốn dồn tôi vào chỗ chết.”

“Muốn đi báo thù?” Nụ cười của Tang Lỗ Tư mang theo vị lãnh khốc cực đậm.

“không, đi chết trước mặt hắn, đây là điều hắn muốn.” Đường Hằng Xa nâng cánh tay chằng chịt vết thương, hơi hơi che mắt mình lại.

Thống khổ mà ánh mắt người này truyền ra làm Tang Lỗ Tư khựng lại một giây. đã đủ rồi, có thể cho hắn khựng một giây, người này cũng đã đủ để giữ lại rồi.

Đường Hằng Xa bừng tỉnh từ trong mơ, vẫn cảm thấy nghe được tiếng mắng của cai ngục và đau đớn khi roi da quất vào người, tay ông nắm chặt con dấu, đau còn sâu càng làm trái tim ông đập bình thường.

“Buổi sáng tốt lành, Đường.” Tang Lỗ Tư chào hỏi.

“Xin chào.” Đường Hằng Xa cẩn thận trả lời, người đàn ông trước mắt cao lớn và vô cùng mạnh mẽ, một đôi mắt lạnh lẽo và thấu triệt.

“đã đến đích, ông có thể rời thuyền.” Ánh mắt Tang Lỗ Tư nhìn ông, giống như đang xem một trò đùa có thể làm hắn vui vẻ.

Đường Hằng Xa kéo từ trên ngực một lớp da dán đè mà nhìn lướt có vẻ không khác gì da thật, một tờ giấy cất chứa trên người. Ông đưa cho Tang Lỗ Tư. Đây là số tài sản cuối cùng ông có thể sử dụng trong lúc này.

“Rất khá!” Tang Lỗ Tư đập đập như muốn phủi đi tro bụi trên tờ giấy, “Tôi nhớ rõ ông đã thanh toán tiền vận chuyển lần này rồi!”

“Giúp tôi lấy về cái xác của một người của nước X.” Đường Hằng Xa cúi đầu, giọng có chút nghẹn ngào, “Tên gọi Triệu Hoa, thuyền trưởng thuyền Ngôi Sao Xanh, ở ngục giam Mã Lạc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK