Vết thương trên trán của Sở Chiêu Chiêu không thể ngày một ngày hai là hết, cô cũng không tiện đi làm nên dứt khoát ở lì trong căn nhà nhỏ viết mã. Sáng sớm chủ nhật mới về trường.
Trong kí túc xá chỉ có Sở Chiêu Chiêu và Tần Thư Nguyệt, hai người kia nhà gần trường nên đã về từ sớm.
“Ớ!” Tần Thư Nguyệt nhìn trán của Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Trán cậu làm sao vậy?”
Sở Chiêu Chiêu vừa cởi áo khoác vừa tùy tiện đáp: “Tối qua tớ đi vệ sinh không cẩn thận vấp ngã thôi.”
“Ồ.” Tần Thư Nguyệt dặn dò cô vài câu rồi lại chui vào ổ chăn chơi điện thoại.
Từ sáng đến chiều, Tần Thư Nguyệt đi ra ngoài hai lần, tắm một lần, lại xem hết một bộ phim điện ảnh. Còn Sở Chiêu Chiêu vẫn ngồi trước bàn không nhúc nhích, chỉ có lúc ăn trưa thì có đứng dậy vứt rác và súc miệng.
Năm giờ chiều, Cam Điềm gửi tin nhắn nhắc nhở các cô nên xuất phát rồi. Sở Chiêu Chiêu đứng dậy vận động mấy cái cho giãn gân giãn cốt, cô nhìn bản thân trong gương thấy vết thương trên trán vẫn còn rất rõ.
Tần Thư Nguyệt nói: “Hay là cậu bôi một ít kem che khuyết điểm đi.”
“Thôi vậy.” Sở Chiêu Chiêu vuốt vuốt tóc thử che đi vết thương, “Còn chưa đóng vảy, dùng kem che khuyết điểm không tốt.”
Tần Thư Nguyệt cũng không ép cô, dù sao cũng là gặp mặt bạn trai của bạn cùng phòng, cần gì phải ăn diện. Hai người cũng chỉ chuẩn bị đơn giản rồi đi xe buýt đến điểm hẹn.
Bạn trai Cam Điềm đặt bàn ở một nhà hàng trong khu thương mại cao cấp của trung tâm thành phố, giá cả đắt đỏ, bình thường Sở Chiêu Chiêu đến nhìn còn không dám. Tần Thư Nguyệt cảm thán bạn trai Cam Điềm cũng thật hào phóng, vừa đến đã mời khách ở nơi sang trọng như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại, chuyện này đối với người ta chắc không tính là gì. Dù sao nhà Cam Điềm giàu có như vậy bạn trai cô ấy có thể thua kém được sao?
Sở Chiêu Chiêu và Tần Thư Nguyệt ngồi xe buýt rồi lại chuyển sang tàu điện ngầm, đi gần một giờ đồng hồ mới tới nhà hàng đã hẹn, ở ngay cửa nhà hàng gặp Trương Khả cũng mới xuống tàu điện.
Nhân viên phục vụ dẫn ba người vào bên trong, lần đầu đến nơi cao cấp như vậy cả ba cô gái đều có phần rụt rè.
Từ đằng xa họ đã trông thấy Cam Điềm, cô đang vẫy tay gọi bọn họ. Sau khi ngồi xuống, Sở Chiêu Chiêu để ý vị trí bên cạnh Cam Điềm vẫn còn trống, trước mặt còn có một ly rượu đã dùng qua rồi.
“Bạn trai tớ vừa đi vệ sinh rồi, rất nhanh sẽ quay lại thôi, mấy cậu chọn món trước đi.” Cam Điềm gọi nhân viên phục vụ đến rồi đẩy thực đơn qua trước mặt ba người.
Vừa mở thực đơn ra, bọn họ đều sửng sốt, nhất là Trương Khả. Sở Chiêu Chiêu còn nghe thấy cô khẽ hít vào một hơi.
“Gọi đi.” Cam Điềm nói: “Lần đầu ra mắt bạn trai với các cậu, các cậu không cần phải khách khí với anh ấy đâu.”
Nói thì nói thế nhưng bọn họ cũng đâu thể không biết điều vậy được. Họ gọi mấy món đơn giản rồi vội đặt menu xuống, cuối cùng vẫn phải để Cam Điềm giành lấy menu gọi thêm năm sáu món.
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Cam Điềm đột nhiên ngẩng đầu lên cười ngọt ngào. Dáng vẻ này, vừa nhìn là biết bạn trai của cô quay lại. Ba người bọn họ cũng không kìm nổi lòng hiếu kỳ, đồng loạt quay đầu nhìn theo.
Mẹ kiếp…
Sở Chiêu Chiêu không nhịn được mà chửi thề một câu.
Cái người đàn ông vừa đi từ phòng vệ sinh ra, người đàn ông tóc vàng đang cười với Cam Điềm, không phải là thằng cha tối hôm trước cô gặp ở Vân Yên Phủ Đệ sao?!
“Đây là bạn trai của tớ, Phương Trạch.” Cam Điềm không hề chú ý đến biểu cảm kì quái của Sở Chiêu Chiêu, cô khoác tay Phương Trạch, trong mắt tràn đầy ý cười: “Đây là bạn cùng phòng của em, Sở Chiêu Chiêu, Tần Thư Nguyệt, Trương Khả.”
Ban đầu Phương Trạch cũng không nhận ra Sở Chiêu Chiêu, nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên trán cô, hắn lập tức nhớ đến sự việc tối hôm đó. Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Sở Chiêu Chiêu lại càng chắc chắn, cô xác thực là cô gái cosplay thỏ ở quán rượu hôm đó.
Phương Trạch rất bình tĩnh, hắn giống như chưa nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Sở Chiêu Chiêu, duỗi tay làm động tác “mời”.
Trên bàn ăn, Phương Trạch sắm vai một người bạn trai hoàn hảo, tận lực chú ý đến mỗi người, bát của Cam Điềm vừa vơi đi hắn ta đã gắp đầy lại. Hắn còn thường xuyên chọc cười mọi người bằng mấy câu nói hài hước, khiến bầu không khí rất vui vẻ, thoải mái.
Nhưng hắn càng hoàn mỹ, Sở Chiêu Chiêu càng thấy sợ hãi.
Dùng bữa xong hắn còn gọi thêm đồ ngọt tráng miệng, rồi đi ra ngoài hút thuốc. Sở Chiêu Chiêu thấy hắn trước khi đi còn bỏ lại điện thoại trên bàn.
“Tớ đi vệ sinh một chút.” Sở Chiêu Chiêu nói.
Cam Điềm gật gật đầu, “Về nhanh nha, đồ ngọt sắp lên rồi đó.”
“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu trên đường đi đến phòng vệ sinh phải đi ngang qua cửa lớn cửa nhà hàng, cô quay đầu lại nhìn thấy không ai chú ý đến cô liền rẽ hướng đi ra ngoài.
Phương Trạch ở ngoài hút thuốc, thấy Sở Chiêu Chiêu đi đến cũng không mấy bất ngờ. Hắn đặt điện thoại trên mặt bàn chính là để ra hiệu cho Sở Chiêu Chiêu.
“Yo, cũng hiểu ám hiệu quá!” Phương Trạch nói.
Sở Chiêu Chiêu đứng cách anh ta hai mét, nói: “Có chuyện gì?”
“Cũng chẳng có gì.” Phương Trạch dụi tàn thuốc lên nắp thùng rác gần đó rồi nhàn nhã vứt đi: “Phụ nữ đúng là không đáng tin mà, có quỷ mới biết tẩy trang đi sẽ là dáng vẻ gì. Tôi nói này, cô cũng lợi hại lắm, trang điểm xong liền biến thành một người hoàn toàn khác, nếu không nhờ có vết thương trên trán kia chắc tôi cũng không nhận ra cô đâu.”
“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Từ lúc gặp Phương Trạch đến giờ, Sở Chiêu Chiêu vẫn đang kiềm chế cơn tức giận trong lòng. Lúc nói ra câu này, cô nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ hung dữ.
“Tôi chỉ đang nhắc nhở cô chút thôi.” Hắn lười biếng đút tay vào túi, cúi đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Hiện giờ tình cảm của tôi và Cam Điềm đang rất tốt, cô đừng có mà lo chuyện bao đồng.”
Sở Chiêu Chiêu cắn chặt răng, trừng mắt với Phương Trạch.
Hắn lại nhẹ nhàng “À” một tiếng, “Cam Điền thường hay kể với tôi, cô nhận học bổng đến mỏi cả tay, năm nào cũng là sinh viên năm tốt, giải thưởng gì cũng có phần của cô. Không tệ!”
Hắn ta dừng lại một chút, vẫn là cái bộ dạng thong dong nhàn tản nhưng trong lời nói đã có ý đe dọa: “Nếu cô dám ở trước mặt Cam Điềm ăn nói lung tung, thì tôi cũng không ngại để cho cả trường biết cô chỉ là một con ả bồi rượu trong quán bar.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Lúc này có nghiến răng nghiến lợi cũng không thể bộc lộ được cảm xúc của cô. Lửa giận bốc lên, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Phương Trạch quay người rời đi. Sở Chiêu Chiêu còn đứng bên ngoài một lúc lâu, mãi đến khi Cam Điềm gọi cho cô, cô mới bình tĩnh lại. Cô vào phòng vệ sinh rửa sạch tay rồi mới chậm rãi trở về.
Cam Điềm hỏi: “Cậu đi gì mà lâu vậy? Suýt chút nữa tớ chạy đi tìm cậu rồi.”
“Tớ có hơi khó chịu.” Sở Chiêu Chiêu đổi chủ đề, chỉ tay vào ly kem trước mặt Cam Điềm: “Cậu lại ăn kem hả? Trời lạnh như vậy, không tốt cho dạ dày đâu, cậu đừng ăn nữa.”
“Đúng đấy.” Phương Trạch cầm lấy ly kem trước mặt Cam Điềm, nói: “Đổi thành một phần bánh mousse đi. Đợi đến mùa xuân, anh đưa em đi Ý ăn kem.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Cô không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.
Cũng may hôm nay là cuối tuần, mọi người đều phải trở về trường học, Phương Trạch đề nghị đưa các cô về, Cam Điềm lại cản, “Anh gần đây bận rộn như vậy, hay là về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi công tác nữa. Bọn em tự bắt xe là được.”
Phương Trạch nghe vậy chỉ mỉm cười, “Mọi người đợi ở đây, tôi đi lấy xe.”
Hắn ta căn bản không cho Cam Điềm từ chối, khăng khăng phải đưa các cô về trường.
Trên đường đi, trừ Sở Chiêu Chiêu ra Cam Điềm, Tần Thư Nguyệt và Trương Khả đều nói chuyện rôm rả, Phương Trạch lâu lâu sẽ góp vào vài lời, cứ vậy rất nhanh đã đến trường.
Sau khi xuống xe, Phương Trạch còn tiễn các cô đến tận cửa tòa kí túc xá mới rời đi.
Lúc lên phòng, Cam Điềm kéo tay Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Cả ngày hôm nay tớ thấy cậu không nói năng gì cả, có phải không khỏe không?”
“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Tớ vừa tới kỳ nên hơi mệt.”
“Ồ, vậy cậu mau vào nghỉ đi.” Cô mở cửa phòng kí túc xá, “Cậu nằm xuống trước đi, tớ pha cho cậu một ly nước đường đỏ.”
Sở Chiêu Chiêu nằm trên giường, kéo chăn che nửa mặt nhìn Cam Điềm đang bận tới bận lui trong phòng ký túc xá.
Đun nước sôi, rửa ly, tìm đường đỏ, khuấy đều lên, để nguội,…
Ba mươi phút sau, cô đứng trước giường Sở Chiêu Chiêu đưa ly đến: “Không nóng đâu, cậu mau uống đi rồi ngủ một giấc.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Sở Chiêu Chiêu uống nước đường đỏ xong đúng ra nên ngủ rất ngon, nhưng cả đêm nay cô trằn trọc không vào giấc được.
Ở trường, Cam Điềm là người bạn tốt nhất của cô, tình cảm bạn bè hơn ba năm, lại còn sống trong cùng một phòng ký túc xá, sáng tối bên nhau. Nếu bây giờ Sở Chiêu Chiêu giấu cô chuyện này thì có khác gì cô đang phụ lại tình bạn của hai người.
Trước đó mấy ngày Sở Chiêu Chiêu có nghe Cam Điềm nói, bố mẹ của cô và bố mẹ Phương Trạch trong công việc cũng có hợp tác qua lại. Hai người họ cũng có ý định kết hôn, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, tốt nghiệp xong sẽ đính hôn trước.
Khi đó Sở Chiêu Chiêu còn đùa, không ngờ trong mấy người các cô, Cam Điềm lại là người kết hôn sớm nhất, đến lúc ấy nhất định sẽ làm phù dâu cho cô.
Mà hiện thực thì luôn thích trêu ngươi người khác như vậy. Sở Chiêu Chiêu nghĩ, nếu mình vẫn còn là một con người thì cô nhất định phải nói cho Cam Điềm biết Phương Trạch là loại người như thế nào.
Nhưng nếu cứ nói như vậy thì cô cũng phải nói cho Cam Điềm biết mình đi làm ở hộp đêm à? Phương Trạch cũng đe dọa cô rồi, chỉ cần cô nhiều chuyện, hắn sẽ nói cho cả trường biết chuyện cô bán rượu trong quán bar.
Trực giác mách bảo Sở Chiêu Chiêu, Phương Trạch là loại người nói được làm được. Vì khách khứa ở Vân Yên Phủ Đệ sẽ không trực tiếp gọi nhân viên tiêu thụ là “gái bồi rượu”. Mặc dù trong lòng bọn họ cảm thấy hai cách gọi này không khác gì nhau nhưng cũng sẽ không gọi thế.
Mà Phương Trạch bây giờ đã gọi cô như vậy, có quỷ mới biết được hắn ta còn có thể thêm mắm dặm muối thành kiểu gì.
Nghĩ ngợi cả tối, sáng hôm sau, Sở Chiêu Chiêu mang hai quầng mắt thâm đen rời giường. Vết thương trên trán vẫn còn khá dễ thấy, giờ nhìn cô cứ như vừa đánh trận ở Trung Đông trở về, vô cùng nhếch nhác.
Việc đầu tiên cần làm mỗi sáng đầu tuần là mang bảng đánh giá biểu hiện trong kỳ của cả lớp cho giảng viên bộ môn ký xác nhận.
Sở Chiêu Chiêu lúc đi đến gần văn phòng Mục Tế Vân mới phát hiện ra bên trong có một nam sinh đang nói chuyện cùng anh, trong vô thức cô tự động quay ngược trở ra, Mục Tế Vân lại gọi cô lại, “Ở bên ngoài lạnh, em vào đây ngồi đi.”
Nam sinh kia đang hỏi Mục Tế Vân về vấn đề liên quan đến mở rộng iOS, cậu ta liệt kê cả một danh sách những điều thắc mắc, Mục Tế Vân giải thích từng câu từng câu một cho cậu ta.
Sở Chiêu Chiêu ngồi trên ghế sofa trong văn phòng Mục Tế Vân, trên bàn có đặt một ly trà sữa, cô ngồi không rảnh rỗi liền nhìn chằm chằm ly trà sữa một lúc lâu, vì ly trà sữa này khá quen mắt.
Đợi đến lúc cậu nam sinh kia rời đi Sở Chiêu Chiêu đã ngồi được mười mấy phút rồi.
Mục Tế Vân tháo mắt kính xuống hỏi: “Có chuyện gì?”
Sở Chiêu Chiêu đặt bảng đánh giá lên bàn của Mục Tế Vân, “Thầy Mục, cái này cần chữ ký của thầy ạ.”
Mục Tế Vân lướt qua một lượt rồi đặt bút ký.
Góc dưới bên trái bảng đánh giá, ba chữ “Mục Tế Vân” lưu loát sinh động*, nét chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại*.
*
Hành vân lưu thủy (行云流水): nước chảy mây trôi, lưu loát sinh động
*
Thiết họa ngân câu (铁画银钩): nét chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại của nhà thư pháp hay những người chuyên luyện thư pháp.
Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ đến mấy ngày trước, cô cũng từng có một lần lấy được chữ ký của Mục Tế Vân, nhưng đó là lần thanh toán đơn rượu.
“Trán em làm sao thế?” Mục Tế Vân bất ngờ hỏi.
Sở Chiêu Chiêu vô thức ngẩng đầu vuốt vuốt tóc, cố gắng che đi vết thương, “Em không cẩn thận bị đập trúng ạ.”
Mục Tế Vân không hỏi thêm nữa, “Lần sau để ý một chút.”
“Hệ thống quản lý viết đến đâu rồi?”
“Dạ em viết được một nửa rồi, sáng thứ sáu em gửi cho thầy có được không ạ?”
“Ừm.”
Sở Chiêu Chiêu đang định cầm bảng đánh giá rời đi thì Mục Tế Vân lại hỏi: “Em đã tìm được công việc chưa?”
Đến gần ngày tốt nghiệp, những sinh viên không học lên thạc sĩ cũng không thi công chức như Sở Chiêu Chiêu thường sẽ tham gia vào đợt tuyển dụng của trường.
“Dạ tìm được rồi.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Là công ty VM.”
“Ừ, công ty đấy khá tốt.” Mục Tế Vân gật gật đầu, “Làm vị trí nào?”
“Phát triển ứng dụng trên điện thoại ạ.”
“Ừm, không tệ.”
“Vậy… thầy Mục, em xin phép đi trước.”
“Được — Khoan đã.”
Sở Chiêu Chiêu ngơ ngác quay đầu nhìn Mục Tế Vân, thấy anh đang chỉ tay về phía bàn trà nhỏ, nói: “Bên ngoài tuyết đang rơi, thời tiết lạnh. Trên bàn có ly trà sữa nóng chưa ai uống, em lấy uống đi.”
Sở Chiêu Chiêu định từ chối, chữ “Không” đã sắp nói ra thì cô chợt nhớ lại. Lần trước cô làm tiếp viên cho cửa hàng trang sức, lúc Mục Tế Vân đưa cô về trường, ở trên xe của anh cô đã uống loại trà sữa này.
Ly trà sữa đó với ly trà sữa này, ngày hôm đó với ngày hôm nay, dường như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn cầm ly trà sữa lên, ôm trong tay, nói: “Em cảm ơn thầy.”
Ly trà sữa để trong phòng mười mấy phút, độ ấm lại vừa đủ, không bị lạnh đi cũng không còn quá nóng.