Ngô Vũ Đồng và những người khác đã bắt được trọng điểm, ngơ ngác nhìn nhau.
Mục Tế Vân không muốn nói thêm gì với họ nữa, dẫn Sở Chiêu Chiêu vào phòng bao.
Lúc này, Sở Chiêu Chiêu mới chợt nhớ ra anh vừa đi đón Triệu Thanh Viện, “Người anh đi đón đâu?”
“Tự vào từ nãy rồi.” Anh đẩy cửa, Triệu Thanh Viện quả nhiên đang ngồi bên trong.
Đoạn Kiêu ngồi bên cạnh, những người còn lại Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy có chút quen, còn có cả cô người mẫu Brazil cô gặp trong đêm tiệc từ thiện.
Triệu Thanh Viện cười nói: “Thầy Mục, cậu làm gì bên ngoài thế?”
“Không làm gì cả.” Mục Tế Vân vừa kéo ghế cho Sở Chiêu Chiêu vừa nói, “Đi dạy dỗ học sinh thôi.”
“Ồ, đúng là không giây phút nào quên đi trọng trách.” Triệu Thanh Viện lại cười tủm tỉm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Hôm nay em đẹp lắm đó.”
Sở Chiêu Chiêu đỏ mặt: “Em cảm ơn.”
Đoạn Kiêu bộ dạng uể oải lật thực đơn: “Thầy Mục dạo này đổi tính rồi, không thích ra ngoài chơi với những người như bọn tôi nữa, hôm nay hiếm được dịp đông đủ, uống chút gì bây giờ?”
Mục Tế Vân: “Sữa đậu nành.”
Đoạn Kiêu trợn mắt nhìn anh, “Cậu nói gì cơ?”
“Sữa đậu nành.” Mục Tế Vân lật thực đơn, vừa nhìn vừa nói, “Tôi nhớ không lầm thì sữa đậu nành ở nhà hàng này rất ngon.”
“Cậu nghiêm túc đấy à?” Đoạn Kiêu chỉ vào người Mục Tế Vân rồi lại chỉ mọi người xung quanh, “Cậu muốn uống sữa đậu nành, với bọn tôi?”
“Ừ.” Mục Tế Vân nhìn qua thức uống trong menu, quay đầu thấp giọng nói với Sở Chiêu Chiêu, “Vừa nãy anh uống nhiều quá, dạ dày khó chịu.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Ai bảo anh ra oai.
“Vậy uống sữa đậu nành.” Sở Chiêu Chiêu dỗ ngọt, “Tối về rồi uống thuốc.”
Mục Tế Vân: “Được.”
Đoạn Kiêu ngồi một bên chứng kiến hết tất cả, tức mà không có chỗ xả, “Vậy thì cậu con mẹ nó nói sớm đi!! Cả đám trực tiếp đến thẳng Yonghe King là được rồi, cho cậu uống đẫy bụng sữa đậu nành.”
Mục Tế Vân vẫn giữ cái vẻ không mặn không nhạt kia, “Lần sau đi, tôi bao cả Yonghe King* đãi mọi người.”
*Yonghe King (永和大王): là công ty con của Jollibee, điều hành một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Đoạn Kiêu: “….”
Anh ta ném thực đơn qua một bên, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Mang lên cho anh ta hai bình sữa đậu nành! Loại nguyên chất!”
Gọi đồ ăn xong, phục vụ thu lại thực đơn rời đi. Mục Tế Vân hắng giọng, “Đây là Sở Chiêu Chiêu, mọi người đều quen biết cả rồi, chắc không cần tôi phải giới thiệu lại đâu?”
“Cần chứ.” Triệu Thanh Viện nhanh mồm nhanh miệng, “Cậu giới thiệu lại đi.”
Mục Tế Vân liếc cô một cái, “Mỗi cậu lắm chuyện.”
Nói rồi, anh vẫn quay sang giới thiệu một câu không thể ngắn gọn hơn: “Sau này từ từ sẽ hiểu.”
Nghe vậy, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên có chút vi diệu.
Người đàn ông tóc vàng ngồi cạnh Đoạn Kiêu nhìn Sở Chiêu Chiêu một cái, nói: “Đúng đúng đúng, sau này từ từ là hiểu thôi.”
Ánh mắt băn khoăn của Triệu Thanh Viện đặt trên người Sở Chiêu Chiêu, cô cười nói: “Phải rồi, tôi vẫn chưa biết, Chiêu Chiêu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Sở Chiêu Chiêu: “Sắp hai mươi hai rồi ạ.”
Tiếng “Ồ….” của Triệu Thanh Viện ngân thật dài, “Chị hai mươi chín rồi, bảo chị sau này phải gọi em một tiếng chị dâu, nghe…. vi diệu ha.”
Mục Tế Vân lại tiếp lời: “Quen là được, không bằng sửa luôn từ bây giờ?”
Triệu Thanh Viện cực kỳ bất mãn liếc Mục Tế Vân: “Cậu… cái con người này sao lại thế này chứ?”
“Đúng đấy.” Đoạn Kiêu châm chọc, “Bảo Triệu Nhật Thiên gọi em gái này một tiếng chị dâu, thật là làm khó người ta mà.”
Triệu Thanh Viện hừ lạnh, không thèm nói chuyện với Đoạn Kiêu.
“Ấy?” Đoạn Kiêu hỏi, “Cái cậu bạn trai người Đức của cậu đâu?”
“Chia tay rồi.” Triệu Thanh Viện liếc mắt nhìn cô gái người Brazil ngồi cạnh Đoạn Kiêu, “Lần này của cậu cũng trường tình nhỉ.”
“Ha.” Đoạn Kiêu vươn tay ôm lấy cô gái kia, giương ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Thanh Viện.
Ỷ người ta không hiểu tiếng Trung, Triệu Thanh Viện giơ một ngón tay lên, “Chỉ vậy thôi.”
Một tháng, nhiều nhất là một tháng.
Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng hỏi Mục Tế Vân: “Bọn họ đang nói gì vậy?”
Mục Tế Vân đáp: “Nói cậu ta một mối tình thâm.”
Cả một bàn người, trừ cô gái ngoại quốc kia đều nhất loạt quay đầu nhìn Mục Tế Vân.
Mục Tế Vân vẫn mặt không đổi sắc, ung dung cầm lấy ấm nước, rót thêm nước ấm vào ly cho Sở Chiêu Chiêu: “Anh khác với bọn họ.”
Đoạn Kiêu: “….”
Đồ ăn lục tục được dọn lên, một bữa cơm không có rượu sẽ kết thúc rất nhanh, mọi người ăn no uống đủ, thấy được thứ nên thấy, hiểu được thứ nên hiểu, giờ thì chuẩn bị dọn đường hồi phủ thôi.
Lúc đến đây Mục Tế Vân có uống chút rượu nên phải tìm người lái thay, vậy nên xe chỉ còn một chỗ ngồi.
“Triệu Thanh Viện, cậu lái xe tôi về đi, tôi với Chiêu Chiêu ngồi xe Đoạn Kiêu về.
Triệu Thanh Viện gật đầu đồng ý, lúc sắp mở cửa xe Mục Tế Vân, cô mới kịp phản ứng lại: “Có độc hả*? Nhà tôi làm gì còn chỗ mà đậu xe của cậu? Cậu tự ngồi xe mình về đi, chúng tôi chở Chiêu Chiêu đến nhà cậu là được mà.”
*Có độc hả (有毒吧): Thao túng tâm lý trong thời gian ngắn, khi bạn nghe và làm theo lời người khác trong vô thức mà không có ý kiến gì, phải mất một khoảng thời gian ngắn sau bạn mới kịp nhận ra, phản ứng lại.
Mục Tế Vân quay sang hỏi Chiêu Chiêu: “Được không?”
Sở Chiêu Chiêu biết, anh không muốn cô một mình đi cùng những người khác, liền trấn an anh: “Không sao đâu, em đi cùng bọn họ được mà.”
Mấy người bọn họ lục tục phân công nhau lên xe, Sở Chiêu Chiêu và Triệu Thanh Viện cùng ngồi ghế sau, còn Đoạn Kiêu và bạn gái anh ta lần lượt ngồi ở ghế lái và phó lái.
Đoạn Kiêu vừa khởi động xe, chợt nhớ đến gì đó, lại dừng lại, quay đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu.
“Sao vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Đoạn Kiêu hỏi: “Cô về nhà thầy Mục à?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu.
Đoạn Kiêu lại hỏi: “Cô sống ở nhà cậu ta à?”
Sở Chiêu Chiêu nói phải.
Lần này không chỉ có Đoạn Kiêu sửng sốt mà cả Triệu Thanh Viện cũng sửng sốt nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, “Hai người sống chung?”
Đối mặt với phản ứng kỳ lạ của hai người, Sở Chiêu Chiêu có chút khó hiểu, “Vâng ạ… có vấn đề gì sao?”
Triệu Thanh Viện và Đoạn Kiêu bốn mắt nhìn nhau, cùng nhún vai rồi lại cùng lắc đầu.
“Không có gì, hỏi biết vậy thôi.”
Vừa hay xe của Mục Tế Vân đi ngang qua, anh kéo cửa xe xuống, “Có đi không?”
“Thì đi đây.” Đoạn Kiêu đạp chân ga, chầm chậm theo sau.
Trên đường, Triệu Thanh Viện mấy lần nhịn không được quay đầu đánh giá Sở Chiêu Chiêu, làm cho Sở Chiêu Chiêu sinh ra một dấu hỏi to đùng trong đầu.
“Trên mặt em có gì ạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Tay Triệu Thanh Viện đặt trên cửa kính xe, chống cằm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Chậc… Chị đang cảm nhận lĩnh hội thôi, sức quyến rũ của em là ở đâu nhỉ.”
Sở Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, không hiểu nên cứ nhìn Triệu Thanh Viện.
“Em có biết….” Triệu Thanh Viện nói được nửa chừng thì đổi ý, “Thôi bỏ đi, không có gì.”
Thấy cô cứ ngập ngừng, Sở Chiêu Chiêu cũng không hỏi thêm.
Đoạn Kiêu tuy đang lái xe nhưng vẻ mặt thì vẫn kinh ngạc không thua Triệu Thanh Viện.
Mục Tế Vân đã quen sống một mình, anh dọn ra khỏi nhà từ rất sớm, lâu lâu chỉ về ngủ một hai đêm, những năm nay đều như vậy.
Trước đây cũng đã có bạn gái muốn dọn vào sống cùng anh nhưng anh chưa từng đồng ý.
Anh nói, anh không thích sống cùng người khác, trừ khi là ——
Thích ứng tiền hôn nhân.
*
Xe Đoạn Kiêu chạy sau xe Mục Tế Vân, lúc đến nơi, Mục Tế Vân đã đứng dưới tầng đợi rồi.
Sở Chiêu Chiêu xuống xe, nói cảm ơn với Đoạn Kiêu, sau đó xoay người đi về hướng Mục Tế Vân.
Mục Tế Vân nắm lấy tay cô, lúc sắp bước vào thang máy tòa nhà, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn đám người ngồi trên xe. Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện nãy giờ vẫn còn chưa hết sững sờ, nhìn trân trân hai người họ.
“Hai người làm gì đấy?” Mục Tế Vân lên tiếng, “Đợi sáng mai đến Yonghe King luôn à?”
“Không.” Đoạn Kiêu vò đầu, “Đi đây, đi giờ đây.”
Về đến nhà, đèn cảm ứng phòng khách tự động bật sáng, hai người cùng đi vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy cái giường hồng phấn là Mục Tế Vân lại thở dài thườn thượt.
Không đợi Sở Chiêu Chiêu nói, anh đã tự lên tiếng an ủi bản thân: “Rồi sẽ quen thôi.”
Sở Chiêu Chiêu cởi áo khoác treo lên giá rồi lại hướng về phòng khách.
Mục Tế Vân: “Em đi đâu đấy?”
“Nấu noãn vị thang cho anh.” Giọng của cô biến mất trong phòng bếp, Mục Tế Vân ngồi bên mép giường, cười ngây ngốc.
Đợi anh thay đồ xong, Sở Chiêu Chiêu cầm ly tiến vào.
“Anh uống rồi còn nghỉ sớm.”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lấy điện thoại ra, phát hiện vài tiếng trước Ngô Vũ Đồng có nhắn tin cho cô.
“Chiêu Chiêu, hôm nay thật lòng xin lỗi cậu…. Tớ không biết sẽ xảy ra chuyện này.”
Sở Chiêu Chiêu đang nghĩ xem nên đáp lại như thế nào thì nghe thấy Mục Tế Vân nói: “Hôm nay em khá nóng nảy đấy.”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu: “Mưa dầm thấm đất mà.”
“Ngại quá, bây giờ tớ mới thấy tin nhắn, không sao đâu.”
Cô trả lời tin nhắn Ngô Vũ Đồng xong, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, ly noãn vị thang vẫn còn chưa vơi giọt nào.
“Sao vậy?”
Mục Tế Vân cười, “Không sao cả.”
Anh uống một hơi hết ly thuốc, xoa xoa bụng dưới, “Dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Sở Chiêu Chiêu nhận ly từ tay anh, đặt xuống một bên, nói: “Dạ dày của anh không tốt thì anh ít uống rượu lại, ngày trước ở Vân Yên Phủ Đệ còn uống nhiều như vậy.”
“Em không để ý rượu anh mua còn thừa lại bao nhiêu à?” Mục Tế Vân vặn lại, “Em cũng không phát hiện ra đa phần là Đoạn Kiêu uống à?”
Sở Chiêu Chiêu nghĩ lại, hình như đúng là vậy, “Nhưng mà mỗi lần đều là anh trả tiền, nên em mới cho rằng đều là anh uống.”
“Uống cũng không thể uống, giờ mà không bỏ chút tiền thì còn gì là vui?” Mục Tế Vân mới nghĩ thôi đã thấy ấm ức, “Lúc anh mới hai mươi, đám bọn họ ai có thể là đối thủ của anh?”
Sở Chiêu Chiêu liền hỏi: “Anh có thể uống bao nhiêu?”
Mục Tế Vân giơ một ngón tay.
Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ lại: “Một mối tình thâm?”
Mục Tế Vân thuận tay chỉ luôn vào trán cô, “Ngốc ạ, là “Uống mãi”*.”
Sở Chiêu Chiêu: “…..”
Đâu ra mà nhiều cái một vậy không biết.
*Bản raw:
Một mối tình thâm: 一往情深
Uống mãi: 一直喝
Mục Tế Vân đang chơi chữ, vậy nên cuối chương Sở Chiêu Chiêu mới tự hỏi một ngón tay mà sao nhiều ý nghĩa quá vậy.