• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi có linh hồn thú cưng thì có liên quan gì tới ông sao? Chính ông đã nói, tôi làm bất cứ việc gì cũng không dính líu đến ông, bây giờ ở đây, ông không thấy mình đang tự vả bôm bốp vào mặt à?"

Ánh mắt Giang Tư Lâm nhìn Giang Tứ không mang theo bất kỳ một chút cảm tình nào, "Bây giờ tao muốn một linh hồn thú cưng, điều kiện tự mày quyết định."

Giang Tứ không nói gì, lạnh lùng nhìn ông.

Giang Tư Lâm đưa ra điều kiện, "Biệt thự Hào Uyển số một có thể cho mày, lúc trước thứ mẹ mày muốn nhất chính là căn biệt thự kia, nhiều năm như vậy không có ai ở đó, bây giờ tao đưa biệt thự cho mày, đổi lại lấy một con linh hồn thú cưng."

Trong lòng Giang Tứ đau đớn như muốn nổ tung, tức giận đến mức run rẩy cả người.

Từ nhỏ đến lớn, trong cuộc sống của Giang Tứ chỉ có mẹ, không hề có cha, thậm chí bọn họ cũng chẳng bằng người xa lạ.

Sau khi cha mẹ kết hôn thì cùng nhau buôn bán ở Thanh thị, sau đó mẹ sinh ra Giang Tứ, bà ở lại quê nhà để chăm sóc Giang Tứ cũng như thuận tiện chăm lo cho người già, mẹ cậu rất muốn mang bọn họ đến sống cùng với Giang Tư Lâm ở Thanh thị nhưng bị từ chối, bà chỉ có thể ở lại vùng quê.

Mẹ cậu không phải là không nghi ngờ ông ta có người bên ngoài, nhưng Giang Tư Lâm không thừa nhận, mãi đến khi bị bắt tại trận mới biết được mấy năm nay Giang Tư Lâm sống thoải mái như thế nào, ở quê nhà có vợ có con, mà ở Thanh thị cũng có vợ có con, điều khác nhau chỉ là một bên hợp lệ còn một bên thì không.

Người hợp lệ ở lại quê nhà, chăm sóc người mẹ đã lớn tuổi và Giang Tứ, mà đứa con trai không hợp lệ thì chỉ nhỏ hơn Giang Tứ hai tuổi, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, nâng niu chăm sóc trong lòng bàn tay mà lớn lên, đãi ngộ so với Giang Tứ khác nhau như trời với đất.

Người già trong nhà đã qua đời, lại bị mẹ cậu đánh vỡ chân tướng, Giang Tư Lâm đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, chủ động đệ đơn ly hôn, ông chỉ đưa cho bà một căn nhà cũ, chính là căn nhà mà Giang Tứ đang ở hiện tại.

Đương nhiên mẹ cậu không chịu, bà muốn tranh thủ cho Giang Tứ càng nhiều càng tốt, biệt thự Hào Uyển số một có vị trí rất tốt, lúc trước khi mua Giang Tư Lâm đã nói sẽ cho Giang Tứ, rồi đến phút cuối Giang Tư Lâm lại thay đổi.

Mẹ cậu chỉ muốn Giang Tứ và căn biệt thự này, ngoài ra không cần bất kỳ điều gì khác, nhưng Giang Tư Lâm dù như thế nào cũng không muốn bà đạt được mong muốn của mình, cho dù trong tay ông không hề thiếu chút biệt thự này, mẹ cậu chỉ có thể khởi tố Giang Tư Lâm, nhưng lại chết trên đường khởi tố......

Giang Tư Lâm thà rằng bỏ trống căn Hào Uyển số một nhiều năm như vậy còn hơn là giao cho mẹ cậu, mẹ cậu vì này căn biệt thự mà chết, bây giờ ông ta nói ra những lời nhẹ bẫng như vậy, lấy căn Hào Uyển số một để đổi lấy một linh hồn thú cưng từ cậu!

Móng tay Giang Tứ đâm vào lòng bàn tay, giọng nói run run, "Lúc trước cho dù nói gì ông cũng không đưa cho mẹ tôi, bây giờ vì một linh hồn thú cưng mà ông đã giao ra biệt thự Hào Uyển số một, ông là đang cảm thấy mẹ tôi còn không bằng một linh hồn thú cưng à?!"

Thần sắc Giang Tư Lâm không có bất kỳ biến hóa gì, "Quả thực không bằng."

Giang Tứ phẫn nộ, kéo lấy tấm khăn trải bàn, hất đổ hết nguyên bàn đồ ăn ngon!

"Bà ấy sinh con vì ông, chăm sóc ông bà vì ông, bà ấy làm sai điều gì hả?! Bất trung chính là ông, có lỗi với bà ấy chính là ông, xem thường bà ấy cũng chính là ông! Ông dựa vào cái gì mà đối xử với bà ấy như vậy!" Hốc mắt Giang Tứ đỏ bừng, rống lên.

Giang Tư Lâm đột nhiên đứng dậy, hung tợn nhìn chằm chằm Giang Tứ, "Điều mà cô ta có lỗi với tao nhất chính là sinh ra mày! Mày mới vừa sinh ra đã giết chết ông nội mày! Mấy năm sau lại hại chết bà nội mày! Ông ngoại mày, bà ngoại, cậu, hàng xóm, bạn từ nhỏ, còn có một nhà bốn người bác mày, tất cả những người tiếp xúc với mày đều chết! Là bởi vì mày mà Giang gia nhà tao sắp phải tuyệt hậu!"

"Mày dựa vào cái gì mà hận tao? Rõ ràng người hại chết mẹ mày chính là mày, mày có lý do gì để hận tao?! Giang Tứ tao nói cho mày biết, người đáng chết nhất chính là mày! Mày đừng có oán hận người khác, tất cả ngọn nguồn đều là do mày mà ra! Ngày nào mà mày còn sống thì tất cả những người tiếp xúc với mày sẽ tiếp tục chết đi! Mày không muốn liên lụy đến người khác thì tự mình đi chết đi!"

Giang Tứ bình tĩnh nhìn ông, cậu đã được Giang Tư Lâm luyện ra một trái tim sắt thép, nhiều năm như vậy, Giang Tư Lâm đã vô số lần kêu cậu chết, nếu cậu thật sự chết đi chẳng phải là theo ý nguyện của Giang Tư Lâm rồi sao?

Giang Tứ cười lạnh một tiếng, "Ông yên tâm, tôi sẽ sống thật tốt, tôi sẽ không chết trước ông."

Giang Tứ xoay người rời đi, lại nghe Giang Tư Lâm lạnh lùng nói: "Tốt nhất là mày nên bán một linh hồn thú cưng cho Hàn gia đi, nếu Hàn Diệc Trình chết đi, mày cũng coi như là thấy chết không cứu, Hàn gia sẽ không bỏ qua cho mày."

Giang Tứ cảm thấy buồn cười cô cùng, "Người mà không bỏ qua cho tôi còn có ông đúng không, dù sao thì về mặt sinh học thì ông cũng là cha ruột của tôi, nếu không thì hôm nay ông cũng sẽ không mạo hiểm đến đây để gặp tôi, không phải sao?"

Giang Tứ rời khỏi nhà hàng, mãi đến khi ngồi lên taxi, cậu vẫn cảm thấy lồng ngực đau buốt như cũ.

Cậu cũng nghĩ tới, có phải mình đã hại chết mẹ rồi không......

Cậu không dám nghĩ, mẹ đã bên cạnh cậu mười mấy năm, bà ấy vẫn luôn không sao hết, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện...... Cậu sợ đây là sự thật, cậu sợ chính mình đã hại chết mẹ......

Mỗi khi Giang Tứ bắt đầu tự hoài nghi bản thân, cậu sẽ luôn nhớ tới lời mẹ từng nói.

Mẹ luôn nói với cậu rằng đó không phải là vấn đề của cậu, những chuyện đó đều là ngoài ý muốn, mẹ vẫn luôn hy vọng cậu hãy sống cho thật tốt, mỗi ngày đều vui vẻ, làm người tốt, đừng gánh nặng về cái chết của người khác, mọi chuyện đều không liên quan đến cậu, đứng gánh gồng nó trên lưng.

Nhưng thực sự không liên quan gì đến cậu sao? Nghĩ về thể chất đặc thù của cậu, là vừa xuất hiện hay vẫn luôn tồn tại ở đó trước giờ? Nếu như, có phải vì thể chất này mà vô hình trung ảnh hướng đến những người xung quanh cậu không?

Giang Tứ không quá chắc chắn.

Tinh thần Giang Tứ hoảng hốt, không có cách nào thoát khoải vũng lầy, đột nhiên thấy phía trước xe xuất hiện một người, hiển nhiên tài xế cũng nhìn thấy, ông lập tức đạp phanh!

Chạy taxi đang di chuyển bị văng ra, quay ngang trên đường, các chiếc xe phía sau liên tục va chạm vào nhau, xe taxi bị đâm ra ngoài thật xa mới dừng lại.

Giang Tứ có hơi mất ý thức trong chốc lát, cậu nghe thấy tiếng kêu của Corgi, một thanh âm tràn ngập cảnh cáo và uy hiếp.

Giang Tứ nghe thấy tiếng hét của người đàn ông, cậu choáng vàng cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy chú tài xế la hét chạy ra khỏi xe, ông nhũn chân ngã trên mặt đất, không ngừng hét to "A a", giống như đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng khủng bố.

Giang Tứ ngồi dậy, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một người đàn ông, người nọ mặc vest, trên bộ vest toàn là bùn đất và vết trắng đen sềnh sệt, hắn chỉ có nửa bên đầu, một nửa còn lại như bị thứ gì đó đập nát, máu đen và sắc trắng đó chảy xuống cổ.

Quần tây và giày da của hắn đều rất dơ, mũi giày một cái hướng về phía trước một cái hướng về phía sau, người đàn ông đang từng bước một đến gần chiếc taxi.

Cũng may thị giác của Giang Tứ đã bị thi quỷ đánh sâu trước đó, nếu không thì chắc chắn cậu cũng bị người anh em này dọa đến mất trí.

"A a a a ——!!!!!"

Mà chú tài xế thì không có khả năng miễn dịch như vậy, ông vẫn luôn sợ hãi la hét, nỗi sợ khiến tay chân ông cứng đờ, ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có.

Giang Tứ một chân đá văng cửa xe đã biến dạng, bò ra khỏi xe.

Nhiều chiếc xe va chạm với nhau, đoạn đường này đã bị tắc nghẽn, nhiều người đi đường đã xuống xe hỗ trợ, giải cứu người bị thương, nhưng không ai dám tới gần chỗ của Giang Tứ, xung quanh thỉnh thoảng vang lên những tiếng thét kinh hoàng, có người sợ hãi đến run rẩy cả người nhưng vẫn không quên lấy điện thoại quay lại.

"Cứu, cứu mạng!"

Chú tài xế nằm bò trên mặt đất, muốn thoát khỏi người đàn ông mặc vest khủng bố kia.

Giang Tứ thò tay vào ba lô, lấy gậy đánh quỷ bên trong ra, nâng chú tài xế dậy rồi kéo ông cách xa người người đàn ông mặc vest.

Corgi vẫn không ngừng sủa, che chắn trước người Giang Tứ.

Xảy ra một vụ tai nạn xe như vậy, nhưng Giang Tứ và chú tài xế cũng chưa bị thương, ngay cả một vết trầy trên da cũng không có.

Giang Tứ nhìn khung thoại hiện lên trước mắt.

【 Ác quỷ Hà Vĩnh Bỉnh, giá trị quỷ dị: 800】

【 Đồ ăn được đưa đến tận miệng, đừng lãng phí, tiến lên đi, đừng hèn nhát! 】

Giang Tứ: "......"

Đối phó với quỷ di ảnh đã hết sức bình sinh rồi, con ác quỷ này có giá trị quỷ dị tới 800, cậu có thể đánh bại được à? Đừng có mà lừa cậu!

Giang Tứ cảm thấy bản thân không thể làm được, chạy trước cho chắc cú!

Giang Tứ kéo chú tài xế đang không thể chạy nổi, "Chú ơi, chân của chú có thể phát huy một chút tác dụng không? Tôi không cõng chú nổi đâu!"

Chú tài xế ủy khuất, "Chân của tôi tôi mềm quá, không đứng dậy nổi."

Giang Tứ dẫn theo chú tài xế chạy đi, ác quỷ mặc vest đi theo từng bước một, tốc độ tuy chậm nhưng mục tiêu rất rõ ràng, hoặc là hướng tới Giang Tứ hoặc là hướng tới chú tài xế.

Giang Tứ: "Chú, chú có phải là công dân tuân thủ pháp luật không?"

"Tôi chạy xe taxi nhiều năm như vậy rồi, chưa từng xảy ra tai nạn gì, hôm nay xe bị lật khiến tôi không kịp đề phòng, cái thứ này tới đây chắc chắn không phải vì tôi!" Chú tài xế nói, ánh mắt nhìn Giang Tứ có gì đó không đúng.

Lại nhìn thứ cậu đang cầm trong tay, "Chàng trai trẻ à, nếu cậu làm gì sai thì đừng trốn tránh, chủ động tự thú, tranh thủ để được khoan hồng đi."

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ buông tay, ném người đàn ông xuống mặt đất, lấy một tờ tiền đỏ trong ba lô ra đưa cho chú tài xế.

"Tiền xe, không cần thối lại."

Lúc này bọn họ đã đến gần đám người vây xem, đưa người đến đây rồi thì rất nhanh sẽ có người tốt bụng đến giúp đỡ.

Để xác minh thứ này tới đây vì ai, Giang Tứ xách túi chạy sang một hướng khác, sau đó cậu thấy ác quỷ mặc vest chuyển hướng, tiếp tục đi về phía cậu.

Giang Tứ: "......"

Đệt! Cậu chưa có làm gì hết á!

Chú tài xế thấy thế, lớn tiếng nói: "Chàng trai trẻ! Chủ động tự thú đi, tranh thủ để được khoan hồng!"

Giang Tứ: "......"

Nếu là đi theo cậu, vậy thì cậu càng có lý do để bỏ chạy, ném con ác quỷ mặc vest này ra đường.

Đoạn đường này hoàn toàn không thể thông xe, mấy chiếc xe đang đậu bên ngoài đột nhiên nổ máy ầm ĩ, hất văng các phương tiện chắn đường, đồng thời lao thẳng về phía Giang Tứ!

"Gâu gâu gâu gâu!!!"

Corgi đột nhiên quay đầu, chạy ra một luồng ánh sáng trắng, lao đánh về phía ác quỷ mặc vest, hung hăng cắn một ngụm...... Trên vai con quỷ!

Giang Tứ tin chắc, mục tiêu ban đầu của Corgi là cổ, nó tương đối thích cắn vào đó, tiếc rằng vóc dáng của con quỷ này không thấp, Corgi lại quá lùn, nó không thể cắn cổ, chỉ có thể cắn trên vai.

Dù vậy, cũng không phải là không có tác dụng.

Mấy chiếc xe đâm về phía Giang Tứ đột nhiên dừng lại vào thời khắc nguy cấp, chỉ còn cách Giang Tứ một bước chân!

Ác quỷ mặc vest tóm lấy cổ Corgi, ánh sáng trắng trên người Corgi đang nhanh chóng yếu đi.

Giang Tứ lao tới với tốc độ nhanh nhất, vung gậy đánh quỷ lên, đánh vào tay ác quỷ đang túm lấy Corgi, Corgi rơi xuống đất, ánh sáng mỏng manh trên người gần như biến mất.

"Trở về!" Giang Tứ hét lớn.

Corgi hóa thành quả cầu ánh sáng quay trở lại ba lô của Giang Tứ.

Giang Tứ chộp lấy gậy đánh quỷ đập thật mạnh vào con ác quỷ, máu đen sền sệt văng khắp nơi!

Con ác quỷ này có thể điều khiển xe, nếu như không giải quyết được vấn đề này, nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ bị xe đâm chết khi đi trên đường.

Con ác quỷ như bị dồn vào chân tường, quỷ khí xung quanh chập chờn, hình thành một lá chắn quỷ khí, chặn lại gậy đánh quỷ của Giang Tứ.

Bàn tay quỷ vặn vẹo tái nhợt hung hắn bóp chặt cổ Giang Tứ định bẻ gãy, Giang Tứ đưa tay trái nắm lấy tay quỷ vặn vẹo, tay quỷ bị áp chế, gậy đánh quỷ trên tay phải Giang Tứ đang không ngừng đánh vào đầu con ác quỷ!

Ẩu đả với ác quỷ ở cự ly gần như vậy, hiệu ứng thị giác này quả thực vô cùng khủng bố đáng sợ, nhưng Giang Tứ không dám dừng lại, đây chính là ác quỷ còn lợi hại hơn cả âm linh, nếu không cẩn thận thì mạng nhỏ sẽ không còn, nên không được mềm lòng!

Tất cả những người chứng kiến thấy như vậy đều sợ ngây người!

Khi mà bọn họ không ngừng run rẩy, một thanh niên thế mà dám đạp chân ghế xông lên, hành hung cái thứ quỷ khủng bố!

Bây giờ người trẻ tuổi đều dũng mãnh như vậy sao?

Lại nhìn những người trẻ tuổi gần đó đang run rẩy quay video lại......

Giang Tứ không biết mình đánh bao nhiêu lần, khi tay như mất cảm giác, ác quỷ mặc vest đột nhiên biến mất.

Là biến mất, chứ không phải bị tiêu diệt, bởi vì không có quỷ khí, không thu được giá trị quỷ dị.

Ác quỷ mặc vest bị đánh bỏ chạy.

Giang Tứ ôm cổ, thiếu chút nữa là bị nghẹt thở.

Nếu như không có tay trái Quỷ Dị có thể áp chế quỷ vật, thì hôm nay cổ cậu đã bị gãy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK